- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Sủng
- Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Với Vợ HE
- Chương 21: Dán mặt
Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Với Vợ HE
Chương 21: Dán mặt
Hứa Nhược Tinh đã từng ngủ cùng Tô Nghi, các cô kết hôn được hai năm, luôn sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Có một lần về nhà bà ngoại, bà ngoại đột nhiên ốm, Tô Nghi thức trắng đêm chăm sóc, cô bởi vì không yên tâm, cũng lùi lại công việc để bên cạnh Tô Nghi. Buổi tối cô ngủ ở trong phòng Tô Nghi, Tô Nghi sau nửa đêm vào phòng, nằm xuống cô liền tỉnh, cô hỏi Tô Nghi: "Bà ngoại ngủ chưa?"
Tô Nghi nói nhàn nhạt: "Bà ngủ rồi."
Dường như không muốn nói nhiều, cô quay người qua, nhìn đến Tô Nghi đưa lưng về phía chính mình, ở giữa cách một khoảng bằng cánh tay, cô im lặng, cũng không muốn nói thêm câu nào.
Buổi tối đó ngủ không được ngon, sáng 6 giờ hơn bị đồng hồ báo thức đánh thức, mở mắt ra, Tô Nghi đã không ở trên giường, cô ngửi thấy một chút hương vị, nhìn đến Tô Nghi ở trong phòng bếp bận rộn, thật khó tưởng tượng, Tô Nghi cũng là người biết nấu cơm.
"Em luôn tự mình nấu cơm." Tô Nghi nói: "Từ rất nhỏ đã bắt đầu."
Cô khi đó không biết, cho rằng Tô Nghi khi còn nhỏ cũng sẽ có cha mẹ chăm sóc, bà ngoại bên cạnh yêu thương. Không nghĩ tới Tô Nghi không nói dối, cô ấy nói từ nhỏ, thật là từ lúc còn rất nhỏ bắt đầu, một đứa bé vài tuổi, không biết nấu cơm, cha mẹ bận rộn bỏ mặc, liền tự nấu sôi nước, mỗi ngày ăn mì gói. Vừa mới bắt đầu cũng không biết phải thả gói gia vị, liền ăn mì sợi khô khốc, bà ngoại lại kể lúc ấy: "Chính là một đứa bé ngốc, mì gói không có vị gì cũng nuốt xuống được."
Tô Nghi đưa đôi đũa cho bà ngoại, nói: "Con không phải vẫn sống tốt được đây sao."
Một câu làm người im lặng.
Cùng với hiện tại giọng điệu làm nũng hoàn toàn khác nhau, Hứa Nhược Tinh nhìn Tô Nghi, lại nhìn chiếc giường chính mình vừa lấy ra, nói: "Chị liền ngủ nơi này."
"Tại sao chứ?" Tô Nghi khó hiểu, đi đến bên người cô: "Cùng em ngủ, không được sao?"
Hứa Nhược Tinh nhấp môi: "Tô Nghi."
Tô Nghi hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn trên mặt Hứa Nhược Tinh, hai mắt sâu thẳm, hình như có lời muốn nói, tuy nhiên Hứa Nhược Tinh cuối cùng chỉ nói: "Em cần phải nghỉ ngơi, mà giường quá nhỏ, chúng ta hai người nằm đó, em sẽ không thoải mái."
Giường bệnh là giường đơn, cũng không lớn, cô nói thực hợp lý, nhưng Tô Nghi lại lắc đầu, bình tĩnh nhìn cô: "Em muốn chúng ta ngủ chung."
Tựa hồ hôm nay không cùng nhau ngủ, sẽ không bỏ qua cho cô.
Hứa Nhược Tinh không phải chưa từng ngủ chung với cô ấy, đối mặt với sự bướng bỉnh của Tô Nghi, cô mím môi: "Em chắc chưa?"
Tô Nghi không do dự: "Chắc chắn."
Hứa Nhược Tinh gật đầu: "Được."
Tô Nghi có chút vui vẻ, cô xoay người trở lại bên giường bệnh, vỗ vỗ vị trí bên người, Hứa Nhược Tinh buông chăn lông, mới vừa đi đến mép giường đã bị Tô Nghi giữ chặt, cả người ngồi ở bên người cô ấy, Tô Nghi hỏi: "Em hay ngủ bên phải hay là bên trái?"
Hứa Nhược Tinh hồi tưởng lần trước: "Bên phải."
Tô Nghi nhấc lên chăn nằm về bên phải, nhường ra một nửa giường, các cô tuy rằng gầy, nhưng giường bệnh cũng không lớn, song song nằm xuống cánh tay không thể tránh khỏi chạm vào nhau. Tô Nghi mặc áo ngủ mới mua về, trên người có mùi vải mới, cùng với mùi hương dưỡng thế hòa vào thành cảm giác ấm áp.
Hứa Nhược Tinh muốn nghiêng người đi, cánh tay bị Tô Nghi ôm, cô rũ mắt, nhìn thấy xoáy trên tóc Tô Nghi, mái tóc vừa gội xong còn phát ra mùi hương, không phải Tô Nghi thường dùng, là hương hoa hồng.
Ôm cánh tay cô còn dùng gương mặt cọ cọ áo ngủ, Tô Nghi ngửa đầu: "Vợ ơi, chúng ta trước khi ngủ hay nói chuyện gì?"
"Trước khi ngủ em không nói lời nào."
"Phải không? Em cho rằng trước khi ngủ, sẽ cùng chị nói nhiều thứ chuyện."
Hứa Nhược Tinh tò mò: "Vì cái gì?"
Tô Nghi nói: "Em khi còn nhỏ một mình ở nhà, thường xuyên cùng TV nói chuyện."
Khi đó điện thoại chưa biết gọi, cha mẹ cô cũng không rảnh, bà ngoại phải đi công tác. Mỗi lần tan học trở về, hoặc là nghỉ, cô đều sẽ nói chuyện với TV, giả tưởng TV là người bạn của mình.
Tô Nghi cười cười: "Sau này nếu em có một người bạn thân, em nhất định sẽ thường xuyên cùng cô ấy nói chuyện phiếm."
Hứa Nhược Tinh thật ra không biết cô cùng Triệu Dư ở chung hằng ngày ra sao, nhưng sau khi gặp mặt vài lần, Tô Nghi nói chuyện cùng Triệu Dư xác thật gần gũi hơn nhiều so với nói chuyện cùng cô, Tô Nghi tiếp tục nói: "Cho nên em nghĩ, em khẳng định cũng cùng chị nói đủ thứ chuyện trên đời."
Vậy cũng không nhất định.
Hứa Nhược Tinh suy nghĩ trong lòng, khả năng em chỉ nói nhiều với người mình thích.
Chị lại không phải người mà em thích.
Hứa Nhược Tinh nói giọng có chút buồn: "Phải không?"
Tô Nghi dựa vào cô, cọ cọ: "Đúng vậy."
Hứa Nhược Tinh không nói chuyện, Tô Nghi hô hấp vững vàng, dựa cánh tay cô, mềm mại. Hứa Nhược Tinh nhịn không được cúi đầu xem, Tô Nghi cũng không ngủ, liền ôm cánh tay của cô không buông, tầm mắt rơi trên ánh đèn đầu giường, ánh đèn màu vàng ấm áp, không phải thực chói mắt, ánh mắt Tô Nghi vẫn luôn nhìn về phía đèn, ngẫu nhiên chớp mắt, lông mi ở trước mắt như một mảnh nhỏ trăng non in bóng lên tường, không khí yên tĩnh, gương mặt Tô Nghi cọ cọ vào cánh tay Hứa Nhược Tinh, nhìn thật lâu mới nhắm mắt lại.
Hô hấp nhợt nhạt, lâu dài, an ổn.
Khi Hứa Nhược Tinh lại cúi đầu, Tô Nghi đã ngủ rồi, cô ấy ngủ rất sâu.
Trước kia Tô Nghi ngủ không được sâu, một chút động tĩnh cô ấy đều sẽ bừng tỉnh.
Có lần cô cùng Tô Nghi tham gia tiệc tối, đặt một phòng khách sạn, theo lý thường là ngủ cùng một phòng. Buổi tối đó cô bị rót rất nhiều rượu, ban đêm đi vệ sinh rất nhiều lần, mỗi lần động tác đều thực nhẹ nhàng, nhưng mỗi lần mở mắt ra Tô Nghi vẫn còn chưa ngủ, cô lo lắng, hỏi Tô Nghi: "Không ngủ được sao?"Tô Nghi nói: "Ngủ không được."
Cô tưởng vấn đề do mình, nói: "Có phải do chị đánh thức em không? Chị bảo trợ lý thuê thêm phòng nữa?"
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Sủng
- Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Với Vợ HE
- Chương 21: Dán mặt