Biệt thự nhà họ Từ.
“A ——!”
Nhâm Khinh Khinh cuồng loạn kêu la, nhưng khi nghĩ đến việc ở nhà Từ Thâm, chỉ có thể đem tiếng kêu sắp thoát ra liều mạng đè ở trong giọng, trong phòng đồ đạc bị quăng ngã rơi rớt tan tác, bản nháp bị xé nát rơi rụng trên sàn nhà.
Nhìn bài tập trên bàn mất cả ngày không làm được, Nhâm Khinh Khinh đem đầu chôn sâu ở trong khuỷu tay, hai mắt đẫm lệ, thống khổ khụt khịt.
Sau khi bị trừ 2 điểm giá trị trí lực, chính mình cũng đã không thể làm bài thi được nữa?
Bài thi toán ban đầu đạt điểm tối đa 150, khi Nhậm Khinh Khinh tự luyện được 138, nhưng hiện tại vậy mà chỉ còn lại 97 điểm đáng thương, thuộc về trình độ dưới trung bình!
Nhâm Khinh Khinh chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt, điểm thi toán của cô ta chỉ có 97 điểm, kỳ thi giữa kỳ kết thúc, cô ta nhất định phải ở lại lớp hai, không thể để dưới ánh mắt của cả lớp, dọn khỏi lớp hai, sau đó bị nhét vào một lớp bình thường!
Vốn dĩ, Nhâm Khinh Khinh cảm thấy có chút may mắn vì cô ta không bị trừ đi giá trị nhan sắc, sẽ không còn nhận được ánh mắt kỳ lạ của người khác, nhưng lúc này, cô ta không biết mình có nên thấy may mắn nữa hay không.
Nhâm Khinh Khinh nhìn một cái lại một dấu x màu đỏ ở mặt cuốn, trên nét mặt thế nhưng mang vài phần vài phần tang thương không hợp với tuổi.
Một khi chính mình rớt khỏi lớp trọng điểm của trường cấp ba quốc tế, hoàn toàn bị Nguyễn Trà che phủ bằng sự nổi bật, cô ta không thể thuyết phục cha mẹ, để mình tiếp tục học ở trường cấp ba quốc tế, cũng không có cách nào lại ở nhờ nhà họ Từ.
Trong tương lai, rất có thể giống Lâm Lăng, không thể không cùng một tên đàn ông trầm mê ao rượu rừng thịt ghê tởm liên hôn, tưởng tượng, liền khiến người ta buồn nôn.
“Hệ thống, ta còn lại 11 điểm?”
[Đúng vậy, kí chủ, hiện tại còn 11 điểm, do kí chủ làm nhiệm vụ thất bại đã bị trừ 1 điểm, nếu lúc này ký chủ chọn nhiệm vụ A, hệ thống sẽ trừ ký chủ 10 điểm, còn lại 1 điểm. 】
Nghe hệ thống nói xong, Nhâm Khinh Khinh trầm mặc, không khỏi nhìn lại nhiệm vụ trước kia vài lần.
Nếu không gặp may mắn, cô ta không nghĩ rằng mình nhất định giành chiến thắng lần nữa, nếu như không chọn nhiệm vụ B, bây giờ——
Không.
Căn cứ vào tình hình lúc đó, nếu muốn thu phục Nguyễn Trà, cách nhanh nhất và dễ nhất là chọn nhiệm vụ B.
Hơn nữa, Nhâm Khinh Khinh quay đầu nhìn chính mình trong gương, Nguyễn Trà quá mức xinh đẹp, ở trong đám người, liếc mắt một cái là có thể làm nhìn thấy, đôi mắt hạnh sáng ngời, đôi môi anh đào, chính mình cũng muốn có.
Nhâm Khinh Khinh thu liễm cảm xúc, bởi vì giá trị trí lực giảm xuống, làm cô ta không thể không cố tình tăng độ chuyên chú lên, “nhiệm vụ A cùng nhiệm vụ B độ khó giống nhau sao? Quy tắc vẫn như cũ không thay đổi?”
【 Độ khó giống nhau, hoàn thành 10 nhiệm vụ A, ký chủ nhận được 1 điểm giá trị nhan sắc hoặc giá trị trí lực. 】
Nói một nửa, trong trình tự hệ thống, có vị trí đột nhiên lập loè một chút hồng quang, một lát sau mới khôi phục bình thường, 【 Theo tính toán, ký chủ sẽ phải mất 1-2 hai tháng để hoàn thành 10 nhiệm vụ A, nhưng có một chút giải thích bổ sung. 】
Nhâm Khinh Khinh vốn đang rối rắm không biết nên từ bỏ nhiệm vụ B hay không, dù có ngu ngốc đến đâu, cô ta đều nhìn ra được, Nguyễn Trà với cô ta trời sinh đã khắc nhau.
Nghe vậy, Nhâm Khinh Khinh không khỏi nhíu mày, trong lòng vô duyên vô cớ sinh ra chút dự cảm bất an, “Giải thích bổ sung?”
[Mong muốn lớn nhất của ký chủ là tối ưu hóa ngoại hình, và kết quả đánh giá ngoại hình hiện tại của ký chủ là 80 điểm (đã bị trừ 5 điểm). Theo nhiệm vụ A, hệ thống sẽ tối ưu hóa gen của ký chủ để hoàn thành việc tối ưu hóa ngoại hình, tính toán chứng minh rằng nó có thể được tối ưu hóa đến 100 điểm.】
“Gương mặt kia của Nguyễn Trà ——”
[Sự xuất hiện của mục tiêu được liên kết được đánh giá 120 điểm, giá trị nhan sắc mà máy chủ có được từ cái nhìn liên quan cho phép máy chủ di chuyển gần hơn đến năm giác quan tối ưu của mục tiêu được liên kết trên năm giác quan ban đầu, theo các phép tính, đã chỉ ra rằng máy chủ có thể tối ưu hóa tới 125 điểm, tốt hơn so với mục tiêu liên kết.】
Nói xong, vị trí trình tự ban đầu lập loè hồng quang, lại lần nữa đỏ một chút.
【Xét thấy ký chủ thuộc về bổn thống ở thế kỷ này gặp phải đệ nhất ký chủ, bổn thống đem cung cấp một phần phúc lợi. Nếu ký chủ ở kỳ thi trung khảo, xếp hạng thứ 20, ký chủ liền hưởng thụ giảm 50% đổi mới quyền lợi liên hệ mục tiêu, chỉ cần 5 tích phân, đến lúc đó, ký chủ còn dư lại 6 tích phân. 】
“Trước kia vì cái gì không nói?” Nghe hệ thống nói xong toàn bộ nội dung, Nhâm Khinh Khinh trong lòng hận muốn chết, hận hệ thống thế mà lại gạt cô ta có tồn tại phúc lợi, “Nếu ngươi sớm nói, ta đã không bị Nguyễn Trà hại mất điểm giá trị trí lực của mình!”
【 Đinh! Đầu tiên, ký chủ không phải là bị hại mà mất đi giá trị nhan sắc cùng giá trị trí lực, hết thảy đều là trừng phạt của hệ thống, thuộc về quy định hoàn toàn hợp lý. 】
【 Kế tiếp, thực xin lỗi, bổn thống có lý do thoái thác rằng ở trình tự trung đã sớm giả thiết xong, yêu cầu ký chủ thỏa mãn điều kiện riêng nào đó mới có thể kích phát, vừa nãy trong lòng ký chủ đối với diện mạo mục tiêu liên hệ chấp niệm rất lớn, do đó dẫn đến cảm xúc dao động, kích phát điều kiện phúc lợi. 】
【Cuối cùng, thỉnh ký chủ mau chóng lựa chọn một trong hai nhiệm vụ để thực hiện】
Nhâm Khinh Khinh nghe hệ thống trả lời có nề nếp, không thể không bình phục, bực bội trong lòng, để đầu óc chính mình thanh tỉnh một ít, “Có thời gian hạn chế sao?”
【 Có thể đến trước kỳ thi. 】
Nhâm Khinh Khinh nắm chặt bút bi, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm bài thi lúc trước làm sai, tiếng nói hơi lạnh, “Ta hiểu rồi.”
Hôm sau.
Nguyễn Trà từ “Ác mộng” bừng tỉnh, sau đó liền ngồi ở bàn học tới 6 giờ rưỡi, thẳng đến nhìn thấy phía chân trời các vầng sáng chen nhau mà ra, sau khi rửa mặt một phen, mang theo hai quầng thâm mắt, ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi cửa, lại lần nữa đối diện với ánh mắt tựa camera đen như mực, Nguyễn Trà nghiêng đầu chào hỏi, lại không ngừng ngáp hướng dưới lầu đi xuống.
Tống Mạnh Vũ đã về nhà, đang ba hoa trước bàn dài, trừ bỏ Đường Hoạ ở nước ngoài, còn lại mọi người đều ở đây, mà Nguyễn Trà bộ dạng uể oải ỉu xìu, vẻ mặt không khó để người khác nhận ra.
Nguyễn Trà ngồi bên sườn Lương Tồn Cẩn, anh ta quay sang, nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Nguyễn Trà thì có chút đau lòng, gắp bánh bao nhỏ Nguyễn Trà thích ăn đến cái đĩa, “Em gái a, đang lo lắng bài kiểm tra hoá ngày hôm qua hả? Chỉ là một bài kiểm tra nhỏ, không có việc gì, nhà mình ai cũng có gia sư dạy kèm, em cứ nói yêu cầu, bất kể lúc nào cũng có thể mời gia sư đến.”
Chỉ cần Lương Tồn Cẩn đề nghị, mỗi ngành học đều chọn một giáo viên dạy giỏi, tuyệt đối có thể khiến Nguyễn Trà được dạy dỗ đến chất lượng tốt.
“Bài kiểm tra hoá không cần lo lắng, cũng sẽ được nhất mà thôi.” Nguyễn Trà đầu gật gà gật gù, linh hồn xuất khiếu giống nhau uống cháo, “Em là lo lắng giữa kỳ, kỳ thi giữa kỳ không lấy không được hạng nhất, nói không chừng liền có chuyện.”
Cha Nguyễn & mẹ Nguyễn: “……”
Con gái nhà mình khao khát hạng nhất???
Ông cụ Lương & Lương Tông Kỳ & Lương Tồn Cẩn: “……”
Một khi bài kiểm tra hóa không được đứng nhất, bọn họ phải làm như thế nào đây?
Nguyễn Trà nói xong, ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Lương Tồn Cẩn, không đợi Lương Tồn Cẩn dò hỏi, lại lần nữa cúi đầu uống cháo.
Từ góc nhìn của Nhâm Khinh Khinh, Nguyễn Trà không thể nhìn được tương lai của mấy người nhà họ Lương. Nhưng tối qua, lúc đọc truyện dưới góc nhìn của Nguyễn Trà, cô thấy, lúc Lương Tồn Cẩn mới trở về Nam Thị, đã đến ngay trường cấp ba quốc tế.
Nguyên chủ ‘ Nguyễn Trà ’ ở kỳ thi không được 160 toán, toàn bộ 23 lớp 11 không có tiết tự học vào buổi tối, Lương Tồn Cẩn từ Nam Thị về tự nhiên không cần lại đi trường cấp ba quốc tế đón người, thế cho nên……
Ở đường Bạch Nam xảy ra tai nạn xe cộ.
Nguyễn Trà uống xong cháo, nghiêm trang nhìn Lương Tồn Cẩn, lại lần nữa nói giống lần trước, “Anh hai, anh ngày thường ngồi xe nhớ thắt đai an toàn.”
Lương Tồn Cẩn bị nhìn như vậy, không khỏi nhớ đến tin tức tai nạn vào buổi tối hôm đó, đối mặt với đôi mắt hạnh đen sáng ngời của Nguyễn Trà , không nhịn được mà bật cười, “Được, anh hai nhớ kỹ.”
Thấy Lương Tồn Cẩn đồng ý, Nguyễn Trà lại nhìn về phía ông cụ Lương, “Ông ngoại cũng thế, phải chú ý nghỉ ngơi, không thể tức giận, tức giận hại thân thể.”
Ông cụ Lương nghe thế, mặt mày hớn hở, “Nhớ kỹ rồi nhớ kỹ rồi, cảm ơn bảo bối Trà Trà.”
“Còn có ba mẹ ——” Nguyễn Trà nói đến một nửa, dừng lại, nhìn ánh mắt chờ mong của ba mẹ, nhất thời không nói được lời nào, so sánh với nguyên chủ đời trước, hai người bọn họ đã thực là cá muối, không có buồn lo gì về chuyện cửa hàng, chuyện vừa chuyển, “Các người đáp ứng con, chờ tới lúc được nghỉ, cả nhà chúng ta về trấn nhỏ xem xem, cũng không thể bội ước.”
Cha Nguyễn mẹ Nguyễn vội phất tay, “Không bội ước không bội ước!”
Nguyễn Trà thấy trên mặt mọi người đều cười, trong lòng lại khó chịu hơn, đột nhiên cúi đầu, để ngừa làm người nhà nhìn thấy bản thân đang khóc. Thật tốt, cả nhà bây giờ đều rất ổn, cái gì cũng không có phát sinh.
Cơm sáng kết thúc, Nguyễn Trà cõng cặp sách nhỏ rời khỏi nhà, đến khi không nhìn thấy bóng cô nữa, Nguyễn Chính Phi cùng Vệ Kiều lưu luyến không rời thu hồi ánh mắt.
Nguyễn Chính Phi quay đầu nhìn phía Vệ Kiều, sắc mặt trầm trọng, “Kiều Kiều, kỳ họp phụ huynh tiếp theo là tôi đi, tôi đi xem tình huống của Trà Trà ở lớp như thế nào.”
Từ trước đến giờ, con gái hai người vẫn luôn là cá muối, mặt trời rực rỡ, đột nhiên tức giận phấn đấu tranh cái hạng nhất? Con gái nhà mình nghiêm túc học bọn họ miễn cưỡng có thể tin, nhưng muốn tranh hạng nhất, hai người họ không thể tin được, bên trong nhất định cất giấu chuyện gì đó.
Vệ Kiều trịnh trọng gật đầu: “Phi Phi, ông đến xem xem, có gì về nói với tôi nữa.”
Nguyễn Chính Phi: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”
Nguyễn Trà vừa đến phòng học, đã thấy Tạ Trường An đang cùng Hoàng Giai Giai nói cái gì, cậu ta thấy Nguyễn Trà tới, vội phất phất tay, “Nguyễn Trà, tin nóng trọng đại! Tôi vừa mới ở văn phòng, thấy chị Lan lớp mình, kéo tới một soái ca!”
“Soái ca?” Nguyễn Trà đem cặp sách treo ở trên ghế, lại lấy ra sách vở, thuận miệng hỏi câu, “Rất cao rất tuấn tú?”
Tạ Trường An nhướng mày, “Đương nhiên, bằng không có thể gọi là soái ca.”
Nghe vậy, Hoàng Giai Giai vội hỏi, “Có thể so với Phó Thầm với Từ Thâm về độ đẹp trai sao? Nếu kém Phó Thầm, thì có thể so sánh với Ngũ Bao chứ?”
Tạ Trường An nhíu mày: “Lão Hoàng, cậu nói Ngũ Bao, sao không nói tôi. Chướng mắt tôi sao. Tốt xấu gì thì chúng ta cũng là huynh đệ tốt, theo gien thì cũng có đến ¼ tương đồng đấy.”
Hoàng Giai Giai nhưng không có kiên nhẫn để cùng Tạ Trường An thảo luận về vấn đề cậu ta đẹp trai hay không đẹp trai, “Đừng nói nhảm, nói chính sự, bọn họ có soái hay không!”
Bị Nguyễn Trà cùng Hoàng Giai Giai đồng thời nhìn chằm chằm, Tạ Trường An có chút khẩn trương, gãi gãi đầu, “Hắn cùng Ngũ Bao đại khái đều giống nhau đi? Mấy người để một thẳng nam đi so sánh bọn họ có soái hay không, thật quá làm khó người.”
Nghe vậy, Hoàng Giai Giai đáp, “Chúng tôi đã được nhìn đâu mà có thể nhận xét được, cậu lại kêu soái ca, làm tôi tưởng rằng đấy là người trong lòng cậu chứ.”
Bị Hoàng Giai Giai nói, Tạ Trường An vội ôm cánh tay, “Phi phi phi! Tôi là thẳng nam! Thẳng ơi là thẳng!”
Nguyễn Trà cùng Hoàng Giai Giai liếc nhau, cười cười, trong mắt đều là tia giảo hoạt.
Thực ra Nguyễn Trà không để bụng bạn học mới tên họ là gì, đẹp hay không đẹp. Mãi đến khi chủ nhiệm lớp Liêu Lan để bạn học mới ở trước bục giảng tự giới thiệu.
“Chào mọi người, tôi tên Úc Chỉ Ngôn, tương lai hy vọng chúng ta ở chung vui vẻ.”
Nguyễn Trà đột nhiên giương mắt, nhìn về phía thiếu niên mặc áo kaki phối với quần jean màu đen trên bục giảng, cậu ta có một đôi mắt mèo lười biếng, bên trong tựa như hàm chứa ý cười.
Nhưng mà Nguyễn Trà không thể phân biệt ý cười có độ ấm hay không, chỉ có nội tâm sóng to gió lớn.
Úc Chinh, Úc Chỉ Ngôn.
Trên đời thực sự có việc trùng hợp như vậy?
Nguyễn Trà không rõ, hơn nữa, cô nhớ rất rõ ràng, cô đã nhìn sách hai lần, chưa bao giờ xuất hiện một học sinh tên Úc Chỉ Ngôn...