Chương 3

“Nguyễn Trà, sắc mặt em không tốt lắm, không thoải mái sao?” Người phụ nữ nói chuyện, dáng người đẫy đà, hướng ánh mắt về phía Nguyễn Trà, thân thiết chân thành, “Để cô đưa em đến phòng y tế?”

Nguyễn Trà hơi ngửa đầu, lộ ra nụ cười: “Không có việc gì đâu, tối hôm qua em ngủ muộn, cảm ơn cô.”

Nói xong, trong lòng nhàn nhạt thở dài một hơi.

Chuyện trong sách, ở trước mặt ba mẹ, mình không được nói lung tung.

Ở cổng trường, cô lại bị Nhâm Khinh Khinh đưa vào tròng, trong đầu đang có suy nghĩ có nên tính kế lại Nhâm Khinh Khinh, không để cô ta có thể học một cách yên ổn hay không thì cũng không hiểu tại sao, đầu cô lại bị một lực tác động đến làm cho não tê dần.

Cơ sở vật chất của trường cấp ba thứ hai rất tốt, mỗi một tầng đều có góc đọc sách, góc đàn dương cầm, các lớp học rộng rãi sáng sủa, đang vào giờ giải lao giữa giờ, dọc hành lang không một ai mặc áo đồng phục học sinh. Nhưng lúc này, Nguyễn Trà tay thì cầm sách, trên người lại không mặc đồng phục, nghiễm nhiên trở thành chủ đề để mọi người bàn luận, đánh giá.

Lớp 11 thì có lớp một cùng lớp hai được gọi là lớp trọng điểm, những học sinh xếp hàng từ 20 trở lên mới có thể vào lớp một. Ở lớp hai, ngoại trừ những học sinh xếp hạng từ 20 – 40 thì còn có mấy học sinh “có quan hệ” vào học cùng.

Lúc trước Nguyễn Trà cùng Nhâm Khinh Khinh cùng là những học sinh “có quan hệ” bị phân tới lớp hai, nhưng kết quả lại rất khác nhau.

Hiện tại –

Nguyễn Trà đưa mắt lên nhìn, bản thân mình đang học lớp 10, một lớp có thành tích học tập bình thường.

“Tiết tiếp theo là môn tiếng anh à? Mọi người ai đã làm bài kiểm tra tiếng anh, mượn để sao chép, nhanh lên.”

“Mượn Mạnh Vũ, học sinh giỏi tiếng Anh đấy.”

“Đây, thằng dở này, gấp gáp cái gì?”

Nguyễn Trà nhìn về phía sau, thấy nam sinh tóc vàng quang minh chính đại cầm điện thoại chơi trò chơi, lại nhìn chủ nhiệm lớp không hề chê trách, khẽ mím môi, bầu không khí của trường học thứ hai này thật sự cởi mở.

Quả thực là lớp học trong mộng của người sống không có mục đích.

Cửa phòng học phía trước đẩy lên, trong phòng đang huyên náo giờ lại yên tĩnh, các bạn học đang nói chuyện rôm rả không hẹn mà cùng nhìn về phía Nguyễn Trà.

“Mẹ kiếp! Tôi hoa mắt sao!”

“Chị Lan, chị đem hoa hậu nhà ai đến giảng đường đây?”

Hai hàng phía sau lớp học hầu như đều nằm úp xuống bàn ngủ, mấy bạn ngồi phía trước, có chỗ ngồi có chỗ đứng, nhìn thấy Nguyễn Trà, ánh mắt sáng rực lên, đánh giá.



Chủ nhiệm lớp Liêu Lan sắc mặt dịu dàng đón tiếp Nguyễn Trà: “Học sinh mới chuyển trường đến lớp chúng ta, về sau mọi người giúp đỡ lẫn nhau, Nguyễn Trà, bước lên bục giới thiệu bản thân.”

“Chào mọi người, mình là Nguyễn Trà.” Giọng nói của Nguyễn Trà bình tĩnh tươi mát không hề phù hợp với diện mạo, thậm chí không mất thời gian giản thích hai chữ kia, cầm ngay viên phấn, viết lên bảng đen hai chữ Nguyễn Trà.

Nói năng lưu loát, nét chữ nhẹ nhàng, chữ rất đẹp.

Liêu Lan vỗn có ý định cho Nguyễn Trà nói thêm vài câu, để mọi người hiểu rõ, nhưng nghĩ đến Nguyễn Trà vừa rồi còn không thoải mái, dừng lại suy nghĩ, chỉ vào một chỗ trống hàng thứ hai: “ Em ngồi đó trước, mỗi lần thi xong, lớp sẽ đổi chỗ ngồi”

Trường học mới này có nhiều lớp, một lớp có ba mươi người, năm hàng sáu hàng ghế, mỗi người một chỗ, Nguyễn Trà gật đầu, ôm quyển sách giáo khoa mới, ngồi ở vị trí chủ nhiệm lớp chỉ định.

Có ánh mắt vẫn đang nhìn chằm chằm vào Nguyễn Trà, sau khi ngồi xuống, Nguyễn Trà liếc nhìn vị trí trước, vừa thấy nữ sinh xinh đẹp chưa thu hồi ánh nhìn.

Mái tóc đen tung xõa, trên mặt trang điểm tinh xảo, áo đồng phục được sửa lại làm lộ ra vòng eo nhỏ, diện mạo giống Lương Thiến Linh đến năm sáu phần, nhưng trong ánh mắt mang theo ý thù địch rõ ràng.

Đấy là Tống Mạnh Vũ.

Chị họ có cùng huyết thống với cô.

“Tiết tiếng Anh tiếp theo, các cậu tranh giành điểm, đừng để hết kì hạn thì thầy Trần ở văn phòng buồn bã”

“Chị Lan, chúng ta tranh thủ điểm trung bình giữa kì không đứng vị trí thứ nhất!”

“Tranh vị trí thứ hai, ba là được rồi.”

“Được rồi, đừng nhiều lời, mọi người bảo hai là được, đừng lấy ba.” Liêu Lan nói xong lại thoáng nhìn qua Nguyễn Trà, thấy cô đang đang sửa sang lại sách giáo khoa, trái tim thấp thỏm vẫn không thể buông.

Làm một giáo viên, bản thân cô không muốn Nguyễn Trà được phân vào lớp 10.

Đa số học sinh lớp 10 đếu thuộc tầng lớp giàu có, có người biết lễ phép, biết vinh quang và nhục nhã, có người từ nhỏ giáo dục kém, tính tình kiêu ngạo, cả trường đều biết đến tên, là đối tượng trọng điểm chú ý của hội học sinh.

Điều Liêu Lan lo lắng rất nhanh đã thành sự thật, người vừa mới rời đi, bàn của Nguyễn Trà bị vỗ một cái, nữ sinh họ Tề Lưu lộ ra vẻ mặt chê cười, hai tay đúc túi, lạnh nhạt nhìn Nguyễn Trà: “Bạn học, nhìn thấy lạ mắt, trước kia học cấp ba nào? Công ty trong nhà làm về ngành nghề nào?”

Lâm Lăng tuy rằng không phải hoa hậu giảng đường, nhưng ở lớp 10 xét về tướng mạo số hai thì không ai số một, hơn nữa thành tích vẫn luôn duy trì ở vị trí số một trong lớp, vừa nhìn thấy diện mạo của Nguyễn Trà, lại nhìn thái độ nhiệt tình của các nam sinh khác, khó tránh khỏi không vui.

Khi Lâm Lăng chú ý tới chiếc váy dệt kim trên người Nguyễn Trà thuộc loại bình thường, trong lòng tự nhiên có suy nghĩ, quần áo không có nhãn hiệu lại không phải đồ thủ công, có lẽ học tập không tệ nên được nhận học bổng phát cho học sinh nghèo.

Nguyễn Trà lần đầu bị hỏi gia thế, thấy rất kì lạ: “Cấp ba Cẩm Thành. Còn nghề nghiệp thì bán hàng có tính không?”



Lâm Lăng: “…”

Tống Mạnh Vũ thấy Nguyễn Trà tự nói ra hoàn cảnh nghèo khó, vội nhẹ nhàng châm thêm một ngọn lửa: “Mọi người đừng cười, em gái tôi vừa về nhà, trước kia sống ở một thị trấn nhỏ, tuy rằng sống cùng dì út trong thị trấn, không có công việc gì, nhưng mọi người đều rất tốt.”

Nghe được lời nói của Tống Vũ Ninh, mọi người trong lớp học chuyển từ tò mò sang khinh miệt, thậm chí cười vang không kiêng nể gì, tuy rằng có chút chướng mắt về hành vi này của các bạn học, nhưng cũng không kết bạn cùng Nguyễn Trà, cũng không đi cùng đường, dứt khoát thờ ơ lạnh nhạt, đứng ngoài nhìn.

Chuyện thật giả thiên kim của gia đình nhà họ Lương, gây ồn ào huyên náo cả giới bởi vì Lương Thiến Linh công bố, hơn phân nửa giới đều biết được hoàn cảnh của thiên kim, lớn lên ở một trấn nhỏ, người chồng nghèo khó, không có công việc đoàng hoàng, con gái học tập bình thường.

Bản gốc mọi người thấy được ba người nhà họ Nguyễn, gặp cơ bắp gầy, làn ra thô ráp, đúng chuẩn diện mạo người nông dân trong phim truyền hình, nhìn cha như vậy thì có thể thấy Nguyễn Trà sẽ ra sao. Nhưng bây giờ nhìn người thật, mấy bạn mà thảo luận mấy hôm trước có chút ngại.

Tiểu cô nương da trắng hơn tuyết, mịn màng trong nước, vừa ngồi ở đó, giống như tiểu tiên nữ bốc lên tiên khí, cử chỉ trong tươi mát tự nhiên, nhìn không thấy chút rụt rè.

Nhìn Nguyễn Trà một chút, tuy rằng lời nói của Tống Mạnh Vũ có chút đáng ghét, nhưng nội dung lại phù hợp, ba mẹ mình vốn không tệ, hơn nữa trồng rau thu tiền thuê lại phù hợp với công việc không đứng đắn trong mắt mọi người, dứt khoát không phản bác.

Lâm Lăng vốn thấy Nguyễn Trà xinh đẹp mà sinh ra nguy cơ nhưng bây giờ cảm thấy trong lòng thoải mái, cô đi ra từ cái trấn nhỏ mà thôi, so ra kém với cô ta rất nhiều, nhưng nên có cảnh báo phải nói, “Này, tôi cảnh báo cậu – “

[Dặn dò, mời kí chủ ở trong bài kiểm tra khai giảng, giữ gìn đầy đủ đối với từ đơn viết chính tả, hoàn thành nhiệm vụ rút ra 1 điểm giá trị vẻ mặt xinh đẹp cùng 1 điểm năng lực của mục tiêu đã liên kết.]

Nguyễn Trà chợt lạnh mặt, lớn tiếng quát một câu: “Câm Miệng!”

Cái hệ thống chó má, ta với ngươi cùng đến chỗ chết!

Từ nhỏ Lâm Lăng đã được thương yêu lần đầu tiên bị người khác làm cho không còn mặt mũi, ngay lập tức cũng không biết phản ứng ra sao, giây tiếp theo, hô lớn: “Nguyễn Trà, cậu bảo ai câm miệng?”

“Vào lớp rồi không nghe được tiếng chuông sao?” Giáo viên tiếng Anh nghiêm túc trừng mắt nhìn Lâm Lăng và Nguyễn Trà: "Lâm Lăng, trở về chỗ ngồi.”

Vừa rồi khí thế Lâm Lăng tăng cao, bị giáo viên khiển trách, mặt trắng bệch, không dám la lối nữa, ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi.

Không thể không nói, giáo viên có thể dạy được lớp 10, sẽ không có tính cách mềm mại , nếu không không thể khống chế được một đám ngang ngược, thô bạo.

Giáo viên Tiếng Anh nhìn lướt qua toàn bộ lớp: “Trước tiên kiểm tra chính tả các từ đơn, thu tất cả sách tiếng Anh, không được nhìn trộm.”

Cùng lúc đó, phòng học lớp hai, Nhâm Khinh Khinh vừa nhận được nhiệm vụ hệ thống, nhìn giáo viên tiếng Anh nói muốn kiểm tả chính tả các từ đơn, trên mặt không khỏi hiện ra nụ cười thắng lợi.

Tiếng Anh là môn học sở trường nhất của mình, bình thường kiểm tra cho đến bây giờ sẽ không thấp hơn 130 điểm!

Đúng là tặng không phần thưởng!