- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Nhanh
- Sau Khi Mẹ Ruột Được Nhận Về Hào Môn
- Chương 21
Sau Khi Mẹ Ruột Được Nhận Về Hào Môn
Chương 21
Trong thư phòng nhà họ Lương, ngoài Nguyễn Trà, còn có thêm mấy người, Lương Tồn Cẩn cà lơ phất phơ ngày thường cũng không dám trưng cái bộ dạng đấy ra đây, sợ là bị ông mình một cước đạp ra cửa.
Nghe xong Lương Tồn Cẩn nói, ông cụ Lương khẽ nhíu mày: “Tống nghệ?”
“Đúng vậy.” Lương Tồn Cẩn gật đầu, giới thiệu qua một chút: “Đạo diễn Kim Lộc dự định quay 《 sinh hoạt thân ái 》, chủ yếu quan sát tình huống sinh hoạt của minh tinh cùng người trong nhà.”
Lương Tồn Cẩn nói xong, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía ông của mình: “Chúng ta đều hiểu tính cách của mọi người rồi, yến tiệc chỉ là bề ngoài để bày ra, thay vì để họ đoán, tốt hơn hết chúng ta nên hào phóng thể hiện cuộc sống của gia đình mình.”
Người lớn bọn họ không thèm để ý cái nhìn của người ngoài, nhưng Nguyễn Trà thì sao? Lâm Lăng lại có thể để cho một đám lưu manh chặn đường cô, ở trường học không chừng sẽ bị tính kế.
“Người trong cuộc? Làm như anh không diễn chương trình tạp kỹ đấy chắc.” Ông cụ Lương không đồng ý. Ông lo lắng cho con gái, con rể và cháu gái của mình không thể buông bỏ: “Ông nghĩ cần phải hỏi ...”
Không đợi Lương lão gia tử nói xong, Vệ Kiểu ánh mắt sáng lên: “Tồn Cẩn, chúng ta có thể lên TV à?”
“Có thể ạ, 《sinh hoạt thân ái》phát sóng trên kênh thượng tinh.”
“Thật tốt quá!” Vệ Kiểu nói xong, nghiêng đầu nhìn ông cụ Lương: “Ba, thật ra buổi sáng chúng ta thảo luận về yến hội, con đã muốn nói, thời gian quá gấp, con cùng Phi Phi tìm người để chuẩn bị quần áo cho Trà Trà, nhưng người ta còn chưa làm xong.”
Không nói về phần nguyên nhân, tự nhiên hi vọng các học sinh cấp ba không còn dùng lý do gia thế, cười chê con gái đáng yêu hiểu chuyện của mình nữa.
Ông cụ Lương nhấp ngụm trà, “Các con không sợ bị công khai?”
“Ha, sợ gì, trong buổi biểu diễn nghệ thuật ở thị trấn của chúng con, con toàn diễn Kiểu Kiểu bạch xà truyện, Lưu Hải chém tiều!” Nguyễn Chính Phi nói xong, lại giơ tay gãi gãi đầu, “Giành được giải nhất, trong trấn khen thưởng hai mẫu đất, cũng được rất nhiều người chú ý.”
Cá muối thì cá muối, nhưng cá muối cũng thích chiếm tiện nghi nha!
Ông cháu nhà họ Lương: “.....”
Trấn nhỏ của các người hào phóng quá đi?
Vệ Kiểu nhớ lại mình cùng Nguyễn Chính Phi dựa vào hội diễn đạt được vài miếng đất, kiêu ngạo ưỡn ngực: “Nếu chúng con lên ti vi, yến hội của chúng ta không phải kết thúc vào kỳ thi tuyển sinh giữa kỳ của Trà Trà sao? Vừa vặn tháng đấy sinh nhật Trà Trà.”
“Được rồi, các người làm cha, theo các người nói đi.”
Nguyễn Chính Phi nghe vậy, vội xua xua tay, “Chúng ta nói không tính, phải hỏi Trà Trà.”
Trà Trà vừa mới trở về, ông cụ Lương cũng đã nói trước, ông liền không chen vào nói, hiện tại nếu có biến hóa, bọn họ tự nhiên phải hỏi ý kiến Trà Trà.
Vệ Kiểu đồng ý phụ họa: “Không riêng bữa tiệc, chúng ta phải nói chuyện với Trà Trà về mấy chương trình này, mặc dù khả năng 99.99% Trà Trà đồng ý, nhưng chúng ta không thể lạm dụng quyền hành, tiền trảm hậu tấu.”
Ông cụ Lương- người đã quen lạm dụng quyền hành khi còn trẻ: “...”
Lương Tồn Cẩn thỉnh thoảng tiền trảm hậu tấu: ......
Ông cháu hai người liếc nhau, lần đầu tiên trong lòng có ăn ý.
--- Có nội hàm.
Bất kể như thế nào, tạm thời chuyện tổng nghệ đã được quyết định, mà sau khi cha Nguyễn mẹ Nguyễn rời đi, Lương Tồn Cẩn nhưng không có rời đi, sắc mặt nghiêm túc một chút: “ Ông ơi, buổi tối con đi đón Trà Trà, gặp phải một số việc, khả năng cần mấy vị lão bằng hữu của người hỗ trợ.”
Nhà họ Lâm cùng nhà họ Trần có quan hệ thông gia, mấy năm nay quan hệ vẫn rất tốt, Lương Tồn Cẩn không cho rằng một mình anh có thể lay động hai đại gia tộc.
Ông cụ Lương thấy thế, vẻ mặt nghiêm nghị hẳn lên: “Con nói đi.”
Ánh sáng trong phòng làm việc hắt ra dọc theo cánh cửa hơi hé mở, cuộc trò chuyện giữa hai ông cháu, khiến sắc mặt ông cụ Lương nặng nề hơn.
Lương Tồn Cẩn nói tất cả những gì mình biết, ông nội của anh ta là một con cáo già, chắc chắn xử lý tốt hơn anh ta, lúc chờ ông cụ Lương gọi điện thoại cùng bạn bè nói rõ tình huống, anh ta lấy luôn điện thoại di động ra, lướt lướt Weibo.
Đột nhiên, một cái hot search xuất hiện, # Đường Bạch Nam bị tai nạn xe liên hoàn#, con ngươi Lương Tồn Cẩn thít chặt, bỗng nhiên từ trên ghế đứng lên, tâm tình hơi trầm xuống ấn mở từ đầu, nghiêm túc đem tin từ đầu tới đuôi xem hết.
Tám giờ năm mươi tối......
Trên đường trở về, chú Vương có nói trên bản đồ đường Bạch Nam tắc nghẽn nghiêm trọng, lúc đó là đang xử lý hiện trường vụ tai nạn xe hơi sao?
Nếu như lúc đó Trà Trà chỉ trích điện vào hai người kia, không ngồi đánh bọn họ 20 phút thì khả năng cao là bọn họ đã gặp tai nạn rồi.
Lương Tồn Cẩn: “...”
Nhất thời lại nói không rõ được, là mình tốt số, hay là Trà Trà diệt cặn bã phát huy tác dụng.
Trên lầu trong phòng ngủ, Nguyễn Trà lên lầu tắm rửa xong, không lập tức ôn tập, mà là từ trong túi xách lấy điện thoại ra, chọn vài tấm hình rất cay mắt, lại tìm hòm thư của Lâm Lăng gửi đi.
Nhìn những dòng chữ được gửi đi, lông mày Nguyễn Trà cong lên, cô uốn éo ngón tay gõ vào mặt bàn: “Tôi hy vọng cậu thích món quà tôi chuẩn bị, Lâm Lăng.”
Ngày thường, Lâm Lăng nhắm vào, Nguyễn Trà giáp mặt đánh xong liền không để trong lòng, nhưng mà sự việc trong ngõ kia làm mỗi lần Nguyễn Trà nghĩ lại đều không kìm được mà thấy lạnh cả người.
Một nữ sinh bị chặn đường, không có côn điện, gậy chống sói, cũng không có võ phòng thân, kết cục sẽ như thế nào?
Ngoài miệng Lâm Lăng nói để hai người dọa một chút, đánh một trận, cô ta thật sự cảm thấy tên cơ bắp cùng tên đầu trọc là người tử tế sẽ không làm chuyện khác sao? Đó có lẽ là lí do thoái thác, đoán chừng là nghĩ đến về sau một khi bại lộ, cô ta có thể thoát tội mà thôi.
Sau khi về nhà, Nguyễn Trà cùng Lương Tồn Cẩn nói qua một chút tình huống có thể xảy ra, cô không khỏi cảm thấy bản thân mình ngây thơ, nghĩ rằng đưa đến đồn cảnh sát thì mọi chuyện sẽ ổn.
Trước không nói đến việc cô lười, không ở lại cục cảnh sát làm nhân chứng, chỉ nói bối cảnh nhà họ Lâm, khả năng đã giữ được thóp của hai người kia, đồng thời lại có thể khiến Lâm Lăng vô tội.
“Vậy lúc đấy, em phải làm gì?” Nguyễn Trà nhớ kỹ những lời Lương Tồn Cẩn nói, sau đó còn hỏi anh ta, lúc đó lên làm gì mới đúng. Dù sao thì Lương Tồn Cẩn phân tích rất đúng, kinh nghiệm xã hội lại phong phú.
Lương Tồn Cẩn nửa dựa vào xe, cà lơ phất phơ cười: “Nói luôn với anh tra, anh giúp em trút giận.”
Nguyễn Trà: “……”
Lúc Nguyễn Trà đang rối rắm xem Lương Tồn Cẩn đáng tin cậy hay không, Lâm Lăng lại nóng lòng chờ mong.
Nhà họ Lâm.
Cha Lâm ngồi ở đối diện nhìn Lâm Lăng duyên dáng yêu kiều, vừa lòng gật đầu: “Lăng Lăng, thứ bảy tại tiệc tối nhà họ Từ, con nắm chặt cơ hội, biểu hiện thật tốt.”
“Con biết rồi, ba, người cứ yên tâm đi.” Lâm Lăng ngoan ngoãn đồng ý gương mặt hiện lên ửng đỏ, nhưng mà nghĩ đến cha Từ, tin tức Nhâm Khinh Khinh đang ở nhà họ Từ, ánh mắt đột nhiên trầm xuống.
Mẹ Lâm thấy thế, cười vui tươi hớn hở: “Con gái nhà ta từ nhỏ đã xuất sắc, tất nhiên nhà họ Từ sẽ coi trọng.”
Đang nói chuyện, di động của Lâm Lăng vang lên một chút, Lâm Lăng nghĩ là tin nhắn của mấy tên côn đồ, tâm tình cực tốt mở khóa, chuẩn bị xem kết cục thê thảm của Nguyễn Trà, ánh mắt lại thấy hòm thư có một phong bưu kiện mới.
Lâm Lăng nhíu mày, đăng nhập hòm thư, khi thấy rõ nội dung, cô ta hét lên một tiếng thất thanh: “A ——!”
Nhìn bộ dạng thảm hại của mấy tên côn đồ, Lâm Lăng hoảng sợ, kinh ngạc mà hất chiếc điện thoại đi, tay không ngừng run rẩy, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi, trái tim đập nhanh đến nỗi thiếu chút nữa nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Bộ dáng muốn nói cũng không nói được của mấy tên cơ bắp cứ hiện lên trong đầu Lâm Lăng.
Lâm Lăng dám để cho người đi chặn Nguyễn Trà, thì phải rất chắc chắn hai người kia có thể trốn thoát, sau này cho dù Chu Tiêu Nhiên làm nhân chứng, nhưng không còn chứng cứ, thì bản thân cô ta vẫn có thể thoát ra ngoài.
Nhưng hiện tại ——
Hai cái phế vật kia chắc là đang ở trong cục cảnh sát.
Chờ khi Lâm Lăng hoàn hồn, hai mắt bỗng chốc trừng lớn, ngồi ở đối diện cha Lâm, cầm di động của cô ta, sắc mặt xanh mét, trên mặt cơ bắp run rẩy, cả người giống như một đầu sư tử phẫn nộ.
“Con muốn người của ông nội làm gì!” Mấy năm nay, cha Lâm đều cố ý gác lại chuyện làm ăn của mình với nhà cha vợ, sợ gia đình bị liên lụy, bây giờ thì tốt rồi, con gái ông ta lại chen một chân vào!
Hơn nữa còn ngu ngốc đến mức bị người ta bắt được nhược điểm!
Lâm Lăng bị cha Lâm quát khẽ run rẩy, mặt tái nhợt, có cắt có giảm đem chuyện nói ra: “Con chỉ bảo bọn họ đi dọa người một chút mà thôi, con thật sự không nghĩ tới ——.”
“Bang!”
Một cái tát dữ dội cắt ngang không khí, hướng về phía Lâm Lăng, cái đầu lệch mạnh về một bên, bên tai vang lên ong ong, thân hình gầy ốm lung lay sắp đổ.
Mẹ Lâm thét lên chói tai: “Ông làm gì vậy!”
Trong lúc gia đình đang lộn xộn, người hầu đưa hai thanh niên mặc cảnh phục vào phòng khách, giọng nói thận trọng: “Ông chủ, bà chủ, có cảnh sát.”
Người cảnh sát đi phía trước, tướng mạo thanh chính, anh ta xuất ra giấy chứng nhận của mình, giơ lên trước mặt cha Lâm, khách khí lại nghiêm cẩn: “Có án kiện chặn đường, xâm phạm nữ sinh, yêu cầu cô Lâm Lăng phối hợp điều tra.”
Đối diện đôi mắt của cảnh sát, Lâm Lăng run lên, ngã ngồi dưới đất, ngơ ngẩn nhìn mặt đất, sau đó, duỗi tay che mặt chật vật ô ô khóc lớn, giọng nói nghẹn ngào: “Xong rồi, hoàn toàn xong rồi.”
——
Hôm sau Nguyễn Trà ngủ một đêm không mộng mị, sau khi hưởng thụ một bữa sáng ngon lành, phong phú thì đắc ý ra cửa, hoàn toàn không bị chuyện tối qua ảnh hưởng, ngồi xe gia đình đi trường học, vẫn như ngày thường mà lấy quyển vở ra, nhớ lại kiến thức trọng tâm.
Trong bài kiểm tra tháng, Nhâm Khinh Khinh đã đạt 148 điểm môn toán chỉ trong 20 phút, làm cho cô không thoải mái và bắt buộc phải nâng cao tinh thần cảnh giác.
Nhâm Khinh Khinh có hệ thống, khả năng kỳ thi lần sau không riêng toán học, mấy môn còn lại có thể điểm cũng cao, mà chính mình, chỉ có tranh thủ hướng điểm cao làm đích.
Đang hoang manh, di động ong một tiếng.
【 Phó Ưu Tú · Không phải cá muối · Có mắt nhìn: Anh thấy việc sắp xếp nhân viên của chương trình do anh Trử Thư Duy bàn giao, em sử dụng nhạc cụ gì tham gia? Anh đến phòng học âm nhạc để mượn cho. 】
Toàn bộ các chương trình của câu lạc bộ tiếng Anh đều do phó chủ tịch Trử Thư Duy phụ trách, Phó Thầm chỉ nhìn vào kết quả cuối cùng, nhưng trong danh sách chương trình, sau khi thấy phía sau ô tiết mục đơn Nguyễn Trà vẫn chưa điền vào, anh thấy lo lắng, nên đã không hỏi Trử Thư Duy, mà tự mình hỏi.
【 Nguyễn Trà: Em tự mang là được, phòng học nhạc chắc không có. 】
【 Phó ưu tú · không cá muối · có mắt nhìn: Không có? 】
【 Nguyễn Trà: Em kéo nhị hồ cùng thổi kèn xô na, phòng học nhạc không có. 】
Phó Thầm nhìn chằm chằm nội dung nói chuyện trên màn hình di động, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng ra sao, một lúc sau mới đánh được mấy chữ: ý tưởng không tồi, ban đầu hướng của bản chuyển thể âm nhạc khá buồn cười, có nhị hồ cùng kèn xô na bgm, rất độc đáo.
Nguyễn Trà: “!!!”
【 Nguyễn Trà: Phó Thầm, anh yên tâm, em chắc chắn có thể sử dụng nhị hồ cùng kèn xô na, làm tiết mục của câu lạc bộ tiếng Anh chúng ta trở thành tiết mục chọc cười nhất! 】
Nguyễn Trà cá muối thì cá muối, nhưng cá muối cũng mê chơi a!
Dù sao người ta nói tiếng Anh, không cần phải là tiết mục hay nhất, nhưng phải là điên cuồng khôi hài.
Nhưng mà ngay sau đó, bên tai Nguyễn Trà nổ tung âm thanh điện tử của hệ thống.
【 Đinh! Hệ thống học bá 2.0 online, ở cơ sở 1.0, hệ thống sẽ tự cập nhật, trong tương lai sẽ tập trung vào các khóa học thử nghiệm và nghệ thuật.】
【Đinh! Trong hội diễn văn nghệ tuần sau, mời người trong tất cả các chương trình văn nghệ phải đạt điểm cao nhất trong phần đánh giá của giáo viên dạy âm nhạc khi chơi nhạc cụ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ được rút 2 điểm vẻ đẹp của mục tiêu liên kết, nếu nhiệm vụ không đạt sẽ bị trừ 1 điểm. 】
Hệ thống chó má này, có giỏi ngươi tới đây!!!
Nghe nhiệm vụ mà hệ thống nói làm Nguyễn Trà suýt nữa ở cổng trường mắng ra tiếng.
Sau một lúc lâu, Nguyễn Trà rũ mắt một lần nữa nhìn di động của mình vừa mới cùng Phó Thầm nói chuyện nhị hồ cùng kèn xô na, lại gõ thêm một câu, hỏi:
“Phó Thầm, em cho rằng chúng ta cần chú ý một chút trong ngoài phối hợp hoàn mỹ, anh cảm thấy thêm cái Sax nữa, câu lạc bộ tiếng Anh của chúng ta có hi vọng lấy giải nhất không?”
Cha cô vẫn luôn nói, nhị hồ được gọi là nhạc cụ số một phương Đông, mà Sax được gọi là nhạc cụ số một phương Tây, phương Đông & phương Tây, hẳn là có thể kinh hãi lỗ tai các giáo viên âm nhạc đi?
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Nhanh
- Sau Khi Mẹ Ruột Được Nhận Về Hào Môn
- Chương 21