Chương 12

Mặc dù đã kết thúc buổi phát thanh, nhưng những lời bàn tán giữa các sinh viên vẫn chưa dừng lại.

“A a a a, cô gái vừa mới phát sóng, giọng nói ngọt ngào mát mẻ, thật thoải mái, mọi người có ai nghe phần giới thiệu phía trước, cầu xin cho xin tên của của em gái đó!”

“Nguyễn Trà! Chính là Nguyễn Trà lớp 10 của chúng tôi! Không chỉ nói hay, kỹ năng cưỡi ngựa cũng vô cùng phóng khoáng! Bộ dạng lại xinh đẹp, đúng là nữ thần trong lòng!”

“Thảo nào, học trưởng không phải cậu vừa nghe liền chung tình chứ?”

“Vừa nghe liền chung tình? Thật thô tục.” Người được một bạn nam tuấn tú gọi là học trưởng, cực kì quyến rũ lau mái ngắn óng dầu của mình: “Ông đây, cmn thích!”

Ở trường cấp ba quốc tế giọng nói chính gốc không phải là hiếm, nhưng Nguyễn Trà thì khác, giống như một bữa ăn trời sinh được tổ chức bởi đài phát thanh, cảm xúc được thổi phồng, toàn bộ nền đều thích hợp, giọng nói sạch sẽ trong trẻo lại mang một chút ngọt ngào.

Nhắm một mắt lại, đắm chìm trong câu chuyện của Nguyễn Trà, bốn phía tựa như gió mát, mùa xuân, mặt trời ấm áp, mùa hạ, cuộc sống sầm uất ồn ào, vui mừng hưởng thụ suốt một đời.

Lâm Lăng cầm cái dĩa, đâm vào nĩa thật mạnh, trong mắt vừa căm hận vừa sợ, đồng thời trên mặt hiện lên sự khó chịu, nghe các học sinh đều thảo luận về Nguyễn Trà, trong lòng nóng lên như lửa đốt.

Tự tay cô ta bày cho Nguyễn Trà buổi phát thanh! Chính tay làm cho Nguyễn Trà nổi bật trong trường cấp ba quốc tế!

Thực sự nói, giữa các học sinh cấp ba vốn không có mâu thuẫn quá lớn, nhưng từ lần đầu tiên gặp Nguyễn Trà, Lâm Lăng đã thua liên tục, hết lần này đến lần khác bị mất mặt. Từ nhỏ đến lớn được người nhà nuông chiều sinh ra kiêu ngạo và tự phụ, làm cho cô ta nuốt không trôi cục tức này!

Mấy nữ sinh cùng bàn hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên không biết an ủi như thế nào, trong lòng cũng có chút bất mãn, dù sao thì Lâm Lăng cũng bảo họ, rất nhanh Nguyễn Trà sẽ xấu mặt, hiện tại cô lại được như vậy, làm họ bị vả mặt rất đau.

“Lâm Lăng, Nguyễn Trà sẽ không nói với các bạn học về chuyện phát thanh chứ?’

“Nói thì nói, ai sẽ tin? Nguyễn Trà có thể phát thanh thuận lợi như vậy, tất nhiên trước đó đã chuẩn bị bản thảo trước!”

Sắc mặt Lâm Lăng vẫn còn giận dữ, móng tay ở lòng bàn tay xuất hiện vết máu, phát ra âm thanh cực lạnh nhạt: “Nếu cậu ta nói bản thảo bị đổi, tôi có thể nhận định là vu khống, hơn nữa tôi giao tổng cộng là 5 bản thảo, trong đó một bài khi sao chép, chép lại sai, rất bình thường không đúng sao?”

Nói xong, Lâm Lăng nhíu mày, nhìn kĩ xung quanh, trong mắt mang theo nụ cười lạnh: “Đương nhiên, trong chúng ta có ai ăn cây táo rào cây sung không, thì cần có thời gian chứng minh, các cậu sẽ không làm tôi thất vọng chứ?”

“Không, đương nhiên sẽ không.” Mọi người đều không dám nhìn vào mắt Lâm Lăng, trên mặt thì mang vài phần băn khoăn.

Nhà mấy nữ sinh ở bàn này đều có công ty nhỏ, công ty nhà họ đều dựa vào gia đình nhà họ Lâm, sống cũng không thoải mái, đều phải dựa vào , bằng không cả gia đình đều phải uống gió Tây Bắc sống qua ngày.

Hơn nữa, cho dù các nữ sinh muốn lấy lòng Nguyễn Trà, từ đó lấy lòng nhà họ Lương, tiết lộ cho Nguyễn Trà về chuyện Lâm Trụ đổi bản thảo, trong tay cũng không có chứng cứ chính xác.

Nguyễn Trà cũng không chú ý Lâm Lăng có tức giận hay không, khi phát thanh kết thúc, liền ngồi ở bộ bàn ghế phía trước phòng phát thanh, vẻ mặt hưởng thụ thưởng thức món tráng miệng cùng salad rau quả do Phó Thầm đóng gói.

Từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân, đều viết hai từ, sảng khoái! Hạnh Phúc!

Khi Phó Thầm xuất hiện, sắc mặt Trử Thư Duy liền biến đổi, gọi một câu đội trưởng, rồi viện cớ bỏ đi, làm cho Nguyễn Trà suýt nữa hoài nghi Trử Thư Duy từng bị Phó Thầm chỉnh đốn.

“Câu lạc bộ tiếng Anh sinh hoạt vào những buổi trưa và chiều thứ sáu, thời gian thường là bốn giờ chiều, nội dung bao gồm các bài phát biểu bằng tiếng Anh, ca hát, tập kịch.” Phó Thầm ở trong căn tin không ăn gì, đang đưa tay quệt bánh mà anh đóng gói cho Nguyễn Trà: “Tiếng Anh của em ở trong câu lạc bộ tiếng Anh có thể coi là đứng đầu, nhưng anh nhớ rõ trên tờ khai lúc em mới nhập học, chỗ chọn câu lạc bộ ghi là quần vợt.

Quần vợt.

Nguyễn Trà khẽ thở dài, đột nhiên cảm thấy đồ ngọt trong tay không còn ngon.

Nếu không có hệ thống của Nhậm Khinh Khinh, trên đầu của mình không có thanh kiếm, đừng nói quần vợt, nhϊếp ảnh, câu lạc bộ biểu diễn nhạc, câu lạc bộ nhảy trước kia không có tiếp xúc, bản thân đều muốn học toàn bộ.

Nguyễn Trà uống hết chai sữa bò, hướng mắt nhìn về phía Phó Thầm, đứng thẳng, nghiêm túc, trong mắt ánh lên niềm mong mỏi vô tận với học tập: “Em thích học tiếng Anh, những hoạt động hằng ngày của câu lạc bộ tiếng Anh chắc chắn sẽ mang đến sự vui vẻ cho cuộc sống của em.”

Cùng với dung mạo, trí tuệ được giữ gìn.



Phó Thầm: “…”

Cũng không cần phải tâng bốc thế đâu.

Nguyễn Trà ăn xong, tiện tay thu dọn cái hộp nhỏ, buộc vào trong túi, khi rời đi sẽ mang bỏ vào thùng rác.

Toàn bộ quá trình diễn ra tự nhiên nhanh nhẹ, giống như trước kia thường xuyên làm, Phó Thầm xem xong, trong lòng âm thầm suy xét, hơn nữa đối với cuộc sống trước đây của Nguyễn Trà, lại có suy nghĩ mới.

“Phó Thầm, em có chuyện, muốn nhờ anh giúp.”

“Em nói xem.” Phó Thầm bình tĩnh, đẩy chén trà ra, lười biếng tựa vào ghế: “Chuyện gì thế?”

Nguyễn Trà sờ sờ chóp mũi, nhất thời có chút chột dạ: “Nếu anh nhìn thấy ý định của em khi nhập học, chắc hẳn là cũng thấy bảng điểm cuối kì năm lớp 10 của em. Phải không?”

“Chà, sắp xếp thật gọn gàng.” Phó Thầm nói xong, lại nhìn Nguyễn Trà đang một tay che mặt, không khỏi khẽ cười ra tiếng, ngay sau khi phát ra âm thanh liền biết biết ý, hơi hơi ngồi thẳng dậy: “Có cần anh giúp ôn thi trước khi thi các kỳ thi hàng tháng không?”

“Cần!”

Nguyễn Trà lập tức không còn ngượng ngùng, dù sao da mặt cũng dày, hơn nữa vừa nãy sự ngượng ngùng có một chút giả vờ, tránh cho Phó Thầm cảm thấy cô chưa bao giờ thay đổi với không thích học của bản thân.

“Cũng không cần làm phiền anh, anh còn vở ghi chép lớp 11 không?”

Mặc dù, ngữ văn, vật lý, hóa học, sinh học, Nguyễn Trà không quá hứng thú, dù vào học cũng không để tâm tới, nhưng thực sự không đến mức để đạt 10 điểm.

Nguyễn Trà chỉ muốn làm những việc mình muốn, việc nào thuận mắt thì mới làm, còn lại thì sẽ không làm.

Bây giờ rất hối hận, đặc biệt hối hận, Nguyễn Trà cảm thấy, có thể ông trời xem bản thân mình là cá muối, không coi trọng việc học, cho nên làm cái hệ thống chó chết xử phạt mình.

“Bài ghi chép đều có.” Phó Thầm gập ngón tay, nhẹ nhàng gõ lên bàn trà, trong đầu nhớ lại một thời chính bản mình không ghi chép trên ba trang giấy.

Sau khi nhìn thấy vẻ mặt thả lỏng của Nguyễn Trà, anh nuốt mấy lời định nói vào bụng, thay đổi cuộc trò chuyện: “Nhưng chỉ nhìn vào ghi chép cũng không hiệu quả, em phải hiểu rõ phạm vi ra đề của thầy giáo, anh sẽ về khoanh tròn lại những điểm chính, đem vở ghi chép cho em vào ngày mai.”

“Cảm ơn anh! Sau khi chép xong, em sẽ trả lại!”

Nguyễn Trà ở lớp 10, ngoại trừ các bạn học riêng, không nhìn thấy có ai ghi chép, kỳ thi hàng tháng được gọi là kì thi tháng, nhưng bao quát hết tri thức lớp 10 và lớp 11.

Tuy rằng ở trường cấp ba quốc tế, Nguyễn Trà cũng chăm chỉ học tập, nhưng về tóm lại, bởi vì lớp 10 bị mất, nên một số kiến thức năm lớp 11 không hiểu ra sao, sau khi xem lại kiến thức, lại không áp dụng được.

Mà lớp 11, học lớp khác, Nguyễn Trà chỉ biết ba người Phó Thầm, vì là người đầu tiên, nên tự nhiên mượn người đầu tiên vở ghi chép, để có thể nhiễm một tí trình độ học tập tốt nhất!

Phó Thầm lắc đầu: “Không cần lo lắng, em cứ dùng trước, thi xong, tháng sau lại thi tiếp, có khả năng sẽ phải dùng tới.”

Nguyễn Trà: “…”

Trái tim vừa nhảy nhót, lập tức dừng lại.

[Đinh! Nhiệm vụ chính, trong bài kiểm tra hàng tháng ngày 14, ký chủ cần phải đảm bảo điểm kiểm tra cao hơn mục tiêu liên quan, nhiệm vụ hoàn thành, nhận được 3 điểm trí tuệ và 2 điểm sắc đẹp, nhiệm vụ thất bại, trừ đi 5 điểm tích lũy]

[Đinh! Nhiệm vụ phụ, kí chủ trong bài kiểm tra hàng tháng ngày 14 giữa tháng, đảm bảo xếp hạng nằm trong top 30, nhiệm vụ hoàn thành, cộng 3 điểm tích lũy]

Nguyễn Trà: “!!!”



Nguyễn Trà lập tức tối sầm mắt, thiếu chút nữa ngã xuống ghế, bình thường sắp xếp cho Nhậm Khinh Khinh nhiệm 1 điểm 2 điểm, tổng cộng là 3 điểm, những nhiệm vụ chính vừa xuất hiện, tự nhiên không biết xấu hổ lấy của mình 5 điểm!

Ba lần nhiệm vụ thất bại, Nhậm Khinh Khinh chỉ mất 3 điểm tích lũy, nhiệm vụ phụ đúng là ma quỷ, tính rất chuẩn xác.

Phó Thầm chuẩn bị đề nghị rời đi, nhưng đảo mắt qua, trực giác mách bảo cảm xúc của Nguyễn Trà không đúng lắm, lông mày nhíu lại, hiện ra sự trầm tư: “Có chuyện gì sao?”

Nghe vậy, Nguyễn Trà lắc đầu, ngay sau đó, đột nhiên cầm túi từ ghế đứng lên, ánh mắt hiện rõ ý chí chiến đấu: “Em cảm thấy, không nên lãng phí thời gian ăn cơm! Em cần phải về học! Hăng hái học tập!”

Nguyễn Trà đi được lúc lâu rồi nhưng Phó Thầm vẫn ngồi im trên ghế, vừa rồi trong ánh mắt của Nguyễn Trà không chỉ có ý chí chiến đấu, mà rõ ràng…tưởng muốn đánh lộn với người khác.

Phó Thầm: “….?”

Bởi vì sự kiện của phòng phát thanh và lời tuyên truyền của một số học sinh lớp 10, thật sự có học sinh chạy đến lớp 10 vây xem Nguyễn Trà, nhưng điều khiến họ thất vọng là, sau khi tan học, Nguyễn Trà không rời phòng học, vẫn cúi đầu học tập ở chỗ ngồi, bộ dạng đoan trang da dáng học sinh ngoan ngoãn, điều này có vẻ là không phù hợp với lớp 10!

Từ Thâm ngồi ở cửa sau lớp 10, học sinh lớp khác không dám tụ tập lại, mà nhìn vào từ cửa trước, lại có Tạ Trường An ngăn cản, khuôn mặt của Nguyễn Trà đều bị che lại!

Đương nhiên, nhìn không được thì nguyên nhân lớn nhất là do họ nhát gan, không dám giống như Phó Thầm và Quý Phi Dương, quang minh chính đại dưới con mắt Từ Thâm vào lớp 10.

Trong khi tâm trạng mọi người đều đang háo hức, đột nhiên có người kinh hãi hô lên: “Trời ơi, các cậu mau xem diễn đàn, bên trong có người nói buổi phát thanh trưa nay của Nguyễn Trà là ngẫu hứng nói!”

Một câu, làm nguyên lớp 10 đang ầm ĩ đột nhiên yên tĩnh, rồi sau đó, từng người một lấy điện thoại di động ra, ỷ vào là giờ tan học, nhao nhao vào diễn đàm của trường.

[818| Nguyễn Trà ngẫu hứng phát huy trong chương trình phát thanh trong trường chỉ là sự hứng thú hay là sự tính toán của bản thân?! Phóng viên trong khuôn viên trường bé F đưa mọi người đi tìm hiểu về bí mật!]

Bé F, một người không rõ danh tính thường xuyên tung tin trên diễn đàn nhà trường, nội dung tin đồn lớn đến mức khiến khuôn viên trường nổ tung, làm xôn xao cả phòng ăn, đủ loại, làm cho người khác kinh ngạc.

LZ: Chương trình phát thanh trong khuôn viên trường của Nguyễn Trà lầm cho tâm trạng của phóng viên F dâng trào, không thể bình tĩnh được, mượn một số dụng cụ, lẻn đến phòng phát thanh để muốn xem bản thảo của Nguyễn Trà, dù sao nội dung bên trong cũng làm cho người ta khao khát!

LZ: Sau khi đọc xong bản thảo đã được đánh dấu “Lớp 10 Nguyễn Trà”, bé F mơ hồ! hướng ánh mắt của mình, xem xét cẩn thận, [hình ảnh bản thảo phía trên .jpg][hình ảnh bản thảo phía dưới.jpg]

LZ: Theo anh Trử đang làm nhiệm vụ tại phòng phát thanh buổi trưa, Nguyễn Trà khi phát thanh được một nửa, bất ngờ để bản thảo lên bàn, nửa sau trực tiếp ngẫu hứng phát huy! Các cậu tự mình xem nội dung bản thảo phía sau, quả thực ai đọc ai cũng phải nhả ra!

45L: Từ việc mà bé F xem ra, Nguyễn Trà có khả năng bị tính kế, lúc trước Lâm Lăng tạm thời được báo đến phòng phát thanh trực ban, nội dung bản thảo phát thanh đã bị sửa đổi, một khi cô ấy không kịp thời nhận ra, rõ ràng sẽ bị xấu hổ trước mặt mọi người, có thể thấy người đứng sau kế hoạch này đang rất tức giận, nửa sau Nguyễn Trà phát huy quá xuất sắc, giáo viên tiếng Anh đều hết lời khen ngợi.

49L: Người đứng sau kế hoạch này, để tôi đoán, người phụ trách phát thanh và đưa bản thảo Lâm Lăng.

53L: Trời ạ, Nguyễn Trà đúng là bảo vật! Không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, hơn nữa kĩ thuật cưỡi ngựa hiên ngang, mấu chốt là khả năng thích ứng tuyệt vời!!!

60L: Lầu trên bớt tâng bốc lại đi. Nguyễn Trà là ai sợ cậu còn không biết. Là tiểu thư mới nhận về nhà họ Lương. Một cô gái lớn lên ở nông thôn có thể ngẫu nhiên nói được như vậy?

68L: Lại bàn về âm mưu một chút, bị Lâm Lăng tính kế?

74L: Nguyễn Trà đã dẫm lên Lâm Lăng để trở lên nổi tiếng ở trường cấp ba quốc tế? Mẹ kiếp, càng suy nghĩ càng sợ! Tôi cảm thấy Lâm Lăng bị Nguyễn Trà tính kế mới đúng, Nguyễn Trà ở thị trấn nhỏ chưa từng thấy qua giới thượng lưu Luân Đôn, nói không chừng chương trình phát thanh buổi trưa đã được lén lút luyện tập trong thời gian dài!

79L: Ha Ha, xem lại phía trên tự nhiên thấy có rất đông người tỏ ra thương xót cho Nguyễn Trà, cười chết mất, Nguyễn Trà giữa trưa viết xong bản thảo hay cả hai cùng viết! Từ miệng bé F có thể thấy đàn anh Trử coi trọng Nguyễn Trà, nói thật, Nguyễn Trà có thật có ngẫu hứng phát huy bản thảo, tôi lấy đầu làm ghế có cậu ngồi!

81L: Mẹ kiếp, tin lớn! Hai người Lâm Lăng và Nguyễn Trà đang đối mặt với nhau! Lâm Lăng đang cáo buộc Nguyễn Trà vu khống bản thân mình!

82L: Tôi có một người bạn, muốn gặp, hiểu không?

86L: Tôi chính là bạn của 82L!

102L: Tình huống gì vậy, GKD 81L!