Chương 17: Hôn

Tô Nghi có tra không?

Cô ấy không hề lừa dối cô một chút nào.

Hai người ở trên hợp đồng hôn nhân đã viết rành mạch, không được can thiệp đời sống tình cảm của đối phương. Hơn nữa, Tô Nghi đã rõ ràng nói có người yêu thích, cũng hứa hẹn, sau khi kết hôn sẽ không có bất cứ hành động đi theo người khác. Hứa Nhược Tinh phỏng đoán người mà cô thích kia hẳn là không ở trong nước, ít nhất, không có cơ hội để gặp nhau.

Mấy năm nay, cô cũng chưa bao giờ nghe được chuyện gì về người kia thông qua Tô Nghi, nửa câu lời nói đều không có, biết được sinh nhật của người đó là bởi vì ngày đó là công ty cô tổ chức show thời trang, mời rất nhiều người trong giới đến. Tô Nghi là vợ của cô, tự nhiên cũng tham dự, ngày đó các cô ở chung một khách sạn, trợ lý đặt cho hai người một phòng. Khi trở về phòng cô đi trước Tô Nghi một bước, nhìn thấy được bánh kem, cô biết Tô Nghi sinh nhật là ngày năm tháng ba, trước một ngày hai người kết hôn. Cho nên chắc chắn không thể là sinh nhật của Tô Nghi, mà người có thể khiến cô ấy đặt bánh kem như vậy, không nhiều lắm, cho nên cô thực nhanh liền liên tưởng đến, cũng gửi tin nhắn cho Tô Nghi: "Có cần nhường phòng lại cho em không?"

Cô cho rằng Tô Nghi là muốn cùng người cô ấy thích cùng nhau ăn sinh nhật, thực tri kỷ làm ra nhượng bộ.

Tô Nghi lại trả lời cô: "Cái gì?"

Cô gửi lại: "Chị nhìn đến bánh kem, hôm nay là sinh nhật của người em thích phải không?"

Tô Nghi chậm chạp không có trả lời, cô tắm rửa xong ra tới thì nhìn đến Tô Nghi một mình ngồi ở trên sô pha ăn bánh kem, nhìn cô đi ra, Tô Nghi hỏi: "Ăn không?"

Cô đi qua, Tô Nghi nói: "Hứa Nhược Tinh, em sẽ không làm bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến chuyện hôn nhân của chúng ta, tinh thần cùng thể xác đều sẽ không."

Một câu nói này thực không thể hiểu được, cô suy nghĩ thật lâu mới nghĩ ra, có lẽ bởi vì bản thân nói nhường lại phòng, Tô Nghi mới có thể nói nói vậy.

Ngày đó buổi tối, Tô Nghi một người ngồi ở trong phòng khách, ăn hơn phân nửa chiếc bánh kem, ký ức của cô vẫn còn mới mẻ, ngay cả ngày hôm đó, đều nhớ rất rõ ràng.

Ngày mười chín tháng bảy.

"Vợ ơi?" Hứa Nhược Tinh nghe thấy tiếng gọi bên tai, cô chợt tỉnh táo lại, phát hiện Tô Nghi đang dựa rất gần, gần đến cô có thể thấy lông mi của Tô Nghi vừa dài vừa cong, khi chớp mắt lông mi run nhè nhẹ, như cánh ve, khiến cho trong lòng Hứa Nhược Tinh mỏng manh chấn động, cô rụt lại phía sau: "Làm sao vậy?"

"Em hỏi chị mà. Chị còn chưa trả lời em."

"Chuyện gì?"

"Chị từng có bạn gái cũ hay không?"

"Chị sao?" Hứa Nhược Tinh bật cười, cô lắc đầu: "Không có."

"Thật vậy sao?" Biểu cảm Tô Nghi rõ ràng cao hứng, tựa hồ chuyện cô không có bạn gái này rất lấy được lòng cô ấy, hỏi: "Trước kia cũng chưa từng yêu ai sao?"

Hứa Nhược Tinh nhớ đến trước kia.

Cô không phải không muốn yêu, là bị người theo đuổi quá nhiều, từ cấp hai bắt đầu, trong ngăn tủ nhét đầy thư tình cùng quà tặng của mọi người, nhưng khi đó say mê học tập, không có thời gian đi yêu đương. Khi tới tuổi yêu đương, người bên cạnh cơ bản đều có người yêu.

Sau này lên đại học năm hai, đυ.ng phải người điên cuồng theo đuổi, làm cô cảm giác yêu đương này như hồi cấp hai bị theo đuổi đến sợ hãi, không có được cảm giác rung động.

"Kia lại nói tiếp, hai chúng ta là mối tình đầu của nhau sao..."

"Thật tốt đẹp." Tô Nghi vui vẻ cười: "Vợ, chúng ta quen nhau như thế nào?"

Bốn phía ồn ào náo động, thỉnh thoảng có hơi ấm lượn lờ dâng lên, xoay quanh các cô, mùi hương đồ ăn nồng đậm, hỗn hợp quán ăn khuya độc đáo náo nhiệt, Hứa Nhược Tinh nhẹ nhàng nói: "Quen nhau qua đi xem mắt."

"Vậy khẳng định là yêu từ cái nhìn đầu tiên. Em đoán chắc là như thế, giữa chúng ta ai là người thổ lộ trước?"

Hứa Nhược Tinh còn chưa có mở miệng, Tô Nghi lại nói: "Chắc chắn là em."

"Vì cái gì?" Hứa Nhược Tinh có chút tò mò, nhìn Tô Nghi, đôi mắt cô ấy không mang kính áp tròng, đồng tử là đen như mực, khi nhìn người khác híp mắt lại, cô ấy nói: "Trực giác."

Tô Nghi hướng ánh nhìn về Hứa Nhược Tinh: "Là em phải không?"

Hứa Nhược Tinh nghĩ, đề nghị kết hôn giả là cô ấy trước nói ra, xem như một loại "thổ lộ" theo cách đặc biệt đi? Cô gật đầu: "Ừm, là em."

Tô Nghi một chút cũng không kinh ngạc, gật đầu: "Thật tốt."

Nói xong kéo tay Hứa Nhược Tinh, nắm ở lòng bàn tay, cúi đầu nói: "Em vẫn luôn cho rằng em sẽ không kết hôn."

Từ nhỏ chứng kiến cuộc hôn nhân thất bại, đối với cô đả kích lớn mức nào không cần nói cũng biết, cô lên cấp hai có đoạn thời gian là dựa vào thuốc mới có thể đi vào giấc ngủ. Mỗi lần đến họp phụ huynh trước sau mấy ngày, đều là ác mộng của cô. Thời điểm tồi tệ nhất, từng có đêm leo lên mái nhà ký túc xá, nhìn xuống, trước mắt là màu đen, ánh đèn đường mơ màng như đang dụ hoặc cô nhảy xuống.

Cô khắc chế lại xúc động muốn nhảy xuống, nhưng khống chế không được cảm xúc trào dâng trong lòng, cô suy nghĩ, cô cả đời không muốn kết hôn.

Nhưng không nghĩ tới, cô vậy mà lại kết hôn, còn là cùng người mình thích.

Loại cảm giác này, kỳ diệu đến mức không chân thật, Tô Nghi đột nhiên vươn tay véo mu bàn tay Hứa Nhược Tinh.

"Em làm gì thế?"

"Có đau hay không?"

Hứa Nhược Tinh dở khóc dở cười: "Đương nhiên đau."

"Vậy không phải giả."

Hứa Nhược Tinh khẽ thay đổi biểu cảm, mím môi.

Tô Nghi mắt đối mắt với cô, bình tĩnh nói: "Chị cũng không phải giả."

Là vợ của em.

Thật sự đã kết hôn.

Tô Nghi nói xong ôm Hứa Nhược Tinh, trước ánh nhìn chăm chú của đám đông, trong quán vừa an tĩnh lại ầm ĩ, cô ôm Hứa Nhược Tinh, tràn đầy cõi lòng đều là người này.

Nhưng mà Hứa Nhược Tinh.

Không dám đáp lại.

Hứa Nhược Tinh ngây ngốc ngồi đó, đôi tay rũ tại bên người, để mặc cho Tô Nghi ôm chính mình, bốn phía có người tò mò nhìn qua, nói: "Tô Nghi, chúng ta cần phải trở về."