- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Nhanh
- Sau Khi Mẹ Ruột Được Nhận Về Hào Môn
- Chương 106
Sau Khi Mẹ Ruột Được Nhận Về Hào Môn
Chương 106
Tháng chín mùa thu nắng vàng, nắng gắt treo trên đỉnh đầu chiếu xuống.
Phong cảnh dễ chịu trong khuôn viên Trường Đại học Bắc Kinh, từ xa đã có thể nhìn thấy cảnh đông đúc trong sân trường, tân sinh viên đang kéo vali hành lý đến làm thủ tục.
Một số thì đến một mình, một số có phụ huynh đi cùng, trên nét mặt mỗi người đều mang vẻ rực rỡ chờ mong một cuộc sống mới, hy vọng đẹp sẽ sinh hoạt ở khuôn viên trường trong tương lai.
Gia đình Nguyễn Trà đã đến thủ đô Bắc Kinh khoảng năm sáu ngày, cả nhà bày biện trang trí căn hộ một ngày, rồi cha mẹ Nguyễn đưa Nguyễn Trà đi chơi hai ngày ở đây, sau đó ba người không hẹn mà cùng tiếp tục bận rộn sự nghiệp và công việc học tập.
Không thể không nói, kể từ khi họ từ thị trấn nhỏ đến thành phố phía nam, Nguyễn Trà học tập chăm chỉ, cha mẹ Nguyễn nỗ lực thu mua công ty, mặc dù thói quen ngủ nướng của một gia đình ba người vẫn còn, nhưng tính tình đã hết làm những con cá mặn.
Bây giờ, nếu thật sự để cho họ ở nhà mà hai tay rảnh rang thì hai người ngược lại cảm thấy lạ lẫm không thích ứng được. Không phải ở nhà mình, họ tự nhiên cần phải tìm việc nào đó để bận rộn.
Sau khi đến thành phố Bắc Kinh, Nguyễn Trà mang theo hệ thống 1128 cùng nhau khảo sát thị trường game online của ở đây, đồng thời cũng cho công ty Tam Kình tương lai xem văn phòng.
Về phần Nguyễn Chính Phi và Vệ Kiểu, trong tay bọn họ có công ty, có trang viên, có bất động sản, ở thủ đô Bắc Kinh cũng có hơn mười tòa bất động sản, muốn bận rộn cũng thật sự bận rộn.
Thời gian thoáng qua thật nhanh, hạn cuối thực hiện bản tin cho tân sinh viên chỉ còn hai ngày.
Trước khuôn viên Trường Đại học Bắc Kinh, người lái xe dừng lại bên đường.
"Trà Trà, một mình con trở về ký túc xá thôi sao? Có cần cha mẹ đi cùng con không?" Nguyễn Chính Phi ngồi ở ghế phụ quay đầu lại nhìn Nguyễn Trà đang chuẩn bị xuống xe "Hơn nữa trông vali của con hơi nặng."
Mặc dù nhà họ Nguyễn có một căn hộ ở thành phố Bắc Kinh, nhưng Nguyễn Trà không bài xích cuộc sống tập thể, ngược lại cô thậm chí hy vọng có thể trải nghiệm cuộc sống ở ký túc xá của trường đại học, vì vậy cha mẹ Nguyễn đã giúp cô mang hành lý đến ký túc xá từ sớm.
Ký túc xá ở Đại học Bắc Kinh rất rộng rãi, một phòng gồm bốn người, được bố trí giường tầng còn có phòng tắm riêng biệt.
Sau khi Nguyễn Trà mang hành lý đến ký túc xá, thấy bạn cùng phòng chưa dọn đến, dứt khoát về nhà ở cùng cha mẹ Nguyễn.
Cho đến tối qua, Nguyễn Trà nghe nói trong nhóm WeChat của tân sinh viên có hai người bạn cùng phòng đến, vào lúc trời vừa chập tối mang theo vali chứa đồ ăn nhẹ và trái cây từ căn hộ đến trường.
"Không cần đâu ạ, trong đó chỉ có đồ ăn nhẹ và trái cây mà thôi, không nặng lắm đâu mà, hai người đi chơi vui vẻ."
Trong khi Nguyễn Trà đang nói chuyện, Vệ Kiểu cũng ngồi ở ghế sau sấn đến ôm lấy con gái vào lòng, hôn lên má cô một cái. Sau đó, Nguyễn Trà cười tủm tỉm chỉ vào tấm kính xe phía ngoài cửa sổ "Hơn nữa con vừa nhắn Wechat với Phó Thầm một tin, anh ấy nói đến đón con, không chừng đợi thêm bảy tám phút nữa sẽ đến."
So với Nguyễn Trà ung dung thì, Phó Thầm sau khi đến Bắc Kinh, không thoải mái lắm, mấy ngày trước anh vẫn bận rộn với chuyện chi nhánh Phó gia ở thủ đô, bận đến mức ngày hôm qua mới đến trường làm thủ tục cho tân sinh viên.
Nguyễn Chính Phi thấy ánh mắt Nguyễn Trà không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trong lòng nổi lên một hủ giấm "Là ai nói muốn gặp bạn cùng phòng? Cha xem là con chính là muốn ngay lập tức hận không thể bay đến thăm Phó Thầm."
"Cha nói bậy rồi." Nguyễn Trà hướng về phía Vệ Kiểu vẫy vẫy tay, xoay người trực tiếp xuống xe, sau đó cô nhìn về phía Nguyễn Chính Phi vừa tắt cửa sổ xe "Con nhớ Phó Thầm thì cứ việc mời đến nhà chơi là được, vì sao nhất định phải đến trường đây."
Nguyễn Trà nói xong, nghịch ngợm nở nụ cười "Bởi vì nếu Phó Thầm đến nhà, cha có thể chắc chắn mình không đuổi anh ấy ra ngoài không?"
Nguyễn Chính Phi: "..."
Ông thật sự không thể.
Không nói đến phẩm hạnh của Phó Thầm, chỉ riêng ngày Nguyễn Trà bị Úc Chinh bắt đi, Phó Thầm trước sau vẫn luôn giúp đỡ Lương gia, Nguyễn Chính Phi cũng không có cách nào đuổi người ra ngoài.
Hơn nữa, trong khoảng thời gian nghỉ hè của hai đứa nhỏ, Nguyễn Chính Phi hầu như ngày nào cũng có thể nhìn thấy Phó Thầm ở Lương gia.
Buổi sáng, Phó Thầm đến nhà đón Nguyễn Trà, buổi tối, Phó Thầm đưa Nguyễn Trà về nhà, đến Lương gia một lần, anh liền cùng cha mẹ Nguyễn hỏi thăm một lần, hoàn toàn đặt mình ở vị trí con rể tương lai của Nguyễn gia.
Nguyễn Chính Phi nói đến việc ở công ty, Phó Thầm có thể đáp lại, Nguyễn Chính Phi nói bất động sản, Phó Thầm cũng có thể đáp lại, cho dù Nguyễn Chính Phi nói đến cuộc sống thảnh thơi thoải mái trước đây, ngày ngày trồng rau câu cá, Phó Thầm cũng có thể đáp lại, thậm chí còn muốn Nguyễn Chính Phi nói thêm một chút chuyện trước kia.
Chỉ vì chuyện trước kia trong miệng Nguyễn Chính Phi, tất cả đều là sinh hoạt của một nhà ba người, Phó Thầm muốn nhìn một chút bộ dáng trước kia của Nguyễn Trà.
Nguyễn Chính Phi muốn trốn tránh cũng không được, khoảng thời gian một kỳ nghỉ hè, ngược lại còn cho Phó Thầm biết rất nhiều về cuộc sống thời thơ ấu trước đây của con gái mình.
"Con trở nên lắm lời từ khi nào đấy." Nguyễn Chính Phi rất trẻ con hừ một tiếng "Đừng đứng dưới ánh nắng mặt trời lâu quá, mau mở ô ra, không cho phép con phơi đen đâu. Đây là lần đầu con ở ký túc xá, nếu như có người bắt nạt thì đừng nhẫn nhịn, có hiểu không?"
Nguyễn Trà gật đầu, sau khi mở ô thì vẫy tay với Nguyễn Chính Phi "Con hiểu rồi, hơn nữa từ nhỏ tính tình con đã dễ nóng giận, tất nhiên sẽ không nhịn trong lòng, ai có thể ức hϊếp được con gái cha chứ? Cha không cần lo lắng thêm nữa, hai người mau trở về đi, buổi tối nhớ làm một bàn tiệc tình nhân, hưởng thụ thế giới riêng của hai người một chút."
Nói xong, Nguyễn Trà lại khom lưng nhìn về phía Vệ Kiểu đang ngồi trong xe "Mẹ ơi, con đi học đây, chúng ta liên lạc với nhau bằng video sau nhé, nếu có việc con sẽ gọi điện thoại qua."
"Được rồi, con ở trường chú ý chăm sóc bản thân, nếu cuối tuần rảnh rỗi liền mang A Thầm về nhà, bốn người chúng ta ở Bắc Kinh còn chưa ăn chung một bữa cơm nào với nhau đâu."
Không giống như Nguyễn Chính Phi đang tỏ vẻ khó chịu ra mặt, trong lòng Vệ Kiểu đã thừa nhận Phó Thầm nên mọi việc đương nhiên phải tính cách giúp Phó Thầm.
Nghe vậy, Nguyễn Trà đưa ra một biểu tượng OK về phía mẹ mình.
Sau khi ba người ở cửa xe nói chuyện phiếm vài câu, Nguyễn Trà dưới sự kiên trì của Nguyễn Chính Phi và Vệ Kiểu, không thể nhìn thấy xe của bọn họ rời đi, chỉ có thể một mình che ô vào khuôn viên trường học trước.
Đại học Bắc Kinh có diện tích rất lớn, khuôn viên trường cũng rất tốt, nhìn thiết kế tổng thể, có thể khiến người ta nhầm lẫn thành sự tráng lệ của khu vườn hoàng gia được bao quanh bởi một hương vị cổ điển của các lâu đài.
Núi giả, hồ nước, gỗ mộc, tháp cao, theo từng bước đi lại khiến mọi người không nỡ rời mắt đi.
Đối diện hồ nhân tạo, có một con đường rợp bóng cây đầy cây cổ thụ, thường vào ban đêm, trên đường thường có những giáo viên và sinh viên đi ngang qua vào ban đêm.
Một tuần trước khi khai giảng, có hàng chục lều lớn và nhỏ được bố trí trên con đường rợp bóng cây, các trường cao đẳng cũng được chia thành các cụm, thậm chí một số văn phòng kinh doanh điện thoại di động gửi nhân viên đến để giúp sinh viên mới nhập học xử lý thẻ sim và các phụ kiện điện thoại.
Mấy ngày trước, Nguyễn Trà đến ký túc xá để sắp xếp hành lý, cả nhà từ cửa sau của trường đại học Bắc Kinh đi đến ký túc xá nữ sinh, trên đường đều không thấy bất kỳ hoạt động của tân sinh viên nào, hiện tại bất thình lình nhìn thấy một hàng dài lều trại, trên mặt Nguyễn Trà nhất thời không giấu được kinh ngạc.
Dù sao cũng phải chờ Phó Thầm Nguyễn Trà dứt khoát cầm ô dừng tại chỗ không vội vàng nhìn quanh, xem có thể ở trong mấy cái lều tìm thấy đồng hương hay không.
Khoảng 30% học sinh Nhị Trung đi du học, giống như anh họ Lương Tồn Hoài của Nguyễn Trà, khi đó xuất ngoại học đại học Cambridge, sau khi có bằng cử nhân lại tiếp tục ở lại nước ngoài học lên thạc sĩ rồi tiến sĩ mới về nước.
70% còn lại đều học đại học trong nước, Nguyễn Trà với 745 điểm kết quả thi đại học, đồng thời giành được vị trí thủ khoa của thành phố và tỉnh, thi đậu vào đại học thành phố Bắc Kinh.
Cùng một nhóm học sinh Nhị Trung được nhận vào Đại học Bắc Kinh có sáu người, những năm trước số lượng cũng từ 4-8 người, thêm toàn bộ tỉnh Nam An, số lượng đồng hương thực sự không nhỏ.
Quan trọng nhất là bên ngoài Nam An giàu có lại còn có hỗ trợ, các tiền bối tốt nghiệp đại học chủ yếu tiếp tục ở lại hội đồng hương, đóng góp tiền, do đó, đồng hương sẽ không chỉ có người, cũng có tiền.
Nguyễn Trà đưa mắt lướt qua một nửa vòng sân, nhìn thấy trong một đám lều xuất hiện một cái lều lớn treo biển hiệu hội đồng hương tỉnh Nam An, phía trước lều có một nam sinh đeo cặp sách đang được mấy đàn anh, đàn chị vây quanh.
Bởi vì thành phố Phía Nam cùng một vài người được nhận vào Đại học Bắc Kinh, trước khi đến thủ đô có bữa ăn tối cùng nhau, cho nên Nguyễn Trà liếc mắt một cái đã nhận ra nam sinh kia là cùng khóa với mình, đến từ trường Nhất Trung của thành phố phía Nam.
Khoảnh khắc Nguyễn Trà xuất hiện trên con đường rợp bóng cây, đôi mắt của các đàn anh, đàn chị phụ trách đón tân sinh sáng lên.
Ở lại một buổi sáng trong một ngày nóng như vậy, một nhóm người bất cứ ai nhìn thấy một học muội xinh đẹp thì tâm trạng đều tốt lên rất nhiều, bộ dáng đều muốn tiến lên bắt chuyện.
Không nói đến đàn anh, các đàn chị nhìn cũng vui mừng.
Dưới ánh mặt trời, Nguyễn Trà mặc một chiếc áo mỏng màu xanh lá cây cùng quần legging màu đen, không chỉ khoe đường cong đầy đặn mà còn tỏa ra một khí chất tươi mới và dễ chịu.
Ngoại hình trong sáng, làn da trắng mịn, cô chỉ cần phụ trách việc đứng đó liền giống như một nàng tiên nhỏ.
Giờ phút này, trong lòng các học trưởng học tỷ chỉ xuất hiện một câu nói giống nhau ——
Học muội năm nhất!
Đừng ngăn cản tôi tiến lên làm quen!
Tuy nhiên, có một người còn nhanh hơn cả các đàn anh, đàn chị ngồi trong lều, mọi người chỉ nhìn thấy một chàng trai cao gầy mặc áo sơ mi trắng, đi thẳng đến trước mặt Nguyễn Trà, cực kỳ tự nhiên nhận vali từ tay Nguyễn Trà.
Nguyễn Trà chú ý tới mồ hôi mỏng trên trán Phó Thầm, tri kỷ rút khăn giấy ra giúp anh lau "Phó Thầm, anh từ ký túc xá chạy tới sao?"
Ban đầu, chuyện Nguyễn Trà đến trường cũng không nói cho Phó Thầm biết, cô muốn chuẩn bị cho Phó Thầm một bất ngờ, nhưng trên đường đến nhắn tin nói chuyện phiếm với nhau trên Wechat, Nguyễn Trà bị Phó Thầm giả vờ vô tình đề cập đến, không cẩn thận lỡ miệng khai ra hết.
Phó Thầm biết được Nguyễn Trà đã đến trường, xe vốn dĩ đã sắp dừng lại ở cổng trường nhưng anh sợ Nguyễn Trà chờ lâu liền chạy thẳng một đường từ ký túc xá đến.
"Mặt trời hôm nay chiếu nắng thật gắt, sợ em phơi nắng lâu." Phó Thầm hơi khom lưng bằng chiều cao của Nguyễn Trà để cô không cần phải giơ tay lên cao lau trán cho mình, anh nói xong, nhìn thẳng vào mắt hạnh xinh đẹp của Nguyễn Trà, nở nụ cười, giọng nói mềm mại "Cũng sợ là đến trễ, sẽ có người khác đến bắt chuyện với em."
Về phần trường hợp thứ hai, Phó Thầm đã nhận thức rõ ràng tình hình mà anh sẽ phải đối mặt trong tương lai, anh phải luôn chú ý đến một số người muốn cạy góc tường.
Phó Thầm nhớ đến lúc thi đại học kết thúc, vào ngày trở về trường học phát hiện thật nhiều bức thư tình gửi cho Nguyễn Trà, anh bỗng cảm thấy nguy cơ đe dọa.
"Chỉ có anh có lý do." Nguyễn Trà lau xong ngay lập tức ném khăn giấy vào thùng rác gần đó, đưa tay cầm lấy một bàn tay của Phó Thầm, mắt không chớp một cái nhưng vành tai lại lặng lẽ đỏ lên, cô ho nhẹ hai cái, tiếp tục cất lời "Em cũng phải trông chừng anh thật kỹ mới được, nói không chừng không đợi em bị bắt chuyện, anh liền bị bắt chuyện trước."
Phó Thầm cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé kia gắt gao nắm lấy tay anh, suy nghĩ một chút, duỗi năm ngón tay thon dài ra để cho tay bàn hai người có thể đan xen mười ngón vào nhau, tiền trảm hậu tấu anh tìm một cái nguyên nhân thuyết phục "Mười ngón tay đan xen mới vững chắc, trong trường học nhiều người qua lại như vậy cũng không sợ lạc mất nhau."
Nguyễn Trà: "..."
Kể từ khi xác nhận quan hệ, thiết lập của Phó Thầm... Quên đi, anh sẽ không có ai thiết lập.
Sau khi Phó Thầm và Nguyễn Trà rời đi, mấy đàn anh đàn chị đang chuẩn bị tiến lên liếc nhau một cái, tất cả đều than thở trở về lều.
Rõ ràng, em gái năm nhất có bạn trai.
Quan trọng nhất là...
Bạn trai cũng rất đẹp trai.
Tuấn nam mỹ nữ, hai người quả thực trời tạo một đôi!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Nhanh
- Sau Khi Mẹ Ruột Được Nhận Về Hào Môn
- Chương 106