Chương 9-2

Sau đó, Tống Khâm Dương đi vào phòng để quần áo, mở tủ lấy ra một chiếc đồng hồ Jaeger LeCoultre Tourbillon gia công theo hình bầu trời đầy sao, đeo lên cổ tay, lại lấy ra từ trong ngăn kéo bên cạnh hai nút tay áo bằng ngọc bích.

Tạ Hàn Dật nhìn anh khí định thần nhàn mà thay giày da, đi ra cửa, không hề có ý định quay đầu nhìn hắn lấy một cái.

Tay Tống Khâm Dương vừa mới chạm vào tay nắm cửa đã bị Tạ Hàn Dật nắm lấy cổ tay phải kéo vào trong ngực, ngay sau đó bị đè xuống sofa ở tiền sảnh.

“Buông ra!”

Anh khó mà tin nổi nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Tạ Hàn Dật, cố gắng giãy dụa một chút, phát hiện mình vậy mà không có cách nào thoát khỏi khống chế của đối phương.

“Không được đi.” Tạ Hàn Dật cúi đầu nhìn anh chằm chằm, ánh mắt vẫn luôn lãnh đạm lúc này chứa đầy những cảm xúc khó hiểu, khi nói chuyện, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng quét qua đôi môi anh: “Chuyện của chúng ta còn chưa nói rõ ràng.”

Vành tai của Tống Khâm Dương ngay lập tức hơi nóng lên, cũng không rõ là bởi vì bỗng nhiên kề sát với gương mặt cực kỳ giống Tạ Hàn Dật hay là bởi vì cảm thấy xấu hổ vì chính mình thế mà lại bị tiểu bạch kiểm mình bao nuôi ấn lên ghế sofa.

“Chúng ta cần phải nói chuyện.” Anh lấy ra mười phần khí thế nhìn vào mắt đối phương: “Nhưng không phải bây giờ.”

Vừa rồi ở phòng để quần áo, anh nhìn thấy ở bên cạnh có đặt không ít quần áo không thuộc về mình, hẳn là đồ của Tạ Hàn Dật. Từ khi nào mà anh che phép đối phương tùy tiện để đồ trong nhà anh vậy? Còn có Tạ Hàn Dật lúc lại muốn sờ đầu anh, lúc lại nắm tay anh, còn yêu cầu phải nói chuyện, anh rất không thích những hành động mơ hồ vượt qua giới hạn này.

Nghĩ vậy, trong lòng Tống Khâm Dương lại nảy sinh một cảm giác bực bội, dùng tay khác không bị nắm lấy đẩy đối phương một chút: “Buông ra, 9 giờ tôi có một cuộc họp rất quan trọng, chẳng may trễ thì anh gánh không nổi đâu.”

Tạ Hàn Dật bị anh dùng sức đẩy một cái, l*иg ngực đau nhói, không thể tin nổi mà nhìn anh. Ánh mắt hai người giằng co trong không khí một lát, Tạ Hàn Dật bỗng nhiên buông tay anh ra, lạnh mặt đứng dậy.

Tống Khâm Dương ngồi dậy từ trên sofa, sửa sang lại vạt áo tây trang nhàu nhĩ cho đàng hoàng, chỉnh lại cà vạt bị lệch. Vừa làm vừa cau mày nghĩ, nhìn qua Tạ Hàn Dật cũng không phải loại người có cơ bắp khoa trương, nhưng sức lực lại không hề nhỏ. Anh có cần phải đến phòng tập thể hình tập luyện một chút trong giờ nghỉ không nhỉ?

Tựa như muốn lấy lại khí thế, khi bước ra cửa, anh rút ra một tấm thẻ ném cho Tạ Hàn Dật.

“Thấy chán thì ra ngoài dạo phố đi, đừng dây dưa với tôi.”

“Ầm” một tiếng, cửa lớn đóng lại. Tạ Hàn Dật nhìn tấm thẻ trên tay, tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, hô hấp cũng run rẩy.

Tống Khâm Dương ngồi lên ghế sau, lấy notebook ra bắt đầu xem xét công việc trong ngày hôm nay. Trong xe hơi đang bật một bài hát, âm thanh phóng khoáng lượn lờ khắp người anh.

Đây là một bản nhạc thể loại melodic trap, âm thanh điện tử phối hợp với giọng hát quyến rũ của ca sĩ khiến cho trái tim người khác không nhịn được rung động.

Rất dễ nghe nhưng lại có chút ồn ào… luôn làm gián đoạn suy nghĩ của anh.

“Lão Ngô, đổi bài hát khác đi.” Tống Khâm Dương nói với tài xế.

“Muốn đổi sao ạ?” Tài xế bất ngờ xác nhận lại một lần.

Phản ứng này khiến Tống Khâm Dương có chút nghi ngờ: “Bài hát này là của ai?”

“Là của ngài Tạ ạ.” Tài xế biết rõ quan hệ của bọn họ, không nhịn được nhìn anh một cái qua kính chiếu hậu, ánh mắt vừa lo lắng vừa nghi hoặc: “Trước kia mỗi khi ngài trên đường đi làm đều nghe album của ngài Tạ.”

Quả nhiên, Tống Khâm Dương nghĩ. Đến cả giọng hát của Tạ Hàn Dật cũng giống Tạ Trầm, chỉ là giọng của Tạ Trầm trong trẻo hơn, mà giọng của Tạ Hàn Dật lại trầm ổn hơn.

Chỉ là mỗi ngày đi làm đều nghe mấy ca khúc này cũng quá làm khó anh rồi.

“Đổi bài khác đi.” Tống Khâm Dương nghĩ nghĩ: “Đổi thành [Biến tấu Goldberg] của Bach đi.”

***

Tạ Hàn Dật bình tĩnh lại, gọi điện thoại cho thư ký của Tống Khâm Dương, nói cho cậu ta biết: Giám đốc Tống của các cậu hôm nay không bình thường, lúc nào cũng phải nhìn chằm chằm cậu ấy.

Anh đặc biệt từ chối hết lịch trong hai ngày sau lễ trao giải vì muốn đền bù cho Tống Khâm Dương, ai ngờ lại xảy ra chuyện như thế này.

Vừa mới rảnh rỗi, trong đầu hắn ngay lập tức hiện lên biểu cảm lạnh nhạt mà ghét bỏ của Tống Khâm Dương khi nhìn hắn lúc nãy, còn có bóng dáng bước ra cửa không thèm quay đầu lại.

Mỗi khi hắn ở nhà, Tống Khâm Dương sẽ luôn ra ngoài vào lúc tám giờ, nếu hắn vẫn chưa đi, Tống Khâm Dương quả thật sẽ cực kỳ lưu luyến, trước khi ra cửa còn phải chạy về ôm ôm hôn hôn hắn một chút.

Có đối khi hắn đã nằm xuống ngủ tiếp lại bị một cái hôn làm cho tỉnh lại, nhỏ giọng oán giận hai câu, Tống Khâm Dương sẽ nhỏ giọng nói bên tai hắn: “Em xin lỗi, anh cứ ngủ tiếp đi.”

Tạ Hàn Dật bỗng nhiên bừng tỉnh từ trong hồi ức. Bây giờ hắn đang làm cái gì vậy? Bởi vì trước khi đi Tống Khâm Dương không hôn hắn mà thất thần sao?

Thật đúng là ảnh hưởng đến mức khiến hắn cũng không được bình thường, hắn nhất định phải nhanh chóng đưa Tống Khâm Dương đi khám bác sĩ, khiến anh nhanh chóng nhớ ra chính mình rốt cuộc là ai!

Nhưng vừa rồi Tống Khâm Dương vẫn luôn dùng thái độ này đối xử với hắn, chẳng lẽ hắn còn phải chạy tới công ty tìm người sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ.

Hắn đi qua đi lại không có mục đích trong hành lang hai vòng, bỗng nhiên khi ánh mắt quét qua ghế sofa lại bỗng nhiên nhìn thấy một cái điện thoại di động màu đen.

Hắn đi qua nhìn một cái, là điện thoại của Tống Khâm Dương, hẳn là vừa rồi lúc hai người giằng co trên sofa không may làm rơi.

Tạ Hàn Dật nhìn điện thoại, ánh mắt chuyển động.