Chương 104

Ánh sáng mặt trời dọc theo rèm cửa, len lói chiếu vào trong phòng tối.

“Chính Phi, em vừa mới mơ thấy.” Vệ Kiểu quay đầu nhìn Nguyễn Chính Phi cũng vừa mới tỉnh ngủ, cọ cọ vào trong ngực Nguyễn Chính Phi, ôm chặt lấy người nọ "Em thấy, một nhà ba người chúng ta mỗi người đều có một phi kiếm và tiên pháp sinh sống ở thế giới tiên hiệp.

Nguyễn Chính Phi quen thuộc ôm lấy người trong lòng, lại giúp Vệ Kiểu điều chỉnh gối đầu một chút “Em mơ thấy như vậy sao?”

Nghe vậy, Vệ Kiểu gật đầu “Ừ, nhưng em giống như là người thứ ba nhìn vào, "chúng ta" đều không thấy em.”

“Vậy em có thể nhìn thấy gia đình chúng ta ở một thời gian và không gian song song nào đó.” Nguyễn Chính Phi nói xong, hai tay siết chặt lại một chút “Mà lúc này đây, chồng đang ôm em, không chỉ có thể nhìn thấy em, còn có thể ôm em vào lòng.”

Vệ Kiểu ban đầu có hơi khó chịu nhưng sau khi nghe được lời nói của Nguyễn Chính Phi nhịn không được nở nụ cười, ôm lấy Nguyễn Chính Phi, sau đó ngửa đầu hôn lên má chồng mình “Phi Phi, một nhà ba người chúng ta có thể cùng với nhau hạnh phúc cả đời.”

“Đừng nói cả đời, hạnh phúc mấy đời đều được.” Nguyễn Chính Phi nói xong, nhìn rèm cửa sổ, kéo chăn lên một lần nữa “Hôm nay dù sao cũng là cuối tuần, hai chúng ta lại ngủ tiếp một giấc, Kiểu Kiểu, em tiếp tục mơ xem trong mộng hai chúng ta mang Trà Trà đến thành phố Kinh chơi.”

“Ừ.”

Trước khi khép mắt, Vệ Kiểu nhìn thoáng qua Nguyễn Chính Phi, trong mắt lóe lên một loại cảm xúc phức tạp nào đó.

Thật ra có một điều bà không nhắc đến.

Vừa mới tỉnh lại, Vệ Kiểu đột nhiên giật mình nhận ra rằng ra cảnh tượng tối hôm qua bà nhìn thấy trong mộng là chính mình đã trải qua lúc nhỏ, khi đó, Vệ Kiểu vừa mới đến viện mồ côi, hơn nữa còn chưa từng gặp Nguyễn Chính Phi và ông cụ Nguyễn đến.

Tuổi nhỏ đơn thuần ngây thơ,Vệ Kiểu trong lòng nghĩ rằng mình đã đi đến một thế giới kỳ diệu, mọi người mặc áo choàng đẹp, có thể ngự kiếm phi hành, ra chiêu ngũ quang thập sắc.

Tuy nhiên, so với những người đó, Vệ Kiểu quá nhỏ và yếu đuối, dễ bị bắt nạt, sau đó, có một gia đình ba người xuất hiện, họ nhận nuôi Vệ Kiểu.

Về sau, Vệ Kiểu mơ màng màng học cách trồng rau, bà thậm chí đối với thiện ý và ác ý của con người sống trong thế giới đó đều có thể được phân biệt rõ ràng.

Nhớ lại tất cả các loại tình huống trong giấc mơ, Vệ Kiểu rũ mí mắt, khi còn nhỏ, sau khi tỉnh mộng, bà hoàn toàn không nhớ cảnh trong giấc mơ, nhưng từ ngày đó trở đi bà có thể trồng bắp cải ngon.

Cho đến tối hôm qua, Vệ Kiểu lại mơ thấy giấc mộng đó, khi tỉnh giấc, bà giật mình phát hiện ra rằng năm đó ở trong mộng, gia đình thu nhận mình lại là bản thân lúc trưởng thành, Phi Phi và Trà Trà ba người.

Vệ Kiểu nghĩ xong, cười lắc đầu, có lẽ bình thường xem phim truyền hình nhiều quá đến nỗi trí tưởng tượng cũng phong phú theo, được chính mình nhận nuôi, làm sao có khả năng này được?

Liền ngay một giây đồng hồ sau, Vệ Kiểu cũng kéo chăn ấm lên, ôm Nguyễn Chính Phi, một lần nữa rơi vào mộng đẹp.

——

Trong lúc Vệ Kiểu và Nguyễn Chính Phi quyết định ngủ tiếp, có một người đang nằm trên giường trong phòng bên cạnh, mí mắt rũ xuống run rẩy, ngay sau đó, mở mắt ra, trong đôi mắt thoáng mang theo sắc đỏ mơ hồ.

Nguyễn Trà kinh ngạc nhìn trần nhà, trong đầu thỉnh thoảng lóe lên cảnh tượng trong nghĩa trang, trong đầu hiện lên vẻ mặt cô đơn của cha và Phó Thầm.

Hệ thống đang hóa thành gạo nếp nằm sấp trên bàn, thấy Nguyễn Trà đã tỉnh lại liền cẩn thận tiến lên, đυ.ng trên cánh tay Nguyễn Trà một cái, trong giọng nói lại mang theo tiếng nức nở [Bạn học Nguyễn Trà, tội lỗi của bổn hệ thống thực chồng chất rất cao, tội không thể tha, bổn hệ thống hóa ra hại hết người này đến người khác, nhiều người như vậy.]

Nguyễn Trà bị hệ thống than khóc, lập tức hoàn hồn, nhìn hệ thống khóc không thở nổi, trong lòng bất đắc dĩ lại chua xót, đưa tay ôm lấy sờ nhẹ vài cái “Không liên quan gì đến ngươi, nguyên nhân tất cả đều do virus X và những người có ý đồ xấu tư lợi trong lòng làm ra.”

Nói xong, Nguyễn Trà hơi nghiêng đầu “1128, cơ sở dữ liệu của ngươi lại làm mới?”

Nguyễn Trà nhớ lại, trước đây hệ thống 1128 chỉ nhớ được cốt truyện ở kiếp thứ hai.

Lúc trước khi tổng điểm năng lượng còn nhiều, Nguyễn Trà thấy hệ thống 1128 trong tài liệu cơ sở dữ liệu tra được Úc Chinh đã hại chết một người, sau đó nó liền thương tâm tự trách như vậy, dứt khoát không nói chuyện với hệ thống về cốt truyện đầu tiên nữa.

Nghe vậy, hệ thống 1128 gật đầu, Gạo nếp thỉnh thoảng chạm vào cánh tay Của Nguyễn Trà.

[Tối hôm qua sau khi bạn học Nguyễn Trà ngủ, bổn hệ thống hoàn chỉnh chương trình diệt virus, thì ra khi thẻ dệt mộng trong chương trình chống virus đều dùng hết, tường lửa của nó sẽ không ngăn cản bổn hệ thống.]

Hệ thống 1128 luôn cảm thấy mình đã làm rất tốt, giúp bạn học Nguyễn Trà đánh bại Nhâm Khinh Khinh và Úc Chinh, không để cho họ gây tổn thương cho người khác.

Nhưng khi nhìn đến đến chương trình chống virus, hệ thống suy sụp phát hiện ra, nó căn bản là sai từ đầu đến cuối!

Bản thân kiếp trước, thì ra âm sai dương sai hại chết bạn học Nguyễn Trà, hại chết ông nội của bạn học Nguyễn Trà, hại chết tiểu hoa đán kia, cũng hại người khác.

Nếu thời gian không quay lại, bạn học Nguyễn Trà chẳng phải là...

Hu hu hu...

Hệ thống 1128 hoàn toàn không dám suy nghĩ nữa.

“Thẻ Dệt Mộng?”

Hệ thống 1128 thấy Nguyễn Trà hỏi, vội vàng đem hướng dẫn của thẻ dệt mộng nói cho Nguyễn Trà biết, nói xong, hệ thống suy nghĩ một chút, tiếp tục bổ sung.

[Bởi vì Phó Thầm kiếp trước đem một tia cảm xúc tinh thần thể của bạn học Nguyễn Trà niêm phong trong thẻ, cho nên ở cả hai thời không, cảm xúc của hai bạn học Nguyễn Trà rất dễ xuất hiện cộng hưởng, bất cứ chuyện gì bạn học Nguyễn Trà nhìn thấy trong mộng đều từng có thật.]

Nguyễn Trà nghĩ đến trò chơi trực tuyến mà Phó Thầm và cha nói, mặt mày bất giác bật cười, nhẹ giọng nỉ non “Thì ra nửa sau của cuộc đối thoại ở nghĩa trang, thật ra là lời nói của mình ở kiếp trước muốn truyền tải, người một nhà thật sự có thể gặp lại nhau trong thế giới ảo sao?”

[Gặp nhau trong thế giới ảo?]

Hệ thống không thể nhìn thấy nội dung trong thẻ, tự nhiên cũng không thể nhìn thấy giấc mơ của Nguyễn Trà, chữ hiểu chữ không lời thì thầm của Nguyễn Trà.

“Đúng thế, có thể gặp mặt nhau, nói đi nói lại thì, 1128, cảm ơn ngươi.” Nguyễn Trà xuống giường, đưa tay kéo rèm cửa ra để ánh nắng mặt trời chiếu vào làm cho cả căn phòng trở nên rất sáng sủa.

Nguyễn Trà nhìn ra vườn hoa, nhà kính và phòng hoa ngoài cửa sổ, tâm trạng bình thản “Ở kiếp trước, tinh thần của ta và mẹ tôi thu thập được từ chương trình chống virus đều có hoạt động tỉnh lại.”

“Phó Thầm và cha chuẩn bị để cho tinh thần thức dậy trong thế giới ảo, mặc dù sau khi thức dậy, kiếp trước ta và mẹ không thể nhìn thấy thế giới thực, nhưng có thể nhìn thấy thế giới trong trò chơi, cũng tốt.”

Cho dù đó là thế giới thật hay ảo, có thể nhìn thấy gia đình, nhìn thấy mình thích cũng mang lại cảm giác ấm áp.

Ưʍ...

Nguyễn Trà gãi gãi đầu, nói đến người mình thích, kiếp trước "Nguyễn Trà" và Phó Thầm, có khả năng thích nhau không?

Nghĩ đến kiếp trước, Nguyễn Trà đột nhiên sinh ra vài phần thương cảm, nghiêng đầu nhìn điện thoại di động trên bàn, xem thử mình có thể gửi một tin wechat cho Phó Thầm hay không?

[ô ô ô ô ô!]

[Bổn hệ thống rất vui mừng! Bạn học Nguyễn Trà, bổn hệ Thống nói với ngươi, trong thế giới ban đầu của bổn hệ thống, một số người thậm chí còn thích sống trong thế giới trò chơi ảo, vì vậy ta tin rằng, ở kiếp trước, gia đình của bạn học Nguyễn Trà sẽ thật hạnh phúc bên nhau!]

[Bạn Học Nguyễn Trà, ngươi và Phó Thầm không phải đang lên kế hoạch thực hiện trò chơi trực tuyến không gian ba chiều sao? Đến lúc đó nếu có nhu cầu, các ngươi hoàn toàn có thể sao lưu dữ liệu game online trong cơ sở dữ liệu nội bộ của bổn hệ thống, ta đảm bảo, nếu hệ thống ta đây còn tồn tại thì game online vẫn còn tồn tại! Hẳn là tính là truyền thừa mà nhân loại các ngươi thường nói?]

Nguyễn Trà bật cười “Một trò chơi mà thôi, ngươi lại đề cập đến tận truyền thừa, hơn nữa cho dù vẫn luôn ở đây, có lẽ đã sớm không có người chơi, chúng ta vẫn nên thuận theo tự nhiên thôi.”

Trong khi nói chuyện với hệ thống 1128, Nguyễn Trà cũng có câu trả lời trong lòng, cô mở WeChat trong điện thoại di động, thấy đã chín giờ rưỡi sáng, sau khi do dự một chút trực tiếp gọi điện thoại WeChat.

Nguyễn Trà: “..”

Sau đó, ngón tay run rẩy, vô tình nhấn vào nút chia sẻ video.

Không đợi Nguyễn Trà cúp máy, Phó Thầm rất nhanh liền nhận cuộc gọi, căn bản không cho Nguyễn Trà cơ hội trở tay.

Anh dường như có chút ngạc nhiên khi Nguyễn Trà gọi wechat từ sáng sớm, đặc biệt là sáng hôm qua hai người đã thừa nhận thẳng thắn thẳng thắn tâm ý với nhau, đang ở trong giai đoạn chỉ cần một ánh mắt đơn giản trái tim ngay lập tức sẽ đập càng nhanh hơn.

Phó Thầm sợ mình biểu hiện buồn bực hoặc khẩn trương khiến Nguyễn Trà run tay cúp máy, vội vàng che đi kinh ngạc trong mắt, nở nụ cười dịu dàng “Chào buổi sáng, Trà Trà đã ăn điểm tâm chưa?”

“Vừa thức dậy thôi, em đang chuẩn bị ra ngoài ăn.” Nguyễn Trà nói xong, ánh mắt dừng trên mặt Phó Thầm, nhìn gương mặt tràn đầy sức sống của anh, trong lòng lập tức mềm nhũn “Thức dậy đột nhiên muốn nhìn anh một chút.”

Nguyễn Trà rất rõ ràng, Phó Thầm trước mắt và Phó Thầm kiếp trước, ở một mức độ nào đó mà nói, tính là hai cá thể riêng biệt, bởi vậy, cảm ơn về chương trình diệt virus, chỉ có thể nói với Phó Thầm ở kiếp trước.

Phó Thầm chính tai nghe Thấy Nguyễn Trà nói vừa tỉnh lại liền muốn nhìn thấy mình, tự nhủ bản thân phải thật bình tĩnh, khóe môi cũng không nhịn được kéo lên, ánh sáng trong mắt cũng dạt dào tràn ra.

“Trà Trà, anh cũng muốn nhìn thấy em.”

Không chỉ muốn nhìn, mà còn muốn ôm em.

Phó Thầm cười nói xong, giả vờ không chú ý tới ánh mắt né tránh của Nguyễn Trà, ho nhẹ tiếp tục hỏi “Ngày mai em có thời gian không? Tình trạng quan hệ của chúng ta vừa chuyển biến, nên anh nghĩ rằng chúng ta cần phải làm một số chuyện để chứng minh quan hệ yêu đương.”

“Có thời gian.” Nguyễn Trà đáp ứng, vẻ mặt buồn bực “Nhưng việc nên làm ? Nên làm gì?”

Nghe vậy, Phó Thầm bật cười, cố ý kéo dài giọng điệu “Giống như là hẹn hò chẳng hạn?”

Nguyễn Trà: “...”

Cô chính là cảm thấy Phó Thầm OOC, ảo giác của mình sao?

Thấy Nguyễn Trà trầm mặc, khóe môi Phó Thầm hơn vài phần, rồi lại nghiêm túc đưa ra kết luận “Trà Trà, em đi ăn sáng trước, nếu không ăn sáng, dạ dày sẽ không thoải mái.”

Nguyễn Trà gật đầu, đáp ứng lời một tiếng “Ừ.”

Trước khi ngón tay chạm vào nút cúp máy, Nguyễn Trà mím môi do dự “Ngày mai chúng ta gặp lại, khi anh đến, nhớ nhắn một tin trên WeChat cho em.”

Nguyễn Trà trong nháy mắt nói xong, nhanh chóng tắt Wechat, sau đó thở dài một hơi, quả nhiên, sau khi nhận rõ tâm ý, lại cùng Phó Thầm gọi video, trong lòng mình suy nghĩ cũng không giống nhau.

Phó Thầm trông giống như vừa chạy buổi sáng xong, nhưng vẫn đẹp trai đến kỳ lạ.

Phía bên kia.

Phó Thầm rũ mắt nhìn màn hình đã tối đen, một lúc lâu sau, vui vẻ trong mắt bị sung sướиɠ thay thế, nhịn không được cười khẽ ra tiếng, Trà Trà nói ngày mai gặp lại, chẳng phải là đáp ứng anh hẹn hò sao?

“Ủa? Con không phải vừa mới chạy bộ về sao, vội vội vàng vàng làm gì?” Cha Phó vừa đi ra, liền nhìn thấy Phó Thầm ở trên cổ khoác một cái khăn mặt chuẩn bị ra ngoài chạy tiếp.

Hôm qua, hai cha con có hẹn ban ngày đến nghĩa trang, cha Phó bảo trợ lý không sắp xếp công việc ra ngoài, ông từ vườn trở về, đang muốn nói chuyện với Phó Thầm nhưng không ngờ con trai vừa nhìn thấy mình, quay đầu lại bỏ chạy.

Phó Thầm giơ tay về phía cha Phó đang đứng, cao giọng trả lời “Con chạy thêm nửa tiếng nữa.”

Cha Phó: “???”