Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Mẹ Ruột Được Nhận Về Hào Môn

Chương 11

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương trình phát thanh ở trường cấp ba quốc tế bắt đầu lúc 12:10 phút mỗi ngày, sau khi Nguyễn Trà nhờ Hoàng Giai Giai mang giúp một túi dứa, cô đi thẳng đến phòng phát thanh ở tầng 6 tòa C của trường.

Năm tầng dưới tòa nhà C của tòa nhà dạy học đều là của những học sinh cuối cấp, nằm ở vị trí trong cùng của khuôn viên. Dù sao thì nơi này yên tĩnh, các học sinh cuối cấp cần phải yên tĩnh tuyệt đối, đảm bảo sẽ không bị quấy rầy bởi âm thanh trên sân chơi phía trước khuôn viên trường để phục vụ công tác ôn thi.

Để đi từ tòa nhà B dạy học sinh lớp 11 đến tòa nhà C của tòa nhà dạy học của trường thì mất 15 phút để đi đi lại lại, làm cho Nguyễn Trà không còn thời gian đi đến nhà ăn sau giờ phát thanh.

Không giống những gì Nguyễn Trà tưởng tượng, phòng phát thanh ở trường cấp ba quốc tế rất rộng rãi và sáng sủa, với trang thiết bị mới nhất hiện nay, thậm chí ở bên trong, còn có một khu vực nghỉ ngơi được bài trí trang nhã.

Trên bàn còn có hai chậu hoa cẩm tú cầu xinh xắn, trên tủ treo một chậu cây cỏ nhện xanh.

Nguyễn Trà nhìn quanh phòng phát thanh, âm thầm chép miệng, thứ mà cô nhìn thấy có thể không phải phòng phát thanh, mà là một căn phòng trang nhã và trong lành dành cho những buổi trà chiều.

Phòng phát thanh của trường cấp ba quốc tế khác với các trường khác, phòng phát thanh được giao cho câu lạc bộ tiếng Anh, bố trí nơi này tốn rất nhiều chi phí, cũng do ngân sách của câu lạc bộ tiếng Anh bỏ ra.

Nguyễn Trà đồng ý với nhiệm vụ tạm thời do Lâm Lăng đưa ra, lý do lớn nhất là Nguyễn Trà đang cân nhắc việc gia nhập câu lạc bộ tiếng Anh, một câu lạc bộ có thể giúp cô thuận tiện hoàn thành nhiệm vụ liên quan đến câu lạc bộ.

Có một yêu cầu đầu vào cho các câu lạc bộ tiếng Anh, hễ học sinh đăng ký câu lạc bộ tiếng Anh, cần phải tuyên truyền rộng rãi trong khuôn viên trường, nhận được sự chấp nhận của trưởng câu lạc bộ tiếng Anh, đơn đăng ký có thể được chấp nhận.

Trử Thư Duy, học sinh lớp 12, đang hoàn thiện bản thảo, ngước mắt lên nhìn Nguyễn Trà, đột nhiên ánh mắt trở lên sáng ngời, đàn em lớp dưới nhìn rất thuận mắt, khuôn mặt thuần khiết, dung mạo xinh đẹp, có thể đồng phục học sinh trường cấp ba quốc tế chưa làm xong, chỉ mặc trang phục bình thường, áo sơ mi sọc kết hợp với quần bút chì màu đen, có vẻ vừa gầy vừa cao.

Cậu ấy nhìn vào lịch làm việc trong phòng phát thanh: “Khối 11 lớp 10, Nguyễn Trà?”

“Vâng.” Nguyễn Trà gật đầu, khép lại cửa phía sau, tiến lên phía trước: “Chào buổi trưa đàn anh, bản thảo của lớp chúng ta ở đâu?”

Trử Thư Duy rút ra một bản in A4 tiếng Anh từ trồng bản thảo: “Bản thảo của lớp các cậu đã thay đổi chủ đề vào chiều hôm qua, tối qua cậu đã đọc lại chưa?”

“Chưa, đến sáng nay tôi mới được thông báo.” Nguyễn Trà cầm bản thảo, nhìn lướt qua nội dung, trầm tư suy nghĩ, nội dung bản thảo của lớp 10 là giới thiệu một số địa điểm du lịch thích hợp cho học sinh đi du lịch ở nước ngoài.

Trường cấp ba thứ 2 của cô hướng giáo dục theo chương trình quốc tế, hằng năm mỗi lớp học đều tổ chức cho học sinh đi tham quan học tập, tiếp thu những điều mới lạ.

Tạ Trường An nói, cuối kỳ học trước, tất cả các giáo viên và các học sinh của lớp 10 đã sang Pháp, việc đi lại trên đường đều có phụ huynh học sinh giúp đỡ, làm cho những lớp khác hâm mộ không thôi.

Trử Thư Duy nghe thấy câu trả lời của Nguyễn Trà, nhíu mày khó hiểu: “Lần đầu tiên em nhìn thấy bản thảo?”

Nghe vậy, Nguyễn Trà thờ ơ gật đầu, chính xác mà nói, cô cũng chưa từng được xem qua bất kỳ bản thảo cũ nào: “Đàn anh, có thể giúp em bật thiết bị phát thanh không? Sắp đến giờ rồi.”

Trử Thư Duy vốn muốn hỏi Nguyễn Trà có muốn đọc qua bản thảo một lần hay không, dù sao bản thảo cũng viết toàn bộ bằng tiếng Anh, không đọc trước sẽ bị mắc.

Nhưng khi thấy vẻ mặt bình tĩnh của Nguyễn Trà, nỗi lo lắng vừa được dấy lên trong lòng chợt tan biến, quay đầu mở thiết bị phát thanh ra, sau khi điều chỉnh âm lượng, lại giơ ngón trỏ đặt lên môi, ý bảo Nguyễn Trà đã bắt đầu phát thanh rồi.

——

Ở phòng ăn tầng năm, Quý Phi Dương vừa mới ngồi xuống, nhìn thấy ba người Hoàng Giai Gia, lập tức quay đầu đi tìm Nguyễn Trà trong phòng ăn, nhưng nhìn đi nhìn lại không thấy cô ở đâu, không khỏi đưa tay lên nâng kính, mặt dày nghiêng người qua: “Hoàng Giai Giai, hôm nay Nguyễn Trà không cùng các cậu đến phòng ăn sao?”

Vì Nguyễn Trà đã quen với Hoàng Giai Giai và những người khác trong lớp cưỡi ngựa, mọi người vẫn hẹn nhau ăn cơm ở phòng ăn, dù sao cũng cùng lớp nên cũng thuận tiện.

Tuy ràng không cùng lớp, nhưng Quý Phi Dương ở trường cấp ba quốc tế, ỷ vào thân phận nhà tình báo của mình, không có người nào mà không quen biết.

“Nguyễn Trà bị sắp xếp đi đến phòng phát thanh trực ban rồi, khiến tôi phải mang giúp túi bánh dứa về.” Hoàng Giai Giai nói xong, lại thở dài: “Nguyễn Trà thật tốt, lớp 10 chúng ta ngoại trừ Lâm Linh thích khoe khoang cùng với học sinh tiêu biểu môn tiếng Anh Tống Mạnh vũ, sẽ không ai dám đến phòng phát thanh trực ban.”

Phó Thầm vừa dùng đũa gắp thức ăn, trong đầu chợt hiện ra vài lần gặp mặt Nguyễn Trà đang cau mày, không khỏi buồn cười, nhìn ngược lại thấy rất thông minh, nhưng ——



Điểm 150 và 10 của Nguyễn Trà được hiển thị ngay trong bảng điểm của năm học đầu tiên trung học, anh cảm thấy bên trong có thông minh hay không, cần phải cân nhắc.

Phó Thầm đối với Nguyễn Trà có chút đặc biệt, chỉ vì anh biết, cuộc sống của mẹ mình khi ở nhà họ Lương, rất hạnh phúc, ông nội cùng chú đều rất chiều chuộng mẹ, mà mẹ của Nguyễn Trà bị ôm sai, từ nhỏ đã phải sống trong cô nhi viện trong thị trấn nhỏ, tất nhiên sẽ chịu khổ.

Tuy rằng năm đó ôm sai, trách nhiệm là do bệnh viện, nhưng Phó Thầm vẫn hy vọng có thể làm chút chuyện giúp mẹ trong khả năng của mình, để mẹ ở trên trời nhìn thấy, sẽ không cảm thấy bất an.

Trong khi mọi người đang nói chuyện, một giọng nữ rõ ràng và quen thuộc được truyền đến đài phát thanh trong khuôn viên trường, “"Good afternoon, students. I"m from——”

Phần đầu tự giới thiệu bản thân, giọng chân chính lại lưu loát, ở phòng ăn đang ồn ào náo động, hiện ra một bức họa.

Không gian trở lên yên tĩnh.

Phó Thầm để đũa xuống bàn, đợi Quý Phi Dương ngửa đầu lên, nói: “Phi Dương, Tạ Duy, tôi đi về trước, các cậu cứ ăn từ từ.”

Nói xong, không để Quý Phi Dương có cơ hội để nói gì, bưng đĩa cơm đứng dậy. Lúc Phó Thầm rời khỏi phòng ăn, đoạn giới thiệu của Nguyễn Trà cũng đã hết, ngay sau đó, giọng điệu biến chuyển, bắt đầu đọc nội dung bản thảo.

Phó Thầm đang đổ đĩa đồ ăn thừa, vẻ mặt ngẩn ra, chốc lát, nét tuấn tú hiện trên khuôn mặt, trong mắt hiện lên vẻ yêu thích.

Không chỉ riêng Phó Thầm, trong khuôn viên trường cấp ba quốc tế, một số học sinh và giáo viên, cũng không khỏi ngẩng đầu, nhìn về vị trí phát ra âm thanh.

Giọng RP rất chân thực, giọng điệu thoải mái, rõ ràng mà không cứng nhắc, ngược lại rất tự nhiên, từng điểm tham quan quốc tế, trong câu chuyện của Nguyễn Trà, chậm rãi hiện lên trong trí nhớ toàn bộ học sinh ở đây.

Học sinh nghe tốt tiếng anh ở trường cấp ba quốc tế chỉ chiếm một nửa, còn lại căn bản không nghe rõ Nguyễn Trà đang nói cái gì, một số học sinh thậm chí còn đoán, chính xác mà nói ngày thường nghe tiếng Anh từ đài phát thanh, bọn họ đều không nghe rõ, nhưng nghe không rõ, không có nghĩa là khiếu thẩm mỹ của bọn họ kém, giọng của Nguyễn Trà nghe rất thoải mái, hơn nữa chấm câu, chọn lọc từ ngữ đều đặc biệt thành thạo!

Một nữ sinh lớp 10 thấy các bạn cùng lớp khen Nguyễn Trà, thậm chí còn đoán được Nguyễn Trà là ai, nhíu mày nhìn về phía Lâm Lăng: “Không phải cậu nói đã chuẩn bị một món quà lớn cho Nguyễn Trà sao? Để cô ta trở nên nổi tiếng ở đây sao?”

Một người vốn không có tiếng tăm gì, lại dựa vào một buổi phát thanh mà nổi danh ở trường cấp ba quốc tế? Nữ sinh vừa nói xong không khỏi thấy may mắn, may mắn lúc mình vừa đang đến giờ cơm, định chê bai Nguyễn Trà với những người bên cạnh, lại bị Lâm Lăng ngăn cản.

Lâm Lăng cũng cực kỳ kinh ngạc, cô ta không thể tin vào tai mình, thậm chí còn nghi ngờ Nguyễn Trà đã thay người vào giúp hỗ trợ phát thanh!

Theo cô ta nghĩ, từ vựng của Nguyễn Trà là hoàn toàn chính xác, chỉ vì bình thường cô ghi nhớ một cách cứng nhắc mà thôi, từ thị trấn nhỏ đi ra, có giọng đọc tiếng Anh đã là tốt rồi, nói không chừng nửa đầu khó khăn lắm mới có thể đọc được.

Kết quả, giọng của Nguyễn Trà giống như người ngoại quốc bản xứ, quả thực như một cái tát vào bản thân mình.

Lâm Lăng nghe giọng từ đài phát thanh, giọng RP chính xác, hồi lâu không nói lên lời, Nguyễn Trà thực sự đã học được giọng RP! Một giọng phát thanh đích thực!

Cô đem cái nĩa cuộn mì ý ném xuống đĩa, khoanh tay cười lạnh nhạt: “Tôi lương thiện đến mức làm cho cô ta nổi danh? Nghe cô ta đọc bản thảo một cách cẩn thận! Phải lên cao rồi ngã xuống mới thấy đau!”

Lúc Lâm Lăng nói xong, chương trình phát sóng có một đoạn dừng ngắn.

Nguyễn Trà hướng ánh mắt nhìn xuống bản in tiếng Anh, khẽ nheo mắt lại và nở một nụ cười lạnh lùng.

Nội dung nửa đầu của đoạn bản thảo là giới thiệu những địa danh nổi tiếng của địa phương ở nước ngoài, nhưng nội dung nửa sau lại đột nhiên bắt đầu nói về những bộ phim được quay ở danh lam thắng cảnh nào đó, không nói đến lời văn khiếm nhã, thậm chí tuyên dương từ ngữ sai trái, hoàn toàn bộc lộ là một người kiến thức hạn hẹp.

Nội dung câu phức tạp, hơn nữa sử dụng các từ đơn không thông dụng, lúc phát thanh, nếu hồi hộp, đọc trực tiếp bản thảo, có khả năng xảy ra hai tình huống.

Một loại học thuộc bằng cách ghi nhớ các từ đơn, theo dõi phần trên, trong trường hợp không hiểu các từ được các từ bên dưới, đem phần dưới đọc to rõ ràng.

Một loại thiếu hiểu biết về một số thuật ngữ chuyên môn, khi phát thanh, dẫn đến việc bị mắc kẹt, dẫn đến việc không tập trung.

Trước khi Nguyễn Trà đến phòng phát thanh đã đoán rằng Lâm Lăng muốn cho chương trình phát thanh của cô mắc lỗi, cho đến khi cô nghe Trử Thư Duy nói rằng bản thảo đã được thay đổi ngày hôm qua. Buổi sáng Lâm Lăng mới vừa nói mình, buổi trưa được sắp xếp đến phòng phát thanh trực ban, có đổi bản thảo hay không thì kết quả đều giống nhau, cần gì phải phí công chứ?

Trừ khi, có vấn đề với nội dung bản thảo mới.



Sau khi Nguyễn Trà xem kỹ nội dung bên dưới, đã đem bản thảo đặt lên trên bàn, không hề nhìn. Ngay sau đó đưa tay đỡ mic trước mặt, ho nhẹ một tiếng, giọng nói trong trẻo tươi cười nói: “I think my hometown, JIN city, is also suitable for study tour——"

Nội dung của buổi phát sóng rất rõ ràng, Nguyễn Trà theo dõi một vài điểm tham quan trước đó, ngẫu hứng khai triển, giới thiệu mọi người về quê hương của cô, Cẩm Thành.

Trử Thư Duy đang muốn hỏi Nguyễn Trà vì sao lại đột nhiên dừng lại, trơ mắt nhìn Nguyễn Trà hoàn thành nốt phần bản thảo phía sau, điên cuồng phóng thích bản thân, chỉ nói mấy câu ngắn ngủi, một thị trấn với cảnh sắc tuyệt đẹp, nhịp sống chậm rãi, giàu tính lịch sử nhân văn, giống như một bức tranh ở trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh, từ từ mở ra.

Không thể không nói, Nguyễn Trà rất có tài năng trong lĩnh vực tiếp thị, miêu tả một thị trấn nhỏ không có núi, không có nước thành cảnh đẹp trần gian, làm cho một số học sinh trong thành phố, không khỏi mong chờ.

Mặc dù nội dung của Nguyễn Trà tuy đã thay đổi giữa chừng, nhưng không ai hoài nghi, dù sao toàn bộ quá trình cũng phù hợp với yêu cầu “Thả con tép, bắt con tôm*.”

Từ các điểm du lịch nổi tiếng ở nước ngoài, đến các thị trấn nhỏ không được biết đến trong nước, và một số quy tắc ở các thị trấn nhỏ thực sự cho phép sinh viên học hỏi từ những điều trong chuyến tham quan.

Quan trọng nhất, nội dung phần dưới, so với phần trước một cái có thể nhìn thấy cách viết ngoại ngữ của người Trung Quốc, khi Nguyễn Trà nói đến thị trấn nhỏ, bất kể câu chữ, hay là từ ngữ, đều giống như nói tiếng Anh thành thói quen.

Tiếng nói của các học sinh trở lên trầm xuống, một số thì im lặng, mọi người chăm chú lắng nghe tiếng đài phát thanh một cách cẩn thận, mọi người nhắm mắt lại, như thể đang được vây quanh bởi các quý ông ở London đầy sương mù.

Từng chữ từng chữ, đập vào trong lòng, lần đầu tiên phòng ăn xuất hiện sự im lặng.

“Bốp bốp.”

Ánh mắt Trử Thư Duy mở rộng ra, sảng khoái khen thẳng: “Đàn em, giọng rất giống giọng bản xứ, hơn nữa đọc truyền cảm, cảm xúc đặt đúng chỗ, hấp dẫn, có phải cậu ở nước ngoài một thời gian rồi không?”

Mặc dù trong trường đều có nghe nói, mẹ của Phó Thầm cùng người khác bị ôm sai, nhưng tên của cô con gái bị nhầm lẫn chỉ được truyền trong một phạm vi nhỏ trong lớp 10 và chỉ có vài cá nhân biết đến.

Mặc dù Trử Thư Duy ở câu lạc bộ tiếng anh, nhưng cũng không nghĩ đến Nguyễn Trà là nhân vật kia, quan trọng nhất, bởi vì Lương Thiến Linh tuyên truyền, trong giới đều nói cha thiên kim tiểu thư là một công nhân, mà diện mạo Nguyễn Trà, khí chất, năng lực rất khó để liên tưởng đến người Lương thiến Linh nói, thiếu kiến thức, không có văn hóa.

Nghe vậy, Nguyễn Trà bật cười: "Tôi vẫn ở Cẩm Thành, vừa đến Nam Thị chưa đầy nửa tháng.”

“Nhưng tiếng Anh của cậu thực sự rất trôi chảy và lại chính xác, bình thường thường xuyên nghe đĩa nhạc không?” Trử Thư Duy là một thành viên của câu lạc bộ tiếng Anh, các thành viên khi gặp các bạn học giỏi tiếng Anh, tự nhiên mà trái tim sinh ra yêu thích.

Nguyễn Trà lấy điện thoại ra, vừa gõ chữ vừa trả lời: “Hồi nhỏ thích xem Harry Potter, hơn nữa có một bác trai trồng rau trên núi nhà tôi là người Anh, tôi thường nói chuyện với bác ấy.”

Mặc dù, không thể so sánh với cha mẹ về trí nhớ, nhưng tài năng ngôn ngữ của Nguyễn Trà, đứng đầu trong gia đình ba người, nghe một vài lần tiếng địa phương, có thể giả mạo thành người địa phương.

Trử Thư Duy: “….”

Trồng rau? Một bác nói tiếng anh chính thống trồng rau?

Cậu ấy rất muốn hỏi một câu, đàn em, nhà em trồng loại rau quốc tế nào?

Phó Thầm mang theo đồ ăn vừa mua, đang chuẩn bị gõ cửa, điện thoại di động rung lên một chút, mở ra nhìn,giữa lông mày và mắt đột nhiên hiện ra hiện ra một ba phần cười, con người đen nhánh trong hơn một chút.

[Nguyễn Trà, trình độ phát thanh, phù hợp với yêu cầu của câu lạc bộ tiếng anh không [sao mắt]?]

Chủ tịch câu lạc bộ tiếng Anh, khóe miệng cong lên, một tay gõ cửa, gõ hộp thoại bằng tay kia.

[Ong ——]

Nguyễn Trà cúi đầu nhìn, nhất thời giật mình, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía phòng phát thanh đang đóng chặt.

[Phó Ưu Tú – người đẹp: xin hãy mở cửa, thành viên tương lai.]
« Chương TrướcChương Tiếp »