Chương 113

Một buổi trưa, đã xuất hiện một năm trò chơi trực tuyến ba chiều " Hành tinh kinh doanh" diễn đàn bất thình lình xuất hiện một bài viết, trong một khoảnh khắc liền thu hút sự chú ý của người chơi.

[A a a a a! Hãy đến hành tinh của bạn trong trò chơi! Nếu không hối hận cả đời!]

Lầu 2: Vừa đến hành tinh , ban đầu muốn đến thư viện mượn sách, thuận tiện giao nhiệm vụ với chủ hành tinh, kết quả trong nháy mắt, toàn bộ hành tinh trở nên phấn nộn không nói, trong nháy mắt lại xuất hiện vô số kẹo, bóng bay!

Lầu 2: Có một ảo ảnh về việc đi lạc vào thế giới kẹo! ! !

Lầu 5: ? ? ? Điềm báo của chủ tinh cầu bố trí nhiệm vụ thần bí?

Lầu 17: Hãy chuẩn bị sẵn sàng đội mũ bảo hiểm!

Lầu 48: Ah ah ah! Lầu 2 nói không sai, toàn bộ hành tinh trở nên màu hồng, chỉ đơn giản tràn đầy trái tim thiếu nữ!

Lầu 56: Vâng, lần thứ 10086 cầu nguyện rằng họ có thể tích lũy điểm sớm, trong cuộc sống của mình để mua một thành trì trên hành tinh chính.

Lầu 2: Nhìn đi! Hoa hồng đang nở rộ!

Lầu 112: BGM lãng mạn quá, tôi nhìn vào lịch, có vẻ hiểu ra được một chút.

Một câu "hiểu ra được một chút" nhất thời để cho mấy người còn lại chú ý đến, không đợi cho họ hỏi nội dung, âm thanh điện tử từ mũ bảo hiểm truyền đến.

[Đinh! Để kỷ niệm cuộc hôn nhân mới của chủ sở hữu hành tinh, Hành tinh chính chính thức phát hành nhiệm vụ thành tựu ẩn S-class đầu tiên, "Cung điện hoa hồng"! Mời tất cả người chơi tự kiểm tra tình hình nhiệm vụ.]

[Đinh! Để đáp lại lễ kỷ niệm, tổng cộng 999 rương kho báu sẽ xuất hiện trên tất cả các hành tinh, xin vui lòng tất cả người chơi khám phá rương của riêng bạn!]

Người chơi: ! ! ! !

Khi âm thanh điện tử kết thúc, hơn một nửa số người chơi sôi sục!

Một năm qua, trong "Hành tinh kinh doanh" tổng cộng xuất hiện một nhiệm vụ thành tựu ẩn cấp A, ba nhiệm vụ thành tựu ẩn cấp B.

Đơn thuần hoàn thành nhiệm vụ, trang bị mà nhóm thu được, vật liệu, v.v. được chuyển đổi thành tiền lưu hành trong game, năm chữ số hạng B, sáu chữ số cấp A, cấp S...

Rất có thể là bảy chữ số, lần cuối cùng cũng gấp đôi cấp A!

Đối với rương kho báu, một năm tổng cộng xuất hiện ba mươi rương kho báu, hầu hết trong số đó được đóng gói trong trung tâm mua sắm có tiền cũng không thể mua sách, thực sự là phúc lợi hàng đầu của bộ phận kỹ thuật!

" Hành tinh kinh doanh" nghề nghiệp của người chơi bao gồm một phạm vi rộng, và hai tin tức, trực tiếp lung lay phần thành tựu, phần kiếm tiền, phần kỹ thuật ba nhóm lớn trái tim.

Sau một thời gian dài, ai đó lặng lẽ hỏi trong bài viết:

lầu 1314: Tôi có một người bạn, muốn xem đám cưới.

Người chơi: "..."

Chúng ta là người bạn đó.

Trong khi người chơi đang bát quái, một đám cưới khiêm tốn và long trọng đang được tổ chức tại một trang viên của họ Nguyễn.

Mặc dù Nguyễn Trà và Phó Thầm là nhân vật chính đều không có ý định làm hoành tráng, nhưng Nguyễn gia, Phó gia, Lương gia mời tới đều là những người có máu mặt, không phú cũng quý, thậm chí có thể nhìn thấy người nổi tiếng xuất hiện.

Lai lịch của khách mời quá lớn, tự nhiên thu hút sự chú ý của các phương tiện truyền thông khác nhau. Ngay cả khi ba gia đình giữ bí mật làm tốt, họ không thể ngăn chặn các phóng viên rình rập.

Ban đầu, khi các phóng viên nhìn thấy khách mời có một doanh nhân giàu có trị giá hàng trăm tỷ và thiên kim nổi tiếng với khí chất tuyệt vời, tất cả đều có thể trưng ra khuôn mặt không đổi sắc.

Suy cho cùng thì học cũng không phải là lần đầu tiên thấy đám cưới nhà giàu, một số nhà còn tổ chức linh đình hơn nữa, họ đã sớm quen với điều này.

Thôi, cũng có chút ghen tị đến đỏ mắt.

Nhưng các phóng viên mặt không đổi sắc kia, mở to mắt, nhìn chằm chằm vào khách qua lại.

Ngôi sao sáng trong giới y học, ông trùm khoa học, hào quang của họ đã đè bẹp những thương nhân đã được công chúng nhìn thấy từ lâu!

Các ông lớn trông rất lạnh lùng, nhưng không hẹn mà cùng đến dự đám cưới của Nguyễn Trà và Phó Thầm. Một số nhà báo tinh mắt, nhận ra một số nhân vật có có bối cảnh không thể tưởng tượng được trong số các khách mời.

Các phóng viên không thể không nhìn nhau.

Bề ngoài trông giống như một đám cưới, nhưng trên thực tế, giống như một cuộc trò chuyện kinh doanh?

Nói đi cũng phải nói lại, trong giới đã sớm có tin đồn, Nguyễn Trà và Phó Thầm hai người đóng góp vào công nghệ thực tế ảo, cùng với "Hành tinh kinh doanh" đối với đổi mới khoa học kỹ thuật độc nhất vô nhị, đã thu hút sự chú ý và hỗ trợ ở trên.

Nhưng nghe nói cùng tận mắt nhìn thấy tư vị hoàn toàn không giống!

Có thể làm cho các đại gia tự mình đến hiện trường, có thể thấy được trọng lượng của hai người cùng mức độ được coi trọng!

Trong thực tế, các phóng viên đã thực sự phân tán suy nghĩ của họ.

Họ đã gặp thái đấu trong giới y học, không chỉ mang tên của đạo diễn Nhan Nhược Xán, mà còn từng thảo luận với Nguyễn Trà vài lần về dược phẩm thần kinh, đến dự đám cưới hoàn toàn là giao tiếp cá nhân.

Đối với các ông trùm trong giới khoa học, trong trường học với tư cách là giáo viên dẫn dắt của Phó Thầm, vài năm trước cũng đã thảo luận về kỹ thuật thực thế ảo với Phó Thầm, giao thiệp cá nhân cũng lớn hơn lợi ích.

Đối với một vài nhân vật còn lại, họ thực sự đánh giá cao những thay đổi công nghệ mà "Hành tinh điều hành tay" mang lại.

Về suy đoán của phóng viên, với tư cách là đương sự, Nguyễn Trà và Phó Thầm hoàn toàn không biết, một trong số họ đang nói đùa với phù dâu, một người đang chờ đợi ở sảnh trang viên.

Hoàng Giai Giai nhìn Nguyễn Trà mặc váy cưới trắng như tuyết trước mắt, thẳng mắt như sao "Trà trà, cậu thật xinh đẹp, quả nhiên, người có tình yêu đều xinh đẹp."

Nghe vậy, Nguyễn Trà và Hứa Nam nhìn nhau cười, đồng thanh hỏi "Cậu mượn cơ hội khoe khoang bản thân đấy à?"

Không ai nghĩ tới, lúc học đại học, Hoàng Giai Giai và Tạ Trường An nhìn hợp mắt, hai người giống như hoan hỉ oan gia, đánh nhau ầm ĩ, lúc nào cũng có cãi vã không sai, nhưng tình cảm cũng càng thêm ngọt ngào.

Hoàng Giai Giai dù tùy tiện đến đâu, bị trêu ghẹo cũng nhịn không được mặt nóng lên, cô ấy đưa tay đẩy Nguyễn Trà một chút "Được rồi, hôm nay cô dâu là ai chứ."

Lâm Vũ Thư cũng là phù dâu cười xong, vuốt cằm nhìn người trong phòng "Tôi đột nhiên phát hiện, mấy người chúng ta có thể đặt tên."

"Tên?"

"Đúng vậy." Lâm Vũ Thư chỉ chỉ Hoàng Giai Giai, Hứa nam, lại chỉ ba người bạn cùng phòng đại học của Nguyễn Trà, lại chỉ vào Nguyễn Trà ngồi ở vị trí chính giữa "Nhóm bảy cô tiên nữ đấy."

Đúng vậy, nhóm phù dâu của Nguyễn Trà có thể nói là hoành tráng, có sáu người, hiệu ứng hình ảnh khiến phù rể không dám quá ồn ào.

Nguyễn Trà ngửa mặt lên bảo chuyên gia trang điểm trang điểm, cười trả lời "Còn không phải sao, lúc ấy Phó Thầm vừa nghe nói có sáu phù dâu, đầu đều to, ai bảo anh ấy chỉ gọi ba phù rể."

Sau đó không còn cách nào khác, Phó Thầm lại kéo thêm ba người bạn làm phù rể.

Đương nhiên chỗ tốt cũng có, một người bạn sau này của Phó Thầm, trời đất xui khiến quen biết một người bạn cùng phòng của Nguyễn Trà, hai người đều có ý muốn tiếp tục hiểu nhau, Nguyễn Trà đoán, sau khi hôn lễ kết thúc nói không chừng có thể chờ tin tức bạn cùng phòng thoát đơn.

Mấy người đang nói chuyện, Vệ Kiểu mặc váy đỏ rượu gõ cửa "Trà Trà, còn 10 phút nữa bắt đầu."

"Mẹ ơi, mẹ để cho người khác nói là được, không cần tự mình đến." Nguyễn Trà xách váy tiến lên, nhẹ nhàng ôm Vệ Kiểu "Mẹ ơi, hôm nay mẹ thật xinh đẹp."

Vệ Kiểu không thích mặc váy, cảm thấy không thoải mái, nhưng nghĩ đến lần đầu tiên con gái mình tổ chức hôn lễ, mình phải trang trọng một chút, bây giờ nghe Nguyễn Trà khen ngợi, ánh mắt cô đều cười cong "Con đấy à, miệng giống như bôi mật vậy, một chiếc váy, qua lại khen qua lại nhiều lần."

Nói xong, Vệ Kiểu lại cười, "Nhưng lễ phục thật sự đặc biệt đẹp."

Chiếc váy trên người Vệ Kiểu do chính tay nhà thiết kế quốc tế Crystal đích thân tạo nên, nhưng trên phương pháp chế tác lại có sự góp mặt của Nguyễn Trà.

Con gái nhà mình tham gia chế tác trang phục, Vệ Kiểu không thể nào không thích.

Nguyễn Trà hôn lên má Vệ Kiểu "Vốn nó chỉ đẹp như bình thường, nhưng sau khi được mẹ mặc vào, liền đẹp nhất."

Đám người Hoàng Giai Giai ở cùng phòng, nghe Nguyễn Trà và Vệ Kiểu nói chuyện, vẻ mặt không nói nên lời lắc đầu.

11 giờ sáng.

Nguyễn Trà kéo hai người Vệ Kiểu và Nguyễn Chính Phi, dưới sự quan sát của mọi người, trong nhạc tấu hôn lễ lãng mạn, xuất hiện ở một đầu của cầu ngọc thạch trong trang viên.

Nguyễn Trà khoác lên mình một chiếc váy đuôi cá dài, cả người tiên khí phiêu dật, vừa xuất hiện đã khiến người ta kinh ngạc, không thể không nói, chiếc váy cưới do Crystal thiết kế, hoàn toàn thể hiện hết diện mạo và ưu thế vóc dáng của Nguyễn Trà.

Mọi người đều nói, cô dâu trong ngày cưới là đẹp nhất, và Nguyễn Trà, chắc chắn đã trở thành trọng điểm của sự chú ý trong trang viên, đẹp khó thể khiến cho mọi người rời mắt.

Phó Thầm cách cây cầu, nhìn về phía Nguyễn Trà, không tự chủ được mà nhẹ nhàng mỉm cười.

Trên mặt anh nhìn tự nhiên, nhưng trái tim trong l*иg ngực đã sớm kích động đập thình thịch, lòng bàn tay cũng thấm mồ hôi, cô gái mình yêu, mặc váy cưới đứng ở trước tầm mắt mình, khiến anh hận không thể lập tức tiến lên ôm lấy người vào lòng.

Cầu ngọc thạch, như tên cho thấy, được lát bằng ngọc bích cao cấp.

Ngay từ khi Nguyễn Trà và Phó Thầm đính hôn, hai nhà quyết định tổ chức hôn lễ tại trang viên nhà họ Nguyễn, nhà họ Phó đã cho người đến vườn chuẩn bị.

Nước sóng sánh, ngọc bích sáng bóng, lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Phó Thầm chỉnh sửa một chút tay áo của âu phục, phía trên có măng sét ngọc thạch mà vào lần sinh nhật thứ 18 của anh, Nguyễn Trà tặng. Măng sét ngọc thạch, cùng một bộ đồ, cầu ngọc thạch vừa vặn bổ sung cho nhau.

Anh từng bước từng bước trầm ổn tiến về phía trước, cho đến khi dừng lại trước mặt Nguyễn Trà, quỳ một gối dâng hoa, ngửa đầu nhìn về phía cô, trong đôi mắt đen nhánh tràn đầy ánh sáng lấp lánh cùng tình ý "Trà Trà, em nguyện ý cùng anh nắm tay đi hết cuộc đời không?"

Nguyễn Trà đối mặt với đôi mắt Phó Thầm, cười tươi tắn, ngay sau đó, đưa tay nhận lấy hoa, giọng nói trong trẻo sung sướиɠ "Rất nguyện ý."

Nhìn một màn trước mắt, Vệ Kiểu Nguyễn Chính Phi thậm chí là cha Phó, hốc mắt đều có chút đỏ, chớp mắt, đứa nhỏ lớn lên, có gia đình nhỏ của riêng mình.

Vệ Kiểu nắm tay Nguyễn Trà đặt trong lòng bàn tay Phó Thầm, sau khi nói vài lời chúc phúc, hơi nghẹn ngào "Trà trà, sau này vui vẻ là quan trọng nhất, phàm là không vui thì về nhà, cha mẹ vẫn luôn ở đây."

Dứt lời, các vị khách khứa liền thấy Nguyễn Chính Phi rất đồng ý gật đầu.

Phó Thầm: "..."

Cha mẹ vợ của anh...

Phó Thầm nắm chặt tay Nguyễn Trà, sợ Nguyễn Trà đồng ý. Trước khi Nguyễn Trà mở miệng, anh rất nghiêm túc cam đoan với Vệ Kiểu "Mẹ yên tâm, sau này con tuyệt đối sẽ không để Trà Trà chịu uất ức, bằng không thì con đi ở rể, sau này không làm được, mẹ cùng cha trực tiếp đuổi con ra ngoài."

Cha Phó: "..."

Thằng nhóc này!

Phó Thầm bình thường vẫn luôn ổn trọng hơn bạn bè cùng trang lứa, ai cũng không nghĩ tới anh ôm tâm tư trong lòng, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều phát ra tiếng cười thiện ý.

Nguyễn Trà nghe mọi người cười, trong lòng hơi áy náy.

Bọn họ có thể đều cảm thấy Phó Thầm đang nói chuyện mà thôi, nhưng không ai biết, mấy tháng trước Phó Thầm có thỏa thuận trước hôn nhân, nội dung bên trong đối với Phó Thầm rất không công bằng.

Chỉ có thể nói, Phó Thầm đối với chính bản thân đặc biệt nhẫn tâm.

Ông cụ Thẩm làm chứng hôn nhân, nhìn một đôi tân nhân trên cầu, ánh mắt cười đều híp lại, chờ sau này có cơ hội nhất định phải đem video cho lão Nguyễn xem một chút.

Sau khi ổn định cha mẹ hai bên, Phó Thầm nắm tay Nguyễn Trà, hai người sóng vai từ đầu cầu Ngọc Thạch đi về phía bên kia, trên cầu được bố trí những bông hồng rực rỡ với những giọt nước, đồng thời cũng có những cánh hoa hồng do phù dâu phù rể tranh nhau giương lên.

Trên thực tế, không riêng gì phù dâu phù rể, hệ thống 1128, mà còn hóa thành gạo nếp, trộn lẫn trong đám đông để góp vui rắc cánh hoa, tất nhiên, trong số những người có mặt, ngoại trừ Nguyễn Trà, không ai có thể nhìn thấy nó.

Khi chiếc váy đuôi cá lướt qua mặt đá ngọc, những cánh hoa hồng rơi xuống dính vào một tấm màn mỏng trắng như tuyết, Nguyễn Trà trong mưa cánh hoa, từ trước mặt người thân và bạn bè, từng bước bước xuống cầu Ngọc Thạch.

Trong khách mời hai bên cầu, hốc mắt ông cụ Lương ửng đỏ mỉm cười với Nguyễn Trà, Lương Tồn Hoài một tay ôm con gái, một tay ôm vai Nhan Nhược Xán nói chúc mừng Nguyễn Trà, Lương Tồn Cẩn thì cầm điện thoại chụp ảnh cho Nguyễn Trà.

Nguyễn Trà không khỏi xúc động.

Khi xuống cầu, Nguyễn Trà bỗng dưng muốn nhìn về phía sau, nhìn gia đình, nhìn ông nội chưa bao giờ xuất hiện của mình, có khả năng đến hiện trường hay không.

Nguyễn Trà vốn không ôm hy vọng, dù sao ông Nguyễn đã chúc phúc trên tin nhắn, nhưng cô không ngờ mình vừa quay đầu lại, thật sự nhìn thấy hai người.

Ở đầu cầu, phía sau cha Nguyễn, có một ông lão mặc đồ thời Đường và một người phụ nữ mặc sườn xám.

Sau khi Nguyễn Trà hơi kinh ngạc, không khỏi chớp chớp mắt, nhưng khi nhìn lại, nơi đó đã trống rỗng.

Hình như cô nhìn thấy bà nội, người đứng bên cạnh bà ấy——

Nguyễn Trà bỗng dưng ngẩn ra, đột nhiên đoán được cái gì.

Khi Nguyễn Trà nhìn về phía sau, hệ thống 1128 đang rắc cánh hoa, cũng nhìn theo hướng cô nhưng không thấy ai khác, 1128 cảm thấy kỳ lạ, nó chỉ có vẻ cảm nhận được có người đến từ thời không khác.

Một vị trí nào đó trong trang viên, Cố Minh Nhuế nhìn náo nhiệt ở đầu kia, nghiêng đầu nhìn Nguyễn Thố "Em tích góp mấy năm, chẳng phải chỉ muốn đến thời gian này xem lão tổ tông em kết hôn sao? Không nhìn?"

"Đã thấy rồi." Nguyễn Thố đã sớm sinh ra tóc bạc hai tay đan xen, chống ót, ngẩng đầu nhìn kiêu dương trên trời, "Lão tổ tông rất hạnh phúc."

Họ đến khi họ còn trẻ, nhưng trong nhiều thập kỷ, thế giới đã thay đổi, và họ cũng già đi.

Nguyễn Thố nghe nhạc bên tai, trên mặt không khỏi bật cười, bà nội không chỉ hạnh phúc bây giờ, tương lai cũng sẽ hạnh phúc, hơn nữa chỉ vài năm nữa, trong nhà có thể có hai đứa bé đáng yêu.

Khi hai người nói chuyện, lễ cưới đã kết thúc.

Dưới sự chứng thực của ông Thẩm, Nguyễn Trà và Phó Thầm đã thề nguyện với nhau, đeo nhẫn cưới dành riêng cho nhau.

Khi mọi người ồn ào để chú rể hôn cô dâu, Nguyễn Trà mỉm cười dịu dàng nhìn Phó Thầm "Hai chúng ta bây giờ tính là đồng phục đến váy cưới sao?"

"Đương nhiên tính." Phó Thầm đưa tay vén tấm màn đầu có khảm kim cương vỡ trên tóc Nguyễn Trà lên, chạm đến nụ cười trong đáy mắt Nguyễn Trà, chỉ cảm thấy cả trái tim giống như bị ngâm trong đường "Chúng ta không chỉ từ đồng phục học sinh đến váy cưới, cũng sẽ từ tóc đen đến tóc bạc."

Giống như giấc mơ của mình, hạnh phúc là hoàn hảo.

Thoáng thất thần, Nguyễn Trà cảm nhận được sự ấm áp từ môi, ôm lấy cổ Phó Thầm đáp lại, mặt mày cong cong.

Tóc đen đến đầu bạc.

Bản thân nguyện ý tin tưởng...

———— Toàn văn hoàn ————