Chương 107

Là một trường đại học nổi tiếng hàng đầu trong nước, môi trường học tập của Đại học Bắc Kinh rất tràn đầy khí thế, nhưng ở đâu cũng không thể thiếu những chuyện bát quái, đặc biệt nhất là - tin đồn hai người hoa khôi và giáo thảo yêu nhau.

Nguyễn Trà và Phó Thầm nhập học chỉ mới ba tháng, đã làm quen được hầu hết các bạn cùng lớp trong trường.

Nguyễn Trà là đại diện của tân sinh viên, trên sân khấu thay mặt toàn thể sinh viên năm nhất phát biểu diễn thuyết nhập học. Người đẹp, khí chất nổi bật, dáng vẻ tự tin khi thuyết trình, những điều này hội tụ vào một người thật khiến người ta không muốn nhớ cũng để lại ấn tượng khó phai.

Hơn nữa, thành tích thi đại học của Nguyễn Trà quá xuất sắc, đạt được tận 745 điểm!

Ngay cả khi có sự khác biệt về địa lý trong đề thi tuyển sinh vào đại học, có bài thi dùng bài thi tỉnh, có bài thi cả nước, có thể xem 745 điểm của Nguyễn Trà, không ai có thể nói được toàn bộ bài thi ở tỉnh Nam An quá đơn giản!

Trong ba tháng đầu tiên học ở trường, những giáo sư, giảng viên dạy Nguyễn Trà trong các lớp học khác thường xuyên lấy bài tập về nhà của Nguyễn Trà là một ví dụ tuyệt vời trong các bài học.

Sau đó, một số người đã thực hiện một bộ sưu tập video ngắn của Nguyễn Trà về huấn luyện quân sự hàng ngày, bài phát biểu nhập học, các hoạt động ngoại khóa, phát trên trang Weibo chính thức của trường học.

Đầu tiên, mọi người chỉ đơn giản là ngạc nhiên trước sự xuất hiện của một học bá xinh đẹp ở thủ đô, cho đến khi có ai đó nhận ra rằng người trong video giống hệt với Nguyễn Trà trong chương trình tạp kỹ "Cuộc sống thân yêu" đã hot được chiếu vào năm ngoái.

Cư dân mạng: ??

Lương Tồn Cẩn, em gái anh lên Đại học Bắc Kinh rồi, anh cũng không đăng weibo chúc mừng một tiếng sao?!

Bên phía Phó Thầm cũng gặp tình trạng tương tự, anh được chú ý bởi các sinh viên và giảng viên trong trường là vì lý do: biểu hiện quá xuất sắc trong một số lớp học kỹ thuật thực tế ảo.

Không chỉ khiến cho các bạn cùng lớp chấn động, thậm chí gây chú ý đến đội ngũ giáo sư, sau đó Phó Thầm nhận được ưu ái mà mọi sinh viên đều mong muốn, đó chính là không cần đến lớp, anh chỉ cần tham gia vào các kỳ thi định kỳ là được.

Sinh viên cùng khoa, đương nhiên có người không phục, dù sao bọn họ cũng có thể thi đậu đại học Bắc Kinh, tự nhận rằng mình cũng không kém hơn ai, nhưng sau khi bọn họ nghe Phó Thầm giải thích về phương diện kỹ thuật ba chiều, ai nấy đều im lặng.

Không thể so sánh, thực sự không thể so sánh.

Trong khi toàn bộ ngành công nghiệp đang tìm kiếm hướng đi, Phó Thầm không chỉ tìm thấy phương hướng, mà thậm chí đã hoàn thành hơn một nửa. Nếu phải đem ra so sánh thì giống như sinh viên đại học phải và trẻ em mẫu giáo ngây thơ.

Rõ ràng, họ là những đứa trẻ mẫu giáo.

[Bạn học Nguyễn Trà, hiện nay số lượng người mở thư viện đã là 125 người, trong đó có 62 người nắm vững kiến thức trong 20 năm tới, 15 người nắm vững 30 năm, 6 người nắm vững 50 năm.]

Nguyễn Trà đang tham gia một khóa học buổi tối, sinh viên Đại học Bắc Kinh ngoài việc phải học những tín chỉ bắt buộc, bốn năm đại học có tổng cộng tám mươi điểm tự chọn cần phải học đầy đủ, trong một loạt các khóa học, Nguyễn Trà ngay từ cái nhìn đầu tiên đã chọn trúng một học phần hiện lên trước mắt: "Thám tử lừng danh Conan và thám hiểm hóa học".

Bên cạnh đó, những môn học phần như "Giám định đá quý", "Thường thức trà"..., Nguyễn Trà cũng không hề bỏ qua, đều chọn học tất cả.

Một tuần năm ngày, bắt buộc phải tham gia vào các khóa học tự chọn, Nguyễn Trà hầu như đã ra khỏi ký túc xá vào buổi sáng, đến tận chín, mười giờ tối mới trở lại phòng.

Khoảng thời gian rảnh rỗi còn lại trong ngày và cuối tuần, Nguyễn Trà phần lớn dành cho Phó Thầm, cha mẹ Nguyễn, phần còn lại để lại cho bạn cùng phòng.

Không thể không nói, Nguyễn Trà cảm thấy mình thật sự rất may mắn, cho dù tính tình của bạn cùng phòng có sự khác biệt, nhưng mọi người đều rất tốt.

Đêm đầu tiên đến ký túc xá, sau khi mọi người ra ngoài ăn một nồi lẩu thì mối quan hệ giữa bốn người ngay lập tức trở nên quen thuộc hơn, trong ba tháng ở bên nhau, mặc dù thỉnh thoảng có xích mích nhỏ, nhưng không thể so sánh với niềm vui mà mọi người mang lại cho nhau.

Tất nhiên, đó cũng có thể là vì bốn người bọn họ học tâm lý học, mỗi người sẽ tự động điều chỉnh tính tình của bản thân nhẹ nhàng hơn, cũng giỏi thay đổi tư duy, do đó có thể thông cảm cho nhau.

Nguyễn Trà dùng một tay chống má, ánh mắt nhìn như rơi vào cảnh đẹp trên màn ảnh, kỳ thật tâm hồn đã sớm phiêu du đâu đó, lơ đãng hỏi "Phó Thầm đâu?"

[ó sách mở riêng cho anh ấy về trò chơi trực tuyến ba chiều, mức độ nắm vững hiện tại —]Hệ thống dừng một chút [80%]

Hệ thống nói xong, không khỏi im lặng.

Khó trách Phó Thầm của kiếp trước có thể thiết kế ra một chương trình chống virus, tài năng và thiên phú trong lĩnh vực công nghệ thông tin của anh thực sự là rất cao.

Hệ thống luôn có thể khảo sát được thiên phú của một người trong một lĩnh vực nào đó, vào lúc nhìn thấy Nhan Nhược Xán, hệ thống liền nhìn ra thiên phú dược phẩm của cô ấy một cách chính xác.

Nhưng đối với Phó Thầm và Nguyễn Trà, hệ thống chỉ có thể nói rằng, có một số người, tài năng của bọn họ thật sự không có giới hạn nào cả, đến bây giờ họ vẫn đang phát triển trên con đường chính mình chọn lựa.

Nguyễn Trà nghe thấy Phó Thầm đã nắm giữ 80%, tâm tình nhịn không được tốt lên, ở kiếp trước, sau khi Phó Thầm tốt nghiệp đại học đã có thể cho ra game online ba chiều, Nguyễn Trà tin tưởng, nếu theo đà phát triển như thế này, chậm nhất là năm hai, trò chơi trực tuyến của Phó gia có thể được tung ra thị trường.

Trong khi đó, với sự hỗ trợ kỹ thuật của Phó Thầm, trước khi tốt nghiệp đại học, "Hành tinh điều hành kinh doanh" cũng sẽ thay đổi từ du lịch tay thành trò chơi trực tuyến ba chiều và ra mắt.

Đến lúc đó, khi mọi người muốn đầu tư cả về thể chất và tinh thần vào game thì chắc chắn số lượng người muốn mở thư viện sẽ tăng lên đáng kể.

Nguyễn Trà nghĩ, đột nhiên giật mình nhận ra khối lượng nhiệm vụ của mình cũng tăng lên.

[Bạn học Nguyễn Trà có lo lắng về những thay đổi mới của sách trong thư viện không?] Hệ thống vừa nhìn vào biểu cảm của Nguyễn Trà, đoán ra vài phần nội tình, suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng giải thích [Bọn họ học kiến thức trong thư viện, mặc dù bản thân không thể đạt được năng lượng, nhưng bản thân thư viện có thể thu được năng lượng tri thức, hiện tại cơ số người chơi sử dụng thư viện quá nhỏ, chờ sau khi có cơ số 1000 người, thư viện sẽ được nâng cấp.]

"Còn được nâng cấp cơ à?"

Tình hình hiện nay, trong thư viện, sách trình độ khoa học kỹ thuật trong hai thập kỷ tới, Nguyễn Trà không cần đọc, không cần gánh vác, có thể để thư viện mở cửa cho người chơi, sau đó nâng cấp ——

Chẳng bao lâu, hệ thống đã cho Nguyễn Trà câu trả lời.

[Sau khi nâng cấp lần đầu tiên, thư viện sẽ mở cửa hoàn toàn cho sách trình độ khoa học và công nghệ trong bốn thập kỷ tới, nâng cấp lần thứ hai, thư viện sẽ mở cửa hoàn toàn cho sách trình độ khoa học và công nghệ trong sáu thập kỷ tới, nhưng cơ sở người chơi cần 10 vạn người, ở lần nâng cấp thứ ba cơ sở người chơi cần 1000 vạn người.]

Nói xong, hệ thống 1128 tiếp tục bổ sung [Tất nhiên, để không để cho mọi người hiện tại nghi ngờ, tất cả sách sẽ được kiểm tra toàn diện, có hiệu quả thêm điểm kiến thức để cho nó chỉ đơn giản là làm hướng dẫn nhằm cung cấp cảm hứng cho người chơi.]

[Sau khi sử dụng hết thẻ dệt mộng, bổn hệ thống và chương trình diệt virus hoàn toàn liên quan, tường lửa nội bộ và chương trình tất cả đều ở giai đoạn tối ưu nhất, quản lý thư viện cũng thuần thục hơn trước đây, bạn học Nguyễn Trà hoàn toàn có thể yên tâm.]

Nói cách khác, hệ thống cũng cảm thấy kỳ diệu, rõ ràng tất cả mọi người nằm trong hai thời gian và không gian song song, nhưng có thể sinh ra giao điểm, do đó cung cấp sự giúp đỡ cùng nhau làm cho hai thời gian và không gian ngày càng tốt hơn.

Sau khi hiểu được những gì hệ thống nói, trong mắt Nguyễn Trà tràn ngập bất ngờ "1128, cảm ơn ngươi." Với sự giúp đỡ của hệ thống, các tài liệu trong thư viện được phổ biến rộng rãi chỉ còn là vấn đề thời gian.

[Đều là nghĩa vụ ta nên làm, không cần phải nói cảm ơn (ngại ngùng)]

Nguyễn Trà bật cười "1128, lần trước nói sao lưu, ta hy vọng ngươi có thể giúp sao lưu một phần trò chơi trực tuyến trong cơ sở dữ liệu nội bộ của ngươi, cho dù tương lai "Hành tinh quản lý kinh doanh" không có người chơi, nhưng người chơi bây giờ học được kiến thức trong trò chơi, cũng có thể coi như một truyền thừa."

[OK! Bổn hệ thống lập tức làm.]

Có lẽ trò chuyện với hệ thống quá nhập tâm, Nguyễn Trà vẫn chưa từng phát hiện chỗ trống bên phải của mình có người ngồi xuống, khi lớp học kéo dài được một nửa thời gian .

Cho đến khi --

Trước mắt cô xuất hiện một viên kẹo trái cây có vị mật đào.

Nguyễn Trà hơi mở to đôi mắt hạnh, kinh ngạc nghiêng đầu nhìn lại, ngay sau đó, liền bất thình lình đối diện với khuôn mặt mỉm cười của Phó Thầm.

Trên người anh mặc áo lông giống như Nguyễn Trà, thấy Nguyễn Trà chú ý đến mình, Phó Thầm đưa tay ra trước môi làm động tác im lặng, sau đó lấy ra quyển sổ, viết vào đó...

"Bạn gái của anh nghiêm túc đến lớp, thật đáng yêu"

Nguyễn Trà vừa nhìn thấy Phó Thầm, thiếu chút nữa lên tiếng, bị Phó Thầm ngăn cản lại, nghĩ đến giờ phút này hai người đang ở trong lớp, nhưng nhìn chữ trên quyển sách, vẫn không khống chế được nụ cười nhẹ.

May mắn là trong lớp học đang phát sóng video, giọng nói của Nguyễn Trà bị lấn át bởi âm thanh trong video.

Phó Thầm thấy Nguyễn Trà nở nụ cười, suy nghĩ một chút, cầm bút viết dòng chữ thứ hai lên tờ giấy.

"Muốn hôn. ——"

Nguyễn Trà giả vờ không thấy dòng chữ thứ hai Phó Thầm viết ra, cầm bút trả lời một câu "Còn nửa tiếng nữa sẽ tan học, xin hãy nghiêm túc lên lớp trước, bạn học Phó."

Hai người nhập học ba tháng, thời gian nhoáng cái đã đến ngày 31 tháng 12, buổi tối Nguyễn Trà và Phó Thầm hẹn cùng nhau đến công viên Tinh Quang thành phố Bắc Kinh đón giao thừa.

Ban đầu hai người dự định tập hợp trước tòa nhà giảng dạy, nhưng trong lòng Phó Thầm có việc, hiệu suất làm việc được nâng cao, sau khi hoàn thành, nghĩ đến Nguyễn Trà có tiết học vào buổi tối, dứt khoát chạy tới cùng cô học tập.

Hai người ở hai học viện, nội dung khóa học hoàn toàn khác nhau, vốn Phó Thầm nghĩ đến môn tự chọn giống như Nguyễn Trà chọn, nhưng nhân phẩm của anh kém Nguyễn Trà, mấy lựa chọn nổi bật, chỉ có một người bị hệ thống chọn trúng, những người khác đều không đăng ký thành công.

Phó Thầm bất đắc dĩ, chỉ có thể nhớ kỹ lịch học của Nguyễn Trà, rảnh rỗi liền cùng cô lên lớp.

Thật ra, nghiêm túc mà nói, Nguyễn Trà cũng thật sự không nghĩ tới mấy môn tuyển chọn mình nhìn trúng lại có thể lạnh lùng vô tình chọn mình như vậy, đá Phó Thầm đi.

Nguyễn Trà hết lớp, thời gian không cho phép đi bài học lớn của Phó Thầm, chỉ có thể đem thời gian ôn tập của mình ở thư viện giao cho anh.

Vì vậy, cuộc hẹn giữa Nguyễn Trà và Phó Thầm, cũng được các bạn cùng lớp quen gọi tắt là "song bồi" - bình thường đi học cùng, tan học rồi lại ở thư viện.

Phó Thầm cũng chỉ nói mà thôi, cũng không thể thật sự làm gì đó trong lớp, sau khi nhận được câu trả lời của Nguyễn Trà, thành thành thật thật khép lại quyển sổ, sau đó, ngẩng đầu nhìn về phía trước bục giảng đang phát video, bày ra một bộ dáng nghiêm túc viết bài, trên thực tế trong lòng đang suy nghĩ chuyện gì, đại khái chỉ có Phó Thầm tự mình hiểu được.

"A."

Phó Thầm chỉ cảm thấy trên môi bị thứ gì đó chạm vào, sau khi hoàn hồn, rũ mắt nhìn xuống, ngón tay trắng nớt của Nguyễn Trà Oánh nắm một khối kẹo trái cây màu hồng nhạt, trong dư quang, vừa vặn có thể nhìn thấy khối kẹo còn sót lại của anh rơi xuống bàn.

"Bạn học Phó, nhanh lên." Nguyễn Trà sợ bị thầy phát hiện, thấp giọng thúc giục, vừa dứt lời, lại bỗng dưng ngẩn ra, không đợi nói nữa, hai ngón tay cầm kẹo đã bị Phó Thầm ngậm trong miệng.

Nguyễn Trà thu tay lại, mím môi từng chút một, trên đầu ngón tay của mình dường như giữ lại sự ấm áp như có như không.

Vừa rồi ——

Cô không có cảm giác sai, Phó Thầm hôn tay cô trước khi ngậm kẹo.

Phó Thầm ngậm viên kẹo, trong miệng vị giác tràn ngập hương vị ngọt ngào của đào mật, anh không tự giác nghĩ đến lúc đó ở trong KTV, Nguyễn Trà say khướt một câu "Đào này không ngọt".

Lại nghĩ đến nụ hôn cực nhẹ rơi xuống má, trong lòng Phó Thầm nhất thời mềm nhũn, giống như được lấp đầy kẹo ngọt, trong nháy mắt, viên kẹo toàn bộ tan chảy, chỉ để lại nước trái cây ngọt ngào.

Anh mở lại cuốn sách, sau khi viết thêm câu "muốn hôn", lại thêm một câu, đẩy qua cho Nguyễn Trà xem.

— Hôn ——

Nguyễn Trà: "..."

Năng lực của anh thật sự có khả năng hỏng mất rồi.

Thấy Nguyễn Trà một lần nữa nghiêng đầu nhìn bảng đen nghiêm túc học tập, hoàn toàn không để ý đến câu trả lời trên quyển sổ, Phó Thầm nhịn cười, đưa tay thu giấy kẹo rơi trên bàn trở về, sau đó xếp phẳng kẹp vào trong sổ.

Đào có thể không ngọt ngào.

Nhưng --

Trà Trà nhà anh, thật sự rất ngọt ngào.