Chương 105

[Bạn học Nguyễn Trà, Úc Chinh chết rồi.]

Nguyễn Trà và Phó Thầm mới vừa gọi điện cho nhau xong, đang chuẩn bị xuống lầu ăn sáng, bị một câu nói của hệ thống làm cho kinh ngạc đứng tại chỗ “Nhanh như vậy?”

Ban đầu Nguyễn Trà cho rằng, phải đợi đến khi mình học đại học, mới có thể nhận được tin Úc Chinh bị thi hành án tử hình.

[Nếu tuyên án tử hình, bình thường trong vòng bảy ngày đều có thể thi hành, tội ác của Úc Chinh có nhân chứng vật chứng xác thực, ông ta có biểu hiện điên cuồng lại ngốc nghếch, bộ phận đặc biệt trình bày xét nghiệm tinh thần đều cho thấy tinh thần bình thường, tòa án nhanh chóng kết án.]

Một ngày sau khi Úc Chinh trở nên ngu ngốc, hệ thống đã nói với Nguyễn Trà, về vai trò của thẻ hình phạt.

Hệ thống thậm chí còn cẩn thận lưu lại video của Úc Chinh khi bị phạt, ý thức tỉnh táo nhưng không thể phản kháng, nếu Nguyễn Trà muốn xem thì bất cứ lúc nào cũng có thể.

Nguyễn Trà từ trong video tận mắt chứng kiến Úc Chinh từ sợ chết nhưng không muốn chết, đến hận không thể chết ngay lập tức.

Úc Chinh bởi vì không muốn chết, lôi kéo một đám người xuống nước, xem sinh mệnh của mọi người như con kiến hôi nhưng hắn ở bộ phận đặc biệt vài ngày, dưới các loại hình thức trừng phạt của thẻ, trạng thái tỉnh táo dần bị thẻ phạt rút đi, phòng tuyến tâm lý đã sớm sụp đổ.

Hơn nữa, vừa nhớ đến câu nói sau khi chết sẽ không được trọng sinh lại thêm một lần nào nữa, vừa nghĩ đến nguyên nhân vì sao chính mình lại rơi vào vòng tuần hoàn sống chết, trong thâm tâm hối hận không ngừng, ông ta được trọng sinh lần thứ hai, tại sao phải dựa vào tiên tri đặt vào những công ty vô ích kia!

Nếu người phụ trách không nhảy lầu, ông ta không cần phải chết nữa!

Úc Chinh vừa hối vừa hận, một lòng nghĩ chỉ cần mình chịu đựng được liền tuyệt đối không tái phạm những sai lầm cấp thấp kia, nhưng sau đó, ông ta phát hiện, mình bây giờ hối hận cũng không còn kịp nữa.

Ban ngày, ông ta ngớ ngẩn, vào ban đêm khi ý thức tỉnh táo thì bị tra tấn, cơn đau vào tận xương tủy trở thành một bộ dáng người không ra người, không có sức lực dư thừa cũng không có thời gian để hối tiếc.

Sau đó, mỗi khi màn đêm buông xuống, Úc Chinh đều giống như xác chết, ông ta không còn nghĩ đến việc đi ra ngoài, không muốn sống nữa, chỉ tâm tâm niệm niệm muốn chết, chết quách đi!

Nguyễn Trà là người ngoài cuộc, theo dõi trong nhiều tháng.

“Chết rồi, cũng tốt.” Nguyễn Trà đưa tay đẩy cửa ra “Mặc dù bản thân ta hy vọng Úc Chinh có thể sống cả đời trong đau khổ, nhưng ông ta còn sống có nghĩa là vẫn còn tai họa ngầm, chết đối với ai cũng thanh tịnh.”

Một khi Úc Chinh lại sở hữu thêm một bàn tay vàng nào nữa hoặc có được hệ thống thứ hai, thứ ba, ông ta hiển nhiên sẽ trả thù cô và gia đình.

Nguyễn Trà cảm thấy, trước khi mình đi thành phố Nam Kinh, có thể nhận được tin tức Úc Chinh đã qua đời thật sự rất tốt, ông ngoại bọn họ ở thành phố phía nam lại thêm một bậc an toàn.

Trước khi xuống lầu, Nguyễn Trà hỏi hệ thống “1128, dường như ngươi không hỏi có liên quan đến vấn đề về hệ thống nữa.”

Trải qua những chuyện của Úc Chinh và kiếp trước, trong lòng Nguyễn Trà đã hoàn toàn tiếp nhận hệ thống 1128, cảm ơn nó đồng thời cũng giao cho nó sự tin tưởng, không phòng bị như trước.

[Bạn học Nguyễn Trà, bổn hệ thống đặc biệt cao hứng.] Hệ thống 1128 không ngu ngốc, từ những lời của Nguyễn Trà, dễ dàng nghe thấy sự tin tưởng mà nó khao khát, nhưng sau đó, hệ thống im lặng.

[Bạn học Nguyễn Trà, bổn hệ thống nhận thức được và cho rằng, chúng ta không liên quan với nhau tương đối tốt, bổn hệ thống cũng không có cường đại đến mức không sợ người ngoài uy hϊếp, có một Úc Chinh, không chừng trong tương lai có thể xuất hiện thêm người thứ hai, hơn nữa, ta cũng không cho rằng thiên tài chân chính cần phải để cho hệ thống bố trí nhiệm vụ.]

Hệ thống 1128 nói ra một đoạn, dường như có chút ngượng ngùng [quan trọng nhất là theo như bổn hệ thống tính toán ra, dựa vào trình độ hiện tại của bạn học Nguyễn Trà, làm nhiệm vụ được giao, ngược lại có thể làm chậm tiến độ của ngươi.]

Trước đây, một người thống nhất rất cần năng lượng tri thức, hệ thống 1128 cũng muốn có đủ năng lượng sau khi tìm kiếm cơ hội, xem có thể trở lại vị diện ban đầu hay không, vì vậy nó rất hy vọng Nguyễn Trà có thể liên quan đến mình làm nhiệm vụ, từ đó được thưởng gấp đôi.

Nhưng bây giờ --

Hệ thống 1128 rất thích những ngày ở bên cạnh Nguyễn Trà, cũng rất thích vị diện hiện tại, mặc dù trình độ khoa học kỹ thuật so ra kém vị diện trước kia, nhưng rất ấm áp, tình nghĩa giữa những người ở đây làm cho một hệ thống vô tâm như nó cũng không nỡ rời đi.

Nguyễn Trà vốn không quá để ý đến việc mua sắm trong trung tâm thương mại của hệ thống, lúc trước cũng chỉ có nguyên nhân giảm giá mới lần lượt mua, hỏi chuyện liên quan đến hệ thống, kỳ thật đang hỏi hệ thống có muốn sớm thu thập năng lượng trở lại vị diện khoa học kỹ thuật cao kia hay không.

Mà hệ thống rất rõ ràng nói với Nguyễn Trà câu trả lời của nó.

Một lát sau, Nguyễn Trà nở nụ cười “1128, sau này, chúng ta hãy tiếp tục cố gắng hơn nữa.”

[Ừm! Tiếp tục cố lên! Chúng ta hợp tác, song kiếm hợp bích, nhất định phải thiên hạ vô địch!]

“Có vẻ như cuộc sống trước kia của ngươi, có lén lút bí mật xem phim truyền hình.”

[Khụ khụ khụ khụ, cũng chỉ là một chút mà thôi.]

Ánh nắng mặt trời chiếu xuống, đậu trên người Nguyễn Trà, cũng phản chiếu trên vai cô.

Hài hòa và ấm áp.

——

Vài ngày trước khi gia đình Nguyễn Trà sắp lên đường đi thành phố Nam Kinh, dưới sự sắp xếp của Tạ Trường An, bảy người Nguyễn Trà, Phó Thầm, Hứa Nam, Hoàng Giai Giai, Quý Phi Dương, Tạ Duy, Tạ Trường An đến một bữa tiệc.

Đầu tiên họ mượn Nguyễn Trà một phòng ở Thất Mang Tinh, ăn một bữa cơm chia tay tạm thời.

Sau đó mọi người thương lượng một phen, từ thành phố điện tử lầu ba trong khu thương mại Tinh Hà của Phó gia, chơi đến rạp chiếu phim ở tầng bốn, rồi đến KTV ở tầng năm.

Nguyễn Trà → cá muối từ nhỏ đến lớn.

Hứa Nôm → từ nhỏ đến lớn sợ hãi xã hội.

Trong nháy mắt đến KTV, bị ánh đèn đầy màu sắc trên trần nhà nhoáng lên một cái, hai người hiếm thấy choáng ngợp, Hứa Nam nhìn Hoàng Giai Giai, Quý Phi Dương cùng Tạ Trường An ở phía trước đang nhảy hát múa điên cuồng, khẩn trương nuốt nước bọt một cái “Trà Trà, tôi cảm thấy có chút ——“

Nguyễn Trà đăm chiêu, vuốt cằm tiếp lời: “Có chút không tận hứng.”

Hứa Nam: ???

Nguyễn Trà nói xong, đưa tay kéo Phó Thầm, Tạ Duy vừa mới ngủ xong trên sô pha, bị Nguyễn Trà kéo, nghiêng đầu nhìn lại.

Đối diện với ánh mắt hỏi thăm của Phó Thầm, Nguyễn Trà Hạnh với đôi mắt hạnh lấp lánh, dưới ánh đèn chiếu rọi, trong mắt giống chứa một bầu trời sao “Phó Thầm à, KTV nhà anh cho phép trẻ vị thành niên uống rượu sao?”

“Không cho.” Đối với Nguyễn Trà, Phó Thầm nghiêm trang nói bậy.

Thật ra, phòng KTV thường chỉ nhìn vào người đặt phòng, quầy lễ tân cũng không thể thu thập thẻ căn cước của mọi người trong nhóm để xem.

“Lúc chúng ta vừa mới đến, anh đã cho họ chuẩn bị nước ép, mâm trái cây và đồ ăn nhẹ, ngoại trừ uống rượu, tất cả những gì em muốn đều có hết.”

Vì Nguyễn Chính Phi không uống rượu, Nguyễn Trà từ nhỏ đến lớn một giọt rượu cũng không nhấp, mãi cho đến sống ở Lương gia mới nhìn thấy người nhà nếm rượu vang đỏ trên bàn cùng với rượu sâm banh tại bữa tiệc.

Lúc đó Nguyễn Trà muốn nếm thử sâm banh, nhưng từ đầu đến cuối đều bị Phó Thầm và mấy bạn học khác vây quanh, cô cũng không có cơ hội.

Nghe Phó Thầm cự tuyệt, Nguyễn Trà không từ bỏ ý định, đưa tay khoa tay múa chân, ngón tay tạo ra một biểu tượng chỉ 1mm “Một chút rượu cũng không được sao?”

Theo Nguyễn Trà, mấy người bọn họ đã đến KTV, thì theo như Hoàng Giai Giai thường nói, nên làm việc mà trong KTV nên làm!

Hát hò, chơi xí ngầu và uống rượu!

Thấy Phó Thầm liên tục trầm mặc, Nguyễn Trà không buông tha túm lấy cánh tay Phó lắc lắc, ánh mắt chân thành cam đoan “Em bảo đảm, chỉ uống một ngụm.”

Phó Thầm: “...”

Trước mặt Nguyễn Trà, ngoài việc giám sát học tập, những việc khác luôn không kiên trì, nhất là khi Nguyễn Trà lắc lắc cánh tay, nửa nũng nịu nửa không làm nũng đảm bảo, Phó Thầm suýt chút nữa không ó tiết tháo trực tiếp đáp ứng.

Trước khi lên tiếng, lý trí của Phó Thầm đã chiến thắng con tim, trong lòng vừa dao động một lần nữa lấy lại tinh thần, anh vươn một ngón tay “Chỉ có thể uống một ngụm nhỏ.”

Nguyễn Trà mắt sáng lên “OK!”

Người từ đầu đến cuối quan sát - Hứa Nam, trong mắt toát ra vài phần cảm xúc kỳ quái, tình huống giữa Trà Trà và Phó Thầm, nhìn qua có điểm sai sai.

Mà bên kia, bề ngoài đang chọn bài hát, thực chất lại đang bát quái - Hoàng Giai Giai, Tạ Trường An, Quý Phi Dương ba người, đầu kề sát nhau thì thầm qua lại “Hai người bọn họ đến với nhau rồi?”

“Nhìn rất giống, cũng tiếp xúc tay chân rồi.”

Hoàng Giai Giai liếc mắt nhìn Tạ Trường An “Trước khi cậu trả lời, nên lấy móng vuốt đặt trên vai tôi xuống, nếu không rất không có độ tin cậy.”

Tạ Trường An: “...”

Quý Phi Dương nhìn Hoàng Giai Giai và Tạ Trường An trước mặt mình, lại nghiêng đầu nhìn Nguyễn Trà và Phó Thầm đang ở cửa, không khỏi đỡ trán.

Là người biết rõ duy nhất ở đây, thật sự quá khó khăn cho cậu ta !

Sự thật chứng minh rằng, người từ lần đầu tiên không thể giữ vững, rất có thể sẽ có lần thứ hai và thứ ba...

Cụ thể rõ ràng là trên bàn rải rác có hơn mười chai RIO rỗng .

Bình thường, RIO có nồng độ cồn không cao, những người có tửu lượng kém cũng có thể nếm thử, nhưng không ai nghĩ rằng, tửu rượu của Nguyễn Trà có thể kém đến như vậy.

Không phải một ly là ngã, nhưng Phó Thầm giờ phút này ngược lại hy vọng Nguyễn Trà một ly liền ngã.

"”Cạn!” Nguyễn Trà giơ tay cầm chai RIO đã hết một nửa, cả người lảo đảo đứng trên sô pha, bởi vì hơi men, hai má mang theo màu đỏ hây hây, híp mắt nhìn quanh một vòng, nghiêng đầu cười “Mấy đứa! Cạn ly!”

Trong bảy người, Tạ Duy một mình giải quyết hai đĩa trái cây, vô số gói đồ ăn vặt, đang vùi đầu nằm trên sô pha ngủ, Hoàng Giai Giai bị mấy người khác nhìn chăm chú, lấy tay sau lưng ra, rõ ràng nắm lấy một chai vodka chưa uống hết.

Những người khác: “...”

Hoàng Giai Giai khóc không ra nước mắt “Một ngụm thôi, chỉ một ngụm, sao lại say được chứ!”

Nói đi cũng phải nói lại, Hoàng Giai Giai cũng thật sự là xuất phát từ lòng tốt, cô ấy cảm thấy, tuy rằng Nguyễn Trà cùng Phó Thầm hai người đều học ở Đại học Nam Kinh, nhưng Phó Thầm cũng không thể thời thời khắc khắc ở bên cạnh Nguyễn Trà. Một khi câu lạc bộ trường, các cuộc họp lớp được tổ chức, một sinh viên đại học như Nguyễn Trà không thể không tận hưởng chơi một chút, một KTV kết thúc?

Hoàng Giai Giai sợ Nguyễn Trà bị một số kẻ xấu tính toán, trong lòng nghĩ để Cho Nguyễn Trà trước khi vào đại học, luyện một chút tửu lượng, hai người hợp mưu xong, khi Phó Thầm đi ra ngoài, lén đi cầm chai vodka trở về.

Trên đường trở về, Nguyễn Trà sợ bị Phó Ti bắt được, uống một ngụm trước, sau đó, Nguyễn Trà nếm rượu vừa uống, cùng Hoàng Giai Giai trở về phòng riêng.

Chưa đầy năm phút --

Nguyễn - cuồng rượu - Trà được sinh ra.

Phỏng chừng ba mẹ Nguyễn cũng không nghĩ tới, bọn họ thu mua trang trại nho, đồng thời ủ ra rượu vang đỏ, mà con gái của bọn họ, tửu lượng lại kém một ngụm vodka liền say!

Phó Thầm không nói Hoàng Giai Giai, anh vươn một cánh tay ngăn Nguyễn Trà, sợ người từ trên ghế salon rơi xuống, trên mặt bất đắc dĩ lại tràn ngập ôn nhu “Trà Trà, em say rồi, ngoan, ngồi xuống trước, chờ một chút anh mang em về nhà.”

“Về nhà? Về nhà làm gì?” Nguyễn Trà lúc này cực kỳ sung sức, chỉ cảm thấy mình đang tận hưởng hết mình trong vườn bàn đào, tay phải một ly quỳnh tương ngọc dịch, tay trái một quả bàn đào thật lớn.

Ủa?

Quả đào đâu?

Nguyễn Trà ngơ ngác nhìn chằm chằm lòng bàn tay trống rỗng của mình, mím môi thật chặt mang theo tiếng nức nở “Đào của em không còn nữa.”

Cô muốn mang về nhà để chia cho cha mẹ, phần bàn đào còn lại đã biến mất QAQ.

“Đào? Có đào.”

Trong lòng Phó Thầm vừa tức giận mình không chú ý tới Nguyễn Trà uống rượu, lại nhịn không được cảm thấy Nguyễn Trà say rượu đáng yêu khiến trái tim đều mềm nhũng.

Ghim một nĩa quả đào mật ong từ mâm trái cây, nâng lên trước mắt Nguyễn Trà “Trà Trà, có đào, em xuống trước, chờ về nhà, có rất nhiều đào trong nhà thỏa sức ăn.”

Trong một nhóm người ở phía sau, Quý Phi Dương đang chuẩn bị để Hoàng Giai Giai đem vodka còn lại cho cậu ta, bất thình lình nghe thấy lời của Phó Thầm, sợ tới mức run rẩy.

Ông trời ơi, cậu ta và Phó Thầm quen biết nhau hơn mười năm, cho tới bây giờ chưa từng nghe thấy thanh âm dịu dàng như vậy phát ra từ trong miệng Phó Thầm! Ôn nhu làm cho trong lòng người phát hoảng!

Nguyễn Trà ngước mắt lên, nhìn chăm chú vào đào mật trong tay Phó Thầm, nhìn mấy chục giây, ánh mắt mông lung di chuyển đến trên mặt Phó Thầm, nhìn kỹ một lúc lâu, đột nhiên nở nụ cười “Đào!”

Vừa nói xong, không đợi mọi người phản ứng, Nguyễn Trà trực tiếp từ trên ghế sa lon nhảy xuống, động tác nhanh chóng, một bộ dáng sét đánh không kịp bưng tai hôn lên mặt Phó Thầm một cái!

Mọi người: “!!!”

Ban ngày ban mặt đấy!!!

Nguyễn Trà không có tự giác rằng mình đã dọa đến mọi người ngây ngốc, sau khi hôn xong, vẫn còn nếm thử, sau đó, bị buồn ngủ cuốn trôi hết đi cả người ngửa ra sau, ngồi trên ghế sofa.

Trước khi ngủ thϊếp đi, Nguyễn Trà còn lẩm bẩm bình luận một câu “Đào này không ngọt.”

Phó Thầm: “...”

Trái tim anh mềm mại ngọt ngào.