Lúc chạng vạng, bầu trời bên ngoài khung cửa kính trong suốt chạm trần nhuộm một màu vàng cam.
Trong văn phòng trên tầng cao nhất, một người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc cúi đầu xem một phần văn kiện. Giữa ngón trỏ và ngón giữa của anh ta đang cầm một cây bút máy Montblanc, không ngừng xoay tròn giữa các ngón tay thon dài, vòng vòng từ trên xuống dưới, lại quay theo một vòng cung duyên dáng mà trở về. Bút máy thuần một màu đen cử động theo những ngón tay trắng nón cân dối, tạo thành một hình ảnh nghệ thuật đầy mỹ cảm.
“Tích --- Tích ---“
Đồng hồ điện tử trên mặt bàn reo lên hai tiếng ngắn ngủi, biểu thị thời gian đang là sáu giờ đúng.
Giống như thiết bị tính giờ đã được lập trình sẵn, Tống Khâm Dương đúng giờ buông cây bút máy trên tay xuống, lấy điện thoại di động ra, thuần thục vuốt đến dãy số mà anh đã định bụng sẽ gọi từ trước.
Sau đó, anh lại nhìn về phía ba chữ “Tạ Hàn Dật” mà chần chừ trong giây lát.
Tạ Hàn Dật nói với anh, hôm nay hắn muốn ở trong phòng thu âm sửa lại đoạn nhạc đệm của một bài hát, phỏng chừng đến sáu giờ sẽ xong việc.
Nhưng chuyện sáng tác của đối phương vẫn luôn không có địa điểm chính xác, anh rất ít khi trực tiếp gọi điện thoại đến, một là sợ sẽ làm gián đoạn linh cảm của đối phương, hai là khi Tạ Hàn Dật đang bận thì di động đều ở trong tay của trợ lý, cho dù anh có gọi đến cũng là trợ lý nhận điện thoại.
Tống Khâm Dương suy nghĩ, cuối cùng vẫn nhắn tin cho trợ lý Tiểu Phương của Tạ Hàn Dật, hỏi Tạ Hàn Dật có đang bận gì không.
Sau khi gửi tin nhắn xong, ánh mắt anh phiêu dạt đến khung cảnh bên ngoài cửa sổ sát đất của văn phòng.
Thời điểm anh tỏ tình với Tạ Hàn Dật vào năm 16 tuổi cũng là vào lúc tan học, chạng vạng thế này, hoàng hôn cũng giống hệt hôm nay.
Lúc đó anh căng thẳng đến mức cả trái tim cũng sắp nhảy ra ngoài luôn rồi, giả vờ mạnh mẽ mà bình tĩnh gọi đối phương lại.
Nhưng anh cũng không thể giống như một cô gái nhỏ hờn dỗi mà đỏ mắt dò hỏi: “Mình thích cậu, cậu có thể làm bạn trai của mình không?”
Vậy nên anh nói: “Mạn phép hỏi cậu một câu, tôi có thể theo đuổi cậu không?”
Dù là nam thần họ Tạ có kinh nghiệm đầy mình với trường hợp này, biểu tình lạnh nhạt trên mặt cũng nứt ra một chút, ngay lập tức phản ứng lại, nói với anh: “Không được.”
Có thể là lần đầu tiên bị con trai tỏ tình có chút khϊếp sợ, Tạ Hàn Dật xoay người đi một khoảng, thế mà lại quay về, nghiêm túc nhấn mạnh với anh thêm một lần nữa: “Tôi không thích con trai.”
Từng sợi tóc của Tạ Hàn Dật được ánh hoàng hôn mạ lên một tầng vàng rực, Tạ Hàn Dật nhìn vào mắt anh, trong ánh mắt đó có lạnh lùng, có kinh ngạc, còn có một chút khinh thường.
Nhưng Tống Khâm Dương vẫn đuổi theo, một lần theo đuổi đã đi theo tới tám năm, cuối cùng cũng theo đuổi đến khi Tạ Hàn Dật nói với anh: “Chúng ta thử xem đi.”
Anh vẫn còn nhớ rất rõ ràng hôm đó cũng vào lúc chạng vạng, chân trời hiện lên một ráng đỏ mỹ lệ, máu huyết trong người chảy xuôi cực nhanh theo mỗi một tấc da thịt trong cơ thể anh, mỗi tế bào đều đang kêu gào tỏ vẻ mừng như điên.
Tống Khâm Dương cũng không biết “thời gian thử việc” này sẽ kéo dài bao lâu, anh vẫn luôn giữ chừng mực, không dám quán quá rộng, dính quá chặt, trong tiềm thức vẫn sợ rằng có khả năng đối phương sẽ hối hận.
Hôm nay là ngày 31 tháng 12, qua sáu tiếng đồng hồ nữa là sang năm mới rồi, anh và Tạ Hàn Dật cũng coi như đã đi qua một năm.
Nghĩ đến đây, điện thoại di động của anh lại đột nhiên rung lên.
Tống Khâm Dương cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên là trợ lý Tiểu Phương đã trả lời.
[Giám đốc Tống, anh Tạ vẫn còn đang trong phòng thu âm, có cần tôi gọi anh ấy ra không?]
Tống Khâm Dương đánh chữ đáp lại: [Không có việc gì đâu, không cần.]
Gửi tin nhắn xong, anh cất điện thoại đi, tiếp tục cúi đầu xem tài liệu, cửa văn phòng cũng vang lên tiếng gõ cửa.
“Mời vào.”
Người đi vào là trợ lý của anh, vẻ mặt có chút khó xử: “Giám đốc Tống, giám đốc Diêu vẫn còn đang gây náo loạn ở tầng 13, văn phòng đã bị đập phá thành một đống hỗn loạn rồi, còn dọa muốn nhảy lầu.”
Hai đầu mày của Tống Khâm Dương nhăn lại: “Hắn nói gì?”
“Đại khái là hắn nói rằng mình đã đi theo ngài từ khi bắt đầu thành lập trang web, bây giờ việc làm ăn phát đạt, ngài liền khai trừ hắn, còn khiến hắn sau này không thể lăn lộn trong cái vòng này được, không bằng cứ chết đi cho xong chuyện…” Thư ký Triệu ghét bỏ nói: “Bây giờ đang có một đống người vây quanh chụp ảnh.”
Lông mày của Tống Khâm Dương lại càng nhíu chặt: “Hắn thật đúng là điên rồi, phạm phải sai lầm nghiêm trọng đến mức tiết lộ cả đoạn phim gốc, tôi không kiện hắn đã là niệm tình cũ lắm rồi.”
Diêu Vũ này chính là đàn anh thời đại học của anh, gia nhập đoàn đội từ khi anh sáng lập ra kênh video Phương Đường. Bây giờ Phương Đường đã từ trang web nhỏ phát triển thành một trong những cổng video hàng đầu trong nước. Diêu Vũ vì vậy cũng ỷ vào thân phận thế hệ sáng lập thứ nhất mà giở trò mưu lợi cho riêng mình từ những hạng mục qua tay.
Lần này hắn đúng là lòng tham không đáy, qua mặt anh thay đổi đội ngũ hậu kỳ của một chương trình tạp kỹ tự sản xuất, kết quả là một đoạn ngắn nào đó của chương trình tạp kỹ bị tiết lộ, nếu không phải là anh ra tay xử lý kịp thời, đến khi bị nghệ sĩ khởi tố thì phiền toái rồi.
“Cậu đi gọi bảo an lên đi, đưa cả Diêu Vũ và cả đồ đạc của hắn đóng gói thật tốt rồi mời ra ngoài, yên tâm đi, hắn không dám đi chết đâu.” Tống Khâm Dương châm chọc mà cười một tiếng, nói với thư ký Triệu: “Sau đó nói với các nhân viên đã chụp ảnh, tôi không hy vọng có bất kỳ ảnh chụp hay video về vụ việc này xuất hiện ở trên mạng, nếu có thì sẽ truy cứu trách nhiệm đến cùng.”
“Vâng, giám đốc Tống.” Thư ký Triệu đáp.
Cậu ta quan sát thần sắc trên mặt ông chủ nhà mình. Diện mạo của Tống Khâm Dương thật ra thuộc loại văn nhã quý khí, một đôi mắt hoa đào lúc nào cũng như đang mang theo ý cười, thường ngày khi đối diện với ai cũng ôn hòa có lễ, không hề làm giá vì là một vị tổng giám đốc.
Nhưng khi trong ánh mắt của người như vậy lộ ra vẻ sắc bén mới càng khiến cho lòng người run rẩy.
Giọng điệu của thư ký Triệu cũng không nhịn được căng thẳng một chút: “Đúng rồi, giám đốc Tống, đêm này ngài định dùng bữa tối trên du thuyền…
Cậu ta nhìn thoáng qua thời gian rồi hỏi: “Có muốn xác nhận lại với bên kia không ạ?”
Vẻ sắc bén trên mặt Tống Khâm Dương nhanh chóng tan đi, nói chuyện với cậu ta vẫn có vẻ văn nhã lịch sự như cũ: “Ừ, nói với bọn họ là có lẽ sẽ hơi trễ một chút. Cậu xử lý xong chuyện này thì có thể tan làm được rồi.”
Thư ký Triệu ngẩn người: “Nhưng ngài vẫn đang tăng ca ở công ty mà.”
Khóe miệng của Tống Khâm Dương hơi cong lên, mang theo ý cười nói: “Hôm nay là đêm giao thừa rồi, cậu không ở bên cạnh bạn gái sao?”
“Tôi thật sự có thể đi sao? Cảm ơn ông chủ!”
Thư ký Triệu rốt cuộc vẫn là một người trẻ tuổi hơn hai mươi như anh, được phê chuẩn liền vui sướиɠ thỏa thê mà đi ra ngoài.
Nửa tiếng sau, thư ký Triệu quay trở lại, mang theo hồng trà và bánh kem mua từ quán cà phê dưới tầng.
“Giám đốc Tống, ngài ăn trước một chút điểm tâm đi, sắp đến bảy giờ rồi.”
Tống Khâm Dương ngẩng đầu lên từ bưu kiện trên máy tính, mỉm cười nói: “Cảm ơn.”
Thư ký Triệu vui vẻ nói: “Trước tiên chúc ngài năm mới vui vẻ!”
“Ừ, năm mới vui vẻ.”
Sau khi thư ký Triệu đi rồi, Tống Khâm Dương mới mở hồng trà mà cậu ta mua ra, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, trong hơi nước ấm áp lượn lờ tiếp tục xem bưu kiện công việc.
Trong căn phòng với ánh đèn trần sáng ngời lúc này im lặng đến mức chỉ còn lại âm thanh đánh máy.
***
Cánh cửa phòng thu âm vẫn luôn yên tĩnh bỗng nhiên bị mở ra, vài người đàn ông cùng nhau đi ra từ bên trong, tiếng nói chuyện nhanh chóng khiến hành lang trở nên ồn ào.
Cho dù những người này đều có ngoại hình rất xuất sắc, ánh mắt đầu tiên của mọi người lúc nào cũng vẫn chỉ nhìn thấy người đang đứng ở giữa.
Chỉ riêng vóc người cao gần một mét chín đã đủ khiến người ta chú ý, vai rộng eo hẹp chân dài, tùy tiện mặc một chiếc áo khoác đua xe cũng có thể tạo thành hiệu quả khác biệt.
Điểm mấu chốt là đấng sáng tạo không chỉ chăm chút cho dáng người của hắn, mà đến cả gương mặt kia lúc đang bày ra biểu tình bực bội cũng đẹp đến mức khiến lòng người rung động.
Tạ Hàn Dật vừa đi vừa không kiên nhẫn nói: “Một bài hát sửa đi sửa lại đến bảy lần, dù thế nào cũng muốn hôm nay xong, phim thì quay thành nát bét mà yêu cầu thì rõ cao.”
Cho dù là đang oán giận, nhưng dùng giọng điệu lạnh lùng mà nói ra lại không hề chói tai.
Bên cạnh hắn là dàn nhạc mà anh thuê để đệm nhạc cùng, tay guitar nhuộm tóc đỏ nói tiếp: “Thì chính vì quay chẳng ra sao nên mới trông cậy vào nhạc phim có thể thoát vòng, dựa vào anh Dật mà kéo nhân khí chứ sao nữa.”
Tay trống cũng cười nói theo: “Hiệu quả của bản nhạc này thật sự rất đã, người viết nhạc trong nước tôi chỉ phục mình anh Dật thôi, chờ anh thống trị các bảng xếp hạng, tôi cũng được thơm lây.”
“Không cần nịnh nọt.” Tạ Hàn Dật mím môi: “Tôi sẽ không ép giá đâu, thù lao hôm nay tăng 20% cho các cậu, hôm nay đều vất vả cả rồi.”
“Ôi trời anh Dật ơi, em yêu anh muốn chết!” Tay guitar đang nói cũng phải ôm lấy bờ vai hắn.
Tạ Hàn Dật nghiêng người tránh đi, cảm thấy có chút… ghê tởm.
“Đ* má, sắp tám giờ rồi.” Tay chơi trống nhìn di động, bày ra vẻ mặt tai vạ đến rồi mà bắt điện thoại: “Ôi, bảo bối, thực xin lỗi xin lỗi em nhiều mà, anh xong việc rồi, bây giờ đến đấy ngay…”
Đối với giọng nữ đang không ngừng trách cứ đến mức bên ngoài ống nghe cũng nghe được, tay trống vẫn không ngừng luôn miệng xin lỗi.
Những người khác trong ban nhạc ồn ào.
“Chậc chậc chậc, bị vợ quản nghiêm thật là đáng sợ.”
“Hôm nay không phải là đêm giao thừa sao, phụ nữ đều rất để ý đến điểm này, phải có cảm giác nghi thức mới được.”
“Không chỉ giao thừa thôi đâu, lễ giáng sinh, lễ tình nhân, thất tịch đều phải như vậy! Phiền muốn chết.”
“Tôi lại nhớ năm nay quên mua quà ngày 20 tháng 5 cho bạn gái, kết quả là phải dỗ cô ấy suốt nửa tháng luôn!”
Tạ Hàn Dật bị mấy người này náo loạn đến mức đau đầu, không nhịn được nghĩ, những lúc thế này vẫn là Tống Khâm Dương tốt.
Chưa bao giờ vì mấy chuyện này mà náo loạn nghiêng trời lệch đất, cũng sẽ không gọi điện liên tục, muốn hắn ở cùng anh vào lúc hắn bận rối tinh rối mù.
Vẫn luôn ôn hòa, săn sóc, tiến lùi vừa phải, khiến những lúc người khác ở bên cạnh anh luôn cảm thấy thật thoải mái nhẹ nhàng.
Lúc này, trợ lý Tiểu Phương của hắn đi tới, Tạ Hàn Dật duỗi tay nói: “Đưa di động cho tôi.”
Hắn nhận điện thoại rồi kiểm tra, quả nhiên từ đầu đến cuối Tống Khâm Dương không hề gọi đến một cuộc điện thoại nào, đến cả một tin nhắn cũng không có.
So với bạn gái của bọn họ tốt hơn nhiều.
Tạ Hàn Dật lại click mở WeChat, ảnh avatar của Tống Khâm Dương vẫn im lặng.
Hắn tất wifi đi rồi lại bật lại, vẫn như trước không hề nhận được tin nhắn nào. Tin nhắn gần nhất mà Tống Khâm Dương gửi cho hắn vẫn là từ ba ngày trước.
Thật tốt.
Hắn nghĩ như vậy, trong lòng lại có một tia phiền loạn không rõ lý do.
“Anh Tạ, vừa rồi Tống…” Tiêu Phương liếc mắt một cái, nhìn thấy còn có người ngoài thì vội sửa lời: “
Chị dâu* gửi tin nhắn tới, hỏi anh có đang bận không?”
*Trong bản raw là “tẩu tử”, hiểu là anh dâu cũng được, nhưng đang nói để tránh người ngoài nên mình để thành chị dâu, ý là mấy người khác nghe được sẽ hiểu như vậy.Tạ Hàn Dật nâng mắt lên nhìn cậu ta: “Gửi cho cậu sao?”
“Đúng vậy.” Tiểu Phương khó hiểu trả lời, không rõ anh Tạ của cậu vì cái gì mà bỗng nhiên lại nhíu mày.
“Đưa tôi xem.”
Tạ Hàn Dật nhận lấy điện thoại mà Tiểu Phương đưa tới. Vậy mà Tống Khâm Dương lại gửi tin nhắn cho Tiểu Phương mỗi ngày, đều là về chuyện của hắn, có đôi khi một ngày còn gửi hai tin nhắn.
Cảm giác phiền muộn dưới đáy lòng hắn càng lúc càng rõ ràng, có chút buồn rầu.
Tạ Hàn Dật nhét điện thoại lại cho trợ lý, nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu ta: “Xóa em ấy đi.”
“Hả?” Tiểu Phương có chút không rõ: “Như vậy không tốt đâu ạ.”
“Vậy sau này cậu không được trả lời tin nhắn của em ấy.”
Thật là khôi hài, hắn đang ở ngay đây mà mỗi ngày Tống Khâm Dương còn liên hệ với trợ lý của hắn, vậy bọn họ là cái gì? Mối quan hệ hợp tác làm ăn sao?
Tạ Hàn Dật lấy điện thoại của mình gọi cho Tống Khâm Dương.
Một giây sâu bên kia đã nhận điện thoại, giọng nói của Tống Khâm Dương truyền tới: “Alo?”
“Em đang ở đâu?”
“Tăng ca ở văn phòng.”
Tống Khâm Dương nói chuyện vẫn luôn thong dong lại ôn hòa, không nhanh không chậm, khiến người khác nghe xong cảm thấy tâm trạng rất tốt.
Cảm giác phiền muộn lúc nãy trong lòng Tạ Hàn Dật ngay lập tức biến mất, khóe môi hơi cong lên: “Bây giờ mà vẫn còn đang tăng ca sao, chờ một lát, tôi đi đón em.”
“Được.” Giọng nói mang theo ý cười của Tống Khâm Dương hơi dừng lại một chút rồi mới hỏi: “Đêm nay anh có muốn ra ngoài ăn cơm không?”
“Không đâu, tôi mệt rồi, chúng ta về nhà đi.”
“Được, vậy anh lái xe chậm một chút.” Trong lời nói của Tống Khâm Dương không thể nghe ra bất kỳ vẻ không thoải mái nào.
Dàn nhạc bên cạnh xem xong toàn bộ quá trình vừa rồi đều kinh ngạc trong lòng. Hóa ra Tạ Hàn Dật luôn mang theo cảm giác người lạ chớ gần cũng sẽ giống thế này, giây trước vừa khó chịu cau mày, vừa gọi điện thoái khóe miệng đã không nhịn được cong lên.
Bọn họ nhịn không được trêu ghẹo nói:
“Chị dâu sao?”
“Anh Dật giấu chị dâu cũng kỹ thật, chưa gặp qua bao giờ.”
“Là người ngoài giới sao? Cầu xem ảnh chụp!”
“Còn muốn xem ảnh chụp sao? Lá gan của cậu cũng lớn quá rồi đó! Nhiều minh tinh nữ như thế mà anh Dật còn không động lòng, nhất định là trông chị dâu rất xinh đẹp.”
“Cái đó còn phải nói sao, chắc chắn là một người rất dịu dàng, chỗ nào cũng tốt hết.”
Tạ Hàn Dật cong môi cười trước hành vi nịnh nọt của bọn họ, nhưng lại bởi vì tất cả bọn họ đều đang tưởng tượng dáng vẻ của Tống Khâm Dương mà trong lòng thấy không được thoải mái, mở miệng cắt ngang: “Được rồi, trông em ấy có đẹp hay không không liên quan gì đến các cậu hết.”
Trên đường đi xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm để lấy xe, Tạ Hàn Dật bảo Tiểu Phương gọi điện thoại cho khách sạn năm sao gần đây giao đồ ăn đến tận nhà. Vừa mới giao nhiệm vụ được nửa chừng, bước chân đột nhiên sững lại.
Có một người đàn ông đang đứng trước xe của hắn, đeo kính đen, trên người khoác một bộ tây trang màu đen.
Người đàn ông không hề để tâm đến ánh mắt chán ghét không thèm che giấu của hắn, bình tĩnh nói: “Thiếu gia, tiên sinh mời cậu bây giờ về nhà một chuyến.”
------------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
1. Truy thê hỏa táng tràng theo phong cách nhẹ nhàng, không ngược đến mức khiến người ta đau hết lòng mề, giai đoạn đầu chua chua ngọt ngọt, từ đoạn giữa đến cuối cực kỳ ngọt sủng.
2. Từ đầu chí cuối hai người chỉ yêu lẫn nhau, HE.