- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Nhanh
- Sau Khi Mẹ Ruột Được Nhận Về Hào Môn
- Chương 14
Sau Khi Mẹ Ruột Được Nhận Về Hào Môn
Chương 14
“Nguyễn Trà, muốn yêu đương với cô ta sao?“.
Sau khi Nguyễn Trà rời đi, Nhâm Khinh Khinh khẽ cắn môi, bước ra từ sau cánh cửa đang mở. Lông mày cô ta cau lại và đôi mắt trở nên u ám, trong lòng đau đớn chua xót, người nói chuyện với cô ta đêm qua, hôm nay lại nói yêu đương với người khác sao?
Hơn nữa người tỏ tình lại là Nguyễn Trà? Điều này khiến cô ta càng ghét Nguyễn Trà hơn! Từ Thâm hoàn hồn quay đầu lại, sau khi nhìn thấy Nhâm Khinh Khinh đang ôm cặp sách ở phía sau thì có chút kinh ngạc, trong tròng mắt hiện ra nụ cười không dễ phát hiện: “Chậc, đây là đang nghe lén anh nói chuyện sao?“ .
Từ Thâm có ấn tượng sâu sắc với Nhâm Khinh Khinh chỉ vì cô ta đã bị sét đánh, nhưng không ngờ rằng vào ngày hôm trước, mẹ anh lại dẫn theo Nhâm Khinh Khinh về nhà, nói rằng đây là con gái của bạn thân, bởi vì trường học cách nhà quá xa nên hiện giờ sẽ ở lại nhà họ Từ một thời gian.
Hai ngày ở chung, Từ Thâm cảm thấy khá vừa lòng với tính tình của Nhâm Khinh Khinh, khá nhẫn nại với cô ta, cô ta rất khác so với những cô gái khác.
Tất nhiên, người khiến anh vừa lòng nhất chỉ có Nguyễn Trà. Cô có diện mạo hoàn hảo, phù hợp với tiêu chuẩn của anh, đồng thời lại dám trước mặt anh chơi trò lạt mềm buộc chặt.
Nhâm Khinh Khinh khẽ nhìn nụ cười trên mặt Từ Thâm, chỉ cảm thấy chói mắt. Trong lòng có một loại cảm giác muốn tiến lên chất vấn anh ây, rằng anh ây bị mù sao mà lại đi tỏ tình với Nguyễn Trà?
Nhưng cô cũng rõ ràng hiểu được quan hệ giữa cô và Từ Thâm, cũng không có lí do để chất vấn. Nhâm Khinh Khinh không trả lời Từ Thâm, cô ôm cặp nhẹ nhàng xoay người rời đi. Thấy vậy, Từ Thâm liền ba bước đuổi theo cô, ngữ điệu trêu chọc: “Có ai dám gây khó dễ cho em không?“. Nghe vậy, Nhâm Khinh Khinh khẽ cười chua xót: “Chuyện của em, không cần anh quản!“. Dứt lời, bước đi nhanh hơn. Từ Thâm nhìn bóng lưng Nhâm Khinh Khinh, lông mày nhíu chặt nhưng cũng không đuổi theo nữa. Tính tình anh ấy trước nay không hề tốt, trước đó bị Nguyễn Trà làm cho mất mặt, giờ Nhâm Khinh Khinh cũng không cho anh ấy chút mặt mũi, có thể không nổi giận đã là tốt lắm rồi.
Một tình tiết khiến cho mối quan hệ của cả hai nhanh chóng trở nên nguội lạnh, cả tuần nay vẫn không có dấu hiệu khởi sắc, nhất thời anh ấy cũng lơ đễnh, xem nhẹ chuyện này.
Về phần Nguyễn Trà, cô cảm thấy chuyện Từ Thâm tỏ tình với mình chỉ là vì nhất thời rung động, có lẽ chỉ là kết quả của sự hứng thú kì quái nào đó, nếu cô không quan tâm tự nhiên sẽ dừng lại. Nhưng mà mấy ngày qua, buổi sáng khi Nguyễn Trà vừa tới, cô nhận ra điểm tâm được Từ Thâm đóng gói cẩn thận đã nằm ngay ngắn trong ngăn bàn, nhất thời ý thức được so với suy đoán của cô thì có đôi chút khác biệt: “Nguyễn Trà, đây là trứng gà và bánh bao, Từ Thâm thật ngọt ngào a.“
“Mới sáng sớm đã có bữa điểm tâm nóng hổi, Nguyễn Trà à, cậu hạnh phúc thật đó!“.
Các bạn học nhìn thấy bữa sáng của Nguyễn Trà, không khỏi chọc ghẹo. Từ Thâm đưa mắt nhìn tình huống trước mặt, khóe môi khẽ nở nụ cười
Nguyễn Trà đã hơn mười năm cá muối, hiếm khi thấy tức giận. Không suy nghĩ xem có lấy lòng được hay không, lại chỉ mang đến phiền toái cho người khác, quả thực rất đáng giận! Nguyễn Trà vừa nghĩ đến bản thân sẽ không được yên ổn trong mấy ngày tới, cô đột nhiên đứng dậy, cầm túi điểm tâm, hùng hổ bước về phía sau.
Mọi người đều ngạc nhiên, mấy ngày trước Nguyễn Trà cũng vậy, hễ đυ.ng đến bữa sáng là sẽ đưa trả lại cho Từ Thâm, nếu Từ Thâm cũng không cần, không do dự liền tiện tay đưa cho các bạn học ở hàng sau.
Lâm Lăng quay đầu lại, trong lòng rất tức tối, hung hăng nắm chặt lòng bàn tay. Cô đã bị Nguyễn Trà trước đó làm trật cổ tay còn chưa cơ hội trả thù, thế nhưng lại tận mắt nhìn thấy người mình thích đưa bữa sáng cho Nguyễn Trà. Không phải Nguyễn Trà là bộ mặt mà nhà họ Lương chống lưng hay sao? Cô có thể hiểu cổ phiếu không? Nếm được rượu vang đỏ? Thậm chí khóa học quản lý ưu tú cũng không sắp xếp cho Nguyễn Trà. Tương lai Nguyễn Trà cùng lắm chỉ xứng với một lượng nhỏ cổ phần của công ty. Lâm Lăng gắt gao nhìn chằm chằm Nguyễn Trà, xem Nguyễn Trà giở trò lat mềm buộc chặt như thế nào, khiến Từ Thâm chú ý.
Không chỉ có Lâm Lăng, Từ Thâm cũng thích thú nhìn Nguyễn Trà. Lời tỏ tình của anh ấy với Nguyễn Trà chỉ là vì hứng thú và không muốn thừa nhận thất bại sau khi bị từ chối, hơn nữa trong lòng Nguyễn Trà thực sự không có suy nghĩ gì sao? Không nói tới việc bản thân không tin, trong lớp liệu có ai tin không? Không thèm nhìn đến Từ Thâm, Nguyễn Trà bước ra sau lớp dưới ánh mắt của cả lớp.
Ngoài dự liệu của mọi người, Nguyễn Trà không bước tới trước mặt Từ Thâm, mà đi thẳng đến cửa phòng học. Trước cửa phòng có một bộ bàn ghế dùng để cho cô giáo ngồi, bên cạnh đó còn có những chiếc túi ni lông đựng rác thải sàn nhà được cô lao công của nhà trường đặt tạm. Nguyễn Trà đứng trước cái túi ni lông, không chút do dự giơ tay lên, nhét trứng gà và bánh bao vào túi ni lông một cách dứt khoát, sạch sẽ. Nhét xong, quay đầu lại đối mặt hàng chục ánh mắt như thiêu đốt, vẻ mặt bình thản: “Mọi người không nên học theo, lãng phí đồ ăn thật đáng xấu hổ.”
Nói xong quay đầu nhìn Từ Thâm, gằn ra từng chữ: “Hi vọng sau này bạn học Từ sẽ không làm chuyện đáng xấu hổ nữa, cảm ơn vì sự hợp tác của bạn.”
Từ Thâm: “… ”
Lâm Lăng: “… ”
Cả lớp: “ …… ”
Không hiểu lời này của Nguyễn Trà, vậy cũng không cần hỏi nữa. Rõ ràng là cô đang nói với Từ Thâm rằng, nếu anh ấy tiếp tục làm như vậy, số phận của anh ấy sẽ thê thảm như trứng và bánh bao.
Cho đến khi Nguyễn Trà ngồi vào chỗ của mình, Từ Thâm vẫn không rời mắt khỏi cô, một tay xoa xoa cằm, xem ra Nguyễn Trà không thích cách này, mình cần phải thay đổi chiến lược. Từ Thâm có thể là nam chính trong tiểu thuyết, không chỉ có ngoại hình, chỉ số thông minh, gia cảnh xuất sắc mà còn có tính kiên trì, một cô gái có thể cho anh quan tâm, nếu phải từ bỏ, người đó không phải là Từ Thâm.
Nguyễn Trà không hề biết kế hoạch của Từ Thâm, từ sau khi ném bữa sáng trước mặt cả lớp, không còn ai trong lớp dám trêu chọc Nguyễn Trà nữa. Ai có thể nói rằng Nguyễn Trà đang cố gắng lạt mềm buộc chặt với anh ta chứ! Bạn có dám ném bữa sáng của Từ Thâm? Chỉ hỏi bạn có dám không? Mơ tưởng, bạn thậm chí còn không có bữa sáng do chính Từ Thâm làm.
Hai tiết học tiếp theo, bọn họ đều âm thầm chú ý, bọn họ cảm thấy hành vi ném đồ ăn sáng không cho chút mặt mũi của Nguyễn Trà đối với Từ Thâm, với tính khí của Từ Thâm, anh ấy chắc chắn sẽ rất tức giận. Một khi Nguyễn Trà bị đánh, họ sẽ cãi nhau. Lâm Lăng trong lòng thầm vui mừng, ý thức được rằng Nguyễn Trà sử dụng trò này quá mức ngu ngốc, mong đợi Từ Thâm sẽ đứng dậy giáo huấn Nguyễn Trà, đồng thời trả thù cho cổ tay bị bong gân của cô. Lâm Lăng chưa bao giờ nghĩ đến Nguyễn Trà thế mà lại không thích Từ Thâm, dù sao người cô ấy thích cũng tốt như vậy. Nguyễn Trà xuất thân từ một trấn nhỏ, có gặp qua một nam sinh ưu tú như vậy chưa? Nhưng để cho các bạn học đang căng thẳng và Lâm Lăng đang mong chờ trận chiến đều thất vọng, Từ Thâm không những không giáo huấn Nguyễn Trà mà còn tỏ ra không có chuyện gì, khi đối mặt với Nguyễn Trà, anh ta không chỉ tiếp tục cười, hơn nữa còn dịu dàng khiến người ta nổi da gà. Nhìn thấy Từ Thâm chỉ cười, Nguyễn Trà cũng không thèm quan tâm mấy người bọn họ, cúi đầu ôn tập cho bài kiểm tra hàng tháng, cho nên lớp 10 đã trải qua ngày thứ sáu vô cùng yên tình.
Thứ Hai tuần tới sẽ có kỳ kiểm tra hàng tháng, buổi tối sau khi tan học, Nguyễn Trà trở về nhà với một túi đầy tài liệu quan trọng, nhưng khi vừa bước vào sân, chân cô như bị đóng đinh tại, cô mở to mắt, kinh ngạc không thôi. Ai đó làm ơn có thể giải thích cho cô biết đâu là khu vườn to rộng, thơm ngát mà ông nội yêu thích nhất đã đi đâu không?
Vệ Kiểu cởi mũ rơm ra, nhìn thấy Nguyễn Trà, trên mặt nở nụ cười, vội vàng vẫy tay và nói: "Trà Trà, đến đây xem, bố mẹ đang làm nhà kính. Sau này chúng ta ở Nam Thị cũng sẽ được ăn bắp cải tươi!"
Trong bữa ăn lần trước, Nguyễn Trà nói rằng nhà ăn của trường có rất nhiều loại thức ăn, vì vậy buổi sáng mẹ cô sẽ không phải làm bento bắp cải. Vệ Kiểu ban đầu rất vui vẻ, nhưng ngày hôm sau khi nghe được người giúp việc ở nhà nói, để cho con gái mang bắp cải đi học thật là xấu hổ. Bà rất ngạc nhiên vì giá thức ăn trong căng tin trường học không ngờ lại đắt như vậy, nhưng bà cũng tức giận vì người hầu đã hiểu lầm con gái mình. Tất nhiên, Vệ Kiểu cho rằng con gái đi học không mang theo bắp cải là sợ mình vất vả. Ở dưới quê, một gia đình ba người ăn bắp cải tươi cả ngày, chỉ có một chục hoặc hai mươi cây bắp cải già mang từ quê, hương vị rất tệ.
"Trà Trà, không phải lần trước con nói khung cảnh trong vườn trông không thoải mái sao? Cha và mẹ đã đổi thành một nhà kính. Vừa lúc bắp ải trong nhà chỉ còn hai cây, thế nên trồng bắp cải. Nhân tiện, con và mẹ của con đều thích dâu tây, chúng ta có thể trồng thêm dâu tây. " Nguyễn Chính Phi nói xong, ông liền đem hạt dưa vừa bóc nhét vào tay Nguyễn Trà và ý bảo Nguyễn Trà ăn.
Cùng là cá muối, cả bố mẹ Nguyễn và Nguyễn Trà đều rất lười, cả ngày ngồi chỉ đạo công nhân làm, trong khi bản thân đội mũ rơm vừa giám sát công việc vừa ăn hạt dưa. Phòng ngủ nơi Nguyễn Trà sống có ban công lớn và rộng rãi hướng ra khu vườn, mặc dù khu vườn rất tinh tế và đẹp mắt. Nhưng khi Nguyễn Trà nhìn vào, cô cảm thấy khó chịu một cách kỳ lạ, thậm chí có lúc tức ngực ngột ngạt, chẳng lẽ do bố cục?
Nguyễn Trà nhét một nắm hạt dưa nhỏ vào miệng cô, nhai hai cái rồi nuốt xuống, sau đó nhét phần còn lại cho Nguyễn Chính Phi, đồng thời vươn tay kéo ống tay áo của Vệ Kiểu, thấp giọng nói: "Mẹ ơi, chúng ta sống trong nhà của ông nội, không phải nhà riêng của chúng ta, nếu chúng ta thay đổi khu vườn thành nhà kính trồng rau, ông nội và bác sẽ tức giận."
"Không sao đâu, ông sẽ không tức giận đâu. Ông nội của con đồng ý rồi.” Vệ Kiều xua tay không thèm để ý, bảo Nguyễn Trà không nên lo lắng, dứt lời, lại chỉ về phía trước: "Hơn nữa chúng ta chiếm hơn hai mươi mét vuông, chờ nhà kính hoàn thành chỗ còn lại sẽ đặt hoa giả. Bây giờ có hơi lộn xộn, sau này sẽ ổn.”
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Ông cụ Lương chống gậy đi ra từ biệt thự, nhìn thấy Nguyễn Trà, cười vẫy vẫy tay: “Trà Trà về rồi, đi học có vui không?”
Đường Họa đỡ ông cụ Lương xuống, nghe thấy vậy suýt nữa bật cười. Trước đây, ông cụ Lương đối xử với con cháu rất nghiêm khắc. Hai đứa con trai của ông, cộng với Phó Thầm và Mạnh Vũ, khi trở về sẽ được ông cụ giáo huấn vài câu: "Con có nghiêm túc với việc học không? Con không thể ỷ lại vào sự giàu có của gia đình mà không học nữa. Học rất quan trọng.”
Ngày đầu tiên sau khi Nguyễn Trà trở về từ trường học, ông cụ Lương chuẩn bị hỏi: "Có học hành nghiêm túc không?”
Ai ngờ không đợi mở miệng, đã bị Vệ Kiểu đoạt lời, sau đó hai ngày ông cụ Lương cũng không có cơ hội mở miệng, chỉ trong một tuần, đã bị Vệ Kiểu đồng hóa.
"Ông nội! Ở trường học rất vui!" Nguyễn Trà chạy lên ôm lấy ông nội, nói xong quay đầu chào Đường Họa: "Chào buổi tối, mợ."
“Chào buổi tối, Trà Trà.”.
Đường Họa ôn nhu cười, trong lòng mềm nhũn, sinh ra một đứa con gái thật là tốt, tiểu tử thối nhà mình, buổi tối đi học trở về cũng không nhìn thấy người. Lão đại thì quá nghiêm khắc, còn lão nhị lại quá lộn xộn, hay gây chuyện.
“Ba, chị dâu, thấy bây giờ lộn xộn một chút, nửa giờ nữa chúng ta sẽ thu dọn xong.”.
Nguyễn Chính Phi chỉ vào nhà kính vừa mới xây, nói: “Chị dâu có thích trái cây nào không? Chúng ta trồng hết đi.".
"Chị không sao, mọi người thấy vui vẻ là được.".
Đường Hoa thấy vợ chồng lão tam đang nhìn mình, sợ họ nghĩ mình có vấn đề với nhà kính, liền mỉm cười: “Trồng một ít cà chua đi, chị sẽ cùng chăm sóc chúng khi có thời gian."
Kỳ thật đối với việc làm nhà kính ở ngay trong sân, Đường Họa thật sự không có ý kiến. Đừng nói nhà này sân rộng quá, sử dụng chục mét vuông làm nhà kính cũng không có vấn đề gì, chỉ riêng các phu nhân trong giới, cũng có mấy người ở trong sân nhà mình trồng hoa quả, tu thân dưỡng tính rất vui vẻ.
Quan trọng nhất là, Đường Họa cảm thấy vợ chồng lão tam quả thực có thiên phú trồng bắp cải, mấy cái bắp cải đem về nhà đều mọng nước, ăn xong tươi rói suýt nữa khiến người ta phải cắn lưỡi. Còn sân riêng do mợ hai thiết kế cách đây vài năm tuy tinh xảo nhưng lại không có tính ứng dụng cao.
Trong tiếng nói chuyện rôm rả của mọi người, một chiếc Bentley và một chiếc Lamborghini lần lượt chạy vào sân, bởi vì vật liệu nhà kính bị chắn ở giữa, chiếc Bentley dẫn đầu đã phải dừng lại. Lương Tống Kỳ kéo thẳng tay áo vest bước ra từ chiếc Bentley, gần như cùng lúc, Lương Thiến Linh ngồi trong chiếc Lamborghini cũng theo đó chạy thẳng đến chỗ Lương Tống Kỳ: "Anh cả, rốt cuộc em có phải là em gái của anh không? Hạng mục kia kiếm được không mất tiền, hiện tại chỉ cần đầu tư. Anh có thể trả cổ phần của công ty cho vợ chồng lão tam không thể điều hành được, cũng không nhìn em gái lớn lên cùng nhau sao? Gia đình chúng ta không nói về hai điều, anh… "
"A!!! Các người làm gì vậy?”
Sau khi nhìn thấy rõ cảnh tượng trong sân, Lương Thiến Linh hận không thể làm mù mắt, liếc mắt khóa lại đầu xỏ là Nguyễn Chính Phi và Vệ Kiểu tức giận hét lên,
“Tôi đã rất vất vả để bố trí hoa viên, mấy người lại tự nhiên phá hủy! Muốn trồng trọt thì các người về trấn nhỏ mà trồng!”
Lương Thiến Linh quả thực sắp phát điên rồi, trong lòng hận không thể giết chết ba người nhà họ Nguyễn. Mấy năm trước, bởi vì nhà họ Tống kinh doanh không tốt, công ty bị thua lỗ, Lương Thiến Linh đem chủ ý nói với mẹ đẻ, một lần hai lần Lương lão gia cùng Lương Tông Kỳ đích thị là có giúp, nhưng lại chỉ muốn đầu tư rồi từng người một nhẫn tâm không đáp ứng nữa. Sau đó, Lương Thiến Linh không dễ dàng gì mới mời được Phạm Hư đại sư có tiếng tăm trong giới Huyền học-giới tâm linh. Sau khi đại sư nghe Lương Thiến Linh cầu xin, liền bảo cô ta trong biệt thự Lương gia bố trí một hoa viên độc đáo, có hoa viên ở đây sẽ giúp vận chuyển tài lộc của nhà họ Lương đến nhà họ Tống.
Sự thật chứng minh, tác dụng của hoa viên phi thường rõ ràng, trong vài năm qua, nhà họ Tống trước sau đã lấy được hai hạng mục vốn thuộc về nhà họ Lương. Nhưng không đợi Lương Thiến Linh vui vẻ, bà ta lại tận mắt nhìn thấy hoa viên chiêu tài cho nhà họ Tống bị san bằng.
Lương Thiến Linh quả thực tức giận! Ánh mắt nhìn nhà 3 người nhà họ Nguyễn vừa tức vừa hận.
“Các người…!”
“Đừng!!!”
Nguyễn Trà cùng mọi người thấy Lương Thiến Linh trừng mắt, muốn đi vào trong thì vội vàng lên tiếng ngăn cản, nhưng mà trong mắt Lương Thiến Linh chỉ có hoa viên bị biến dạng không rõ hình dáng, vung cánh tay vọt tới.
“A!!!”
Lương Thiến Linh mặc một chiếc váy đen, tay xách túi bạch kim. Nhấc chân lên, ở trước mặt mọi người ngã vào trong hố xi măng đậm đặc, làm cho xi măng bắn tung tóe xung quanh. Toàn bộ trong sân, từ chủ cho đến công nhân, biểu tình đều đồng loạt trống rỗng trong chớp mắt, bốn phía yên tĩnh quỷ dị.
“A,a,a.” Lương Thiến Linh điên cuồng thét chói tai, bản thân bà ta từ nhỏ đến lớn chưa từng mất mặt như vậy! Bà ta không để ý đến Lương Tông Kỳ, từ trong hố xi măng bò ra, ánh mắt khóa chặt trên người Vệ Kiểu.
“Vệ Kiểu! Cô nhất định phải đem mấy người công nhân rẻ mạt này về trồng bắp cải ở nhà họ Lương sao?”
“Con câm miệng lại cho ta!”
Từ nãy đến giờ, ông cụ Lương vẫn chưa mở miệng, lạnh lùng trách cứ, cầm gậy trong tay chỉ về phía Lương Thiến Linh: “ Con còn mặt mũi mắng người khác? Tốt xấu gì người ta cũng là mang đồ về nhà! Tự trả tiền xây dựng nhà kính, hạt giống và còn xin phép ý kiến của ta! Con đang làm gì vậy? Con mỗi ngày đều nghĩ làm thế nào giấu ta, làm sao để lấy được lợi ích nhà họ Lương đem đến nhà họ Tống! Nhà họ Lương nhà ta trăm năm gia thế, không ngờ lại sinh ra một cái đầu mê muội yêu đương như con! Chỉ tìm cách làm hỏng thanh danh cả nhà.”
Mấy ngày nay, sức khỏe ông cụ Lương đặc biệt tốt, sắc mặt hồng nhuận, bước đi như bay, đuổi đánh Lương Thiến Linh cũng không hề thở dốc.
“Ba!”, Lương Thiến Linh trốn tránh gậy, đầu tóc rối tung, cả người chật vật không chịu nôi, vừa hận vừa oán.
“Ba thật sự vì Vệ Kiểu mà không nhận đứa con gái này sao?”
“Ta không nhận ra một con lợn nướng với cái đầu rỗng tuếch, còn dám hỏi ta có nhận ra con không sao?”.
Lương Thiến Linh tránh đi cái gậy của Lương lão gia, giọng sắc bén nói: “Con vì nhà họ Tống mưu lợi thì có gì sai? Kiếm lợi ích cho chồng mình thì có gì sai? Ba sau này sẽ phải hối hận!”
Lương Thiến Linh nặng nề gạt gậy của ông cụ Lương xuống, mặt đỏ tai hồng quay đầu bỏ chạy.
“Bịch!”. Không chú ý, lại ngã vào hố xi măng thứ hai.
Ba người nhà họ Nguyễn: ”…”
Mấy người nhà họ Lương: ”…”
Nguyễn Trà nhìn Lương Thiến Linh có chút bối rối, ánh mắt phức tạp. Dì hai của cô, đã từng là một người đàng hoàng.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Nhanh
- Sau Khi Mẹ Ruột Được Nhận Về Hào Môn
- Chương 14