Chương 25

Trong khán phòng, khi học sinh đang tất bật chuẩn bị cho tiết mục văn nghệ, phụ huynh học sinh cũng lần lượt vào chỗ ngồi, toàn bộ ghế ở khu vực phụ huynh được sắp xếp theo lớp của học sinh.

Nguyễn Trà và Tống Mạnh Vũ học cùng lớp 10, hai vị phụ huynh là Vệ Kiểu và Lương Thiến Linh cũng đã tìm được chỗ ngồi, là hai chỗ gần nhau.

Hầu hết những học sinh vào được đây đều không phải nhà nghèo, trong đó những người gia cảnh rất tốt, học hành ưu tú, thành tích xuất sắc trong trường đều học ở lớp 1 với lớp 2.

Đối với những người ở lại lớp 10, hầu hết họ đều là những học tra, khi các khu vực phụ huynh khác thảo luận về thành tích hay cả với điểm IELTS và TOEFL, thì khu vực phụ huynh của lớp 10 vẫn thảo luận về các chủ đề vĩnh cửu giữa phụ nữ, chẳng hạn như đồ trang sức.

Lương Tiến Linh liếc nhìn Vệ Kiểu, bà ta cảm thấy bản thân mình nên ở trước mặt Vệ Kiểu bày ra một chút quan hệ với các phu nhân nhà giàu. Ánh mắt bà ta liếc ra sau, nhìn thấy người phụ nữ phía sau mình thì hai mắt sáng lên: "Bà Tạ, tôi nghe nói bà và ông Tạ vừa mua một vườn nho ở Pháp?”

"Cả hai chúng tôi đều có sở thích chung là rượu vang đỏ. Mua một khu vườn đưa con trai đi thư giãn." Bà Tạ cụp mắt nhìn chiếc túi trên đùi Lương Thiến Linh, mím môi: “Cái túi này chắc là hàng mới đi, hôm trước tôi cũng nhờ một người bạn ở Paris mua hộ một cái.”

Lúc Lương Thiến Linh nhìn thấy bà Tạ đang nhìn vào túi, sắc mặt đỏ bừng, tuy đã ngoài bốn mươi nhưng lại lộ ra chút e thẹn như thiếu nữ ôm thanh xuân: "Lúc nhà tôi đi công tác, ông ấy có mang cái túi này về. Đã già rồi mà ông ấy còn dùng những thứ này để làm tôi vui."

"Tôi cũng nhớ năm ngoái—"

Bà Tạ: "..."

Bà ta không nên nhắc đến chiếc túi này!

Trong cuộc nói chuyện của các phu nhân nhà giàu, nếu có Lương Thiến Linh ở đó cũng không làm cho người khác thấy chán ghét, nhưng phải có một cái tiền đề là, không thể nói đến chủ đề về chồng.

Một khi nói ra, Lương Kiến Linh lập tức biến thành một cỗ máy thể hiện tình cảm tàn nhẫn, một chuyện rất nhỏ nhưng nói tới nói lui như ô tô, nghe xong đã thấy khó chịu.

Bà Tạ vội vàng dời tầm mắt, nhìn thoáng qua Vệ Kiểu đang nằm gần nửa người trên ghế, bộ quần áo thanh lịch ưu nhã cũng không thể che đi làn da đẹp của bà. Dưới những ánh đèn trong khán phòng càng làm nổi bật lên làn da trắng nõn của bà.

"Xin chào, bà là phụ huynh của bạn học nào?"

Vệ Kiểu đang ngồi liệt, làm một con cá muối trên ghế, chờ con gái lên sân khấu, nghe vậy giảm đành phải thu lại chút biểu tình cá muối trên người xuống, mỉm cười nói: "Tôi là mẹ của Nguyễn Trà. Bà có thể gọi tôi là mẹ Nguyễn Trà. "

Khi bà còn sống trong trấn, Vệ Kiểu cũng hay đến những buổi tụ họp phụ huynh như thế này. Ngày thường gọi như thế nào chăng nữa, thì đến đây, chủ yếu mọi người đều gọi là mẹ xx, rất ít khi gọi bà xx hay phu nhân xx.

“Bà là mẹ Nguyễn Trà sao?” Bà Tạ ngạc nhiên. Bà vốn ngồi ở hàng sau, hơi nghiêng người về phía trước, tự giới thiệu bản thân: “Tạ Trường An là con trai tôi. Ngày nào tôi cũng thấy nó nhắc đến Nguyễn Trà. Có thể khiến thằng nhỏ nhà tôi ngày nào cũng phải khen ngợi, hẳn là phải rất ngoan. ”

Vệ Kiểu dùng ánh mắt chân thành đáp lại: "Thật trùng hợp, Nguyễn Trà cũng rất hay nhắc đến Trường An khi ở nhà, nói rằng Trường An rất tốt..."

Trên thực tế, con gái bà sau khi về nhà ăn cơm đã vào phòng ngủ học bài, thỉnh thoảng rảnh rỗi lại bị bà với Phi Phi kéo đi chơi game, ngoại trừ Phó Thầm, bà chưa từng nghe con gái nói gì, nhưng Vệ Kiểu cảm thấy bọn họ chủ động phát ra thiện ý, hiện tại chính mình phải biểu hiện.

Bên cạnh đó, một người bạn cùng lớp tên Tạ Trường An ngày nào cũng khen ngợi con gái mình, bỏ bốn lấy năm, điều này cũng tốt mà?

Lương Thiến Linh đang thao thao bất tuyệt kể về chồng mình, lúc quay sang không thấy có ai đang nghe thì ngay lập tức cảm thấy rất tức giận. Chẳng lẽ mấy người này liên hôn vì mục đích kinh doanh nên không hạnh phúc, cũng không muốn nhìn thất bà ta hạnh phúc?

Khó trách chồng mấy người đều không yêu thích mấy người.

Lương Thiến Linh đứng thẳng người, quay đầu lại nhìn thấy Tạ phu nhân và Vệ Kiểu đang nói chuyện phiếm thì càng tức giận hơn, chả lẽ ánh mắt Tạ phu nhân kém như vậy, ai cũng có thể nói chuyện được, lại nói với loại người như Vệ Kiểu?

Tạ phu nhân không thèm quan tâm Lương Thiến Linh đang tức giận, cười nói: “Mẹ Trà Trà, ngày thường bà có sở thích gì không? Khi nào rảnh chúng ta cùng đi như trà chiều, cắm hoa? Hay triển lãm châu báu…?”

Vệ Kiểu thầm nghĩ, việc bản thân bà yêu thích không phải là nằm ở nhà, không phải làm gì mà vẫn có tiền thu hay sao?

Đương nhiên, với chỉ số EQ của Vệ Kiểu, bà vẫn biết cái này không thể nói ra, nếu nói cái này ra, đối phương cảm thấy nhà mình rất lười thì sao? Mặc dù thì sự thật đúng là như vậy thật.

“Trồng ra có được tính không? Ngày thường, ở nhà tôi vẫn hay trồng củ cải trắng, trồng xong thì đem bán.”

Câu này của bà nói xong, vẻ mặt của mấy vị phụ huynh xung quanh đều khẽ thay đổi, hiển nhiên là không thích sở thích của Vệ Kiểu, sở thích này của bà quá tầm thường. Nhưng ở đây cũng sẽ không có ai tự làm mất mặt mình, thấy người khác không nói gì, thì đến bản thân mấy người đó cũng sẽ không nói.

Chỉ có Lương Thiến Linh lạnh nhạt, cười một tiếng: “Đúng là thích trồng rau, đến cái hoa viên trong nhà cũng được cải tạo thành nơi trồng rau.”

“Nhìn cái nhà chỉ để trồng cải trắng đó, đúng là không còn mặt mũi vào để sống.”

Tạ phu nhân nhíu mày, hiển nhiên là không thích cái câu nói này của Lương Thiến Linh. Ngày thường, mấy buổi tụ tập của các vị phu nhân, chỉ cần Lương Thiến Linh nói về chồng mình mà có người không nghe, bà ta sẽ trực tiếp nói to, mười câu thì có đến sáu câu là đang nói móc người khác.

lúc trước, trong giới thượng lưu truyền ra việc nhà họ Lương ôm sai con, tất cả mọi người đều phỏng đoán, có lẽ người bị ôm sai là Lương Thiến Linh. Rồng sinh chín con, mỗi một con sẽ có sự khác nhau, nhưng lấy chỉ số thông minh nhà họ Lương, cái này không có một chút tương đồng nào trên người Lương Thiến Linh.

Ngồi ở phía sau có một vị phu nhân cũng cảm thấy loại chuyện ra cải trắng này không thể là chuyện để nói trong vòng tròn hào môn này, lên tiếng tiếp lời: “Kỳ thật tôi cũng muốn nói, đang muốn hỏi thăm Thất Mang Tinh xem họ lấy nguồn cung ứng rau dưa ở đâu, đặc biệt là cải trắng. Những quán khác, cải trắng ngon là nhờ nước canh, nhà bọn họ thì lại nhờ vào nguyên liệu.”

Quan trọng nhất là, có người từng nói, chỉ cần ăn cải trắng ở đó vài lần, có thể làm người ta xinh đẹp lên. Đương nhiên, nghe đồn gần xa gì thì cũng không thể bằng tự mình kiểm chứng, rốt cuộc thì ai cũng ăn ở đó nhiều lần rồi.

“Sao.” Lương Thiến Linh dương dương cằm tự đắc: “Chồng nhà tôi có quen biết với chủ quán Thất Mang Tinh, nhà chúng tôi cũng đang hỏi, sau này tổ chức yến tiệc, cũng sẽ nhập nguồn rau dưa từ chỗ nhập của cửa hàng Thất Mang Tinh.”

Vệ Kiểu: “...”

Nguồn cung ứng cho Thất Mang Tinh đã bị gián đoạn, bà ta không biết sao?

“Lão tam, đừng lãng phí thời gian nữa, người cung ứng cũng sẽ không bán đâu.” Vệ Kiểu mang dáng vẻ lười nhác của một con các mặn, lại nói thêm câu: “Không có người nông dân nào chịu bán cho em đâu.”

Lông mày Lương Thiến Linh dựng ngược lên, vẻ mặt không vui: “Lão nhị!”

“Đừng gọi.” Vệ Kiểu xoa xoa lỗ tai mình, không nhanh không châm nói: “Nhớ chú ý để hành động, ở đây đừng làm chuyện gì bậy bạ, em không sợ mất mặt sao?”

Tạ phu nhân đang định nói mấy câu đỡ cho Vệ Kiểu: “...”

Mẹ của Nguyễn Trà khá mạnh mẽ so với tưởng tượng của bà ta nha.

Tuy rằng bên trong gia đình có lục đυ.c, bất hòa như thế nào thì khả năng ở bên ngoài làm xấu mặt nhau sẽ là cực nhỏ, nhưng vừa rồi Lương Thiến Linh đã trào phúng như vậy, thì cũng không cần phải giữ mặt mũi cho nhau nữa.



Hơn mười phút sau, ánh đèn của lễ đường đột nhiên tối đi. Mỗi năm một lần, hội diễn văn nghệ trường cấp ba quốc tế đã chính thức được bắt đầu.

Vệ Kiểu vừa thấy có người chủ trì đã lên sân khấu thì không nói chuyện phiếm với các vị phụ huynh khác nữa, lấy ra chiếc camera tốt đã chuẩn bị từ trước, chọn một vị trí thật đẹp, tránh người khác sẽ chắn mất khung hình. Rồi ngồi đợi Trà Trà nhà bà lên sân khấu, sẽ bắt đầu bấm nút quay.

Trong hậu trường, Trà Trà đem chiếc đàn Nhị hồ và kèn xô na giao cho người phụ trách dụng cụ ở sân khấu, đợi họ xếp thứ tự biểu diễn rồi sẽ đem dụng cụ lên,

Mà lúc này, người đang biểu diễn trên sân khấu chính là Nhâm Khinh Khinh cùng với Từ Thâm, hai người một người kéo đàn dương cầm, một người kéo violon, cùng kết hợp với nhau hoàn thành một khúc đầu “Thái y tư minh tưởng khúc.”

Phó Thầm thấy Nguyễn Trà nhìn chằm chằm lên trên sân khấu thì cũng lướt qua sân khấu một chút, giọng điệu tự nhiên hỏi: “Em cảm thấy hai người họ đàn hay không?”

“Không tồi.” Tuy rằng Nguyễn Trà không thích Nhâm Khinh Khinh nhưng cũng không thể trợn mắt nói dối: “Tiết tấu rất đều, giai điệu rất hay, một đoạn đầu này cũng rất êm tai.”

Nói xong, cô còn dừng lại một chút rồi mới bổ sung: “Nhị hồ và kèn xô na em đều không thành thạo cho lắm, tính ra thì trình độ cũng chỉ đạt ở mức nửa vời. Tiết mục lần này của câu lạc bộ tiếng anh chúng ta chủ yếu dựa vào cách thức biểu diễn.”

Từ nhỏ Nguyễn Trà đã là cá mặn, chỉ có cưỡi ngựa là việc thích nhất, nên mới quyết tâm học một tháng. Còn nhị hồ hay kèn xô na thì trình độ cũng chỉ ở bậc trung.

Lúc ấy, cha cô nói.

Khi nào mà cô ở bên ngoài bị lạc đường, không thể tìm được đường về nhà thì ở ven đường kéo nhị hồ, thổi kèn xô na cũng có thể sống được một thời gian.

Lúc còn nhỏ, Nguyễn Trà rất sợ bản thân mình lại có một ngày bị lạc ở ngoài đường, thế nên cô mới nghiêm túc học về kèn xô na và nhị hồ. Chờ trình độ của bản thân đạt đến mức bán nghệ cũng có thể kiếm sống thì lại bắt đầu lười tập luyện.

Thẳng đến tiết mục nghệ thuật này, bởi vì Nguyễn Trà đệm nhạc mới nghĩ lại đến nó. Ai ngờ trời xui đất khiến, thế mà hệ thống cũng xắp xếp cho cô loại nhạc này làm nhiệm vụ. Vậy nên cô mới cố gắng luyện tập thêm mấy ngày.

Nguyễn Trà đánh giá xong thì nói: “Về lĩnh vực nghệ thuật, em cũng không phải dân chuyên nghiệp. Anh bảo em đánh giá, em cũng chỉ có thể nói mấy thứ ngoài mặt, ví dụ như, nghe nhạc này rất êm tai.”

Phó Thầm nghe mấy câu Nguyễn Trà nói thêm, không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Nói thật, anh tiếp xúc cùng Nguyễn Trà cũng được một tháng rưỡi, cảm thấy tâm tư của Nguyễn Trà cũng rất thần kỳ.

Trình độ của cô đối với Nhị hồ, kèn xô na chỉ ở mức trung bình, thế mà lại thể hiện rằng bản thân rất có lòng tin. Dường như, nếu có cơ hội cho cô, cô cũng dám đi biểu diễn ở đại sảnh âm nhạc ở Vienna.

Nhưng khi có người hỏi, Nguyễn Trà rất trung thực mà đem trình độ của mình nói ra. Chưa bao giờ vì mặt mũi mà nói không đúng sự thật, nâng cao trình độ của bản thân, rất chân thật, thậm chí, còn có chút đáng yêu.

“Hai người họ kéo đàn rất thành thạo, hơn nữa, nói câu này hơi buồn nhưng kiến thức cơ bản của hai người đó đều chắc hơn em một chút.” Đúng ra mà nói, kiến thức cơ bản của Nhâm Khinh Khinh chắc hơn một chút, còn của Từ Thâm thì chắc hơn rất nhiều.

Nguyễn Trà: “...”

Nói câu buồn như vậy còn báo trước?

Đương nhiên, Nguyễn Trà cũng thừa nhận, sau khi hệ thống chó má này thăng cấp lên 2.0, các nhiệm vụ được đặt ra chủ yếu là nhằm đến cô. Về tính nghệ thuật hay tính chuyên nghiệp, cô cực kỳ kém so với mọi người.

Nhưng Nguyễn Trà là ai?

Năm nhiệm vụ thì cả năm nhiệm vụ đều thắng trước, tương lai đang rất rộng mở, chỉ cần cứ tiếp tục như vậy, không quay đầu lại là được rồi.

“Em không buồn, anh nói tiếp đi.”

Phó Thầm nghe thấy cô nói vậy, mặt hiện ra nét cười, chuyển chủ đề: “Nhưng chính vì quá vững chắc, lại coi trọng kỹ xảo biểu diễn nên đã bỏ qua đoạn đầu biểu cảm, không đánh được vào nội tâm người nghe.”

Đơn giản mà nói, đây chính là kỹ thuật thì có thừa, nhưng khả năng tiếp cận người nghe còn kém.

“Hơn nữa, phần biểu diễn của hai người đó cũng không gọi là ăn ý lắm, giống như vừa mới ở dưới bắt cặp để đi lên biểu diễn vậy.”

Ngoài ra, còn có một ý, Phó Thầm không muốn nói, đó chính là, trình độ của Từ Thâm cao hơn Nhâm Khinh Khinh rất nhiều, nên anh ta ở trên sân khấu chỉ chìm đắm vào thế giới của chính anh ta tạo ra, xem nhẹ Nhâm Khinh Khinh, làm cho Nhâm Khinh Khinh không theo kịp tiết tấu, làm tiết tấu trở nên rối loạn.

Còn vì lý do tại sao không nói điều này ra, thì Phó Thâm chỉ là cảm thấy, không nên khen Từ Thâm ở trước mặt Nguyễn Trà, nguyên nhân chỉ đơn giản vậy thôi.

Không cần biết thế nào, sau khi bản hòa tấu “Thái y tư minh tưởng khúc” của Nhâm Khinh Khinh và Từ Thâm kết thức đều được cả khán trường các vị phụ huynh và học sinh vỗ tay nhiệt liệt.

Trong đó có người thưởng thức ca khúc, cũng có người vỗ tay vì mặt mũi của Từ Thâm.

Sau tiết mục “Thái y tư minh tưởng khúc” là đến một tiết mục ảo thuật. Hết tiết mục ảo thuật này là sẽ đến tiết mục nhạc kịch của câu lạc bộ tiếng anh. Người dẫn chương trình bước từng bước lên sân khấu, nhìn một biển người xem ở phía dưới, lại nhìn đến những vị khách quý, những thầy giáo có tên tuổi, cậu ta lại phải nuốt một ngụm nước bọt.

Cậu ta cầm tờ giấy ghi tên tiết mục, nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Tiếp theo sau đây, tất cả quý khán giả sẽ được chiêm ngưỡng tiết mục “subject tea party” đến từ câu lạc bộ tiếng anh. Biểu diễn gồm Hoa Chung Hào, Tôn Phong…, đệm nhạc Nguyễn Trà, Phó Thầm, các giai điệu nhạc đệm…”

Tất cả mọi người đều thấy, người dẫn chương trình đang nói đến các giai điệu nhạc đệm thì hơi dừng lại một chút: “Nhạc đệm khúc “Nhị tuyền ánh nguyệt” được biểu diễn bằng đàn nhị hồ, kèn xo na, sax hợp tấu cùng “Vui sướиɠ tựa thần tiên.””

Tất cả mọi người: “???”

Mấy người câu lạc bộ tiếng anh đang muốn làm gì đây, các cô các cậu là học sinh ngoan ngoãn hay mấy kẻ lưu manh vậy, ai có thể giải thích cho chúng tôi xem đang có chuyện gì diễn ra hay không?