Chương 36

Nguyễn Trà đã sớm rời đi nên cũng không chú ý tới sự khác thường giữa hai người Úc Chỉ Ngôn cùng Nhâm Khinh Khinh, ngày hôm sau tỉnh ngủ, liền đem chuyện ngoài lề ngày hôm qua ném sau đầu.

Ở trường, Nguyễn Trà bỏ ngoài tai những chuyện bên ngoài khắc khổ học tập, thề sẽ giành được hạng nhất trong kỳ thi giữa kỳ, tuyệt đối không cho hệ thống bất cứ cơ hội nào thừa cơ trục lợi.

Đối mặt với Úc Chỉ Ngôn cố tình giao hảo, Nguyễn Trà thiếu chút nữa sinh ra PTSD ‘Úc’, chỉ lịch sự mỉm cười, duy trì mối quan hệ bạn học bình thường nên có.

Cho đến buổi chiều thứ sáu, vào giờ giải lao của đại hội thể thao ở khuôn viên trường, Nguyễn Trà đến cửa hàng tiện lợi trong khuôn viên để mua nước, trên đường trở về, tận mắt chứng kiến Nhâm Khinh Khinh bị mấy nữ sinh vây lại trong góc nào đó , chợt nhận ra, hiện tại cùng cốt truyện trong sách, thật sự là có sự sai lệch.

“Mày mà xứng với Từ Thâm sao? Đi học ngày nào cũng dính lấy cậu ấy, thật không biết xấu hổ?”

“Lớn lên xấu xí không nói, mày ở lớp hai học hành không phải cũng đội sổ à? Thi giữa kì kết thúc chắc chắn bị chuyển qua lớp cuối?”

“Ỷ vào da mặt dày, bám lấy nhà họ Từ, thật làm người khác kinh tởm!”

Nhâm Khinh Khinh bị mấy nữ sinh vây ở chính giữa, bả vai co lại hai cánh tay ôm lấy ngực, môi bị cắn ra máu, những sợi tóc ướt dầm dề dán ở trên mặt, như bị ai đó dội nước từ đầu xuống chân.

Mà ở trong truyện, khi các bạn học phát hiện Nhâm Khinh Khinh cùng Từ Thâm sống chung dưới một mái nhà, chỉ cảm khái một câu, nam thanh nữ tú, duyên trời tác hợp.

Hai người, một người đẹp trai một người xinh gái, học tập cũng xếp đầu trong danh sách, mọi người khó mà không nể phục, cho dù có một vài bạn học làm khó Nhâm Khinh Khinh thì cũng bị Từ Thâm hoặc là những bạn học khác ái mộ Nhâm Khinh Khinh giải quyết.

Trong truyện Nhâm Khinh Khinh chưa bao giờ có lúc xuất hiện thảm hại như bây giờ.

Ngược lại, người duy nhất bị gài bẫy, bị mắng mỏ, bị nhắm vào, bị bắt nạt là ‘Nguyễn Trà’ là người mà trong ấn tượng của mọi người luôn xấu xí và ngu ngốc.

Nhưng bây giờ, Nhâm Khinh Khinh không chỉ không có trở nên xinh đẹp không trở thành học bá, mà điểm số còn giảm sút so với ban đầu, mọi người đương nhiên chướng mắt Nhâm Khinh Khinh vấy bẩn vị vương tử trong lòng của họ, cho là Nhâm Khinh Khinh không biết thân biết phận, các nàng phải giúp Nhâm Khinh Khinh nhận rõ hiện thực.

“Nhâm Khinh Khinh, mày ——”

“Đốc đốc đốc.”

Có một tiếng gõ đông đốc vào tường ngăn lại lời nói của nữ sinh cầm đầu, khi những nữ sinh đang bắt nạt quay đầu lại, nhìn thấy Nguyễn Trà đang đứng phía sau tay cầm một chai nước khoáng với vẻ mặt bình tĩnh.

Nước da trắng nõn, màu trắng tựa như phản chiếu ánh mặt trời, những ngón tay trắng nõn cùng rêu xanh loang lổ mặt tường tương phản rõ rệt.

Ánh mắt của Nhâm Khinh Khinh khóa chặt ở trên mặt Nguyễn Trà, trong ánh mắt hiện lên một tia ghen tị, nhưng đồng thời trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, có Nguyễn Trà xuất hiện chen ngang mấy người, cô ta mới có cơ hội rời đi.

Nữ sinh xinh đẹp cầm đầu, nhìn thấy Nguyễn Trà, hừ lạnh một tiếng, tiến lên vài bước đứng song song với Nguyễn Trà cách cô một khoảng cách không đến nửa cánh tay “Nguyễn Trà, tôi không có gây phiền phức với cậu, cậu cũng đừng không có mắt, lo chuyện bao đồng.”

Chuyện Từ Thâm ban đầu vốn thích Nguyễn Trà, ở trường không phải là chuyện bí mật, cô nghĩ rằng có Lâm Lăng ở đây, không có nữ sinh nào có thể dựa vào Từ Thâm nên mặc kệ, nhưng không ngờ rằng Lâm Lăng không làm nên chuyện thì thôi đi, vậy mà có người đã sống trong nhà Từ Thâm từ lâu.

Nguyễn Trà nhìn nữ sinh không quen biết trước mắt, mím môi một chút, định mở miệng nói lại bị người khác cắt ngang.

“Các cậu đang làm gì vậy!” Đường Nhược Băng vốn trong nháy mắt nhìn thấy Nguyễn Trà do dự một chút nhưng vẫn lên tiếng, chạy về phía trước đứng sóng vai cùng Nguyễn Trà, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm nữ sinh đối diện, “Trong nội quy của trường viết rõ ràng, cấm bắt nạt bạn học, các cậu quên rồi sao?”

Khi nhìn thấy Đường Nhược Băng, mấy nữ sinh nhìn nhau, cau mày, Đường Nhược Băng thuộc hội học sinh, bình thường kỷ luật trong trường đều do hội học sinh giám sát, các cô đều giống nhau không thể bình tĩnh cùng người của hội học sinh tranh chấp chính diện.

Các nữ sinh do dự, Đường Nhược Băng cũng chột dạ, đừng nhìn cô tóc ngắn ăn mặc giống tomboy, cô đánh người thật không được, cô có chút hối hận vì đã liều lĩnh đơn thương độc mã xông lên.

Có thể thua nhưng không thể mất mặt, Đường Nhược Băng thẳng lưng, dáng vẻ mạnh mẽ uy nghiêm, “Nguyễn Trà có thể coi là em gái của Phó Thầm, hơn nữa, sau lưng cậu ấy còn có nhà họ Lương, các người ——”

“Nhà họ Lương? Cô dọa dọa người khác thì được, còn dọa tôi sao?”

Nữ sinh xinh đẹp cầm đầu trừng mắt liếc Đường Nhược Băng một cái, nhà cô ta cùng nhà họ Lương ở trong giới kinh doanh, không phân cao thấp, ai cũng không sợ ai.

Thật lòng mà nói, cô ta cũng không quen nhìn Đường Nhược Băng, cả ngày cùng các nam sinh nói nói cười cười, xưng em gọi anh, không giữ một chút khoảng cách nào, rõ ràng là thích Phó Thầm, lại chướng mắt người khách tỏ tình với Quý Phi Dương, đúng là kỹ nữ.

Nguyễn Trà thấy hai người thiếu chút nữa cãi nhau, nói không nên lời, lại gõ gõ vách tường, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Tôi chỉ muốn nhắc cậu một tiếng nội quy của trường cấm bắt nạt bạn học. Cậu bắt nạt người khác cũng nên đổi chỗ khuất khuất, OK?”

“Các cô làm chuyện xấu ở vị trí mà ai cũng có thể nhìn thấy, tính chờ Từ Thâm tới ra mặt giùm Nhâm Khinh Khinh ?”

Mọi người: “???”

Nghe thấy lời của Nguyễn Trà, nữ sinh xinh đẹp vẻ mặt phức tạp, cô ta vốn đang do dự nên hay không nhận tiện giáo huấn Nguyễn Trà, dù sao lời nói tàn nhẫn nhưng không đánh người, nhà họ Lương cùng nhà cô cũng không thể gây ra chuyện lớn gì.

Nhưng lời nói của Nguyễn Trà lúc này có ý gì, giúp các cô? Nhắc nhở các cô?

Nhâm Khinh Khinh tưởng rằng mình đã được cứu, cô lộ vẻ kinh hãi nhìn Nguyễn Trà, không thể tin nổi Nguyễn Trà thế nhưng lại xúi giục người khác bắt nạt cô ta! Quá ác độc!

Nhưng mà mặc kệ Nhâm Khinh Khinh nghĩ gì, mấy nữ sinh đang muốn bắt nạt cô ta thật sự không còn chú ý đến Nguyễn Trà nữa ngược lại phân vân có nên đổi chỗ nào khuất khuất tiếp tục khiến Nhâm Khinh Khinh nhận rõ hiện thực.

Cho đến khi bị Nguyễn Trà kéo đi, Đường Nhược Tâm mới bình tĩnh lại một chút, liếc nhìn Nguyễn Trà, ngập ngừng dò hỏi: "Nguyễn Trà, lời vừa rồi của cậu là sợ chúng ta bị bao vây bắt nạt, mới cố ý nói như vậy đúng không? Định tìm cớ rời đi trước, sau đó báo lại với giáo viên? "

Đường Nhược Băng thực sự không thể tin được, Nguyễn Trà chẳng những thấy chết không cứu mà còn đổ thêm dầu vào lửa!

"Báo hay không báo, đó là việc của cậu, không liên quan gì đến tôi." Nguyễn Trà dửng dưng đáp lại một câu, cô không tiến lên đạp Nhâm Khinh Khinh hai phát đã là rất tốt rồi, ở trong trường bắt nạt người khác như này Nguyễn Trà cũng không thích, nhưng người bị bắt nạt lại là Nhâm Khinh Khinh, Nguyễn Trà thật sự không muốn báo lại với giáo viên giùm cô ta.

“Hơn nữa ——”

Nguyễn Trà đưa cái tay không cầm bình nước lên, từ từ nắm chặt thành nắm đấm, thỉnh thoảng phát ra những tiếng răng rắc từ các khớp xương, cô nghiêng đầu nhẹ nhàng trấn an Đường Nhược Băng, “Nếu thật sự đánh nhau, ai thắng cũng không nói trước được đâu.”

Đường Nhược Băng: “……”

Lúc nãy cô trực tiếp xông lên, rất giống một con ngốc.

Đường Nhược Băng thấy Nguyễn Trà rời đi, vội gọi cô lại, muốn thể hiện mối quan hệ của mình với Phó Thầm như trước đây hay làm, để Nguyễn Trà sớm vạch rõ ranh giới với Phó Thầm, nhưng khi bắt gặp mắt hạnh trong trẻo sâu thẳm của Nguyễn Trà, bỗng nói không nên lời, đấu tranh một lúc rồi mới mở miệng, “Nguyễn Trà, cậu cảm thấy con người Phó Thầm như thế nào?”

Nguyễn Trà đột nhiên mở to hai mắt.

Tới rồi tới rồi!

Ở trong rất nhiều tiểu thuyết, tình tiết thường xảy ra tới rồi! bắt đầu tình tiết nữ chính hỏi thăm em chồng tương lai về chuyện của nam chính!

Nguyễn Trà vội điều chỉnh lại biểu cảm, khiến bản thân trông thật chân thành, mặc kệ Phó Thầm có thích Đường Nhược Băng hay không, cô không thể bôi đen Phó Thầm trước mặt người khác, phải tạo một hình tượng chính trực tuyệt vời cho Phù Trần.

“Anh ấy rất ưu tú, phi thường ưu tú, đẹp trai, học giỏi, tính tình ôn nhu lại có kiên nhẫn, quan trọng nhất là anh ấy có thể đốc thúc kẻ lười biếng học tập!”

Nguyễn Trà dễ như trở bàn tay nói ra một số ưu điểm, đồng thời nhìn sắc mặt của Đường Nhược Băng, suy nghĩ xem có nên tiếp tục bổ sung thêm điều gì không.

Học, học tập?

Đường Nhược Băng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Nguyễn Trà, nhất thời không nói được lời nào, chỉ xét nội dung lời nói, Nguyễn Trà phân chia giới hạn với Phó Thầm cũng quá rõ ràng quá rồi, không có chút mập mờ nào.

Bình thường, lúc nói tới người mình thích má ai mà không đỏ?

Hai người, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, bầu không khí đột nhiên trở nên ngượng ngùng.

Nguyễn Trà: “???”

Cô đã nói sai cái gì rồi sao?

Chờ Nguyễn Trà rời đi một lúc lâu, Đường Nhược Băng mới đột nhiên nghĩ đến Nhâm Khinh Khinh đang bị bắt nạt, vội chạy nhanh đi tìm giáo viên, hy vọng Nhâm Khinh Khinh không có việc gì.

Về phần Nguyễn Trà, mang theo hai chai nước, chậm rãi đi đến sân thể dục, chuẩn bị cỗ vũ Hoàng Giai Giai tham gia thi đấu chung kết chạy 800m, nhưng vừa đi qua đình nghỉ chân, lại bị Úc Chỉ Ngôn bất thường chặn lại.

“……”

Nguyễn Trà ngẩng đầu lên liếc nhìn chiều cao của cái đình, yên lặng ở trong lòng đánh giá một chút, cao khoảng hai mét, một lúc sau mới giật mình lùi lại nửa bước, nhìn Úc Chỉ Ngôn với vẻ mặt phòng bị, “Cậu vừa từ trên đình nhảy xuống, tính ăn vạ hả???”

Một người gầy gò xanh xao ngất xỉu ở trước mắt cô, cô có miệng cũng không thể giải thích rõ ràng được a!

Nguyễn Trà nói xong, dứt khoát lui về phía sau hai bước, hoàn toàn kéo một khoảng cách an toàn với Úc Chỉ Ngôn, đảm bảo rằng một góc áo của cô, Úc Chỉ Ngôn cũng không thể chạm vào.

Úc Chỉ Ngôn:?

Cậu ta nhìn thấy rõ biểu cảm “Ngươi tâm cơ quá sâu quá ác độc rồi” trên mặt Nguyễn Trà, nhất thời không nói nên lời, có điều, khí chất, mạch não và cách làm việc của Nguyễn Trà hoàn toàn khác với những gì cậu ta đoán trước khi vào trường cấp ba quốc tế.

Vốn dĩ Úc Chỉ Ngôn cho rằng mình có thể khiến người mang theo hệ thống Nhâm Khinh Khinh từ luôn thất bại luôn bị tổn thất trở nên nhiều tâm cơ hơn, có mưu lược nhiều hơn.

Không ngờ tới sau vài ngày quan sát, cậu ta phát hiện ra, Nguyễn Trà thực sự đơn thuần chỉ là một học sinh cấp ba bình thường, chỉ đơn giản dựa vào việc học, đem Nhâm Khinh Khinh chỉnh đến không còn dáng vẻ ban đầu.

“Tôi ăn vạ cậu, làm cái gì?” Úc Chỉ Ngôn duỗi hai tay ra, đôi mắt mèo màu hổ phách hé mở, tựa như đang buồn ngủ, “Tôi rất tò mò, cậu làm gì phòng bị tôi như vậy, tôi có mắt có thể nhận ra, cậu mỗi lần nhìn thấy tôi, giống như nhìn thấy tai họa gì ghê gớm vậy.”

Nguyễn Trà:…… cậu cùng Úc Chinh có quan hệ, còn không phải là tai họa ghê gớm sao?

Nhìn lại kiếp trước của mình ở trong truyện, Nguyễn Trà đã nhờ cha xác nhận lại một chuyện, đó chính là ông nội của cô, phải nói đến là từ sau khi Nguyễn Trà sinh ra, chưa bao giờ nhìn thấy mặt của ông, thậm chí là một bức ảnh cũng không có.

Về chuyện liên quan đến ông nội, cô chỉ nghe qua từ cha cô, tóm lại là, ông là một ông già cứng đầu, chơi bài có chút vô lý, suốt ngày ở nhà không biết làm gì.

Nhưng mỗi năm vào sinh nhật của Nguyễn Trà, cô đều nhận được quà từ ông nội, kỳ lạ là, nhiều đến góp đầy hai cái rương.

Nhưng điều đáng thất vọng là do điện thoại gọi đến lúc nào cũng không có tín hiệu, lão cha trước sau đều không thể liên lạc được với ông, cho nên, Nguyễn Trà không thể không phòng bị bất luận kẻ nào có quan hệ với phe đối lập trong kiếp trước.

Hai người nhìn thẳng vào nhau, như thể ai rời mắt đi trước sẽ thua, nhìn khoảng ba đến năm phút sau, Úc Chỉ Ngôn chịu thua, lấy tay che miệng, đột nhiên ho dữ dội. l*иg ngực phập phồng, khuôn mặt tái nhợt nhanh chóng đỏ bừng.

Nguyễn Trà do dự một chút, đưa cho Úc Chỉ Ngôn chai nước được giữ trên khuỷu tay.

Học sinh bây giờ, thật là đáng sợ, nhảy đình ăn vạ không được, liền ở trước mặt ho khan.

Úc Chỉ Ngôn nhìn chằm chằm chai nước khoáng trước mặt, có vẻ rất ngạc nhiên, nhìn thấy Nguyễn Trà không đợi được muốn lấy lại, cậu ta cầm lấy chai nước, vặn nắp chai, uống hai ngụm, uống xong liền đi tới trước mặt Nguyễn Trà, lắc lắc chai nước chỉ còn lại 2/3, "Tôi đã uống rồi, câu không lấy lại được".

Nguyễn Trà: “……”

Cậu ta cũng thật ấu trĩ.

Úc Chỉ Ngôn thấy Nguyễn Trà không nói chuyện, mím đôi môi trắng bệch, giọng nói bởi vì cơn ho vừa rồi mà khàn đi như có sỏi cát cọ xát trong cổ họng, “Nguyễn Trà, mặc kệ cậu có tin hay không, tôi không có bất cứ toan tính gì bất lợi với cậu cả .”

Nguyễn Trà cảm thấy rằng những lời của Úc Chỉ Ngôn đã làm sáng tỏ một số vấn đề, cậu ta thậm chí có thể hiểu nội dung sự tình là gì, tuy rằng đã biết rõ nội tình nhưng dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt cùng với việc ra tay gây bất lợi cho cô, cũng không mâu thuẫn với nhau.

"Trước khi một con sói xám ăn thịt cừu, nó sẽ không báo trước. Tôi nghĩ tốt là nên cảnh giác với mọi chuyện."

Úc Chỉ Ngôn mỉm cười, áp xuống cơn ho ngứa ngáy trong cổ họng, “Sói xám lại không có thật sự ăn cừu vui vẻ, không phải chỉ hù hù dọa dọa thôi sao?”

Nghe vậy, Nguyễn Trà mỉm cười, “Cậu thừa nhận chính mình là sói?”

Úc Chỉ Ngôn: “……”

Có lẽ không nên nói cô đơn thuần, phải gọi là trời sinh đen tối.

Vô duyên vô cớ cố ý giao hảo, Nguyễn Trà dù đơn thuần đến đâu cũng khó bị lừa, dù sao thì lúc còn ở trấn nhỏ, các cô các chú thích nhất cùng cô chơi trò sắm vai nhân vật, bọn họ sợ Nguyễn Trà quá đơn thuần ra cửa dễ bị lừa.

Lớn lên ở trấn nhỏ, Nguyễn Trà tính tình đơn thuần không phải là giả, nhưng được các cô chú giáo dục hơn mười năm, mắt nhìn người rất tốt, Úc Chỉ Ngôn nói thì nghe một chút là được, nhưng tin hay không thì không nói.

Đương nhiên, Nguyễn Trà trong lòng cảm thấy Úc Chỉ Ngôn ở lại lớp mười cũng không tồi, nếu Úc Chỉ Ngôn cùng Úc Chinh có liên hệ mà nói, cô có thể thăm dò một chút kẻ địch trong tương lai.

Nhìn thấy Nguyễn Trà chỉ cười không mở miệng nói nữa, Úc Chỉ Ngôn im lặng trong chốc lát, đôi mắt mèo khép hờ khẽ mở, nói ra những lời nếu là cậu ta của trước đây cũng cảm thấy nực cười, “Nguyễn Trà, nếu cậu tin tôi, thì hãy luôn duy trì mục tiêu học tập nghiêm túc hiện tại, không được buông lỏng.”

“Nếu có thể lấy được hạng nhất, thì cố hết sức mà lấy.”

Nguyễn Trà cảm thấy nửa câu sau của Úc Chỉ Ngôn, quả thực đáng tin cậy và hữu ích, trước khi rời đi, gật gật đầu và nhẹ nhàng nói một câu “Cảm ơn.”

Sau khi không nhìn thấy Nguyễn Trà, Úc Chỉ Ngôn không thể nhịn được nữa, một tay giữ lấy trụ của đình, hơi cong eo, một tay che miệng ho khan, ho ra đầy máu, chai nước khoáng vừa mới uống được một nửa đã bị bóp biến dạng do tay dùng lực quá mạnh.

Nghe tiếng ho liên hồi từ phía sau, Nguyễn Trà vò đầu bứt tai, tất cả những gì cô có thể làm hiện tại chỉ có học, ngoài việc học ra, cô không tìm được cách nào khác để đối phó với Nhâm Khinh Khinh và hệ thống.

【Ting!】

Nguyễn Trà lấy di động ra xem, tất cả vẻ buồn rầu trên mặt cô đều bay đi hết, không còn lại gì.

【 Phó ưu tú · không cá muối · có mắt nhìn: bạn học cùng lớp trong tương lai, mời kiểm tra và nhận. [ Tài liệu ôn tập giữa kỳ.docx]】

Nguyễn Trà:……

Cô đã sớm nói rồi , Phó Thầm sẽ đốc thúc những kẻ lười biếng học tập nha.