Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Với Vợ HE

Chương 12

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hoài Hải, công ty của Tô Nghi.

Hai người đồng thời đứng lại, quay đầu nhìn về phía trong, cửa không đóng kín mít, khe hở có thế nhìn đến một người đàn ông giơ cái ly, thuận lợi mọi bề, là cha của Tô Nghi.

Hứa Nhược Tinh lúc sáng có gọi điện cho ông ta, trợ lý nói: "Tô luật sư đang ở tòa án, chờ kết thúc sẽ thông báo có cuộc gọi từ chị."

Chính là cho tới bây giờ, cũng không có trả lời.

Việc này cô còn không có nói cho Tô Nghi, nhưng cô phỏng đoán Tô Nghi đã biết, Tô Nghi không nhúc nhích, nói với Hứa Nhược Tinh: "Khi còn nhỏ cha mẹ em thường xuyên cãi nhau, mỗi lần đều là vì kiện tụng, bọn họ sẽ không phụ trách cùng một vụ án, nhưng thường sẽ bởi vì cùng một vụ án mà cãi nhau ầm ĩ."

Tô Nghi khi đó không hiểu, lần đầu tiên cãi nhau còn tưởng rằng là chính mình sai, thật cẩn thận lấy lòng hai bên, cùng cha nói lời nhẹ nhàng, lại chạy tới cùng mẹ làm nũng.

Mãi đến sau này, càng ngày càng nhiều tranh cãi, cô kẹp ở bên trong thế khó xử, rốt cuộc có một lần sau khi hai người bùng nổ cãi nhau cô khóc lóc nói: "Ba mẹ còn cãi nhau nữa thì ly hôn đi!"

Lúc đó cô mới vài tuổi, căn bản không hiểu cái gì là ly hôn, chỉ là nghe cha mẹ nói nhiều quá, liền nhớ kỹ, cha cùng mẹ đều phản đối lời cô nói.

"Không có con, chúng ta đã sớm ly hôn!"

Tuy rằng ông ấy không có nói rõ, nhưng Tô Nghi biết, chính mình là chướng ngại vật, liên lụy đến sự nghiệp của hai người, sau này hai người thật sự ly hôn, cô lại tự trách, có phải hay không bởi vì ngày đó lời cô nói dẫn tới bọn họ ly hôn, cô bắt đầu từ việc nhỏ không đáng kể tìm một chút thứ có thể xoay chuyển, bắt đầu từ khe hở lé lói tìm yêu thương hai người dành cho chính mình.

Nhưng càng tìm, trái tim càng thấy băng giá, càng tìm càng thêm phũ phàng, bọn họ căn bản là không yêu cô. Cha cô nói rất đúng, không có cô, bọn họ đã sớm ly hôn, cô lúc trước nói cha mẹ ly hôn đi, chỉ là thuận thế làm cho hai người bậc thang để leo xuống, hai người không một chút quan tâm đem tất cả cảm xúc bất mãn đều đẩy cho cô, làm cô lo lắng sợ hãi thừa nhận hết thảy, chẳng sợ khi đó cô mới vài tuổi.

Cô sau này dọn qua đi sống cùng bà ngoại, từ chối gặp cha mẹ, chỉ là ngày lễ ngày tết, sẽ cùng bọn họ cùng nhau ăn bữa cơm, nói những đề tài chuyện vu vơ không đau không ngứa.

Lần trước cô gặp mặt cha cô, là khi nào?

Tô Nghi đã quên.

Cô nhìn về phía Hứa Nhược Tinh: "Cha mẹ chị có cãi nhau không?"

Hứa Nhược Tinh lắc đầu: "Rất ít."

Cha mẹ cô đều hiểu lý lẽ, cô từ nhỏ liền cực ít khi nghe được cha mẹ tranh cãi, Tô Nghi nói: "Thật hạnh phúc."

Là hạnh phúc mà cô nằm mơ đều muốn có được.

Cô muốn trước nay đều không phải một gia đình hoàn chỉnh, cô có thể tiếp thu cha mẹ cô không hòa thuận, nhưng không thể tiếp thu được phương thức như cha mẹ đã đối xử với cô, Hứa Nhược Tinh thấp giọng gọi: "Tô Nghi."

"Em đi phòng vệ sinh." Tô Nghi chớp mắt, hỏi Hứa Nhược Tinh: "Chị ở đây chờ em được không?"

Hứa Nhược Tinh biết cô muốn chỉnh đốn lại cảm xúc, gật gật đầu, không theo sau.

Tô Nghi vào trong phòng vệ sinh, vốc một chút nước lạnh vào trên mặt, những hình ảnh ấy khi còn nhỏ lại hiện ra, không chỗ che giấu, những cảm xúc ấy không kiêng nể gì công kích lấy tâm trí cô.

"Em hôm nay buổi tối không rảnh ở bên cạnh Tô Nghi, buổi tối anh trở về sớm một chút."

"Anh cũng không rảnh, cơ quan muốn liên hoan."

"Không thể đẩy lùi lại sao? Cả ngày cơ quan cơ quan, Tô Nghi không phải con gái anh sao? Cha con bé còn chưa có chết đâu!"

"Nói chuyện cho cẩn thận! Bảo tôi chăm sóc Tô Nghi, em đi đâu? Buổi tối đi làm gì? Đi tiếp khách? Tiếp như thế nào?"

"Tô Trường Hòa lặp lại lần nữa thử xem! Tôi không muốn cãi nhau với anh, đón Tô Nghi rồi gửi chỗ mẹ tôi đi."

"Muốn gửi thì đi mà gửi."

Kết quả hai người một người xách theo túi xách, một người cầm chìa khóa xe, liền như vậy rời đi khắc khẩu trong nhà, để lại cô một người, lẻ loi, cô độc nhìn phòng khách vắng lặng.

Tô Nghi thấy trái tim đau thắt lại, sắc mặt trắng bệch, đôi tay cô đè ở bên cạnh bồn rửa tay, ngón tay bóp thật chặt, đầu ngón tay đè ép đến biến hình cũng không có phát hiện.

Vừa rồi Tô Trường Hòa khí phách hăng hái cùng giọng nói bén nhọn mãnh liệt kí©h thí©ɧ cô trong quá khứ khác hăn nhau. Tô Nghi nhíu chặt mày, cảm giác không khí càng thêm loãng, không gian bắt đầu vặn vẹo, cô hít sâu, giống một con cá sắp chết, đang liều mạng nuốt vào nguồn nước, Tô Nghi cảm thấy mơ hồ, khi hướng bên cạnh dựa vào thì được một người đỡ, phía sau truyền đến thanh âm: "Tô Nghi?"

Là Hứa Nhược Tinh.

Tô Nghi quay đầu, gương mặt Hứa Nhược Tinh tại giờ phút này vô cùng rõ ràng, lôi cô từ lốc xoáy ra ngoài, vặn vẹo bốn phía chậm rãi khôi phục nguyên hình.

Hứa Nhược Tinh đầy mặt lo lắng: "Em làm sao vậy?"

"Không có việc gì." Tô Nghi nói: "Đột nhiên đau đầu, khả năng tai nạn xe cộ còn không có hoàn toàn khỏi hắn."

Hứa Nhược Tinh hiểu rõ: "Đợi lát nữa nói một tiếng với đồng nghiệp của em, chúng ta đi trước?"

Tô Nghi nói: "Không cần, em không sao."

Cô nói xong nhìn Hứa Nhược Tinh cười cười, sắc mặt có chút tái nhợt, Hứa Nhược Tinh không nhiều lời, cùng Tô Nghi ra khỏi phòng vệ sinh. Trùng hợp Tô Trường Hòa phòng bên đó đột nhiên mở cửa, bên trong nối đuôi nhau đi ra một ít người, Tô Trường Hòa bị nâng niu săn đón đứng ở chính giữa: "Tô luật sư, đi Hoài Hải cũng không thể quên chúng tôi, giới thiệu chút khách hàng cho chúng tôi được không?"

"Đó là đương nhiên." Tô Trường Hòa cười thoải mái, Tô Nghi đứng ở phía sau bọn họ lại nắm chặt nắm tay, không hề chớp mắt xem những người đó rời đi, Tô Trường Hòa quẹo vào một dãy hành lang khác, Tô Nghi mới thu hồi tầm mắt.

Cô trầm mặc vài giây, phía sau Hứa Nhược Tinh gọi: "Tô Nghi."

Tô Nghi quay đầu, hành lang đèn chiếu trên người Hứa Nhược Tinh, chiều vào đồng tử, đôi mắt trong trẻo, Hứa Nhược Tinh nói: "Không phải em sai."

Bọn họ cãi nhau, không phải em sai.

Bọn họ ly hôn, cũng không phải em sai.

Tô Nghi cảm thấy chóp mũi đau xót, dường như trở lại khi còn nhỏ, cha mẹ cãi nhau xong khiến cô liền sợ hãi, co rúm lại ở thế giới của chính mình, ảo tưởng đúng theo như lời của cha mẹ, không có cô thì tốt rồi.

Chính là khi đó không có người an ủi cô.

Mãi cho đến cha mẹ ly hôn, không có người nào nói với cô một câu, không phải cô sai.

Câu an ủi này đến muộn bao nhiêu năm, đánh tan cảm xúc của Tô Nghi, khóe mắt cô đỏ lên, giương mắt nhìn Hứa Nhược Tinh, cắn chặt môi, đột nhiên xoay người, đôi tay ôm eo Hứa Nhược Tinh, gắt gao ôm lấy, vùi đầu ở trong lòng ngực, sợi tóc vướng lên cằm Hứa Nhược Tinh, ngứa ngứa.

___
« Chương TrướcChương Tiếp »