- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Nhanh
- Sau Khi Mẹ Ruột Được Nhận Về Hào Môn
- Chương 19
Sau Khi Mẹ Ruột Được Nhận Về Hào Môn
Chương 19
Dưới sức hấp dẫn của câu nói “Ta muốn chạy vòng”, Lâm Lăng khoanh tay, nhìn Nguyễn Trà trên bục giảng, cười như không cười hỏi: “Tôi có một vấn đề, cậu đã xem trước kiến thức toán của lớp 12 sao?”
“Xem trước kiến thức lớp 12 sao?” Nguyễn Trà lắc đầu: “Không có.” Cô tự ôn tập các bài toán trọng điểm còn ngại thời gian quá ngắn, nào có rảnh xem bài lớp 12.
Hơn nữa xem trước bài gì đó, không giống chuyện một con cá mặn sẽ làm.
Nghe vậy, Lâm Lăng biểu lộ ra đã sớm đoán được: “Nhưng những bài toán phụ thêm trong đề, chỉ có lớp 12 mới có thể làm, Phó Thầm cũng không làm ra, như thế nào cậu làm được?”
Khi tin tức Nguyễn Trà đạt 160 điểm môn Toán truyền ra, mọi người đều truyền tai nhau Nguyễn Trà gian lận, kỳ thật đạt được 10 điểm của câu hỏi phụ chỉ có một vài bạn ở lớp 1 và lớp 2, hoặc các bạn chuẩn bị thi Olympic Toán, hoặc là đã xem trước bài lớp 12, Nguyễn Trà hiển nhiên trở thành một ngoại lệ trong số đó.
“Đầu tiên, câu nói của cậu có hai lỗi sai, thứ nhất, lớp 12 mới có thể làm ra, bây giờ 160 điểm tối đa của tôi đã chứng minh rằng, tôi, một học sinh lớp 11 không xem trước bài lớp 12 cũng đã làm ra, còn điều kiện tiên quyết là Phó Thầm có làm hay không thì, thật kỳ lạ, anh ấy có làm hay không cùng người khác có thể làm ra hay không có liên hệ sao? Phó Thầm không thể tùy hứng không làm sao?”
“Nếu thật sự phải so sánh, Phó Thầm vẫn luôn xếp hạng nhất, thì tại sao chúng ta lại không lên làm?”
Lâm Lăng: “…”
Cô đang cho rằng ai cũng ngu ngốc sao?
Thấy Lâm Lăng không nói gì nữa, Nguyễn Trà lại nhìn về phía các bạn khác, thấy ngoại trừ Hoàng Giai Giai giơ tay hỏi mấy vấn đề, không có ai nữa, thế nên trở về chỗ ngồi, ngả người dựa lưng vào ghế.
Là một con cá muối, phải làm những việc 1 con cá muối nên làm nha.
Liêu Lan sớm phát giác ra sự đối địch giữa Lâm Lăng và Nguyễn Trà, mím khóe môi, nhìn Lâm Lăng: “Vấn đề vữa rồi của em, cô sẽ trả lời.”
“Ý tưởng giải đề của Nguyễn Trà khá lắt léo, đơn giản dùng mấy cái công thức cơ bản của lớp 11 suy luận mà ra, sau khi được sự đồng ý của bạn Nguyễn Trà cùng quyết định thống nhất của tổ toán, các thầy cô sẽ đem cách giải này thêm vào đáp án.”
Một câu làm Lâm Lăng vừa lúng túng vừa xấu hổ, mười đầu ngón tay gắt gao nắm lấy ống tay áo.
Cô giáo lại công khai bảo vệ Nguyễn Trà!
Liêu Lan vừa dứt lời, lớp mười đột nhiên trở nên ồn ào, ngay cả Từ Thâm mơ màng sắp ngủ ngồi ở đằng sau cùng, ánh mắt cũng hiện lên vài phần kinh ngạc.
Nguyễn Trà, dường như lúc nào cũng ở phá vỡ ấn tượng vốn có về cô.
“Trời ơi, chị Lan, ý của cô là, Nguyễn Trà không chỉ đạt được 160 điểm duy nhất trong lớp, mà còn là đáp án tiêu chuẩn?”
Liêu Lan gật đầu: “Không sai.”
Cả lớp mười : “!!!”
Bọn họ đột nhiên có cùng một niềm vinh hạnh, tuyệt đến mức hỏng luôn rồi!!!
Không thể không nói, Nguyễn Trà xếp hạng 6 đã gây ra sóng to gió lớn ở lớp 11, trong buổi quảng bá trường học hầu hết học sinh đều nhớ tên của Nguyễn Trà, nhưng đồng thời họ cũng nhớ tiền tố của Nguyễn Trà, Lớp Mười.
Một lớp mười toàn là học tra cùng những kẻ ăn chơi trác táng.
Mà hiện tại, lớp 10 lại có một người xếp hạng sáu, hơn nữa, thành tích của Nguyễn Trà, có tới ba điểm tuyệt đối! Trong mười dặm, có ai có ba cái điểm tuyệt đối, chỉ có Phó Thầm mới có khả năng đạt điểm tuyệt đối ba môn.
Cùng ngày, mấy câu khích lệ ở một số lớp cũng thay đổi: “ Nguyễn Trà ở lớp mười người ta còn có thể lấy được hạng sáu, đạt ba điểm tuyệt đối, tại sao các em lại học không tốt!”
“Tiết tự học buổi tối cần thiết phải thêm! Một tiết? Không, phải thêm hai tiết!”
Các lãnh đạo trường cấp ba quốc tế cũng rất kinh ngạc về thành tích của Nguyễn Trà, đặc biệt là khi họ nhìn thấy thành tích của Nguyễn Trà ở trường trung học cũ trước đây, so sánh thử, không thể không kinh ngạc.
Trong vòng một tháng, có thể từ 340 điểm tăng vọt lên hơn 700+, nghĩa là sao !
Vào buổi chiều, các chủ nhiệm lớp 11 đều đến thông báo, để phục vụ cho năm lớp 12 tới, toàn bộ 23 lớp của lớp 10 đều thêm một tiết tự học buổi tối, có 10 phút để nghỉ giải lao giữa giờ, thống nhất tan học vào 8 giờ rưỡi tối.
Sau khi biểu dương Nguyễn Trà xong, Liêu Lan nói về việc tiết tự học buổi tối như ném một quả bom, rồi sau đó nhìn về phía vẻ mặt kinh ngạc của Nguyễn Trà, vui mừng cười cười.
“Những tràng vỗ tay hoan hô vừa rồi, khiến cô nhận thức được rằng các bạn đối với thành tích rất chờ mong cùng khát vọng! Nhìn xem Nguyễn Trà, cao hứng đến nỗi nói không ra lời, chúng ta nên hướng Nguyễn Trà học tập! Cảm ơn sự cống hiến bạn học Nguyễn Trà, để các lãnh đạo của trường nhận thức được tầm quan trọng của việc tự học buổi tối của khối 11!”
Nguyễn Trà: “…”
Cô à, cô muốn kéo thù hận giúp em hả?
Lớp mười: “…”
Chúng em chỉ chờ mong thành tích của Nguyễn Trà thôi!
Vì hai tuần nữa sẽ tổ chức liên hoan văn nghệ của trường, cả đội đột nhiên bị gián đoạn vì phải tự học buổi tối, thời gian luyện tập của các tiết mục bỗng trở nên eo hẹp.
Sau một phen lôi kéo giữa các lãnh đạo nhà trường và lớp trưởng, giáo viên các lớp, các bạn học tham gia các tiết mục, được quyền miễn tiết tự học buổi tối, những người khác bắt buộc phải thành thật lên lớp .
Lớp mười, những kẻ ăn chơi trác táng vẫn ăn chơi trác táng, đều không có ý định xuất đầu lộ diện tại liên hoan văn nghệ, ngoại trừ Từ Thâm, những người còn lại thành thành thật thật ngồi trong lớp tự học, dù sao ở nhà hay ở trường thì vẫn chơi đùa, hơn nữa các bạn học cũng ở lại, suy nghĩ một hồi, cảm thấy như vậy cũng rất tốt.
Về phần Từ Thâm.
Buổi chiều sau khi chạy xong 30 vòng, Nhâm Khinh Khinh trực tiếp nằm xuống trên sân thể dục, sau đó bắt đầu phát sốt, Nguyễn Trà từ trong miệng Hoàng Giai Giai nghe được, Từ Thâm tự mình chạy qua lớp hai đem Nhâm Khinh Khinh mang đi.
Có một thời gian, mối quan hệ của Từ Thâm và Nhâm Khinh Khinh trở thành chủ đề bàn tán trong lớp.
Nguyễn Trà không thể nói là trong lòng yên tâm hay không yên tâm, trong truyện Từ Thâm cùng Nhâm Khinh Khinh có liên hệ thân mật nhất là sau khi kỳ thi tháng kết thúc, nhưng mà những sư thay đổi của cô, dẫn tới Nhâm Khinh Khinh không có xếp hạng hai, Từ Thâm như cũ toàn 0 điểm, tự nhiên không thể xuất hiện cái gọi là hỗ trợ học bổ túc, xác suất hai người có liên hệ gần như bằng không.
Nhưng cốt truyện đại thần vẫn như cũ đem nam nữ chủ trong truyện buộc vào chung chỗ, sức lực quá mạnh làm trái tim Nguyễn Trà ngăn không được mà trầm xuống.
Nguyễn Trà rũ mắt, sợ rằng cô muốn đem chính mình hoàn toàn thoát ly cốt truyện, không có dễ dàng như vậy.
Một giây một phút cũng không thể thả lỏng.
Vào lúc nửa tiết tiết tự học buổi tối kết thúc, có người gõ cửa, không đợi bạn học ngồi gần đó ra mở cửa, cả lớp đã thấy Nguyễn Trà luôn ngồi yên nghiêm túc học tập đột nhiên đi thẳng ra ngoài.
Lớp mười: “???”
Mấy phút sau, Nguyễn Trà buộc tóc đuôi ngựa trở lại, xách theo hai cái túi to, thấy các bạn đều đang nhìn mình, cười cười xin lỗi: “Rất xin lỗi mọi người, bởi vì mình mà các bạn vô duyên vô cớ phải học thêm tiết tiết tự học buổi tối.”
Theo Nguyễn Trà thì nếu đột nhiên bị bắt học thêm tiết tự học buổi tối cô tất nhiên sẽ rất buồn bực. Ở nhà nằm liệt làm cá muối, uống nước trái cây, ăn đồ ăn vặt, muốn chơi trò chơi liền chơi, muốn xem TV liền xem, không phải thoải mái hơn so với ở lại lớp sao !
“Mình đặt một ít đồ ngọt, mọi người nếu đói thì có thể tự lấy ăn.”
Nguyễn Trà đem hai cái túi đặt ở trên bục giảng, có thể dễ dàng nhìn thấy logo Thất Mang Tinh màu cam được in trên mặt túi, làm lóa mắt mấy bạn học.
Tạ Trường An vuốt vuốt mái tóc xoăn bù xù của mình, vèo một phát xông lên, vẻ mặt hưng phấn, hai mắt sáng ngời như hai cái bóng đèn nhỏ: “Nguyễn Trà, đây là đồ ngọt của Thất Mang Tinh gia?!”
Trong lớp bởi vì một câu của Tạ Trường An, mà thảo luận xôn xao.
Thất Mang Tinh gia, là một trong số nhà hàng tư nhân của Nam Thị, dựa vào những món ăn đặc sắc cùng những món điểm tâm sáng tạo, đã tạo nên tên tuổi lớn ở Nam thị, món cải trắng luộc ở nhà hàng đó tuyệt đến nỗi khiến người ta há hốc khen ngon.
Trước không nói đến giá cả của các món ăn ở Thất Mang Tinh, chỉ riêng nói đến điểm tâm số lượng có hạn, tự mình đến đó mua còn không mua được nói gì đến chuyện đặt giao tới, huống chi Thất Mang Tinh căn bản không có dịch vụ giao tận nơi!
“A?” Nguyễn Trà nhất thời bị hỏi đến nghẹn họng, sau một lúc lâu, do dự một chút, lắc đầu: “Không phải, tôi nhờ một người chú hỗ trợ làm điểm tâm ngọt.”
Nguyễn Trà nói xong, thấy trên túi có mang ấn ký của Thất Mang Tinh, nghiêng đầu, “Còn cái túi, có thể là người chú đó đột nhiên nghĩ tới trang trí lên đi.”
Túi hơi hơi rũ xuống, mọi người có thể thấy những hộp giấy mộc mạc bên trong, cũng không phải là Thất Mang Tinh trang trí.
Thấy thế, Lâm Lăng a cười: “ Cậu xem chúng tôi người nào? Điểm tâm nào cũng tùy tiện ăn? Lỡ ăn vào đau bụng thì sao?”
Hơn nữa, buổi tối ăn đồ ngọt, không sợ béo chết à!
Nguyễn Trà bị những lời Lâm Lăng vừa nói, bỗng chốc bừng tỉnh.
Trước đây, bất cứ khi nào cô gặp chuyện rắc rối với hàng xóm, có thể lấy một ít cải trắng hoặc bánh quy do mẹ làm đưa đáp trả, nhưng bây giờ không phải ở trong trấn nhỏ, các bạn học dường như rất chú ý về điều đó, rốt cuộc thì nhà hàng có tận sáu tầng, mỹ thực khắp toàn cầu đều có.
Hơn nữa mà nói Lâm Lăng cùng cô vẫn luôn có mâu thuẫn, ăn xong nói bụng đau, cô cũng không có lý do để giải thích.
Nguyễn Trà nhìn Lâm Lăng, rất thành khẩn mà gật đầu: “Tuy rằng chúng ta quan hệ không được tốt, nhưng tôi phải cảm ơn cậu đã nhắc nhở, lấy đồ ngọt tỏ vẻ xin lỗi, đúng là không tốt.”
Lâm Lăng: “…?”
Cô ta là đang chê cười cô không hiểu chuyện đời, lấy đồ rẻ tiền để đem tặng.
Tức khắc Lâm Lăng sinh ra một loại cảm giác nghẹn khuất như đấm vào bông, so lần trước bị thủ đoạn Nguyễn Trà làm cho bong gân còn nghẹn khuất hơn !
“Phải không? Ăn rất ngon mà!” Tạ Trường An đã lấy ra hai viên socola giống như đá quý nhét vào trong miệng, hai má phồng to, không giống các nam sinh khác, đối đồ ngọt cậu ta đặc biệt yêu thích.
Khoan đã!
Tạ Trường An sửng sốt, bỗng nhiên ngẩng đầu lên: “Nguyễn Trà, lúc ăn cơm chiều từ nhà ăn trở về, cậu hỏi tôi tiết tự học buổi tối muốn ăn cái gì, nghe thấy tôi nói muốn ăn đồ ngọt, cậu mua sao?”
“Đúng vậy.” Nguyễn Trà tự nhiên đáp lại lời Tạ Trường An nói, trợn tròn mắt ngoác mồm,hừ một tiếng nói: “Cậu mà đau bụng, tôi không chịu trách nhiệm đâu.”
Ở lớp mười, tỷ lệ nam sinh so với nữ là 3: 1. Nguyễn Trà cảm thấy nên mua món ăn phù hợp với khẩu vị của hầu hết mọi người, nên đã hỏi Tạ Trường An.
Tạ Trường An bị niềm vui sướиɠ này làm cho choáng váng, mồm vừa nhai sô cô la vừa nói thẳng: "Không cần chịu trách nhiệm !! A a a a, tôi hạnh phúc đến mức muốn ngất luôn đây!"
“Cậu tránh ra!” Hoàng Giai Giai tức giận đem Tạ Trường An đẩy ra, tủi thân nhìn Nguyễn Trà bĩu môi, sau đó lấy ra cái hạnh nhân bánh, cũng cắn một miếng, vừa cắn xong, hai mắt sáng lên: “Nguyễn Trà! Cậu gạt người, rõ ràng chính là của Thất Mang Tinh!”
Lâm Lăng ôm bả vai, có chút không tin: “Thật hay giả? Hoàng Giai Giai, cậu vì Nguyễn Trà, đến nói dối cũng làm?”
Nghe vậy, Tạ Trường An lại nhai hai ba lần rồi nuốt xuống: “Không không không, tôi cũng muốn nói, mùi vị giống nhau giống nhau.”
Nói xong, lại hướng về phía sau phất tay: “Vương Húc, cậu nếm thử xem, hai chúng ta lần trước vừa mới xếp hàng đi mua.”
Có Tạ Trường An cùng Hoàng Giai Giai làm chứng, những bạn thích đồ ngọt của Thất Mang Tinh còn lại ở trong lớp thừa dịp trong mười phút nghỉ ngơi, như ong vỡ tổ phân chia đồ ăn.
“Tuy rằng tôi nếm không ra, nhưng ăn ngon!”
“Tôi cũng làm chứng, mùi vị của bánh hạnh nhân ở Thất Mang Tinh gia rất đặc biệt.”
Các bạn học khác không thích đồ ngọt, thấy mọi người đều nói vậy, không khỏi nhìn về phía Nguyễn Trà: “Nguyễn Trà, cậu quen biết với thợ làm bánh của Thất Mang Tinh hả?”
Nguyễn Trà thấy dáng vẻ khẳng định của các bạn học, trong lòng đột nhiên dao động: “Thợ làm bánh Thất Mang Tinh tên là gì?”
“Hà Ngũ Vị! Nghe nói sau khi trở thành thợ làm bánh, người ta nói tự ông ấy mở tiệm bánh ngọt có thể phát tài, nhưng không biết sao vẫn luôn làm ở tiệm Thất Mang Tinh.”
Nguyễn Trà: “……”
Chú Ngũ Vị, không phải chú nói bản thân không có bản lĩnh, chỉ có thể làm công việc bán thời gian sao?
Tạ Trường An vừa thấy được vẻ mặt Nguyễn Trà, đoán được một ít: “Nguyễn Trà chú của cậu thật tên Hà Ngũ Vị? Vậy các cậu là thân thích à ?”
“Không.” Nguyễn Trà lắc đầu, nhớ lại lúc hai người lần đầu tiên gặp mặt, rồi sau đó dùng giọng điệu phảng phất như quảng cáo sản phẩm nói: “Chú ấy rất thích cải trắng nhà tôi, nghe nói ăn xong, khiến cả người chú ấy đều thăng hoa.”
Tống Mạnh Vũ vẫn luôn không mở miệng nói chuyện trong mắt lộ ra châm chọc, nhu nhu nói: “Trà Trà, cậu để dì ba xây một cái nhà kính ở trong viện biệt thự, trồng cải trắng bán lấy tiền sao? Nhà họ Lương chúng ta không thiếu chút tiền này.”
“Còn có người chú kia, trước nay tôi không nghe ông ngoại nói đến nha, không phải cậu sẽ tiêu tiền mời Hà tiên sinh ——”
“ * !!! Weibo của Hà Ngũ Vị cập nhật rồi! Các cậu mau xem! Lớp mười chúng ta có trên đó luôn !”
Nói chuyện là nam sinh tên Vương Húc, đặc biệt thân thiết với Tạ Trường An, đều thích ăn đồ ngọt, vừa nãy cậu ta ăn một cái bánh chưa từng được ăn qua ở Thất Mang Tinh, nhất thời tò mò liền lên mạng tra một cái, kết quả lại tra ra luôn Weibo của Hà Ngũ Vị!
Các bạn học nghe xong, sôi nổi lấy di động ra, click mở Weibo.
Hà Ngũ Vị người này lớn lên rất đẹp trai, ngày thường lại hay phát những video ngắn làm bánh ngọt lên Weibo, riêng fans cũng có 300 vạn, chỉ trong vài phút, khu bình luận đã có mấy ngàn bình luận.
Hà Ngũ Vị v:
Cực kỳ vui vẻ, cháu gái đi học cấp ba tháng thứ nhất, thành tích đạt hạng sáu [ vỗ tay ][ vỗ tay ][ vỗ tay ], nhưng lại làm cả toàn trường phải học thêm một tiết tự học, trở thành kẻ địch của toàn học sinh ha ha ha [ che miệng cười ], tôi giúp nó làm mấy phần điểm tâm ngọt thu mua một chút các bạn nhỏ lớp mười nè, xin bảo vệ tốt Trà Trà nhà tôi ~[ hình ảnh ][ hình ảnh ].
Khu bình luận, không ngoài suy nghĩ, tất cả đều hâm mộ cháu gái của Hà Ngũ Vị , thậm chí ghen tị với lớp mười, được Hà Ngũ Vị yêu ai yêu cả đường đi.
@ mười tầng lâu: các bạn học lớp mười, xin bảo vệ tốt cháu gái của ta.
@ kem tiểu tiên nữ: các bạn học lớp mười, xin bảo vệ tốt cháu gái của ta cùng Ngũ Vị.
Phía bên dưới còn có mấy trăm cái bình luận nữa.
Tạ Trường An đọc xong, kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía các bạn học vừa mới ăn xong điểm tâm ngọt: “Các huynh đệ, các tỷ muội, các ngươi có hay không cảm thấy bả vai mình nặng trĩu?”
Nguyễn Trà nhướng mày: “Vì cái gì nặng trĩu?”
Nghe vậy, Tạ Trường An phức tạp nhìn về phía Nguyễn Trà, cùng Hoàng Giai Giai trăm miệng một lời: “Chúng ta…… Gánh vác trọng trách!”
Nguyễn Trà: “……”
Mặc dù các bạn đều đang nói về chuyện của Nguyễn Trà cùng Hà Ngũ Vị, chưa từng chú ý đến Tống Mạnh Vũ, nhưng ngón tay cô ta vẫn run rẩy, hồi tưởng lại lời nói của mình vừa nãy, chỉ cảm thấy mất mặt.
Hơn nữa ——
Nguyễn Trà lại thật sự quen biết Hà Ngũ Vị???
Sẽ không đâu, từ một trấn nhỏ trở về, một nhà ba người họ đến cả Tây Tế khách sạn cũng là lần đầu tiên nghe đến, lại có thể cùng Hà Ngũ Vị của Thất Mang Tinh có quan hệ sao?
Còn cái gì mà thích cải trắng nhà các người ?
Thật cho rằng cải trắng nhà các người là tiên sao?
Nhưng mà, cho dù Tống Mạnh Vũ như thế nào cũng không tin thì Nguyễn Trà, đã được Hà Ngũ Vị tự mình chứng thực vì cháu gái, hơn nữa, trên Weibo, thậm chí Hà Ngũ Vị còn đáp lại các ban học lớp mười của Nguyễn Trà nếu đến Thất Mang Tinh ăn cơm, hẹn trước cũng không cần!
Không nói đến những người khác, riêng nhà họ Tống của cô, cũng không vinh hạnh được đãi ngộ không cần hẹn trước.
Lâm Lăng thoáng nhìn biểu cảm của Tống Mạnh Vũ, chỉ cảm thấy buồn cười, được Nguyễn Trà gọi một tiếng chị, lại không có một chút hiểu biết nào về Nguyễn Trà.
Tuy rằng Lâm Lăng cùng Tống Mạnh Vũ ngày thường cùng tiến cùng lùi, nhưng cũng chỉ là tình chị em plastic, hữu danh vô thực, thậm chí còn chờ lúc đối phương thất bại, ngầm bỏ đá xuống giếng.
Lâm Lăng cúi đầu gõ lên giao diện tin nhắn trong di động một tin: Buổi tối, đợi lúc 8 giờ rưỡi, tôi sẽ cho người đến, hai người.
Chỉ chốc lát sau, có tin nhắn mới tới: “biết rồi.”
Nhìn đến nội dung, Lâm Lăng một lần nữa nhìn thoáng qua Nguyễn Trà, trong mắt xẹt qua tia đen tối, cho dù bây giờ lại có thêm một Nhâm Khinh Khinh, cô ta cũng phải cho Nguyễn Trà một chút giáo huấn, vừa hay trả thù cô ta hại cô bong gân.
Dù sao trong nhà ông ngoại có nhiều thủ hạ như vậy, không cần để phí.
8 giờ rưỡi, tiết tự học buổi tối kết thúc, Nguyễn Trà dọn dẹp sách vở, cùng Hoàng Giai Giai từ phòng học rời đi, chuẩn bị ra cổng sau ngồi xe tư gia trở về nhà họ Lương.
“Nguyễn Trà!”
Nguyễn Trà quay đầu lại, nhìn thấy một nữ sinh rất thấp tóc ngắn ở trong lớp không có cảm giác tồn tại kêu tên mình, tựa hồ có điểm nhút nhát.
“Có chuyện gì ?”
Nữ sinh tên Chu Tiêu Nhiên,tuy rằng điều kiện trong nhà không tồi, nhưng cha mẹ trọng nam khinh nữ, thành ra tính tình có chút nội hướng, cô ta sợ hãi gật đầu, ngón tay bất an xoa xoa đồng phục: “Tớ có cái đề toán không hiểu, muốn hỏi cậu.”
“Trời tối lắm, nếu không cậu ngày mai lại hỏi?” Hoàng Giai Giai làm lớp trưởng, ngày thường có cùng Chu Tiêu Nhiên giao tiếp, cô nàng rất nhu nhược rất ít nói, học tập khá hơn Hoàng Giai Giai, kỳ thi tháng cũng xếp hạng mười bảy ở trường.
Nguyễn Trà đi về bằng xe tư gia, nên không sợ tối muộn, hơn nữa giúp giải một cái đề mà thôi, không tốn nhiều công sức: “Giai Giai, cậu đi về trước đi, mình giúp cậu ấy xong rồi về.”
Hoàng Giai Giai thấy Nguyễn Trà quyết định vậy, nhún nhún vai: “được thôi, mình trở về sẽ nhắn tin WeChat cho cậu.”
“Ừ, trên đường chú ý.”
Chờ Hoàng Giai Giai rời đi, Nguyễn Trà mang theo Chu Tiêu Nhiên ở phòng học nói khoảng mười phút, đem bài giảng nói qua, thấy đối phương thật sự hiểu rồi, mới dừng lại.
Lớp 12 đang học tiết tự học thứ hai, bên khu học của lớp 11 yên tĩnh một mảnh, chỉ có đèn đường chiếu trên mặt đất, thấy sắp ra tới cổng sau, Chu Tiêu Nhiên nghiêng đầu nhìn Nguyễn Trà: “Ở phía trước có con đường nhỏ, năm phút là có thể đến ngã tư đối diện, không cần đi qua đường vòng cầu vượt.”
Trường cấp ba này chiếm diện tích rất lớn, bằng không một vòng sân thể dục cũng không tới 1000m, lại nằm ở vị trí tiếp giáp nội thành và ngoại thành, cổng trước phồn hoa, không thể đậu xe, cổng sau có chút thoáng, hơn nữa cổng trước không cho dừng xe, phòng ngừa tắc đường, học sinh có xe gia đình phần lớn đều ngừng ở bãi đỗ xe cầu vượt đối diện.
“Thật sao?” Đối với tình hình giao thông cửa sau không quen thuộc, thấy có đường vòng, Nguyễn Trà tự nhiên đáp ứng: “Kia làm phiền cậu dẫn đường nha.”
Ba phút sau, hai người tới một ngõ nhỏ u hẹp, lại đi về phía trước khoảng 200 mét, đã xuyên cầu vượt đến giao lộ, Nguyễn Trà thấy Chu Tiêu Nhiên vẫn luôn cúi đầu không nói lời nào: “Cậu sợ sao? Không có việc gì, mình có mang ——”
“Có chuyện hay không, em gái nhỏ đừng nói sớm quá a.”
Một bên ngõ nhỏ, một thanh niên cao lớn, tóc vàng đang kẹp điếu thuốc trên tay, dưới ánh trăng lờ mờ có thể nhìn thấy được những hình xăm cánh hoa to được khắc trên cánh tay, cùng áo vest công sở màu đen, có thể lờ mờ phát hiện cơ ngực và cơ bụng bên dưới lớp quần áo.
Ngay sau đó, người đó bước ra từ bóng tối, dáng vẻ bình thường, cùng với vẻ mặt đáng khinh, khiến Nguyễn Trà cảm thấy buồn nôn.
Từ đầu đến cuối Chu Tiêu Nhiên cũng không hé răng, sau khi nhìn thấy người đàn ông vạm vỡ, bả vai rụt rụt, trong lòng không thể nói là có hay không hối hận: “Xin, xin lỗi!” Nói xong, ôm cặp sách, quay đầu lại liền chạy.
Nguyễn Trà bắt lấy cánh tay của Chu Tiêu Nhiên, môi khẽ nhếch, đáy mắt lại nhìn không ra một chút ý cười nào: “Cậu chạy cái gì nha?”
Cùng lúc đó, một người đàn ông đầu trọc, lưng to eo tròn xuất hiện phía sau, hiển nhiên là đã đợi từ lâu.
Bị Nguyễn Trà túm lại, chiếc cặp màu be trên tay Chu Tiêu Nhiên rơi xuống đất, bụi bay tung tóe, rõ ràng nhiệt độ xung quanh rất lạnh, nhưng không lạnh bằng cái lạnh toát ra từ trong tim khi bắt gặp ánh mắt của Nguyễn Trà.
“Hai em gái nhỏ tính đánh nhau hở ?” Gã đàn ông cơ bắp cười cười, trong lòng than, nữ sinh do tiểu thư sắp xếp thật đúng là con mẹ nó, khuôn mặt này dáng người này, ngây thơ mà xen lẫn gợi cảm khiến người ta trầm mê, tuy rằng tiểu thư nói đừng đi quá xa, dọa dọa, đánh vài cái là được, nhưng…
Người đàn ông vạm vỡ đưa tay ra lau khóe môi dưới, loại người như bọn họ trên người mang theo vài cái mạng người, làm gì quan tâm đến những thứ vớ vẩn này? Làm một phát rồi cút khỏi Nam Thị là được.
“Nếu không cả hai em cùng nhau bồi ca ca chơi?”
Nghe hiểu ý của người đàn ông, Chu Tiểu Bạch đột nhiên mở to mắt, hiển nhiên là sợ hãi, sau đó nhìn đến nụ cười trên mặt người đàn ông đầu trọc, cuồng loạn hét lên: “Lâm Lăng bảo tôi đem người mang đến là được!”
“Muộn rồi.”
Hai người đàn ông không tính để lãng phí thời gian, xoa xoa bàn tay vây quanh Nguyễn Trà cùng Chu Tiêu Nhiên, về phần tiểu thư bị khai ra , có liên quan gì đến bọn họ? Hơn nữa, lời nói của một cô gái nhỏ, bằng chứng vật chứng đều không có, ai tin?
Đối ánh mắt hạ lưu của người đàn ông vạm vỡ, trong lòng Nguyễn Trà cảm thấy ghê tởm, buông tay Chu Tiêu Nhiên ra để mặc không quản, đưa tay ra sau, chậm rãi rút lui.
Cùng lúc, bên tai truyền đến âm thanh hệ thống phát nhiệm vụ cho Nhậm Khinh Kinh.
【 đinh! Nhiệm vụ phúc lợi, mời ký chủ trong vòng một giờ, đánh dấu lên tổng cộng 30 chiếc xương bao gồm cả xương sống dựa trên sơ đồ cấu tạo cơ thể người, nếu hoàn thành nhiệm vụ sẽ được 1 điểm, nếu không hoàn thành nhiệm vụ sẽ không bị trừ điểm 】
“A, buông tôi ra! Cút ngay a!” Chu Tiểu Manh bị tên trọc đầu tóm được, dù thế nào cũng không ngăn được hắn xé rách quần áo của cô ta, vừa kinh hoảng vừa sợ hãi, giọng nói sắc bén, nhưng lại bị âm nhạc trong quán bar đầu ngõ át đi.
“Tiểu muội muội, đừng giãy giụa, vô ích thôi.” Người đàn ông vạm vỡ hắc hắc cười, một tay giữ chặt, tay kia thò vào trong quần áo vuốt ve .
Nguyễn Trà đột nhiên cười cười, từ phía sau rút ra một thứ gì đó giống cây bút, vuốt xuống, đã biến ngay thành một cái côn điện: “Được a, chúng ta cùng nhau chơi một chút.”
Ngay sau đó, Nguyễn Trà đột nhiên xoay người và đem gậy côn đánh thật mạnh lên ngực và bụng của gã đầu trọc. Dòng điện nóng như lửa truyền khắp cơ thể gã. Mắt gã hoảng hốt, tay chân co lại run rẩy ngay lập tức. như thể gã ta bị động kinh, sau đó miệng gã xiêu vẹo, choáng váng ngã ra đất.
Toàn bộ quá trình, không đến một phút.
Chu Tiêu Nhiên nằm xoài trên trên mặt đất: “…”
Người đàn ông vạm vỡ đang muốn lên tiếng: “…”
Nguyễn Trà một chút ánh mắt cũng không cho Chu Tiêu Nhiên, tay lắc lắc chiếc côn điện, liếc người đàn ông vạm vỡ, vẻ mặt hiền lành cười: “Mày yên tâm, tao khiến mày thoải mái.”
Nhìn Nguyễn Trà không biết sợ là gì, đột nhiên người đàn ông vạm vỡ có một linh cảm xấu.
Vài phút sau, tiếng la hét lại truyền ra từ con hẻm, nhưng thanh âm thay đổi liên tục.
“A!”
“Xương sống!”
“Mẹ nó!”
“Xương sườn!”
“A a a a!”
“Xương cổ tay!”
Mơ hồ có người ngoài ngõ nghe thấy tiếng kêu ngắt quãng, nhưng lại không nghe rõ nội dung, liền kéo tai nhau nói: "Cha mẹ nhà ai lại đánh tay đôi loạn xạ với con cái vậy ?".
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Nhanh
- Sau Khi Mẹ Ruột Được Nhận Về Hào Môn
- Chương 19