- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Nhanh
- Sau Khi Mẹ Ruột Được Nhận Về Hào Môn
- Chương 22
Sau Khi Mẹ Ruột Được Nhận Về Hào Môn
Chương 22
Vài giây sau, wechat lại rung lên một tiếng.
【 phó ưu tú · phi cá mặn · thật tinh mắt: Muốn đứng vị trí thứ nhất hay sao? 】
Nguyễn Trà nhìn nội dung, gõ chữ trả lời: “Muốn.”
Không chỉ đơn giản là muốn, mà nhất định phải lấy.
Chỉ có lấy vị trí thứ nhất, cô mới có thể đem Nhâm Khinh Khinh ép xuống trăm phần trăm, hệ thống chó má này không đạt được 2.0, khoảng chừng nó đã thất bại ở giữa được vài lần rồi, tính ra đã thuộc lòng loại nhiệm vụ, tỷ lệ Nhậm Khinh Khinh thắng lợi =0?
Nguyễn Trà cũng hiểu rằng, nếu cô là Phó Thầm cũng sẽ làm thế, sẽ tranh thủ làm thật tốt, đứng số 1 thì mọi chuyện đều dễ nói, ở trong hệ thống khi đối mặt trực tiếp cùng Nhâm Khinh Khinh, chẳng những sẽ không bị động nữa, mà còn có thể nắm giữ vị trí chủ động.
Có điều vị trí thứ nhất đều phải ở trước để chống đỡ mọi việc, hệ thống lại cho Nhâm Khinh Khinh bố trí nhiệm vụ, sẽ không vị trí thứ mười ba, lọt top mười ba, mà sẽ biến thành hạng nhất, hạng nhất, hạng nhất!
Môn học trên đều muốn lấy hạng nhất, trước mắt Nhâm Khinh Khinh có thể làm được sao? Khả năng cực thấp, cho nên chỉ cần Nhâm Khinh Khinh không ngu hết thuốc chữa, sẽ lập tức đổi làm nhiệm vụ A.
Nhưng ——
Nguyễn Trà lười nhác rũ mắt, tưởng tượng thôi cũng thấy rất mệt rồi, làm cá mặn cũng khó quá o(╥﹏╥)o
【 phó ưu tú · phi cá mặn · thật tinh mắt: Được】
Tin nhắn mới gửi đến, Nguyễn Trà nghiêm túc, tỉ mỉ nhìn chữ “Được” xuất hiện mấy lần trên màn hình, lại không hiểu sao mọi người có thể chắc chắn như vậy???
“Nguyễn Trà.”
Nghe thấy âm thanh êm ái, nhẹ nhàng phía sau, ánh mắt Nguyễn Trà chợt lạnh đi, cô vừa quay đầu lại thấy ngay gương mặt ửng hồng của Nhâm Khinh Khinh, nở nụ cười đi tới trước mặt cô.
Nguyễn Trà: “……”
Nghe lời hệ thống đang đứng trước cổng trường phải giữ hình tượng, không được đánh nhau!
Nhìn thấy Nguyễn Trà, Nhậm Khinh Khinh nhớ ngay tới những lời hệ thống vừa nói, lại càng cười tươi hơn: “Nguyễn Trà, tôi với Từ Thâm cùng hợp tác biểu diễn tiết mục ở lễ nghệ thuật rồi, cậu có chuẩn bị tiết mục gì chưa?”
Nhâm Khinh Khinh cảm thấy hệ thống bố trí nhiệm vụ vô cùng tốt, nhiệm vụ này được đặt ra đúng là để dành cho cô ta mà. Từ nhỏ cô ta đã học đàn dương cầm, thậm chí được thầy khẳng định, nếu cô ta quyết tâm học 3-4 năm nữa sẽ có cơ hội trúng tuyển học viện âm nhạc Julia, chẳng lẽ lại không lấy được vị trí thứ ba? Nực cười.
Mà Nguyễn Trà thì sao?
Lớn lên ở trong trấn nhỏ, sao có thể học mấy cái kỹ năng nghệ thuật? Mỗi kỹ thuật cưỡi ngựa đã làm cho Nguyễn Trà tốn rất nhiều thời gian rồi?
Nguyễn Trà bị hệ thống uy hϊếp, từ lâu đã không còn giữ lại cái gọi là mặt mũi, nghe vậy, cười ha hả: “Tiết mục? Làm câu có thể khóc đến chết đi sống lại thì có được không, có thích không?”
Nói xong, không quan tâm đến biểu tình đột nhiên cứng đờ của Nhâm Khinh Khinh, quay đầu rời đi, mới sáng sớm đã gặp phải loại ham muốn nhan sắc xinh đẹp lại có năng lực kém cỏi, thật đen đủi.
Nhâm Khinh Khinh ngẩn người ngay tại chỗ, không nghĩ tới, một người mà bề ngoài giữ thế không tranh giành, lại làm biếng như Nguyễn Trà, lại có thể nói ra những lời chết người như thế.
Nhưng trên mặt cô ta lại xuất hiện vẻ cười đầy đắc ý, tiết mục âm nhạc của Nguyễn Trà không có sự luyện tập, lại vừa bị cô ta nói như vậy, tự nhiên tâm sinh bất mãn, một người mới với một người lão luyện, ai được điểm cao, đã rõ ràng.
Nhâm Khinh Khinh không khỏi mỉm cười, thể hiện chút thái độ ôn nhu với hệ thống: “Hệ thống, cảm ơn ngươi.”
Nghe thấy âm thanh, hệ thống trầm mặc một chút: [ký chủ, kinh bổn tính ra, tiền lời của nhiệm vụ A so……]
Nhâm Khinh Khinh nhíu mày, giọng điệu không vui: “Được rồi! Đừng nói, ta có chừng mực!”
[Được, ký chủ.]
Hệ thống có nề nếp trả lời xong, đưa ra trình tự hoàn chỉnh, có mấy cái số hiệu lướt nhanh lưu động, xuất hiện một hàng chữ: Con người, dối trá.
Nhâm Khinh Khinh cũng mặc kệ nhận xét của hệ thống, trước đây bị trói buộc cùng hệ thống, tổng cộng cô ta được đến 20 điểm, theo cách nói của hệ thống, đề xuất cô ta lựa chọn nhiệm vụ A, đồng thời dùng 20 điểm mở khóa mục thương lượng.
Nhưng mà, nếu cô ta yêu cầu 10 điểm giá trị khuôn mặt đẹp, làm nhiệm vụ A xong 100 cái mới có thể thu thập đủ, nhiệm vụ B, ngắn thì gấp ba lần, lâu là mười lần, thời gian trên chênh lệch thật lớn, Nhâm Khinh Khinh không thể làm bộ không nhìn thấy.
Hiện tại, cô ta đã thất bại nhiệm vụ bốn lần cùng với việc đổi quyền mô phỏng, cô ta chỉ còn lại có 13 điểm, lại tiêu phí 10 điểm dùng để đem nhiệm vụ B sửa làm nhiệm vụ A?
Cô ta ngốc sao???
Nếu hệ thống không có thăng cấp, Nhâm Khinh Khinh vì bản thân mà cân nhắc, có lẽ sẽ đáp ứng, rốt cuộc một khi tích phân trừ xong, cô ta cũng gặp phải uy hϊếp, nhưng trước mắt, hệ thống bố trí nhiệm vụ rất có lợi cho cô ta, không phải sao?
Nhâm Khinh Khinh nghĩ như vậy, khóe môi cong lên, tâm tình rất tốt, cô ta tuyệt đối sẽ không để Nguyễn Trà có cơ hội hoàn thành nhiệm vụ trước!
——
Lớp mười.
“Chúa ơi! Trà Trà cậu nghe nói gì không, tin tức lớn! Tin tức lớn!!”
Nguyễn Trà vừa đến phòng học, lập tức thấy Hoàng Giai Giai như một cơn gió xông lên, ở giữa không trung khoa tay múa chân, tỏ vẻ tin tức thật sự thực lớn.
Giọng Hoàng Giai Giai rất lớn, một phần hưng phấn, một phần đây là trên tầng nên dễ bị vang: “Lâm Lăng bị cảnh sát bắt tới cục cảnh sát!!!”
“Thật vậy sao!” Nguyễn Trà mở to hai mắt, trên mặt duy trì sự kinh ngạc khoảng 6s: “Lâm Lăng thật sự bị bắt tới cục cảnh sát sao!”
Thấy thế, hưng phấn trong người Hoàng Giai Giai giảm một chút: “Trà Trà, nghe nói biểu tình kinh ngạc trên gương mặt duy trì lâu như vậy, phần lớn là giả bộ.”
Nguyễn Trà: “……”
“Lúc sáng, anh mình đã nói cho mình rồi.”
Nguyễn Trà cầm cặp sách đeo trên lưng treo ở trên ghế, trong lúc vô ý lại thấy nam sinh trước đây ủng hộ Lâm Lăng đang quở trách cô ta, từ tính cách đến học tập, thậm chí đến diện mạo, hình như hoàn toàn quên mất trước đây bản thân mình đã mang dáng vẻ chó con mà cưng nịnh người ta như thế nào.
Thấy Nguyễn Trà, Tạ Trường An cũng đi lên: “Nguyễn Trà, cậu nói người Lâm Lăng gây chuyện là ai?” Nói được một nửa, cậu ta nhìn nhìn chung quanh, hạ thấp giọng: “Tôi nghe nói Lâm Lăng xúi giục người ta, đi xâm phạm bạn nữ cùng lớp.”
Nói thật, Tạ Trường An thực ra nhìn không rõ, Lâm Lăng không phải cũng là nữ sinh sao, nữ sinh tại sao lại gây khó dễ cho nữ sinh?
Hoàng Giai Giai lấy di động ra, chỉ cho Nguyễn Trà xem trên trang diễn đàn : “Trà Trà cậu xem, diễn đàn trường cấp ba quốc tế của chúng ta đều bị loạn lên, tất cả đều nói về chuyện này của Lâm Lăng, hơn nữa nộ ra không ít chuyện xấu xa trước kia của Lâm Lăng.”
Nguyễn Trà lấy di động của Hoàng Giai Giai, tiện tay lướt qua mấy bài tin tức, bên trong có người đầu sỏ xúc phạm bạn học, ức hϊếp suýt nữa làm bạn học nhảy lầu, vv các loại tin nóng, sự kiện này sự kiện kia, thật giả lẫn lộn.
Ba người cùng chụm đầu xem bài đăng, Hoàng Giai Giai lại nói: “Đúng rồi, buổi sáng tôi nghe ba tôi nói, tài chính hạng mục của nhà họ Lâm hình như xảy ra chuyện này, xem ra Lâm Lăng thật sự đang chọc phải người không nên chọc.”
Nghe vậy, Nguyễn Trà không đáp lời.
Tuy rằng buổi tối hôm qua, cô có hung hăng dạy dỗ tên cơ bắp và tên đầu trọc, hai người kia cũng không chạm vào được cô, nhưng nhà họ Lương giữ bí mật rất tốt, ngoại trừ đương sự, Lương Tồn Cẩn là người xem nửa sau của quá trình, chỉ có Chu Tiêu Nhiên.
Mà Chu Tiêu Nhiên, lại là nhân chứng, đang ở cục cảnh sát, về phần Nguyễn Trà, cô sờ sờ cái mũi, buổi sáng cô có vào trong cục cảnh sát, đã ghi lại lời thú tội.
Lâm Lăng rời đi trước, Nguyễn Trà nghe thấy anh cảnh sát dáng vẻ chính trực, ngay thẳng, như suy tư gì hỏi: “Bạn học nhỏ, sau này em có định nộp đơn vào trường quân đội hoặc là trường cảnh sát không?”
Đánh người thành quỷ như vậy cũng chưa đánh chết mạng người, người bình thường thật sự không làm được.
Nguyễn Trà đọc được điều này từ ánh mắt của anh cảnh sát: “……”
Tôi không phải, tôi không có, đừng nói bừa!!!
Môn đầu tiên của lớp mười là môn toán, cô chủ nhiệm lớp Liêu Lan đi vào phòng học sớm, nhìn chung quanh liếc mắt một cái rồi cất giọng thanh thanh: “Có hai việc muốn nói với cả lớp một chút, việc thứ nhất, chuyện bạn học Lâm Lăng hy vọng cả lớp có thể cư xử thận trọng, đồng thời coi như bài học, hãy luôn ý thức rằng cấp ba là quãng thời gian học đường đơn giản nhất của các bạn, đừng học một cách mù quáng với một số người trong xã hội.”
Mặc dù Liêu Lan nói rằng nên cư xử thận trọng, nhưng nội dung đã rất có sự thiên vị, rốt cuộc năm đó Lâm Lăng làm hại bạn học thiếu chút nữa nhảy lầu, bên trong chuyện đó cô ấy đều biết rõ, nhưng vì nhà họ Lâm với nhà họ Trần, cô ấy bị trường học chèn ép.
Những học sinh đang ngồi ở đây, ngoại trừ Nguyễn Trà, hơn một nửa số người đã tham gia nhiều bữa tiệc khác nhau từ nhỏ, và họ hiểu rõ tầm quan trọng của danh tiếng tốt trong gia đình.
Chỉ cần là nhà có chút nền tảng đều sẽ không để cho người phụ nữ đã từng tiếp tay cho người khác được gả vào, thật ra không thể nói gia đình nào cũng đều quang minh chính đại, trong đó đương nhiên vẫn có người không từ thủ đoạn, nhưng người ta giấu kín, không để bị lộ sự việc ra.
Sự việc của Lâm Lăng không chỉ được truyền đi rộng rãi ở trong trường học, mà ngay cả các phóng viên đều biết được tin tức, toàn bộ đều ngồi xổm ở cục cảnh sát, chờ đợi kết quả phía sau, đương nhiên, dù vậy, rất nhiều người cũng hiểu được tuổi Lâm Lăng còn nhỏ, lại không gây ra mức độ nghiêm trọng, chắc sẽ không bị xử lý quá nghiêm trọng.
Không chỉ người ngoài hiểu được điều này, mà sau khi thấy cảnh sát Lâm Lăng cũng có thể hiểu được. Lâm Lăng vẫn suy sụp, tự nhiên có lý do sợ hãi, nhưng cô ta càng lúc càng nhận thấy rõ ràng hơn danh tiếng của mình sau này sẽ hoàn toàn biến mất.
Một người không có danh tiếng trong xã hội, nhà họ Từ còn cần nữa sao?
Mà thị trường chứng khoán của công ty nhà họ Lâm, bị Lâm Lăng liên luỵ, sáng sớm đã bắt đầu giảm giá, vẫn đang liên tục giảm. Từ trước đến nay gia đình luôn có tranh chấp chồng chéo trong làm ăn, mỗi người góp thêm một chút sẽ có thể làm khiến nhà họ Lâm gặp nhiều khó khăn trong tương lai.
“Chuyện thứ hai, bạn học Chu Tiêu Nhiên, bởi vì một số lý do đặc biệt, tạm thời nghỉ học một thời gian.”
Tay Nguyễn Trà đang lật sách chợt dừng lại, đám bạn học xung quanh đều suy đoán hai việc này xảy ra đồng thời, thật trùng hợp, khiến bọn họ có chút nghi ngờ, Chu Tiêu Nhiên chính là bạn học bị Lâm Lăng tính kế.
Lúc này, Nguyễn Trà đã hiểu rõ những gì buổi sáng Lương Tồn Cẩn nói khi đang ăn bánh bao: “Trà Trà, đi học không phải lo các bạn nhòm ngó đâu, đừng vì ánh mắt của một số người mà làm bản thân trở nên cô độc.”
Lương Tồn Cẩn xem nửa sau của quá trình, tự nhiên hiểu rõ được nhân quả, mặc kệ Chu Tiêu Nhiên có tin rằng Lâm Lăng phái người hại Nguyễn Trà, chỉ là cô ta đang tính toán, không muốn biện hộ.
Vì buổi tập luyện của câu lạc bộ tiếng Anh, Nguyễn Trà không cần tới tiết tự học buổi tối, nhưng trên đường đến câu lạc bộ tiếng Anh, cô vẫn cầm vở từ vựng, vừa đi vừa xem, không muốn lãng phí thời gian.
Sau khi vượt qua ba vật chắn, Nguyễn Trà ngạc nhiên không biết có gì không ổn, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, thấy ngay ánh mắt và vẻ mặt bất lực của Phó Thầm đang nhìn mình.
“Em chăm chỉ nhỉ.” Phó Thầm nói xong, đột nhiên nở nụ cười, khóe mắt lộ ra vẻ ôn nhu: “Nhưng em làm anh bất ngờ quá, đi không cần nhìn đường, lại có thể tránh được chướng ngại vật, giống Ngủ Bao đang liều mạng.”
Nguyễn Trà: “……”
Trời ạ, cô chỉ chăm chỉ luyện tập một tháng đã học được kỹ năng xuất thần?
Nguyễn Trà gập quyển vở lại, rồi đi cạnh Phó Thầm tới phòng học của câu lạc bộ tiếng Anh, nghiêng đầu hỏi: “Buổi tối họp hội, anh không tới thường xuyên à?”
Đến câu lạc bộ tiếng Anh mấy ngày, Nguyễn Trà cũng hiểu đôi chút về Phó Thầm, có thể nói rằng nguồn tài chính của câu lạc bộ phần lớn do lớn Phó Thầm tài trợ, nhưng Phó Thầm lại ít khi xuất hiện trong các sự kiện.
“Cuộc họp thông thường được chuyển sang ngày mai.” Phó Thầm quay sang nhìn vẻ mặt của Nguyễn Trà, thấy bình thường như mọi khi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện xảy ra trong ngõ tối hôm qua đã được nhà họ Lương trấn áp rất nhanh, nhưng nhà họ Phó vẫn biết được một số thông tin bên trong. Mặc dù do mẹ mất sớm, hai nhà vẫn giữ liên lạc nhưng không thể thân thiết bằng trước kia, tuy vậy việc hợp tác làm ăn vẫn phải đặt lên trên, nên vẫn giữ mối quan hệ lâu năm.
Nhà họ Lâm gặp tình thế khó khăn, mà nhà họ Lương lại can thiệp, tất nhiên nhà họ Phó cũng phải can thiệp.
“Buổi sáng không phải em nói muốn tiết mục của câu lạc bộ tiếng Anh giành vị trí nhất sao? Lát nữa chúng ta sẽ sửa lại kịch bản một lần nữa, để cho kịch bản và phương thức biểu diễn theo đúng tiêu chuẩn đánh giá của giáo viên mấy năm trước, hẳn cũng được vị trí ba bốn.”
Nghe xong, Nguyễn Trà chớp mắt và nhìn Phó Thầm lần nữa, có lẽ cô đã bị ảo giác, trong khoảnh khắc này, cô đột nhiên cảm thấy trên đầu của Phó Thầm xuất hiện vầng hào quang sáng ngời.
Khi hai người nói chuyện, trước mặt xuất hiện một phòng học có treo bảng tên nhỏ câu lạc bộ tiếng Anh, trên cùng một tầng, còn có tiếng câu lạc bộ Quảng Đông, câu lạc bộ tin tức, rồi câu lạc bộ nấu ăn.
Trường này có một tòa nhà câu lạc bộ gồm ba tầng. Ngoại trừ các câu lạc bộ thể thao như bóng rổ, tennis, các câu lạc bộ khác đều nằm trong tòa nhà câu lạc bộ, nếu tính ra thì câu lạc bộ ở đây tốt hơn nhiều, nhiều đến nỗi làm cô nhìn hoa cả mắt.
Trong phòng này được chia thành hai phòng nhỏ, một phòng họp cho chủ tịch và các nhân viên quản lý khác, một phòng hoạt động, lúc hai người đến đó, câu lạc bộ đã có sáu bảy người, trong đó có ba người tham gia biểu diễn tiết mục của câu lạc bộ tiếng Anh.
Ngồi ở bên trong là một nữ sinh tóc ngắn, tên Đường Nhược Băng, bạn học cùng lớp, khi nhìn thấy Phó Thầm đi cùng Nguyễn Trà, ánh mắt chợt lóe lên. Ngay sau đó, cười thoải mái: “Phó Thầm, Nguyễn Trà, hai người tới rồi? Gặp nhau ở cửa à?”
“Gặp nhau lúc nửa đường.”
Phó Thầm thuận miệng trả lời một câu, sau đó, ánh mắt rơi trên người Chử Thư Duy đang ngồi chờ sẵn: “Tiền bối Chử, chúng ta đi vào văn phòng để nói chuyện, có một số chi tiết của kịch bản cần chỉnh sửa.”
“Được.” Chử Thư Duy buồn rầu gãi gãi đầu, anh ấy thấy kỳ lạ, Phó Thầm vốn hiền lành, nhã nhặn, vì điều gì mà mỗi lần đối mặt với cậu ta đều thấy áp lực tâm lý lớn như vậy?
Nguyễn Trà chào hỏi một vài người cô biết, nghiêng đầu, ánh mắt chợt sáng lên, trên mặt lộ rõ sự vui mừng.
Ở trên bàn trong phòng học, có một chiếc hộp đựng vĩ cầm đang mở, bên trong có một cây đàn nhị, da trăn đều đặn, thanh tròn, mới nhìn trông không đẹp lắm.
Đường Nhược Băng thấy Nguyễn Trà có ý muốn lấy, vội vàng ngăn cô lại: “Nguyễn Trà, đàn nhị chắc là Phó Thầm và đàn anh mượn, gỗ gụ cổ không chỉ đắt, mà còn hiếm thấy, không phải có tiền là có thể mua được, cậu bình thường luyện tập không thuận tay đàn nhị, hay là tôi dành thời gian đưa cậu đến cửa hàng nhạc cụ?”
Sau khi bị Đường Nhược Băng ngăn lại sau, Nguyễn Trà ngây ngốc: “Phó Thầm mượn về?”
Nghe vậy, người ghi nhớ lời kịch Hoa Chung Hào, nhìn lên gương mặt trắng nõn, rồi cười: “Có người đặt nó ở trước cửa hơn mười phút trước, sau khi Nhược Băng nhìn thấy sau mới nói, gỗ gụ cổ với đàn nhị phượng hoàng, thực sự rất đáng quý, câu lạc bộ tiếng Anh chúng ta ngoại trừ gia đình Phó Thầm có buôn bán một chút nhạc cụ, ai cũng không mượn được.”
Đường Nhược Băng chờ Hoa Chung Hào nói xong, rồi nói tiếp: “Nguyễn Trà, cậu và Phó Thầm có họ hàng thân thích, nhưng một khi làm hỏng nó, sẽ làm Phó Thầm khó xử, cậu đừng hiểu lầm, tôi biết cậu ấy từ khi còn nhỏ, giống như anh trai tôi, không thể không giúp cậu ấy suy xét kỹ càng một chút.”
Nói xong, giọng cô ấy lại trầm xuống: “Thật ra, tôi vẫn luôn muốn nói, tiết mục của câu lạc bộ tiếng Anh chúng ta dùng đàn violon hay dương cầm đều được, dùng đàn nhị, kèn xô na có phần không hợp, rất có thể bị học sinh bàn tán, đặc biệt Phó Thầm ——”
“Cậu không diễn, sao lại lo bị bàn tán làm gì? Hơn nữa, chúng ta còn nhỏ, có thể sợ họ bàn tán?”
“Hơn nữa, nhị hồ và kèn xô na phối hợp thực sự rất tốt, kết hợp bất ngờ, sẽ làm cho mọi người được trải nghiệm niềm vui, dù sao tôi vẫn tán thành điều này.”
Hoa Chung Hào cắt ngang cuộc trò chuyện, cũng là người kiên quyết ủng hộ Nguyễn Trà dùng đàn nhị và kèn xô na, đồng thời cũng là lực lượng chính trong việc đem kịch bản chuyển thành truyện tranh hài.
Nhắc mới nhớ, Nguyễn Trà cũng là người đầu tiên xem kịch bản một sau khi sửa, bao gồm cả cô, nói dùng đàn nhị hoặc là kèn xô na, không ngờ các thành viên của câu lạc bộ lại quá tham lam để cô biểu diễn hết.
Đường Nhược Băng bị Hoa Chung Hào phản bác, nhưng không hề tức giận, cư xử rất rộng lượng, nói hết tâm tư với Nguyễn Trà: “Nguyễn Trà, tôi cảm thấy dùng đàn nhị hồ, cũng không thể dùng đàn mà Phó Thầm mượn để luyện tập, một khi dùng trên tay của cậu, nó hỏng rồi, nó bẩn——”
“Nó vốn dĩ không được sạch sẽ.” Nguyễn Trà gãi gãi đầu, vươn tay lấy cây đàn nhị ra khỏi hộp, ngón trỏ chạm vào một vết xước rất nhỏ màu trắng trên da rắn: “Này, lần đầu tiên tôi cầm nó.”
Hoa Chung Hào: “……”
Đường Nhược Băng: “…………”
Cô đang nói cái gì vậy???
Nguyễn Trà không nghe thấy nội tâm hai người đang phàn nàn, chỉ đơn giản là bị vướng vào, giá trị của cây đàn có đắt không?
Trong nhà ông cụ Dương cũng có mấy cái. Cô không thèm bảo dưỡng, sau này nhìn cây đàn nhị bị xấu, nên chỉ dành thời gian chơi game ra để bảo dưỡng.
Lúc trước lần đầu tiên cô bảo dưỡng đàn, nhưng lại không cẩn thận làm xước nó.
Nguyễn Trà nói xong, thấy hai người đều nhìn cô, sau giải thích: “Phòng nhạc của trường học chúng thật sự không có nhị hồ mà? Tôi đi tìm ông mượn một cây.”
Kết quả cô không nghĩ tới Đường Nhược Băng nghĩ là Phó Thầm mượn.
Giải thích xong, Nguyễn Trà lại cực kỳ thích thú vuốt ve nhị hồ trong tay vài cái: “Ông nội Dương nói nó có tên khoa học rất hay, nhưng quá nhiều chữ, hồi nhỏ tôi không nhớ kỹ, sau đó gọi luôn nó là chim nhỏ.”
Nghe vậy, sắc mặt Đường Nhược Băng phức tạp: “Cậu có thể gọi một cây đàn nhị hồ có khắc đầu phượng bằng kỹ thuật phức tạp, ba bốn trăm vạn kim tệ là chim nhỏ?” Phượng hoàng có cảm thấy bị xúc phạm không???
Chỉ nghe một câu nói này, trong nháy mắt Nguyễn Trà mở to hai mắt nhìn, cô suýt chút nữa đã ngã xuống với cây đàn nhị hồ: “Ba bốn trăm vạn?”
Cô đoán được nó quý, nhưng không đoán được giá trị của nó lên tới sáu con số?
Ông nội Dương, không phải ông nói nó nát rồi, không muốn dùng sao?
Một phòng chứa toàn đồ “Rách nát” đó có giá trị đến một hai trăm vạn?
Nguyễn Trà đột nhiên cảm thấy nhận thức trước đây của cô đang dần bị phá vỡ, giống như chú Hà Ngũ Vị người đang làm hỗ trợ bán thời gian cho cô, thật sự là đầu bếp bánh ngọt của Thất Mang Tinh, nghe nói chỉ có một phòng rách nát của ông nội Dương lại có một phòng có cây đàn nhị giá trị lên tới hàng triệu.
Khi Phó Thầm và Trử Thư Duy đi ra, thấy ngay ba người, Nguyễn Trà nhìn thấy hai người đó, không khỏi thắc mắc: “Vừa rồi các anh làm gì vậy?”
Hoa Chung Hào bị lời nói của Nguyễn Trà làm cho sốc, nhất thời không định thần, ngơ ngẩn nói: “Xem Nguyễn Trà rua, rua chim?”
Một con chim ba bốn trăm vạn……?
Giọng nói hạ xuống, xung quanh là sự im lặng.
“……”
Tay Nguyễn Trà vuốt ve cây đàn nhị, hơi run run, bây giờ cô trả lại có được không?
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Nhanh
- Sau Khi Mẹ Ruột Được Nhận Về Hào Môn
- Chương 22