Chương 18

Tô Nghi buông cô ra, hơi gật đầu, cùng Hứa Nhược Tinh một đường trở về, khi đến bệnh viện gặp phải kiếm tra phòng. Cửa phòng bệnh trừ bỏ bác sĩ còn có mấy người, người phụ nữ bắt lấy tay áo hộ lý: "Mấy người sao lại thế này? Bệnh nhân sao không ở trong phòng? Cô ta có phải đã xuất viện rồi? Tôi nói cho các người, cô ta không thể xuất viện, cô ta còn chưa bồi thường đâu!"

Những người khác phụ họa: "Đúng thế! Còn chưa bồi thường đâu! Nếu như cô ta bỏ chạy, chúng ta liền tìm bệnh viện của các người để đòi!"

Quả thực là ngang ngược vô lý, càn quấy, hộ sĩ nghe xong mặt đen lại: "Bệnh viện của chúng tôi không canh giữ người."

"Hộ lý nào mà ăn nói như thế?" Người phụ nữ lập tức nổi giận: "Cái gì kêu bệnh viện các người không phải canh giữ người? Tôi xem bệnh viện mấy người chính là bao che, xem cô ta là kẻ có tiền, chúng ta không có tiền, khi dễ chúng ta đúng không?"

Hộ lý không lý do gì tự nhiên bị mắng, một bụng tức giận, lập tức phản bác: "Ai khi dễ các người? Có tiền hay không có tiền, bệnh viện chúng tôi không phải là đều đến khám bệnh hay sao? Ai khi dễ các người!"

Đại khái thanh âm cao chút, người phụ nữ bị rống ngây ngẩn cả người, ngay sau đó không thuận theo không buông tha, muốn bắt cổ áo blouse trắng của hộ lý, nắm tay bị người nắm lấy, Hứa Nhược Tinh đứng ở trước mặt hộ lý: "Không cần khó xử người khác."

"Hay lắm! Đã trở lại?" Người phụ nữ nói giọng trách móc: "Có phải muốn chạy hay không? Tôi nói cho mà biết, tôi biết công ty địa chỉ mấy cô ở đâu, muốn chạy, không có cửa đâu!"

Cô điềm nhiên: "Đã có giấy xác nhận sự cố chưa?"

Người phụ nữ muốn hất tay Hứa Nhược Tinh ra, quăng hai lần không bứt ra được, sắc mặt ngày càng khó coi: "Sự cố gì? Xác nhận cái gì? Đừng có tranh cãi với tôi cái gì có cái gì chưa, cô nói đi định bồi thường như thế nào? Chồng tôi hiện tại còn nằm treên giường bệnh kìa, không thể động đậy mà đi làm, tổn thất này phải bồi thường cho tôi!"

Hứa Nhược Tinh gật đầu: "Bà muốn bồi thường như thế nào?"

Người phụ nữ tựa hồ không ngờ Hứa Nhược Tinh dễ nói chuyện như vậy, xem mắt bốn phía, đôi mắt những người khác đều rơi trên người bà ta, ngay cả hộ lý đều dùng ánh mắt khác thường nhìn bà ta, hơi hơi hé miệng: "Trước hết đền cho chúng tôi tiền thuốc men."

"Đúng vậy." Người đàn ông bên cạnh người phụ nữ mở miệng: "Tiền thuốc men phải bồi thường, cũng phải bồi thường tiền công hắn không thể đi làm được, một ngày hai trăm tệ."

Những người khác chen lên nói: "Còn có phí chăm sóc.""Còn có phí tổn thất khác đều phải phụ trách!"

Đại khái là Hứa Nhược Tinh không hé răng nên đã cho bọn họ tự tin, một đám lá gan cũng lớn, bắt đầu công phu sư tử ngoạm.

Tô Nghi đứng ở một bên nhíu mày, Hứa Nhược Tinh cho cô ấy một ánh mắt trấn an, lắc đầu ý bảo Tô Nghi đừng lên tiếng.

"Được." Nói ầm ĩ nhao nhao, Hứa Nhược Tinh cùng Tô Nghi đều không có mở miệng, những người này đáy lòng bắt đầu bồn chồn, nhưng giả vờ trấn định.

"Liền chỉ như vậy. Xác định chưa?" Hứa Nhược Tinh hỏi: "Xác định chỉ có như vậy thôi sao?"

Vài người hai mặt nhìn nhau, hoài nghi chính mình, chẳng lẽ vừa mới nói ít quá à? Hứa Nhược Tinh làm ra vẻ bồi thường toàn bộ, ngay cả hộ lý đều nhìn không được: "Chị này, hai người có thể chờ khi nào có giấy xác nhận sự cố rồi chia trách nhiệm cũng được."

Người phụ nữ kia nghe thế vội lên tiếng: "Chỉ như vậy!"

Sợ nhiều lời thêm một câu Hứa Nhược Tinh sẽ đổi ý.

Hứa Nhược Tinh gật đầu: "Được."

Cô nói xong cúi đầu lướt di động, người khác quay đầu nhìn lẫn nhau, bà ta không chịu nổi, hỏi: "Cô làm gì thế?"

Hứa Nhược Tinh nói: "Tôi tra xem lừa gạt tống tiền, sẽ bị phán tù mấy năm."

Nói xong giương mắt xem mấy người kia: "Giấy xác nhận sự cố còn chưa gửi về, các người không có quyền nói là chúng tôi chịu trách nhiệm toàn bộ, cho dù chúng tôi chịu trách nhiệm toàn bộ, cũng nên do cảnh sát phán định. Vấn đệ bồi thường, cũng nên là cảnh sát và công ty bảo hiểm cùng chúng tôi trao đổi."

"Các người không có bất luận chứng cứ gì, giấy xác nhận sự cố cũng chưa có, lại đưa ra đòi bồi thường. Hơn nữa đưa ra yêu cầu bồi thường nhiều thứ như vậy, đã cấu thành tội xảo trá tống tiền, chính là ba năm tù..."

Vài người sắc mặt sợ hãi, bà ta nuốt nước miếng: "Cô đừng có hù dọa người!"

"Tôi sẽ không hù dọa ai, nếu bà có yêu cầu, tôi có thể giới thiệu cho bà một luật sư."

Cô nói nghiêm túc lại đứng đắn, những người khác thật đúng là không dám tiếp tục nói thêm lời nào, ngay cả hộ lý vừa mới tức giận cũng cúi đầu cười, cùng đồng nghiệp nói với Tô Nghi: "Tô tiểu thư, ngày mai còn phải làm kiểm tra lại một lần nữa."

Tô Nghi gật đầu cùng hộ lý vào cửa. Hộ sĩ thông báo một ít việc, Tô Nghi ngày mai phải lấy máu, 6 giờ rưỡi, còn có một ít kiểm tra phụ nữa, hộ sĩ cầm đơn đưa cho Tô Nghi, không quên khen Hứa Nhược Tinh: "Tô tiểu thư, vợ của chị thật lợi hại."

Mấy người nhà đó, từ năm viện đến bây giờ, vẫn luôn thương lượng làm thế nào để đòi bồi thường, ngay cả người bệnh đều không chăm sóc tới nơi tới chốn, các cô sớm nhìn không thuận mắt, cũng không thể nhiều lời. Còn lo lắng Tô Nghi cùng Hứa Nhược Tinh không thể nói lý với bọn họ, có thế bị người ta làm quá hay không.

Không nghĩ tới Hứa Nhược Tinh dễ như trở bàn tay giải quyết bọn họ, còn khiến bọn họ sợ hãi im miệng.

Quá lợi hại.

Tô Nghi nghe được các cô khen Hứa Nhược Tinh trong lòng cảm thấy sung sướиɠ.

Hứa Nhược Tinh đẩy cửa ra bước vào, hộ lý liền chào hỏi xong đi ra ngoài, Tô Nghi ngồi ở trên giường bệnh, ánh mắt rơi vào trên người cô, không e dè nhìn.

Hứa Nhược Tinh không biết ra sao: "Làm sao vậy?"

"Vừa rồi các cô ấy đang khen chị." Tô Nghi vỗ vỗ vị trí bên người, ý bảo Hứa Nhược Tinh ngồi xuống, Hứa Nhược Tinh ngồi ở bên người cô, Tô Nghi giương mắt, bốn mắt nhìn nhau, cười: "Em cũng muốn khen chị."

Nói xong không đợi Hứa Nhược Tinh phản ứng lại, Tô nghi hơi nghiêng người, tới gần Hứa Nhược Tinh, ở dưới ánh mắt kinh ngạc của Hứa Nhược Tinh, môi dán lên gương mặt, hôn một cái.

___

Tô Nghi: Làm chuyện tốt cần phải được khen thưởng.

Hứa Nhược Tinh: Lại khen thêm một chút.

Tô Nghi:...