Chương 110

Bầu trời xanh điểm xuyết những đám mây trắng.

Một máy bay chở khách khởi hành từ sân bay Bắc Kinh, từ từ bay lên không trung.

Thành phố Phía Nam và Thành phố Bắc Kinh, một nam một bắc, chuyến bay khoảng hai giờ năm mươi phút, khoang hạng nhất đã đầy, Nguyễn Trà và Phó Thầm hai người ngồi ở hàng đầu tiên.

Bởi vì hai ngày trước thức đêm bận rộn trò chơi trực tuyến ba chiều, cả hai đều nhắm mắt lại tranh thủ ngủ một lát.

[Bạn học Nguyễn Trà, bổn hệ thống phát hiện bạn cùng lớp Phó Thầm đã ngủ, nhưng rất nông, giọng nói lớn hơn một chút, phỏng chừng có thể tỉnh lại.]

Âm thanh điện tử mềm mại đến bên tai Nguyễn Trà.

Ngay sau đó, Nguyễn Trà đang nhắm mắt lại, bỗng dưng mở mắt ra, trong đôi mắt hạnh đen nhánh nhìn không thấy chút buồn ngủ.

Nguyễn Trà nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn Phó Thầm, trên người anh đắp một tấm chăn mỏng, mí mắt rũ xuống tạo ra bóng ma, ngày thường đuôi mắt có chút vểnh lên cũng thấp xuống vài phần, đường nét trên khuôn mặt so với thời cao trung càng sắc bén và thành thục hơn, trên mặt xuất hiện một tia mệt mỏi.

Một tuần nữa là đến Tết Nguyên đán, hai người sau khi hoàn thành công tác chuẩn bị trước khi chơi game online "Hành tinh kinh doanh", ngay lập tức vội vàng thu dọn hành lý đặt máy bay trở về thành phố phía Nam.

[Bạn học Nguyễn Trà, người không cảm thấy buồn ngủ sao? ]

Vừa lên máy bay, hệ thống 1128 đã bị Nguyễn Trà dặn dò, chờ nó phát hiện Phó Thầm ngủ, lập tức báo cáo, hệ thống nhất thời có chút không hiểu mục đích báo cáo.

Chờ đã, ——! ! !.

Ngồi xổm trên đầu gối Của Nguyễn Trà, hệ thống bánh gạo nếp nhảy lên, cả người sợ hãi mà biến dạng.

[Bạn học Nguyễn Trà, ngươi sẽ không phải lợi dụng thời cơ người ta đang ngủ mà làm chuyện không đứng đắn gì chứ ?]

Nguyễn Trà: "..."

1128, thành thật khai báo đi, ngươi thường ăn cắp sau đó trộm đọc những tiểu thuyết trực tuyến đúng hay không? Nói đi, lần trước ngươi hơn nửa đêm không tắt máy ở đó xem Kim Bình Mai liền rất khả nghi!

Nguyễn Trà lắc đầu, lười tranh luận với hệ thống về vấn đề này "1128, ngươi không phải lúc nào cũng nhận thức rõ ràng về cảm xúc của con người? Ngươi không cảm thấy Phó Thâm thời gian trước tâm tình không bình thường?"

[Bất thường? Bạn học Phó Thầm không có gì bất thường, ngoại trừ hơi dính bạn học Nguyễn Trà một chút.]

Trong mắt hệ thống, Phó Thầm căn bản không có sự khác biệt với những người khác, duy nhất khiến hệ thống coi trọng chỉ có một mình Nguyễn Trà, nhưng từ sau khi dung hợp hoàn mỹ với chương trình diệt virus, hệ thống không thể coi Phó Thầm là người ngoài.

Dù sao đi chăng nữa nếu kiếp trước không có sự giúp đỡ của Phó Thầm, hệ thống sẽ bị phá hủy từ lâu, đồng thời, cũng không thể đảo ngược kết cục trong thời gian và không gian hiện tại, đánh bại Nhâm Khinh Khinh và Úc Chinh, để bù đắp cho những sai lầm của mình năm đó.

Hệ thống 1128 đương nhiên coi trọng Phó Thầm, tự nhiên quan tâm đến tình trạng tinh thần và thể chất của anh, nó phải đảm bảo rằng tình trạng của Phó Thầm ổn định.

Ánh mắt Nguyễn Trà nặng nề nhìn Phó Thầm, vẻ mặt nhìn không ra cảm xúc rõ ràng "Anh ấy quá dính người, trong lòng hình như có chút bất an, không có cảm giác an toàn."

Lúc đó ở canteen, bạn cùng phòng nói Phó Thầm dính người, Nguyễn Trà chỉ coi như nghe nhạc thoáng qua thôi, dù sao ngày thường cô cùng Phó Thầm đi chơi, cũng dính nhau như vậy.

Nhưng trong một thời gian dài, Nguyễn Trà chậm rãi phát hiện ra rằng Phó Thầm đối với mình so với lúc mới nhập học, không, chính xác mà nói, so với khoảng thời gian bọn họ vừa xác nhận quan hệ quả thật dính người hơn rất nhiều.

Phó Thầm cũng không phải loại hận không thể mỗi ngày nhìn thấy cô, để cho cô thời thời khắc khắc ghi nhớ, làm cho người ta rất áp lực không thở nổi, ngược lại, Nguyễn Trà ở trước mặt Phó Thầm, luôn luôn thoải mái tự tại, hầu như một khi cô đề cập hay muốn cái gì, Phó Thầm cũng chưa từng phản đối.

Nhưng cho dù Phó Thầm thường biểu hiện bình thản lại dịu dàng, Nguyễn Trà vẫn từ cử chỉ rất nhỏ của anh phát hiện ra một chút bất thường.

Phó Thầm à.

Anh dường như sợ rằng anh sẽ đột nhiên biến mất vào một ngày nào đó.

Nguyễn Trà vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve nếp gấp giữa hai hàng lông mày cho anh, giọng nói đè xuống rất thấp "Phó Thầm..."

[Bạn học Nguyễn Trà, ta nghĩ đến một sự kiện.] Hệ thống 1128 lăn qua lăn lại trên bảng nhỏ của máy bay, [Bạn học Nguyễn Trà ở một thời không khác, sau khi trở về Lương gia được hai năm thì gặp tai nạn, tính toán thử thời gian, ở thời không nay cũng là trùng hợp bạn học Nguyễn Trà cũng ở Lương gia hai năm.]

Thời không hiện tại, Nguyễn Trà vì nhảy lớp nên chỉ mới học cao trung một năm, tính cả một năm đại học, thật sự là hai năm.

[Hai người trong không-thời gian, về mặt lý thuyết, cảm xúc có thể có tác động nhẹ.]

[Nếu có thẻ dệt mộng ở đây, bạn học Nguyễn Trà có thể nhìn thấy chính mình ở thời không kia, tại một thời điểm đặc biệt, một người có thể sinh ra một số loại dự đoán trong lòng.]

Theo thống kê dữ liệu lớn của hệ thống, trong tương lai, con người của thời không này có khả năng dự đoán trước, mà việc này cô đã trải nghiệm ở thời không song song một lần rồi.

Thời không khác nhau, tự nhiên có người sau khi trải nghiệm, vì một số lý do bất ngờ nào đó, bị ảnh hưởng bởi chính mình ở thời không khác, dự đoán trước được tương lai.

Trong cơ sở dữ liệu nội bộ của hệ thống 1128, có một số kỷ niệm về kiếp trước còn lại của chương trình chống virus, thì ra trong kiếp trước, một khoảng thời gian sau khi Nguyễn Trà gặp tai nạn, cảm xúc của Phó Thầm đều đi xuống.

Nguyễn Trà nghe xong suy đoán của hệ thống, nhìn lại Phó thầm lúc ngủ lông mày đều hơi cau lại, nhất thời cũng không chắc hệ thống đoán đúng hay không.

"1128, ta nhớ thẻ dệt giấc mơ trong trung tâm mua sắm cũng có thể tạo ra những giấc mơ đặc biệt cho con người?"

[Đúng vậy, mấy tấm thẻ dệt mộng tác dụng trên người bạn học Nguyễn Trà lúc trước, thuộc tính cao cấp, có thể xuyên qua thời gian không gian, hơn nữa còn có hiệu lực vĩnh viễn, khuyết điểm duy nhất không thể tự mình tạo ra giấc mơ.]

[Nếu bạn Nguyễn Trà muốn dùng vào bạn học Phó Thầm, chỉ cần trả giá bằng một phần ba thẻ trung cấp thôi cũng có thể tạo ra giấc mơ, nhược điểm là khôn thể xuyên qua thời không khác và chỉ có hiệu lực trong vòng một giờ đồng hồ.]

Nguyễn Trà sau khi học đại học cũng không nhàn rỗi, điểm năng lượng tri thức tích góp được một đống, huống chi hệ thống thương mại từ tháng 1 đến tháng 3 đều ở giảm giá 0.1%, không nói thẻ trung cấp, hàng trăm thẻ cao cấp cũng có thể mua mà không cần chớp mắt.

Nguyễn Trà mua xong trong tay ngay lập tức xuất hiện một tấm thẻ màu xanh, kích thước tương tự như thẻ bài, bốn phía vẽ hoa văn phức tạp, giống như thẻ bài ngày còn nhỏ cô hay chơi.

[Bạn học Nguyễn Trà muốn tạo ra một giấc mơ như thế nào?]

Nguyễn Trà rũ mắt xuống, lật qua lật lại thẻ bài trong tay "Nếu Phó Thầm thật sự có thể lo lắng một ngày nào đó ta xảy ra chuyện sẽ đột nhiên biến mất, nên chúng ta cần phải tạo ra một giấc mơ mà ta và anh ấy luôn ở bên nhau."

Nói đi cũng phải nói lại, Nguyễn Trà cũng đang cố gắng.

Nếu hệ thống suy đoán chính xác, thẻ thực sự có thể có tác dụng, nếu hệ thống đoán không chính xác, thẻ vô dụng, cô chỉ có thể tự mình hỏi Phó Thầm mà thôi.

Ba phút sau, thẻ bài trong tay Nguyễn Trà hóa thành những điểm sáng bay vụt lên, từng đợt từng sợi từng sợi quấn quanh người Phó Thầm, Nguyễn Trà chắc có phải là mình nhìn nhầm hay không, khi điểm sáng hoàn toàn biến mất thì nếp gấp giữa hai hàng lông mày Phó Thầm dường như dãn ra một chút.

Thật ra, Nguyễn Trà phát hiện không sai, từ khi đính hôn rồi trở lại trường học, Phó Thầm đã bất an, sợ hãi.

Nhưng cụ thể sợ hãi như thế nào, Phó Thầm cũng không thể miêu tả được, anh sợ chỉ một lúc sơ sót không nhìn thấy thì Nguyễn Trà biến mất trước mắt mình, sợ những buổi hẹn khi đến thời gian rồi nhưng vẫn không chờ được người đến.

Nhưng Trà Trà có thể gặp phải nguy hiểm gì chứ?

Phó Thầm trong lòng tự hỏi mình rất nhiều lần, đối với Trà Trà mà nói, nguy hiểm lớn nhất là Úc Chinh, ông ta đã chết, còn lại Úc Chỉ Ngôn và Giang Dục Hành từng có liên quan đến Úc Chinh, hai người này vẫn là người tốt, hơn nữa bọn họ giờ phút này căn bản không ở trong nước.

Ở thành phố Phía Nam, ở trường, Nguyễn Trà chưa từng nhận được bất kỳ gói hàng không rõ nguồn gốc nào, cũng không bị ai theo dõi, như vậy...

Anh đang sợ hãi cái gì vậy?

Nếu không phải là đang sợ hãi, thì khát khao hy vọng lúc nào cũng có thể nhìn thấy Nguyễn Trà, luôn đặt cô ở trước tầm mắt mình, chỉ có một cách giải thích "ham muốn chiếm hữu".

Phó Thầm lo lắng mình không biết vì lý do gì mà sinh ra "du͙© vọиɠ chiếm hữu đáng sợ" sẽ dọa đến Nguyễn Trà, dứt khoát đem loại cảm xúc này hung hăng đè ở vị trí sâu nhất trong lòng.

Tuy nhiên, cảm xúc bị kìm nén, cử chỉ không thể kiểm soát được, anh muốn gặp cô gái anh yêu mỗi ngày, muốn tận mắt nhìn thấy Nguyễn Trà không có việc gì.

Trong hai mươi năm trống trên đời, Phó Thầm lần đầu tiên cảm thấy một số việc đang mất kiểm soát theo chiều hướng xấu nhưng mình không thể nắm bắt được chút gì.

Phó Thầm nhớ rõ hai người cùng lên máy bay, Nguyễn Trà ngồi bên cạnh anh, bốn phía không có nguy hiểm ngược lại còn rất an toàn, anh nhìn sườn mặt đang say giấc của Nguyễn Trà, cũng vô thức chìm vào giấc ngủ.

Xung quanh đột nhiên được lấp đầy bởi bóng tối.

Ngay sau đó, Phó Thầm nhận ra rằng anh đứng trước cửa biệt thự của Lương gia, nhưng dì và công nhân vườn trong sân, khuôn mặt của bất cứ ai cũng mang theo biểu tình vội vàng và nặng nề.

Bọn họ đang nói ông cụ Lương thân thể không ổn rồi, bọn họ đang nói gia đình cô ba vừa mới nhận về quá khó khăn, con của họ thế nhưng dùng phương thức tự sát rời khỏi nhân thế.

Con của cô ba?

Họ... Đang nói đến Trà Trà của anh sao?

Trong lúc suy đoán vừa xuất hiện, ngực Phó Thầm giống như bị một tảng đá mạnh mẽ va chạm, đè ép anh suýt nữa không thở nổi, cả người đầu óc quay cuồng, chân tay nặng nề, trước mắt một mảng hoảng hốt.

Anh đưa tay che ngực, năm đầu ngón tay nắm chặt quần áo, trái tim trướng đau dữ dội, trong phút chốc, Phó Thầm cảm thấy mình không phải là lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh trước mắt.

Phó Thầm hoàn toàn không ý thức được mình đang nằm mơ, thậm chí trong mộng, logic lên trời cũng có thể tự thương lượng, theo anh thấy, chuyện mình luôn sợ hãi ——

Nó đang xảy ra trước mắt anh.

Phó Thầm dường như có thể nghe thấy tiếng khóc nức nở từ trong biệt thự truyền ra, anh lảo đảo đẩy cửa ra, vẻ mặt chật vật chạy vào trong biệt thự.

"Trà Trà, Trà Trà."

"Phó Thầm, anh đang gấp chuyện gì sao?"

Trên đường Phó Thầm chạy đến biệt thự, cánh tay anh đột nhiên bị túm lấy, vừa quay đầu lại, đập vào mắt anh chính là Nguyễn Trà đã tự sát trong miệng dì, đang đứng trước mặt mình.

Và --

Cô mặc váy cưới.

Nguyễn Trà lắc lắc bó hoa đang cầm trong tay, vẻ mặt bất đắc dĩ chỉ vào thính phòng phía sau "Phó Thầm, chúng ta không phải vừa mới kết thúc hôn lễ thôi sao, chuẩn bị đi hưởng tuần trăng mật anh muốn đào tẩu à?"

Phó Thầm không thể tin nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Nguyễn Trà, chậm rãi quay đầu nhìn lại phía sau, đó là lễ đường trang nghiêm, người đến người đi rất nhiều, căn bản không có Lương gia, cũng không có tiếng khóc nào cả, hết thảy phảng phất đều là ảo giác của mình.

Tai anh chỉ nghe thấy tiếng chúc phúc và tiếng cười đùa của mọi người.

Không đợi Phó Thầm tiến lên ôm lấy Nguyễn Trà, cảnh tượng lại biến đổi, anh thấy mình trở về nhà, ở trong vườn hoa phía sau cùng một đứa trẻ nghịch ngợm chơi cờ vua.

Phó Thầm nhìn đứa bé trước mắt, lại ngước mắt lên, nhìn thấy Nguyễn Trà đang nằm lắc lư trên ghế, cô có mái tóc bạc, khóe mắt cũng điểm vết chân chim.

Nhưng Phó Thầm lại cảm thấy, trái tim của mình không rơi vào thực tế, giống như trái tim bị sóng biển đánh trúng trong biển, bất thình lình bình tĩnh.

Nguyễn Trà đang quan sát Phó Thầm, muốn xem thẻ bài có tác dụng hay không, không đợi quan sát ra kết quả, liền nhìn thấy bàn tay Phó Thầm đặt trên ghế siết chặt lại, anh cơ hồ vô thức lẩm bẩm hai tiếng "Trà Trà."

Chưa đầy vài giây, trên trán Phó Thầm đột nhiên thấm ra một lớp mồ hôi mỏng, lông mày nhíu chặt, liên tục lặp đi lặp lại nhẹ giọng gọi hai chữ "Trà Trà."

Hẹn hò được hai năm, Nguyễn Trà lần đầu tiên nhìn thấy một cảm xúc được gọi là sợ hãi trên khuôn mặt của Phó Thầm.

Nguyễn Trà lập tức hiểu được chuyện Phó Thầm đang sợ hãi, ánh mắt thoáng cái có chút chua xót, cô đưa tay nắm lấy tay anh "Em đang ở đây."

Vừa dứt lời, Nguyễn Trà phát hiện vẻ mặt Phó Thầm dần bình tĩnh lại, nếp gấp giữa hai hàng lông mày cũng không thấy đâu, cả người nhìn qua đều bình thản.

"Trà Trà."

Nguyễn Trà nhìn Phó Thầm nắm chặt tay mình, không khỏi bật cười, cô thích ý cúi đầu hôn lên ngón tay anh, giọng nói dịu dàng đáp lại "Em ở đây, hiện tại đang ở đây và tương lai vẫn sẽ luôn như thế."