Úc Chỉ Ngôn mới tới, màu da có vẻ nhợt nhạt như lâu ngày không gặp ánh sáng, theo lời giáo viên nói thì là do thể chất cậu ta rất yếu.
Cậu ta cao vừa phải, chủ nhiệm lớp yêu cầu cậu ta ngồi ở sau Nguyễn Trà, chỉ đơn giản nghĩ rằng thành tích hai người đều tốt, tương lai có thể giúp đỡ cho nhau, nói không chừng giữa kỳ có thể cùng nhau lọt top 20.
Nguyễn Trà cảm thấy khả năng cô đã bị nội dung của cuốn sách ảnh hưởng, thế cho nên việc Úc Chỉ Ngôn ngồi ở phía sau, làm cô cảm thấy không thoải mái.
Đang nghĩ ngợi lung tung, lưng của Nguyễn Trà bị gõ tới hai lần.
Nguyễn Trà điều chỉnh biểu cảm gương mặt một chút, quay đầu lại, nhìn về phía Úc Chỉ Ngôn, đối diện với đôi mắt mèo màu hổ phách: “Có việc gì sao?”
Thấy Nguyễn Trà quay đầu lại, đôi môi nhợt nhạt của Úc Chỉ Ngôn hơi cong lên, sau đó lắc cây bút mực nước trong tay: “Bút tôi dùng hết mực rồi, cậu có thể cho tôi mượn cây bút không? Tan học tôi đi mua cây mới, trả sẽ trả lại cậu.”
“Cho cậu.” Nguyễn Trà lấy ra một cây bút nước không dùng được, đưa cho Úc Chỉ Ngôn, xong suy nghĩ một chút rồi nói: “Cậu dùng trước đi, không cần trả lại.”
Úc Chỉ Ngôn nhíu mày: “Cảm ơn.”
Nguyễn Trà cảm thấy cậu ta trời sinh đã mang dáng vẻ buồn cười, đôi mắt luôn luôn ti hí, giống như con mèo đang ngủ.
Cô liếc mắt nhìn rồi không nói chuyện nữa, chờ cậu ta ngồi xuống chỗ, không khỏi nhíu mày, nhìn dáng vẻ lúc Úc Chỉ Ngôn mới tới có vẻ không khỏe mạnh, hơn nữa nhìn cậu ta cũng không giống như thân quen, chẳng lẽ cậu ta và Úc Chinh quen nhau sao?
Suy nghĩ một lúc lâu, Nguyễn Trà cũng nhìn ra được sự thật có thể xảy ra, không thể không thừa nhận, cô thật sự không giỏi suy luận.
Một buổi sáng trôi qua thật nhanh, tiết hóa học cuối cùng, Nguyễn Trà đạt được 216 điểm ở bài thí nghiệm cuốn mặt trong tiết kiểm tra hóa học vào thứ hai, làm cho lớp 10 khác reo hò một trận.
Giáo viên hóa học nhìn về phía Nguyễn Trà với vẻ khen ngợi: “Lần đầu Nguyễn Trà làm thí nghiệm, tình hình như thế nào, các em hẳn là đều có thể thấy, rất nhiều thao tác đều không thành thạo, nhưng chỉ trong một tháng ngắn ngủi Nguyễn Trà, không chỉ nắm được toàn bộ quy trình kỹ thuật, mà còn làm cho các thành viên cùng tổ đều nắm được, tinh thần học tập này rất đáng để chúng ta học tập!”
Nghe giáo viên hóa học nói xong, nam sinh hàng phía sau không thể nhịn được cười: “Thưa thầy, lớp chúng ta có bạn Nguyễn Trà giành vinh quang là được, thầy để chúng em học tập theo nhóm nhỏ, không sợ chúng em chỉ biết học mà không biết chơi ạ?”
“Ha ha ha ha ha thầy cảm thấy rất có khả năng.”
“Đúng vậy, chúng ta có Nguyễn Trà là được, Nguyễn Trà có dũng khí lớn, vẫn luôn luôn ở lớp mười!”
Giáo viên hóa học trừng mắt nhìn đám nam sinh đang ồn ào: “Nếu Nguyễn Trà phát huy ổn định, sẽ trực tiếp lên lớp đầu tiên khi kết thúc giữa kỳ, các em nữa cũng phải làm cho thầy được một lần vinh dự!”
Lớp mười: “???”
Chết tiệt! Tính sai rồi!
Nguyễn Trà nhìn phản ứng của các bạn học phản ứng đang muốn cười lên thì trên bàn bỗng nhiên rơi xuống một mảnh giấy vo tròn, vừa mở ra đã thấy, trên giấy viết một dòng chữ: “Chúc mừng, nhưng tôi cảm thấy cả một buổi sáng cậu không chú ý tới tôi, chúng ta đang có hiểu lầm?”
Cậu ta nói một câu rất đơn giản làm tim Nguyễn Trà vừa mới bình tĩnh, lại lần nữa làm nó mất bình tĩnh một chút, không thể không nói, tối hôm qua cô mơ, theo cuốn sách thì ‘Nguyễn Trà’ cũng đã trải qua cái gọi là tâm lý sau trị liệu, gần như sinh ra pstd với tên họ “Úc”.
Tối hôm qua vừa mới bị tên họ Úc tới kích động, buổi sáng vừa đến đã thấy Úc Chỉ Ngôn trong lớp học, cô lại suy nghĩ nhiều, nên không thể coi như không có việc gì xảy ra.
Mà đúng là cả buổi sáng Úc Chỉ Ngôn không phản ứng gì nhiều, từ đầu đến cuối chỉ ngồi trên ghế, cho dù Úc Chỉ Ngôn cười tủm tỉm chủ động đưa ra đề tài, Nguyễn Trà cũng nói lời ngắn gọn súc tích.
Hoàng Giai Giai xem trộm toàn bộ quá trình đang nén cười, trong giờ học lại trộm cầm điện thoại hỏi Nguyễn Trà: “Bộ dạng Úc Chỉ Ngôn có vẻ không xấu, cậu làm gì mà giống như gặp phải thú dữ vậy.”
Nguyễn Trà đang nghĩ tới nội dung trả lời trên tờ giấy, âm thanh của hệ thống điện tử đột nhiên nổ tung ở bên tai.
[Đinh! Máy chủ đã bị tách khỏi mục tiêu được liên kết với Nguyễn Trà, tương lai, hệ thống sẽ không gửi dữ liệu liên quan tới Nguyễn Trà tới máy chủ nữa, xin lưu ý.]
Nguyễn Trà: “!!!”
Kinh ngạc tới quá đột ngột, cho nên Nguyễn Trà tạm thời không thể bình tĩnh, thậm chí đưa tay xoa xoa lỗ tai, không thể bảo đảm vừa rồi cô xuất hiện ảo giác hay không.
Hệ thống thật sự nói rằng Nhâm Khinh Khinh đáng ghét đã tách khỏi cô?
Về sau cô không cần bị hệ thống đe dọa phải chăm chỉ học tập?
Giá trị trí tuệ và giá trị nhan sắc của cô đã được bảo vệ hoàn chỉnh???
Trong lòng Nguyễn Trà cảm thấy vừa hưng phấn vừa thấp thỏm, một điều mong đợi từ lâu đột nhiên xuất hiện, làm cô có phần choáng váng.
Cô cầm bút, liên tục gõ lên bàn, hận không thể lập tức đi tới lớp hai, lung lay bả vai Nhâm Khinh Khinh, nghiêm túc, hỏi từng câu từng chữ: “Cậu thật sự không liên quan tới nữa sao!”
Nhưng Nguyễn Trà không thể.
Sau khi bình tĩnh lại vì ngạc nhiên ấy, Nguyễn Trà lại một lần nữa nghĩ tới những điều trong cuốn sách, mặc dù Nhâm Khinh Khinh không còn liên kết, nhưng tại sao trong cuốn sách tên Úc Chinh kia lại cố tình tăng thêm gánh nặng tâm lý cho ‘Nguyễn Trà’?
Cậu ta có quan hệ gì với Nhậm Khinh Khinh?
Tối hôm qua, Nguyễn Trà có xem được thông tin Úc Chinh trên mạng, theo lý thuyết, nhà họ Lương tìm bác sĩ tâm lý rất nổi tiếng ở trong ngành, nhưng kỳ lạ là trên mạng lại không có tin tức gì về Úc Chinh.
Nguyễn Trà cảm thấy cuộc sống trước đây của cô thật đơn giản mà lại vui vẻ, nhưng bây giờ, trước mắt dường như có một khối len lộn xộn, một sợi len vừa mới được vuốt phẳng, vô số sợi len lộn xộn từ phía sau lại vọt ra, không thể nhìn thấy, lý lẽ không xuôi, sinh ra đau đầu.
Sau khi hồi tưởng lại vô số lần trong đầu, Nguyễn Trà lại tin tưởng rằng vừa rồi cô không có nghe lầm, sau khi Nhâm Khinh Khinh bị trừ 1 điểm giá trị nhan sắc và 2 điểm giá trị năng lực, nhưng có thể chắc chắn rằng cô ta không suy nghĩ về chuyện của người khác!
Cũng có thể nói, kẻ thù hiện tại của cô, khả năng chỉ có một mình Úc Chinh?
Nguyễn Trà nhìn giáo viên hóa học đang hăng hái trên bảng đen, bỗng nhiên có chút buồn ngủ, cô cảm thấy thuộc tính cá mặn bẩm sinh của mình được hiện ra.
Học tập?
Học tập cũng đâu làm cá mặn thơm.
Hơn nữa, cho dù cô có học, cũng không có liên quan đến mục tiêu thân phận ở đây, cũng không thể làm Nhâm Khinh Khinh bị đánh trả một cách nhẹ nhàng, vì thế mất đi giá trị năng lực và giá trị nhan sắc.
Sau khi cá Nguyễn Trà thuyết phục bản thân xong, khi đang định nằm xuống bàn, điện thoại trong gầm bàn kêu lên một chút, Nguyễn Trà lấy ra thì thấy một tài khoản WeChat mới, vừa thấy tin nhắn, vẻ mặt đã ngốc đi.
[phó ưu tú · phi cá mặn · thật tinh mắt: Nghe nói em đạt điểm tuyệt đối trong bài kiểm tra và thí nghiệm hóa học, xem ra chúng ta sẽ sớm trở thành bạn học cùng lớp.]
Nguyễn Trà: “……”
Sau khi kết thúc bài thi, cô đã dõng dạc khoe khoang với Phó Thầm đạt được vị trí đầu, rồi thậm chí đáp ứng bạn học bao mấy bàn tiệc bào ngư ở khách sạn Tây Tế.
Đọc xong tin nhắn WeChat của Phó Thầm, Nguyễn Trà mím môi, cá mặn vừa đấu tranh một chút vừa học tập, sau cô giả thỏa hiệp, có khi hệ thống lẫn lộn tầm mắt của cô mà! Một khi Nhâm Khinh Khinh ở vị trí trước cô, cô vẫn sẽ lấy được giá trị năng lực và giá trị nhan sắc!
Nguyễn Trà đột nhiên ngồi thẳng người, trời ạ, cô lại có thể không nghĩ tới hệ thống có khả năng có ý xấu!
Cúi đầu xuống, nhìn tin nhắn trong cuộc trò chuyện, vẻ mặt của Nguyễn Trà không còn ngốc nữa mộc, ánh mắt sáng lên, thực lòng trả lời tin nhắn: “Phó Thầm, thật cảm ơn anh! Anh đã giúp cho một tiên nữ suýt rơi vào bẫy nhìn rõ được âm mưu!”
Nguyễn Trà cảm thấy mình quá đơn thuần, cho dù hệ thống có ngốc đến đâu, nếu năm lần bảy lượt bị cướp nhiệm vụ, cô cũng sẽ phát hiện ra điều không đúng.
Sau khi hệ thống kiểm tra lỗi, cô phát hiện ra mình có thể nghe thấy nó bố trí nhiệm vụ, tương kế tựu kế nói ra một tin tức giả, làm cho nó tin là thật, vì vậy nó nới lỏng cảnh giác.
Trong kỳ thi giữa kỳ, nếu cá mặn như cô vẫn duy trì được điểm của mình, có thể hệ thống sẽ hối hận chết mất!
Nguyễn Trà bị chính não bộ dọa tới nỗi đổ mồ hôi lạnh sau lưng, trả lời xong tin nhắn WeChat, lập tức bày tỏ thái độ nghiêm túc nghe giảng, cá mặn? Không tồn tại!
Ngồi ngay ghế sau của Nguyễn Trà, Úc Chỉ Ngôn thấy Nguyễn Trà có thời gian trả lời tin nhắn WeChat sau khi nhìn thấy tờ giấy, nhưng lại không nói lời nào với cậu ta, không khỏi bật cười, đôi mắt màu hổ phách lại cong cong lên lần nữa.
- Ồ, có vẻ bị chán ghét đây -
Úc Chỉ Ngôn một tay chống cằm, nhìn chằm chằm Nguyễn Trà đang chăm chú nghe giảng ở ghế trước trong chốc lát, chốc lát, lắc đầu, lại nằm bò ra trên bàn, rồi đi ngủ.
Lớp một.
Phó Thầm rũ mắt nhìn chằm chằm Nguyễn Trà trả lời WeChat, gương mặt thanh tuấn ẩn chứa ý cười, đồng thời lại ẩn giấu vài phần khó hiểu.
Thường ngày nhìn Nguyễn Trà uể oải, mang chút bộ dáng cá mặn, giống như cảm thấy rất đáng yêu, nhưng một khi đυ.ng tới học tập, trong lòng lại nảy sinh một cảm xúc rất lạ, làm anh thường thúc giục Nguyễn Trà học tập.
Phó Thầm cân nhắc câu trả lời của Nguyễn Trà một chút, hơi bớt buồn, nhìn dáng vẻ, không bị anh làm phiền, nhưng nếu muốn thúc giục cô, sau này phải thay đổi phương pháp, giảm bớt việc làm cho cô ghét.
Hơn nữa.
Cảm thấy vô cùng vui vẻ khi tưởng tượng tương lai hai người học chung một lớp.
——
Nguyên bản Nguyễn Trà cho rằng cô có thể dùng tâm trạng bình thường đối xử với Úc Chỉ Ngôn, dù sao Úc Chỉ Ngôn và Úc Chinh có quan hệ hay không, cũng không có ai nói rõ.
Nhưng mà ——
Không nói buổi trưa gặp nhau ở nhà ăn, lúc tan học tiết tự học buổi tối, cô cảm thấy kỳ lạ khi mình là người rời phòng học cuối cùng, lại có thể gặp phải Úc Chỉ Ngôn trên đường đến cửa sau cổng trường.
Úc Chỉ Ngôn đeo cặp sách một bên vai, tủm tỉm cười đi theo sau Nguyễn Trà: “Hai chúng ta gặp nhau lần đầu vào buổi sáng, tôi cảm thấy cậu có chút thù địch với tôi.”
“Cậu bị ảo giác rồi.” Nguyễn Trà kiên quyết không thừa nhận cô có thù địch, mắt nhìn đi thẳng ra cửa sau: “Cậu cũng nói, lần đầu tiên chúng ta gặp, vừa mới biết nhau, tôi chưa có nhiều tình cảm.”
Úc Chỉ Ngôn bước hai bước rồi ba bước đi về phía trước Nguyễn Trà, đối diện Nguyễn Trà, để lộ ra gương mặt không có ý cười “Không sợ ít tình cảm, một ngày chúng ta đều gặp nhau nhiều lần, cậu lại ít, mấy ngày nữa, cũng có thể ít đi?”
Vừa nói xong, cậu ta dừng ở trước mặt Nguyễn Trà, vươn cánh tay gầy yếu nhợt nhạt: “Làm quen lại lần nữa, Úc Chỉ Ngôn, mới chuyển đến từ thành phố Thâm Quyến, rất hy vọng có thể làm bạn với cậu.”
Nguyễn Trà nhìn bàn tay đưa ra trước mặt, khẽ nhíu mày, nhìn theo làn da trắng gần như trong suốt, thậm chí cô có thể thấy rõ mạch máu phía dưới, trong lòng lại khẳng định lần nữa, thể trạng của Úc Chỉ Ngôn chắc chắn không được tốt.
Cô không đưa tay nắm lấy, chỉ chỉ ngón tay về phía sau lưng Úc Chỉ Ngôn, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Đại ca, cậu có cần thiết phải giới thiệu nghiêm túc trước cảnh hai người tình cảm không?”
Úc Chỉ Ngôn: “???”
Cậu ta vừa quay đầu lại, nhìn tới chỗ có hai bóng người ở trên tường, trong đó một cái bóng gương mặt nam sinh cương quyết, nhìn từ phía của cậu ta, thì có vẻ hơi khó.
Úc Chỉ Ngôn không quen biết, Nguyễn Trà thì lại biết, trong tiểu thuyết, nơi âu yếm của các cặp đôi thường được tìm ở: Góc tường, người xuất hiện trước mặt: Nhâm Khinh Khinh và Từ Thâm.
Nguyễn Trà thật sự không ngờ rằng hai người họ đã phát triển đến mức độ hôn nhau ở vườn trường! Hai người họ không phải sống chung với nhau sao? Về nhà hôn không được sao!
Bị người khác nhìn thấy, Nhâm Khinh Khinh có chút không được tự nhiên, Từ Thâm không quan tâm chút nào cả, thậm chí đưa tay lau khóe môi, ẩn ý hỏi Nguyễn Trà: “Chậc, đẹp không?”
Nguyễn Trà: “???”
“Đẹp hay không, trong lòng cậu không biết sao?”
Câu nói đột nhiên bật ra, làm xung quanh nhất thời rơi vào im lặng.
Sau khi Nguyễn Trà nghe xong nội dung lời nói, trong lòng cực kỳ tán đồng, hận không thể giơ ngón tay cái lên, nói không sai!
—— người, có giá trị!
Cấp ba quốc tế không cấm học sinh yêu đương, nhưng nghiêm cấm rõ ràng học sinh hôn nhau ở vườn trường, nơi công cộng, nếu không học sinh đều hôn nhau, bọn họ làm như vậy sẽ làm vấy bẩn rất nhiều tiểu tiên nữ!
Khoan, cũng có tiểu tiên nam.
Nguyễn Trà quay về phía phát ra âm thanh và nhìn thấy có người đang đến, vẻ mặt cô sững sờ, không biết Phó Thầm đã đến đây bao lâu rồi.
Anh đeo cặp trên vai buông lỏng, một tay xách áo khoác đồng phục, đôi mắt đen hơi trầm xuống nhìn hai người Từ Thâm và Nhậm Khinh Khinh, giọng nói xa cách và lạnh lùng: “Từ Thâm, Nhâm Khinh Khinh vi phạm điều lệ 15 của trường, bắt đầu từ thứ tư, chịu trách nhiệm quét đường rừng hàng ngày trong vòng một tháng.”
Nói xong, Phó Thầm quay đầu lại, ánh mắt trầm tĩnh dừng lại trên người Nguyễn Trà đang đứng bên cạnh Úc Chỉ Ngôn.
Nguyễn Trà: “……”
Đột nhiên có cảm giác tụ tập người yêu sớm, bị hội trưởng Hội Học Sinh bắt được.