Chương 30

Khác với những rắc rối của Nguyễn Trà, Nhâm Khinh Khinh lại rất vui mừng, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm nhiệm vụ trên bảng hệ thống điều khiển, lẩm nhẩm một mình, “2 điểm dung mạo, 2 điểm trí tuệ.”

Nếu thực sự có được, trong tương lai cô ta có thể trực tiếp đè Nguyễn Trà xuống.

Nhưng sau vài lần thất bại, đầu óc của Nhâm Khinh Khinh đã sáng suốt hơn một tí, bình tĩnh hỏi, “Một khi thất bại, sẽ có hình phạt để trừ đi giá trị dung mạo và giá trị trí tuệ sao?” Tác dụng của một giá trị dung mạo rõ ràng rất kì lạ, lại giảm đi một chút giá trị dung mạo, cô ta còn có thể gặp người khác ở trường cấp ba quốc tế sao?

[Theo quy trình, nếu lần thứ ba của ký chủ thấp hơn mục tiêu liên quan trên 10 điểm, có 80% bị phản ứng tiêu cực, sẽ bị trừ 2 điểm dung mạo hoặc 2 điểm trí tuệ, hiệu ứng phục hồi tiêu cực, nói chung bằng một nửa mục tiêu liên quan.]

Thật ra hệ thống cảm thấy, nó đối với kí chủ rất tốt, khi kí chủ hoàn thành nhiệm vụ, có thể nhận được đến 4 điểm dung mạo hoặc điểm trí tuệ, nhưng nhiệm vụ thất bại, chỉ bị trừ 2 điểm dung mạo hoặc trí lực cùng với 1 điểm tích lũy, quả thực là phúc lợi rất lớn, nếu để cho mục tiêu liên quan biết được, ước tính phải đến 80 năm sau vẫn có người nhớ đến.

[Kí chủ tốn 11 điểm, từ bỏ nhiệm vụ B, chọn nhiệm vụ A sao?]

Nhâm Khinh Khinh vẻ mặt thoải mái ngồi lên giường, liếc mắt nhìn bài tập trên bàn mới viết có mấy chữ: “Ta ngốc sao? Lần trước Nguyễn Trà thi hóa học, điểm thấp nhất toàn khối, hơn nữa tôi nghe các học sinh lớp 10 nói, ở lớp thực hành của Nguyễn Trà trong kỳ học này, cậu ta còn không quen với ống nhỏ giọt, cậu ta có thể cản đường tôi sao?”

[…]

Vài giây sau, trong hệ thống, một tia sáng màu đỏ nào đó lóe lên nhanh chóng tạo ra một vài mã, sau đó lại truyền ra ngoài, chẳng biết đi đâu.

Tâm trạng của Nhâm Khinh Khinh trở lên vui sướиɠ, Nguyễn Trà nghĩ đến những ngày cá muối sau này của mình, tâm trạng liền trở lên hụt hẫng, thế cho nên buổi trưa, lúc tổ chức sinh nhật Nguyễn Chính Phi, trên mặt thì cười, nhưng ba mẹ Nguyễn Trà vừa liếc mắt liền nhìn ra con gái của mình đang giấu nỗi lo lắng của mình sau nụ cười.

Vệ Kiểu quệt bánh kem lên mặt Nguyễn Trà, nhìn như con mèo nhỏ, “Trà Trà, con có lo lắng gì sao?”

Nghe vậy, ông cụ Lương cùng Lương Tồn Cẩn nhìn về phía Nguyễn Trà, hai người vừa mới ngạc nhiên về Vệ Kiểu làm ra món củ cải trắng luộc tự nhiên lại không kém hơn đồ làm ở Thất Mang Tinh.

Ông cụ Lương rốt cuộc cũng nhớ tới, khó trách vài ngày khi ăn củ cải mà Vệ Kiểu mang từ trong trấn về khiến ông cảm thấy như mình đã từng ăn ở đâu đó, không phải mình đã ăn ở Thất Mang Tinh sao.

Nhưng trước đó vài ngày, trong vòng một tháng Thất Mang Tinh không có củ cải cao cấp để bán, bình thường chỉ ăn củ cải luộc mà thôi.

Nghe nói người phụ trách về cải thảo, đã nghỉ dưỡng già rồi….

Nguyễn Trà liếc mắt nhìn Tống Mạnh Vũ ngồi đối diện, cũng không nói chuyện về bài kiểm tra hóa học hôm thứ hai, dù sao cũng đã nói là tạm thời, mình biết trước được thông tin, cũng khiến cho người ta nghi ngờ.

Sau khi nghĩ xong, Nguyễn Trà gật đầu: “Tối qua có ôn tập về hóa học, có mấy cái thí nghiệm ở trường cũ chưa được làm qua, có chút không hiểu, hơn nữa tiết hóa học hôm thứ hai, sợ thực hành thí nghiệm không tốt,”

Cả nhà họ Nguyễn: “….”

Xong rồi, con gái chúng ta ở trường học lại thành ra gì thế này? Có ngày có thể lo học tập mà đến mức ăn không nổi.

Không giống như nhà họ Nguyễn lo lắng, ông cụ Lương rất vui mừng, vốn ông muốn làm cháu ngoại mình cùng với vợ chồng nhà họ Nguyễn một lòng làm cá muối, hy vọng nằm ở nhà kiếm tiền, hiện tại vừa thấy, cháu ngoại lại rất có mục tiêu!

“Thứ hai có tiết hóa học à.” Ông cụ Lương trầm tư một lát, trên mặt mang theo nụ cười: “Ông ngoại có một người bạn cũ, ở môn hóa học thì có chút nghiên cứu, bởi vì bình thường cháu gái ông ta thích làm những thí nghiệm hóa học nhỏ, nên ông ta có làm một phòng thí nghiệm nhỏ trong nhà, tuy bên trong không có trang thiết bị tinh vi, nhưng một số loại cơ bản, thường được sử dụng thì đều có, ông ngoại sẽ giúp con hỏi một chút, xem có thể mượn được một ít hay không?”

Ánh mắt Nguyễn Trà sáng lên, trên khuôn mặt tươi như nở hoa, ánh mắt sáng rực nhìn ông ngoại của mình, “Ông ngoại! Chuyện này là thực sao! Ngày mai, à không, chiều nay mượn luôn cho con được không?”

Vẫn còn nhiệm vụ phía trước, Nguyễn Trà không thể an tâm làm cá muối, thời gian chỉ còn một ngày rưỡi, không thể lãng phí thời gian dù chỉ một chút.

Nghe vậy, cha cùng mẹ Nguyễn Trà không khỏi nhìn nhau, xong rồi, con gái chúng ta thực sự có chuyện rồi.

Ông cụ Lương cũng không ngờ Nguyễn Trà tích cực như vậy, hơi trầm ngâm: “Chắc là được, ông nhớ tháng sau ông ấy không có dự án nghiên cứu nên hiện giờ đang đóng cửa phòng nghiên cứu, khi ăn xong, ông ngoại sẽ lấy điện thoại gọi cho ông ấy.”

“Cảm ơn ông ngoại!” Nguyễn Trà nói xong , lại cầm đũa gắp củ cải, cầm thìa múc đầy canh sườn ngô có ông cụ Lương, vô cùng ân cần, dường như nụ cười trộn lẫn với đường, “Ông ngoại ăn từ từ.”

Lần dầu tiên, ông cụ Lương được cháu ngoại chăm sóc, khuôn mặt mang theo nụ cười mãn nguyện, “Ai ai ai, cảm ơn bảo bối Trà Trà, con cũng ăn đi, đừng lo lắng chuyện thực hành thí nghiệm nữa.”

“Vâng!”

Trong suốt quá trình, bốn người còn lại đều vây xem cuộc đối thoại giữa ông cụ Lương và Nguyễn Trà, trong lòng ba mẹ Nguyễn Trà lo lắng, cảm thấy con gái nhà mình gặp chuyện gì đấy, Lương Tồn Cẩn cảm thấy an lòng, nhận thấy được em gái nhà mình thực sự thích học tập, về phần Tống Mạnh Vũ, cũng rất buồn bực.

Nhà cô ta vẫn không thể cạnh tranh để có được sự đầu tư từ nhà họ Dương, ông ngoại cũng không nói rằng cũng có quen với nhà họ Dương, năm trước cô ta học dương cầm, không được học thầy cô muốn học, ông ngoại cũng không để cho mợ cả dùng quan hệ nhờ bạn nói một câu, dựa vào cái gì ở Nguyễn Trà mà hết lần này đến lần khác có thể phá lệ?

Nguyễn Trà không phải sinh sống bên ngoài mười mấy năm mà thôi sao, hơn nữa nhìn dáng vẻ, căn bản chưa phải chịu khổ gì!

Tống Mạnh Vũ từ đầu đến cuối đều cúi đầu, sợ khi ngước mắt lên sẽ nhìn bị Nguyễn Trà và Lương Tổn Cần ngồi đối diện nhìn thấy ánh mắt của mình, chỉ có thể nắm chặt cái nĩa, đè nén cơn ghen ghét không ngừng dâng trào trong lòng.

Đồng thời, Tống Mạnh Vũ cảm thấy Nguyễn Trà mất nhiều hơn được, xem chương trình tạp kỹ ở băng ghi hình, liền muốn trở thành một người học tập nghiêm túc, về sau muốn làm con gái quốc dân sao?

Sau này ra xã hội, cũng đâu ai xem xem ai học nhiều hơn ai?

Tống Mạng Vũ ở trong lòng không ngừng chửi bới, nhưng sẽ không nói ra như trước, dù sao cũng có ông ngoại ở đây, hơn nữa với tư duy của Nguyễn Trà cũng không tính là người thường, mồm mép của mình so ra vẫn còn kém.

Lương Tồn Cẩn thấy Nguyễn Trà vui vẻ, trong lòng cũng vui vẻ theo, nghĩ đến những lời Nguyễn Trà nói trong buổi chiều hôm qua, không khỏi ngước mắt nhìn Nguyễn Chính Phi ngời ở phía đối diện, “Chú, không phải hôm qua chú nói ra ngoài kinh doanh, là đi thu, thu tiền thuê nhà?”

Nghe thấy Lương Tồn Cẩn nói, ông cụ Lương cũng quay đầu nhìn về phía Nguyễn Chính Phi và Vệ Kiểu , trong giọng ẩn chứa một vẻ ngạc nhiên: “Các con đang thu tiền thuê nhà?”

Trong mắt ông cụ Lương, nếu không biết cách quản lý tiền bạc, mua một số bất động sản quả không tồi, con gái có tiền thuê nhà, có thể kém với sự an nhàn của bản thân bây giờ, nhưng như vậy cũng được.

Nhìn lại Nguyễn Chính Phi, ánh mắt ông cụ Lương liền trở lên ôn hòa, con rể thực ra cũng rất tốt, nhìn cách chăm sóc con gái cùng cháu ngoại mình bây giờ, cả hai đều xinh đẹp tươi tắn.

Chờ đã.

Bình thường con gái mà trồng rau, làm sao mà giữ được làn da tươi sáng thế được?

Trong lòng ông cụ Lương liền xuất hiện nghi hoặc.

Nguyễn Chính Phi bị ánh mắt của bố vợ nhìn liền có chút khẩn trương, gãi gãi đầu, cười tươi hớn hở nói, “Đúng vậy, từ nhỏ con đã đi thu tiền thuê nhà.”

Nói xong, nghĩ đến cái gì đó, liền bổ sung: “Ba, thật ra lúc trước lúc mọi người đi tìm một nhà ba người chúng con, chúng con đã sống trong mảnh sân mà thuê trước đây, khi nào có cơ hội, chúng con sẽ đưa cha đi xem thị trấn nhỏ nơi mà Vệ Kiểu lớn lên, đẹp đẽ, giống như chốn thần tiên trên nhân gian.”

Lương Tổn Cần chuẩn xác bắt được điểm mấu chốt, “Từ nhỏ đã đi thu tiền thuê nhà.”

“Đúng vậy, ba tôi, cũng chính là ông nội của Trà Trà, trước kia mua một số nhà đất, nhà tôi cũng không có nhiều người, vì vậy ông ấy cho thuê.”

Khi Nguyễn Chính Phi nói, lông mày rũ xuống, việc thu tiền nhà thực sự không dễ dàng, thường xuyên phải đi kiểm tra phòng, đề ngăn ngừa khách thuê là hỏng phòng trọ.

Ông cảm thấy chờ khi cha mình về, thật sự cần nói chuyện lại về việc mua nhà, đến học ông, đều mua ở cùng một trấn không được sao, nhất định phải chạy khắp cả nước, để kiểm tra một căn nhà thì phí đi đường tốn không ít.

Nghe vậy, ông cụ Lương ngẩn người ra, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, “Hai con không phải quen nhau tại cô nhi viện sao?”

Nói đến cô nhi viện, tâm trạng ông cụ Lương lại trở lên phức tạp, năm đó ôm sai ở bệnh viện, Lương Duyệt là hậu bối hai nhà, vô tội, thậm chí người cũng đã qua đời sớm, nhưng đứa nhỏ Phó Thầm kia –

Ông cụ Lương nghĩ đến bức thư tặng cổ phần của công ty nhà họ Phó trong phòng đọc sách, bên trong không chỉ có sản nghiệp thuộc về Phó Thầm trên danh nghĩa, thậm chí còn liệt kê sản nghiệp mà sắp được nhận trong tương lai.

Ông vẫn còn nhớ cuộc nói chuyện của họ ở quán trà bên ngoài ngày hôm đó, đứa nhỏ kia đã nói, mẹ mình mặc dù vô tội, nhưng cũng chiếm giữ thân phận con gái nhà họ Lương bốn mươi mấy năm, hơn nữa mượn cơ hội này làm quen ba của Phó Thầm, có một số việc không cách nào vì một câu người đã mất, nói chấm dứt liền chấm dứt được.

Lương Duyệt tuy không còn ở đây, nhưng con trai cùng huyết thống với bà ấy, không phải vẫn ở đây sao?

Nếu đã ở đây, không thể nhìn ba người Nguyễn Trà vừa mới về nhà, cảm thấy tâm tính và cuộc sống của họ đều không tồi, thực sự cảm thấy như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Lần đó sau khi nghe Phó Thầm cùng ba Phó Thầm nói chuyện xong, ông cụ Lương đột nhiên ý thức được, ông phải tìm hiểu thêm về Phó Thầm một chút, bọn họ đều trẻ tuổi, thế mà lại không bị tiền làm cho mờ mắt.

Ông cụ Lương nhìn một nhà Vệ Kiểu hòa hợp trên bàn ăn, âm thầm suy tư, khi có thời gian, mình phải cùng hai vợ chồng Kiểu Kiểu nghiêm túc nói chuyện.

Tuy rằng, ông cảm thấy Phó Thầm không cần thiết làm đến mức độ này, nhưng ông vẫn phải để Kiểu Kiểu quyết định xem có chấp nhận hay không, đồng thời, ông hy vọng có thể thuyết phục Kiểu Kiểu chấp nhận sự bù đắp của ông.

Hồi đó, thật sự sai, sai ở nhà mình, suốt bốn mươi năm mới phát hiện ra được sự không đúng, một phen khó khăn tìm con gái ruột của mình.

Là nhà mình, làm cho Kiểu Kiểu ở bên ngoài chịu khổ, nếu không có Chính Phi, Kiểu Kiểu chỉ sợ càng khổ.

Mà trước mắt, mình chỉ có thể bù đắp về mặt vật chất, về phần tình cảm, thay vì nói mình bù đắp, không bằng nói Vệ Kiểu bọn họ đang để cho mình hưởng hạnh phúc gia đình.

Nghe ông cụ Lương hỏi, Nguyễn Chính Phi và Vệ Kiểu đều có chút ngại ngùng, huých khuỷu tay vào nhau.

Cuối cùng Nguyễn Chính Phi đỏ mặt, mở miệng một cách khó khăn, “Cái kia, khi còn nhỏ con có cùng ba con đi cô nhi viện quyên góp văn phòng phẩm đó là thời điểm con gặp Kiểu Kiểu, vừa thấy, liền thích, nhưng Vệ Kiểu lại không có phản ứng gì, con liền gạt ba con, đến cô nhi viện sống.”

Vừa ở đã ở luôn đến khi tốt nghiệp cấp ba. Sau này, lấy Vệ Kiểu về, bà lại sinh cho ông được một cô con cái giống y hệt bà lúc nhỏ, đều đáng yêu, xinh đẹp như nhau.

Nguyễn Chính Phi nói xong, quay đầu nhìn Vệ Kiểu ngồi đối diện, ánh mắt trở lên ôn nhu, bánh ngọt trên bàn cũng không ngọt như bong bóng hồng hiện lên trên đầu họ.

Những người khác: “…”

Thật là một lồi cẩu lương* lớn.

Nguyễn Trà: “…”

Quen dần đi, dù sao, mỗi ngày cô đều bị cẩu lương lạnh lẽo đánh thức.

***Cẩu lương: Cẩu lương chính là một từ lóng được giới trẻ Trung Quốc vô cùng yêu thích. Đây là một từ dùng để trêu đùa, ám chỉ các hành động thể thiện tình cảm thân mật, ngọt ngào của các cặp đôi yêu nhau trước mặt những người độc thân.