Tô Nghi chưa bao giờ gọi cô một tiếng vợ, càng chưa bao giờ làm nũng trước mặt cô, Hứa Nhược Tinh trong nháy mắt không nhúc nhích, nghĩ đến lời Triệu Dư nói, Tô Nghi mất đi một phần ký ức.
Mất đi một phần ký ức, hẳn là sẽ không quên thái độ chính mình ngày thường ở chung với người khác, làm sao ngay cả giọng nói đến ngữ điệu đều thay đổi?
Tô Nghi thấy Hứa Nhược Tinh không đi tới, chỉ là bình tĩnh nhìn mình, lại lên tiếng mang theo không chắc: "Vợ ơi?"
Hứa Nhược Tinh quay đầu nhìn Triệu Dư.
Cô cùng Triệu Dư thực ra không quá quen thuộc, thông qua vài lần đi cùng Tô Nghi gặp cô ấy, biết cô ấy là bạn thân nhất của Tô Nghi. Tô Nghi không muốn Triệu Dư lo lắng, cho nên vẫn chưa nói cho Triệu Dư biết chuyện hợp đồng hôn nhân giữa các cô. Triệu Dư cho rằng, các cô thực sự là đôi vợ vợ ân ái, cho nên mới có tình cảnh như bây giờ.
Hứa Nhược Tinh thực mau liền bình tĩnh lại, hai ba bước đi vào phòng bệnh, Tô Nghi dõi theo cô, Hứa Nhược Tinh chân thật hơn nhiều so với bức ảnh nền trên điện thoại, trang phục áo sơ mi màu trắng sữa, chân mang giày cao gót, hơi có chút khí chất tinh anh trác tuyệt, tay phải cầm điện thoại, gương mặt hiện lên có chút lo lắng.
Tô Nghi nhìn đến cô liền cảm thấy vô cùng an tâm, vừa rồi nhìn ảnh nền điện thoại liền cảm giác được sự thân thiết, hiện tại nhìn thấy người thật, cảm giác càng mãnh liệt hơn, Tô Nghi không tự chủ được hỏi: "Vợ, chị sao không để ý tới em?"
Cô mặc quần áo bệnh nhân to rộng, mái tóc buông xõa, bị ảnh hưởng bởi tai nạn xe, giờ phút này biếu cảm không phải thản nhiên lạnh nhạt, mà là ánh mắt đáng thương nhìn về Hứa Nhược Tinh.
Hứa Nhược Tinh đã bao giờ nhìn thấy Tô Nghi như vậy, tuy nói các cô lúc ở trước mặt mọi người tình cảm vô cùng thân mật, nhưng khi chỉ có hai người, Tô Nghi cũng chẳng thèm chào hỏi cô một câu, cảm giác thật sự vô cùng xa cách.
Tô Nghi như vậy...
Làm cô cảm thấy thực xa lạ, cũng có chút không quen, Hứa Nhược Tinh ngấn ra vài giây, hoàn hồn, hỏi Tô Nghi: "Em còn chỗ nào không thoải mái không? Chị đi gọi bác sĩ."
"Em đi, để em đi!" Triệu Dư xung phong nhận việc, vội lôi kéo Hứa Nhược Tinh đứng vào bên người Tô Nghi: "Chị nói chuyện với cậu ấy đi."
Nói xong giống như cơn gió vụt qua vọt đi.
Hứa Nhược Tinh cúi đầu, quần áo bệnh nhân của Tô Nghi to rộng, làm cho gương mặt càng nhỏ, đề gương mặt mộc, lông mày như trăng non, cô ấy đeo kính áp tròng, là màu nâu. Cô biết Tô Nghi bị cận, khi làm việc đều sẽ đeo một mắt kính gọng mạ vàng, nhưng ra ngoài hoặc lái xe đều là dùng kính áp tròng.
Tô Nghi không phải người thích cười, có lẽ là cùng gia đình trưởng thành có liên quan, nghe nói quan hệ giữa cô ấy cùng cha mẹ không được thân thiết, tính tình trưởng thành từ sớm, bình thường hạn chế duy trì mối quan hệ với người ngoài. Bên người chỉ có Triệu Dư là bạn thân từ nhỏ cùng nhau lớn lên, còn lại chỉ thân thiết nhất với bà ngoại.
Cô từng đi gặp bà ngoại với Tô Nghi vài lần, ở trước mặt bà, Tô Nghi mới có thể nói nhiều hơn một ít, sẽ nói sẽ cười, có khi uống nhiều quá, còn sẽ làm nũng với bà ngoại.Giống như hiện tại như vậy.
Chỉ là hiện tại đối tượng làm nũng đổi thành cô.
Hứa Nhược Tinh nhỏ giọng: "Tô Nghi."
Tô Nghi ngửa đầu, đồng tử đeo kính áp tròng, có vẻ phá lệ sáng ngời, giọng nói ôn nhu, cùng bình thường hoàn toàn không giống nhau, còn chủ động vươn tay nắm lấy ngón tay Hứa Nhược Tinh, hỏi cô: "Sao vậy?"
Có vài giây, Hứa Nhược Tinh đã quên chính mình vừa rồi muốn nói gì.
Cửa phòng bệnh có tiếng người, Triệu Dư quay lại, mang theo bác sĩ vào cùng. Hứa Nhược Tinh chuẩn bị nhích sang bên cạnh nửa bước, Tô Nghi nhất quyết không buông tay, ánh mắt bác sĩ cùng Triệu Dư nhìn về phía các cô nắm tay, bác sĩ cảm khái: "Tình cảm thật tốt."
Triệu Dư phụ họa: "Đúng vậy, hai người họ tình cảm thắm thiết, kết hôn lâu như vậy chưa cãi nhau lần nào!"
Đại khái vì chịu ảnh hưởng từ cha mẹ Tô Nghi, kết hôn không cãi nhau đã là bằng chứng cho hạnh phúc, Hứa Nhược Tinh im lặng, nhìn về phía Tô Nghi, hơi gật đầu, buông lỏng tay cô ra, đứng ở một bên.
Bác sĩ kiểm tra tổng quát cho Tô Nghi, sau đó nói lại một lần nữa kết quả kiểm tra, rất nhiều danh từ chuyên ngành ba người khó mà hiểu được hết, cuối cùng bác sĩ kéo Hứa Nhược Tinh sang một bên.
"Thấy hai người tình cảm ân ái, tôi an tâm rồi, có rất nhiều trường hợp người kia nhìn thấy vợ mình xảy ra chuyện liền ném bỏ vợ ở bệnh viện kìa." Bác sĩ là người nhiệt tình, hắn nhìn Tô Nghi nằm trên giường bệnh nói: "Vợ của cô, sức khỏe không có trở ngại, chủ yếu tổn thương đến phần đầu, khả năng đè đến dây thần kinh, khiến cho trí nhớ bị ảnh hưởng. Trước mắt chưa xuất hiện vấn đề gì khác, nếu có bất kì chỗ nào không khỏe phải kịp thời nói cho chúng tôi. Hai ngày sắp tới tốt nhất nên ở lại viện quan sát, còn nữa bây giờ trí nhớ của cô ấy đang hỗn loạn, mọi người đừng nói lời kí©h thí©ɧ cô ấy, nghe theo cô ấy. Cô cũng nên kể lại những lúc hai người vui vẻ trước kia, giúp khôi phục lại trí nhớ."
"Bệnh trạng này, đã có nhiều người gặp phải chưa?"
"Ngẫu nhiên sẽ có mấy trường hợp." Bác sĩ nói lời thấm thía: "Thần kinh não có nhiều thứ, rắc rối phức tạp, bệnh trạng cũng là tùy từng người mà khác nhau."
Hứa Nhược Tinh nghiêng đầu nhìn hắn: "Vậy có khả năng khôi phục được bao nhiêu?"
"Khó mà nói. Cô ấy còn trẻ, trí nhớ khả năng có thể khôi phục được, hơn nữa cô ấy vừa mới xảy ra tai nạn xe, chức năng cơ thể chưa có hoàn toàn khôi phục, nói không chừng qua mấy ngày có thể khôi phục lại trí nhớ."
Nói tới đây bác sĩ thở dài: "Trường hợp không có khôi phục trí nhớ cũng từng có, chúng tôi làm bác sĩ sẽ dốc sức điều trị, nhưng người nhà cũng phải chuẩn bị tâm lý đến trường hợp xấu nhất."
Hứa Nhược Tinh hiểu được.
Bác sĩ trước khi rời đi dặn dò thêm một lần: "Nhất định không được kí©h thí©ɧ cô ấy, nghe theo cô ấy, vốn dĩ trí nhớ của cô ấy hiện tại liền rất hỗn loạn, lại chịu kí©h thí©ɧ...."
Kia phỏng chừng sẽ càng nguy hiểm.