Edit: Phong Nguyệt
"Ai nhìn cậu?" Đàm Trì hoảng hốt vì bị bắt quả tang, bào khoai tây như phát tiết, cứng ngắt nói: "Không biết xấu hổ."
Chưa nói xong, do bào nhanh quá nên cắt trúng tay, cậu bực bội thổi thổi vết thương.
Cậu không mắc bệnh tiểu thư, cộng thêm vết thương nhỏ nên không để ý, tiếp tục bào khoai tây.
Nào ngờ Trình Hoài cúi người túm lấy tay cậu, nhẹ nhàng thổi: "Đừng bào nữa."
Đàm Trì cầu mà không được, nhún vai định ra ngoài thì bị Trình Hoài cúi đầu ngậm ngón tay, sau đó mυ"ŧ mυ"ŧ, làm cậu tê dại như bị sét đánh, tim đập ầm ầm, đỏ mặt muốn trốn.
Trình Hoài nhanh chóng nhả ra, cẩn thận thổi vết thương, hỏi: "Hộp thuốc ở đâu?"
Đầu ngón tay lành lạnh, không thấy đau nữa.
Đàm Trì rút tay về, cố tỏ vẻ lạnh nhạt lấy khăn giấy lau tay, từng phút từng giây đều cảm thấy nghẹt thở, xụ mặt chỉ chỗ để hộp thuốc.
Trình Hoài vừa ra khỏi phòng bếp, Đàm Trì lập tức vứt khăn giấy, nhìn đầu ngón tay bị thương, trái tim đập loạn xạ, tay nắm thành quyền nện xuống gạch men, đau đớn làm sức cậu yếu đi, cậu che mặt tức tối nói: "Phiền quá đi."
Đàm Trì tự xưng là người theo chủ nghĩa lý tính, tất cả đều được phân chia rạch ròi. Đối với cậu, có rất nhiều thứ không thể vượt qua giới hạn. Tựa như hồi niên thiếu, ngoại trừ Ôn Nhược Lan, cậu phân chia những người khác thành người ngoài, phân chia Trình Hoài thành anh em, đặt ước mơ lên tháp cao... Không có bất cứ thứ gì có thể đi quá giới hạn, một khi đi quá giới hạn sẽ như nhiều chất hóa học đặt trong phòng thí nghiệm, chúng sẽ phát nổ, không thể khống chế.
Đàm Trì ghét thứ không thể khống chế.
Thời niên thiếu, tình huống mất khống chế liên tục phát sinh, cậu hăm hở nghênh đón. Thật vất vả tiếp nhận sinh hoạt hiện tại, phân chia lại mọi thứ, ai ngờ sau khi mất trí nhớ lại dẫn tới tình huống không thể kiểm soát lần nữa, làm cậu hoang mang rối loạn.
Đàm Trì chán ghét cảm giác hoảng loạn không biết làm sao lúc này.
Nghĩ vậy, đầu ngón tay lại rỉ máu, cậu mυ"ŧ vết thương, phát hiện bên trên có dính hơi của Trình Hoài, xấu hổ và khó chịu trước phản ứng của mình, lấy khăn giấy tùy tiện bịt miệng vết thương rồi ra khỏi phòng bếp.
Không thể tiếp tục như vậy, phải đem mọi chuyện trở lại vị trí vốn có.
Trình Hoài thuận lợi tìm được hộp thuốc, kéo Đàm Trì đang ủ rũ qua xử lý vết thương, dặn dò: "Đừng dính nước."
Đàm Trì nhíu mày, lãnh đạm nói: "Đừng xem tôi như con nít."
"Không xem em như con nít," Trình Hoài sắp xếp lại hộp thuốc, cưng chiều xoa tóc cậu, ghé bên tai cậu nói: "Xem em như bạn trai."
Đàm Trì nghe vậy càng thêm nóng nảy.
Có trăm ngày cách giải toán, nhưng đáp án chỉ có một, nguyên lý cũng chỉ có một.
Khi Đàm Trì giải bài toán tình yêu, cậu định nghĩa tình yêu là thứ vô hình, tình yêu linh hồn và du͙© vọиɠ thể xác không liên quan đến nhau, phải là kiểu bạn tâm giao, thấu hiểu lẫn nhau, như Văn Yến Bác vậy, chứ không phải dựa vào du͙© vọиɠ. Sau khi mất trí nhớ, đủ loại dấu hiệu của cậu đối với Trình Hoài chỉ là do phản ứng của hormone. Rõ ràng là du͙© vọиɠ con người quấy phá, không phải tình yêu.
Vô sỉ, hạ lưu.
Đây là tổng kết của Đàm Trì đối với cảm giác xa lạ của mình trong ngày hôm nay.
Trình Hoài quay về phòng bếp xử lý nguyên liệu nấu ăn, Đàm Trì đang tự "làm toán", di động bỗng vang lên, thấy là Văn Yến Bác, bèn nhận điện thoại, ôn hòa hỏi: "Sao vậy?"
"Đàm Trì, nhà tớ bị rỉ nước, dưới đất đều là nước," Hình như Văn Yến Bác có chút nôn nóng, chần chờ hỏi: "Tớ... tớ có thể ở nhà cậu một đêm không? Tớ cũng biết làm phiền cậu rồi, nhưng hiện giờ tớ không có cách nào khác."
Đàm Trì vô thức nhìn bóng người mơ hồ trong bếp, không lập tức từ chối: "Cậu đừng gấp, tìm người đến sửa chưa?"
Gần đây có nhiều khách sạn, tạm thời đến khách sạn ở đi chứ!
Lỡ lát nữa người trong bếp tức giận thì sao?
"Có, người ta bảo mai mới đến." Văn Yến Bác dừng lại, hơi chần chờ nói: "Thật ra tớ cũng không muốn quấy rầy cậu, nhưng tớ chỉ còn lại một người bạn tốt là cậu."
Thực tế khoảng cách hai nhà không xa.
Còn ở cùng một tiểu khu.
Đàm Trì lại nhìn bóng người bận bịu trong phòng bếp, kinh ngạc nhận ra mình lại để tâm Trình Hoài theo thói quen, lẽ ra cậu phải chọc tức Trình Hoài để anh chia tay mình mới đúng, thay đổi chủ ý: "Cậu ở đâu? Tớ đón cậu."
"Tớ... tớ ở dưới lầu nhà cậu." Văn Yến Bác nói.
Đàm Trì không hiểu ý Văn Yến Bác, thấy hai người là bạn bè nên không cảm thấy gì: "Cậu chờ tớ xuống đón."
Lúc ra ngoài, cậu vi diệu nhìn Trình Hoài, do dự một lát rồi ra ngoài đi về phía thang máy, vừa đi vừa thuyết phục mình: "Dù sao mình và Trình Hoài cũng không nên."
Còn vì sao không nên, cậu không nghĩ kỹ.
Cậu bóp bóp băng keo cá nhân, cảm giác đau đớn kí©h thí©ɧ lý trí của cậu.
Mười mấy lầu không cao, chỉ vài phút đã xuống dưới.
Đàm Trì thấy Văn Yến Bác dựa vào tượng sư tử, thấy cậu như trút được gánh nặng cười một cái, khập khiễng đi qua.
Trên người y ướt đẫm, sơ mi trắng và quần cao jean hệt như vớt từ dưới nước lên, loáng thoáng phác họa dáng người cao lớn.
"Cậu sao vậy?" Đàm Trì vội vàng cởϊ áσ khoác khoác lên người y, thuận tiện vươn tay đỡ, nhíu mày lo lắng hỏi.
"Ngại quá, lại phiền cậu." Văn Yến Bác khập khiễng, một chân chống đất, ra vẻ không sao, cười nói: "Sàn nhà trơn quá bị ngã, không sao."
Đàm Trì đỡ người vào thang máy, "Lên lầu tắng rửa rồi thay quần áo trước đi, ướt hết rồi."
Không biết Trình Hoài thấy Văn Yến Bác sẽ có phản ứng gì?
"Được." Văn Yến Bác dựa cả người vào cậu, "lơ đãng" cười nói: "Tự dưng tớ thấy hâm mộ Trình Hoài, trước kia tớ không biết cậu tốt như vậy."
Đàm Trì khẽ gật đầu cười có lệ, đang suy nghĩ làm sao để Trình Hoài mở miệng chia tay, không lâu sau đã tìm thấy phương pháp.
Đỡ Văn Yến Bác vào nhà, Trình Hoài vừa lúc mặc tạp dề bưng đồ ăn ra khỏi phòng bếp.
Sáu mắt giao nhau, bầu không khí lặng ngắt như tờ.
Văn Yến Bác trừng mắt không dám tin nhìn Trình Hoài mặc tạp dề nấu canh, âm thầm liếc nhìn giá giày và phong cách bài trí, biết Trình Hoài không ở đây mới khẽ thở phào.
Không ngờ Trình Hoài đã đuổi tới nhà Đàm Trì trước mình một bước!
Trình Hoài thấy nửa người Văn Yến Bác dính lên Đàm Trì, ánh mắt tối sầm, tự nhiên để thức ăn lên bàn, đi tới tiếp nhận Văn Yến Bác ướt dầm ướt dề từ trong tay Đàm Trì, đỡ người đến sofa.
Văn Yến Bác được anh "dìu", tay bị siết đau, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Trình Hoài, thấy hai mắt đen láy kia ẩn giấu sát khí xen lẫn mỉa mai, như nhìn thấu y, y bị ánh mắt kia nhìn chằm chằm đến khó thở.
...Đây là cảnh cáo.
"...?" Đàm Trì chờ anh phát hỏa, chờ anh vô cớ gây rối, chờ anh miên man suy nghĩ, chờ nhận lấy căm giận ngập trời, ngây ngẩn cả người.
"Thất thần làm gì, chuẩn bị quần áo cho Văn tiên sinh," Trình Hoài không để ý nhìn cậu.
Tư thái kia như đang tuyên thệ chủ quyền, trực tiếp xếp Văn Yến Bác vào vị trí khách.
Đàm Trì không chờ được cãi nhau, sức chiến đấu giảm mạnh, héo hó chạy về phòng ngủ lấy quần áo, lật một hồi lại cầm bộ quần áo mới trong tủ quần áo khác, phấn khởi đi ra.
Lúc này, Văn Yến Bác bị đưa vào phòng tắm tắm rửa, Trình Hoài thuận tay khóa cửa, cho Đàm Trì một cái nhìn sâu hút.
Đàm Trì muốn vào đưa quần áo, bị Trình Hoài xách cổ ngăn cản, lấy quần áo từ tay cậu, không khách sáo nói: "Tôi đưa vào là được, em đi thay quần áo đi, coi chừng bị cảm."
"Đây là quần áo tôi đặc biệt chuẩn bị cho cậu ấy," Đàm Trì cố tình níu tay áo anh, thành khẩn nói: "Trong ngăn tủ còn có rất nhiều, nếu cậu ấy không thích bộ này thì có thể đổi bộ khác."
Mấy bộ quần áo mà nhà tài trợ tặng trước kia được cậu cất trong rương.
Cậu và Văn Yến Bác xấp xỉ nhau, cậu nói chuẩn bị cho ai là chuẩn bị cho người đó.
Trình Hoài gạt tay cậu ra, không ừ hử, không biết vui hay giận, bình tĩnh cầm quần áo vào phòng tắm, quần áo bị vò thành một cục bại lộ cảm xúc chân thật của anh.
"...?" Đàm Trì đứng ở cửa thấy anh không có phản ứng gì, thầm lẩm bẩm sao không tức giận, về phòng ngủ thay quần áo rồi trở ra nhìn nhìn thức ăn trên bàn, chạy vào phòng bếp xử lý nguyên liệu còn thừa, liếc Trình Hoài cũng theo vào, nghi hoặc nhìn động tác của cậu: "Văn Yến Bác hiếm khi tới, tôi phải cho cậu ấy nếm thử tay nghề của tôi!"
Trình Hoài ôm ngực híp mắt nhìn chằm chằm cậu không nói gì.
"Đúng rồi, Văn Yến Bác thích ăn cay, cậu thêm một chút ớt vào đi." Đàm Trì không dám quay đầu nhìn anh, vờ nghiêm túc xắt rau, không ngừng nói: "Chân cậu ấy bị thương, nhà tôi không có loại thuốc đó, cậu giúp tôi ra ngoài mua đi."
Sắc mặt Trình Hoài vẫn như cũ, không thèm để ý, còn tri kỷ hỏi: "... Còn gì nữa không?"
"... Đêm nay Văn Yến Bác muốn ở đây, cậu thuận tiện mua bàn chải đánh răng, khăn lông giúp tôi, tôi sợ cậu ấy không quen." Đàm Trì có thể phát giác ánh nhìn mãnh liệt của đối phương, nắm chặt dao phay bình ổn tâm thần, "Còn nữa, mua thêm giày, qυầи ɭóŧ, cậu ấy không thể mặc đồ ướt được."
"Được thôi." Trình Hoài khẽ nhếch môi, híp mắt, "Cơm nước xong cùng đi."
Dễ nói chuyện như vậy?
Đàm Trì hồ nghi liếc anh một cái, không tức giận thật à?
Chẳng qua có nghi hoặc đến đâu cũng không thể hỏi, đành nghẹn trong ngực, thấy Trình Hoài xác thật tuân thủ câu "Không để bụng", nghẹn một bụng xắt rau.
Có chỗ nào giống thích cậu?
Theo khái niệm tình yêu của cậu, Trình Hoài không thuộc về phạm vi bạn tâm giao mà thuộc về loại sau, vì dục niệm nguyên thủy của con người, vừa khéo cậu đẹp... Mà nếu nói vậy, hôm trước ở phòng tắm cũng không làm gì cậu.
Chẳng lẽ Trình Hoài thật sự là 0?
"Để tôi." Trình Hoài lấy dao phay từ tay cậu, cúi đầu nghiêm túc xắt rau, bình tĩnh không gợn sóng.
Đàm Trì nhìn chằm chằm anh, tâm tình cực kỳ tệ, Trình Hoài làm giúp cậu hai món, Văn Yến Bác tắm rửa xong thay quần áo ra ngoài, ba người ngồi xuống bàn ăn, hài hòa một cách kỳ lạ.
Chưa kịp động đũa, chuông cửa bỗng reo inh ỏi.
Đàm Trì chạy ào ra cửa, xuyên qua mắt mèo thấy người tới, nhướng mày, tâm tình vi diệu mở cửa.
Vừa hé cửa, thiếu niên lập tức đá văng cửa: "Đàm Trì!!"
Đàm Trì bị dọa hết hồn, trừng mắt giận sôi máu: "Nhãi ranh!!!"
Lại là kia thằng điên Đàm Dập.
Đàm Dập đỏ mắt u oán nhào về phía cậu, trên tay cầm một con dao, Đàm Trì thầm hô "khốn kiếp", nghiêng người né tránh, xoay người đạp mông cậu ta một cái làm cậu ta chúi nhũi.
Đàm Dập túm chặt cái giá bên cạnh ổn định cơ thể, xoay người tiếp tục nhào lên, chưa được hai bước đã bị Trình Hoài túm tay đoạt dao từ phía sau, bẻ ngược tay Đàm Dập.
"Ông gϊếŧ mày! Ông gϊếŧ mày!" Đàm Dập tức đến đỏ mặt, khàn giọng gào rống, hốc mắt đỏ bừng, hung ác trừng: "Đàm Trì, tao với mày không đội trời chung!"
Đàm Trì trợn mắt mỉa mai, lấy sợi dây thừng trong phòng khách, mặc kệ cậu ta phun nước miếng chửi bới, liên hợp với Trình Hoài trói cậu ta lên ghế, nhét táo vào miệng cậu ta.
"Nếu tôi đoán không sai, người mẹ hiền huệ của cậu bị phạt tù nhỉ?" Đàm Trì phủi bụi trên tay, chống tay lên đầu gối, nhếch môi cười: "Nếu không sao cậu lại tới đây gϊếŧ người phóng hỏa?"
Tuy quá trình đưa Thẩm Giai Tuệ về quy án không nằm trong kế hoạch của cậu, song cũng hoàn thành dựa vào tiềm thức.
Đàm Dập liều mạng trừng cậu, la hét giãy giụa hồi lâu, ghế dựa phát ra tiếng rầm rầm, điên cuồng mắng chửi Đàm Trì trong lòng.
Đàm Trì không để ý đến cậu ta, lúc ngẩng đầu, ánh mắt lạnh thêm mấy phần, lấy di động gọi cho Đàm Diêm Hồng, không lạnh không nhạt nói chuyện Đàm Dập đến nhà ám sát.
"Con là anh nó, con xử lý là được." Đàm Diêm Hồng ngập ngừng, "Ngoài ra ba và Thẩm Giai Tuệ đã ly hôn, không còn quan hệ vợ chồng, Đàm Dập cũng không có quan hệ gì với cô ta."
Đàm Trì cười nhạo, "Quả nhiên ích lợi lớn nhất."
Tác phong trước sau như một.
Đàm Diêm Hồng không tức giận, kiên nhẫn hỏi: "... Khi nào về nhà?"
"Không rảnh." Đàm Trì vô tình ngắt điện thoại, liếc nhìn Đàm Dập đang trừng mình, chậc chậc hai tiếng, cười mỉa mai: "Em trai, ba em lại nhờ anh xử lý em. Lần này tới cục cảnh sát, có lẽ phải vào Trung Tâm Cải Tạo..."
Đàm Dập "ưm ưm", hai mắt mở to đến mức xuất hiện tơ máu.
Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, không biết Đàm Trì chết bao nhiêu lần rồi.
Ba người cơm nước xong, Đàm Trì vừa rửa chén vừa lướt di động tìm tin tức của Thẩm Giai Tuệ, không khác gì với Đàm Diêm Hồng và Đàm Dập nói. Vụ án ban đầu chỉ là vụ bắt cóc sai khiến, sau có kẻ thần bí gửi tài liệu quan đến bưu điện cho cảnh sát, chứng cứ chắc chắn, đề cập đến vài vụ án cũ năm xưa.
Một là Đàm Trì bị ám sát, fans xoát lên hot search, chửi Thẩm Giai Tuệ cẩu huyết lâm đầu, thuận miệng chửi tổ tông Thẩm gia một trận, khu bình luận dưới Weibo của Thẩm Diệp bị thất thủ, toàn những lời khó nghe.
Có điều Thẩm Diệp chỉ bàn chuyện làm ăn không quan tâm ngôn luận trên mạng, vào lúc này, bộ xã giao tuyên bố tin tức Tạ thị bị Thẩm gia thu mua.
Hai là chân tướng Sở Lăng nhảy lầu.
Trong video vạch trần sự thật, Thẩm Giai Tuệ như đóa hoa lạnh lẽo, thành thật thú nhận mình đã gọi điện thoại cho Sở Lăng trước khi cô chết, bà ta biết Sở Lăng thích Ôn Tiêu, bắt tử huyệt của cô, lên án mỉa mai.
Chuyện cũ năm xưa lại trở thành sóng to gió lớn, dư luận tràn đầy căm phẫn, không lâu sau xông lên hot search.
Năm đó Ôn Tiêu và Sở Lăng là tri kỷ, là chị em. Sở Lăng trong lúc bị trầm cảm đã xem Ôn Tiêu là ánh mặt trời, không ngừng đè nén tình cảm, lại nhịn không được muốn gần gũi Ôn Tiêu.
Nhưng Ôn Tiêu thích đàn ông.
Sau khi Ôn Tiêu bị phốt đạo nhạc, Sở Lăng không lập tức bác bỏ tin đồn, mãi đến khi Ôn Tiêu tìm cô. Tất cả giao dịch dơ bẩn, uy hϊếp đe dọa đều tan rã trong khoảnh khắc nhìn thấy Ôn Tiêu, Sở Lăng không nói gì, chỉ dăm ba câu đã đồng ý làm sáng tỏ.
Thẩm Giai Tuệ lại không chịu buông tha, vạch trần bí mật của Sở Lăng, từng câu từng chữ đâm vào vết thương của cô.
Tất cả đều là những câu chuyện vặt vãnh mà hồi đó Ôn Nhược Lan kể cho cậu nghe, kết hợp với tin tức mà thám tử điều tra được trong mấy năm cậu ở giới giải trí.
Đàm Trì không biết sao khóe mắt ươn ướt, chụp một bức ảnh rửa chén: 【Ngày mới 🐶】
Cùng lúc đó, Trình Hoài thờ ơ gọt táo trong phòng khách, nhàn nhạt nói: "Nghe nói hôm nay Văn tiên sinh muốn ở đây?"
Văn Yến Bác cười nói: "Ở tạm một đêm."
Trình Hoài để táo lên bàn, lấy khăn giấy lau tay, ngước nhìn y bằng ánh mắt đen láy, trong mắt phiếm ý lạnh thấu xương, lạnh lùng nói: "Văn tiên sinh cảm thấy ở nổi sao?"
"... Ở không nổi." Văn Yến Bác quét mắt nhìn Đàm Dập hất mũi lên trời giận dỗi, "Do tớ sơ sót. Cơ mà tớ có thể ngủ tạm sofa."
Ban đầu Đàm Trì sợ quét tước phiền toái nên mua chung cư hai phòng một sảnh, Đàm Trì ở một phòng, Đàm Dập hiển nhiên không thể đi, có lẽ sẽ ở phòng khách. Nhưng sao y có thể dễ dàng từ bỏ, quyết tâm muốn lưu lại.
Dường như hôm nay y mới thật sự nhận thức Trình Hoài, dưới túi da ưu nhã cao quý là răng nanh, dễ chọc chỗ nào? Chỉ lơ đãng nhìn một cái đã làm y nổi da gà.
"Trì Trì mềm lòng, đôi khi nhìn người không rõ," Trình Hoài không nhìn y, lôi hộp thuốc dưới bàn ra, gỡ hai băng keo cá nhân trên cổ xuống, để lộ vết cắn mờ nhạt, thay bằng hai cái khác: "Nhưng không sao, tôi là bạn trai của em ấy, không ngại giúp em ấy tiêu diệt những kẻ mang ý xấu."
Văn Yến Bác định mở miệng đáp trả, liếc thấy dấu dâu tây mờ nhạt trên cổ Trình Hoài, nhất thời hoảng loạn, lại bị ám chỉ uy hϊếp.
"Cổ cậu sao thế?" Y không nhịn được hỏi.
Trình Hoài mỉm cười một cái mới liếc nhìn y, nghiêng đầu nhìn một vị trí trong phòng bếp, sâu xa hỏi: "Cậu thấy sao?"
Một câu làm người ta mơ màng.
Dạ dày Văn Yến Bác cuộn nhào, không ngờ Trình Hoài ra tay nhanh như vậy, đảo mắt đã bắt được người.
Dù y thèm muốn tài hoa và bối cảnh hào môn của Đàm Trì, song vẫn cảm thấy buồn nôn.
Đàm Trì rửa chén xong đi ra, lấy ví tiền, bảo Văn Yến Bác ở nhà xem TV hoặc lên mạng, kéo Trình Hoài cải trang xuống lầu mua đồ dùng liên quan. Vừa ra khỏi cửa, Trình Hoài lập tức nắm tay cậu, Đàm Trì tránh né, thấy tránh không thoát, ngoan ngoãn theo anh vào thang máy.
Con số trong thang máy không ngừng thay đổi, Đàm Trì nhích qua phải tránh xa Trình Hoài, nhìn sang nơi khác, làm lơ bàn tay ấm áp trong tay mình.
Trong thế giới phân chia của cậu, lúc đầu Văn Yến Bác là bạn bè không gần không xa, sau đó cứu cậu, ít nhiều cũng nhiễm sắc thái lãng mạn, hơn nữa Văn Yến Bác không mơ ước cậu, làm cậu cảm thấy nguy hiểm như người khác, nên Văn Yến Bác là loại an toàn có thể thích.
Hồi niên thiếu, Đàm Trì phân Trình Hoài là đối thủ đáng gờm, là anh em tốt nhất, sao cậu có thể làm lộn xộn được? Không thể làm lộn xộn, nếu làm lộn xộn có nghĩa là phản bội. Trình Hoài chủ động làm lộn xộn, ruồng bỏ tình nghĩa anh em, trải qua thời gian dài, Trình Hoài bị cậu phân thành kẻ thù, tình huống hiện tại khiến Đàm Trì cảm thấy chẳng ra sao...
Người vào thang máy càng lúc càng nhiều, Trình Hoài che chắn cho Đàm Trì đang ngẩn người trong góc, né tránh va chạm.
Lại suy nghĩ cái gì?
Đến lầu một, mọi người lục tục đi ra ngoài, Đàm Trì bất giác hoàn hồn, bị Trình Hoài nắm tay rời đi.
Vào siêu thị quen thuộc, Đàm Trì tỉ mỉ chọn một bộ bàn chải màu trắng và những đồ dùng liên quan. Trình Hoài mặc cậu mua, cầm thêm một bộ màu đen.
"Không cần mua nhiều như vậy." Đàm Trì bỏ về giá.
Trình Hoài lại bỏ vào xe hàng, "Tất cả đều là đồ dự phòng."
Đàm Trì nghĩ nghĩ cảm thấy có lý, không kiên trì bỏ lại.
Đến khu mua giày, cậu cầm đôi dép lê thỏ lông xù, Trình Hoài thuận tay cầm đôi khác số, Đàm Trì do dự hỏi: "Cái này không cần dự phòng chứ?"
"Em không sợ số đo Văn Yến Bác không đúng?" Trình Hoài xoa đầu cậu, hiếm khi nhắc nhở.
Đàm Trì nghe anh nhắc đến Văn Yến Bác cảm thấy kì quái, song thấy trong mắt anh không có ý xấu, không nghi ngờ nữa, "Được rồi."
Mua đồ dùng hằng ngày xong, Đàm Trì dẫn anh dạo cửa hàng qυầи ɭóŧ nam, lựa cho mình mấy cái dự phòng, khi chọn cho Văn Yến Bác, ảo não gãi đầu, lúng túng nói: "Làm sao bây giờ, tôi quên hỏi số đo rồi."
"Mua XXL." Trình Hoài xách túi hàng, sửa tóc tai cho cậu: "Mua màu em thích là được."
"...?" Đàm Trì cảm thấy anh kỳ kỳ, dọc đường đi như được ăn mật, đè xuống bực bội, quyết định tiếp thu ý kiến, chọn một cái màu đen chuẩn bị tính tiền.
Trình Hoài giữ chặt tay cậu, dẫn dắt từng bước: "Mua một cái đủ chứ?"
"Cậu ấy chỉ ở một đêm." Đàm Trì khó hiểu nhìn anh: "Cái này không đến mức dự phòng chứ."
"Chân cậu ta bị thương, em xác định chỉ ở một đêm?"
Nếu không phải biết rõ Trình Hoài không thích Văn Yến Bác, Đàm Trì cho rằng anh siêu lòng lần nữa, săn sóc tỉ mỉ như vậy, sờ cằm suy tư một lát, Đàm Trì chọn hai cái qυầи ɭóŧ tứ giác rồi tính tiền.
Em gái thu ngân nhận đồ, trộm nhìn hai người đeo khẩu trang, trêu chọc: "Đôi tình nhân ân ái như hai người hiếm thấy lắm đó."
"... Sao cô biết chúng tôi là tình nhân?" Đàm Trì mờ mịt.
Chẳng lẽ bị người nhận ra?
Khóe mắt Trình Hoài lộ vài phần ý cười.
Em gái thu ngân bỏ đồ vào túi rồi nhìn Đàm Trì cười nói: "Ngài luôn chọn đồ cho vị tiên sinh này, vừa thấy là biết hai người đang trong thời kỳ cuồng nhiệt."
"... Không phải, tôi tôi không phải..." Đàm Trì muốn biện giải, "Tôi không phải chọn cho cậu ta."
Trình Hoài cười ngắt lời, "Bạn trai tôi hơi xấu hổ."
Em gái thu ngân hiểu, đưa túi cho Trình Hoài, gật đầu sang sảng nói: "Biết mà, nhìn ra được."
Đàm Trì chưa kịp phân bua đã bị Trình Hoài nắm tay dắt ra ngoài, mặt cậu đỏ như máu, xấu hổ giận dữ tránh tay Trình Hoài, bất mãn nói: "Tôi không mua cho cậu, sao cậu không cho tôi nói rõ ràng."
Vào cửa hàng chọn... cái đó cho Trình Hoài rất xấu hổ có được không!
Làm người hiểu lầm như vậy, mặt mũi cậu để đâu?
"Nói càng nhiều càng dễ bị người ta nhận ra." Trình Hoài thấy cậu nghẹn đỏ mặt, cảm thấy đáng yêu cực kỳ, "Em muốn chúng ta lên hot search vì dạo cửa hàng này?"
Đúng là có khả năng này.
Đàm Trì nhăn mặt, không ầm ĩ nữa, ngoan ngoãn nắm tay anh trở về nhà, nghẹn đến mức khó chịu, chờ về nhà giao đồ cho Văn Yến Bác.
Nào ngờ trong nhà không còn bóng dáng của Văn Yến Bác, chỉ có Đàm Dập vừa thấy hai người thì cắn vải "ưm ưm" giãy giụa, hung tợn trừng họ, hệt như chó điên bị trói.
"Người đâu?" Đàm Trì không thấy người, tìm mấy phòng cũng không thấy, "Chân cậu ấy bị thương, có thể đi chỗ nào?"
Trình Hoài thay bàn chải đánh răng lên kệ, một đen một trắng dựa vào nhau, ném quần áo vào máy giặt, hờ hững nói: "Có lẽ thấy chật quá nên đi rồi."
"Chật?" Liên tưởng đến tình huống quái dị của Trình Hoài suốt đường đi, chạy vào phòng vệ sinh, nhíu mày hỏi: "Sao chật? Lát nữa cậu đi rồi, Đàm Dập ném trong phòng khách. Cậu và Văn Yến Bác nói gì?"
Trình Hoài không giận, kiên nhẫn nói: "Chưa nói gì."
Chỉ gỡ băng keo cá nhân ra thôi.
Đàm Trì thấy anh không giống nói dối, móc di động ra gọi cho Văn Yến Bác, giọng nói ôn hòa như ngày thường truyền đến: "Người đại diện đến đón tớ, nói là có một hợp đồng quan trọng cần bàn ngay lập tức."
Cúp điện thoại, Đàm Trì nhìn hai bộ dụng cụ trên bồn rửa mặt, khó hiểu: "Cậu ấy không ở đây, cậu để đặt hai bộ lên làm gì? Tôi cất vào."
Cậu mới vừa chạm vào ly đánh răng đã bị Trình Hoài ôm lấy từ phía sau, tay bị đè lên bụng, cậu chớp chớp mắt, nghĩ đến Trình Hoài thích cậu là vì du͙© vọиɠ, hô hấp trật nhịp: "Trình Hoài, cậu đừng làm bậy... Thằng điên Đàm Dập còn ở bên ngoài!"
"Mua cũng mua rồi" Trình Hoài vùi đầu lên cổ cậu cọ vài cái, áp lên người cậu, thoải mái nhắm mắt: "Văn Yến Bác không ở, tôi ở."
Đàm Trì nhìn dụng cụ để trên giá, rõ ràng là đồ đôi, bỗng nhận ra anh sớm có dự mưu, lại nghĩ tới lời của em gái thu ngân, mặt đỏ như máu, kịch liệt giãy giụa: "Cậu chơi tôi!"
Hèn gì dọc đường đi tâm tình vui vẻ, nào giống như chọn đồ cho người khác?
Tự mua cho mình thì có!
Trình Hoài giữ chặt người trong lòng, hơi lắc lư theo cậu, khẽ dỗ dành: "Em để bên chỗ tôi, tôi để bên chỗ em, rất công bằng."
"Đó là..." Đàm Trì không phản bác được, nghẹn một bụng, khó chịu nói: "Ở thì ở, cũng không nói không cho cậu ở, nhưng có ba điều kiện"
—— Mất trí nhớ thì không cần phụ trách sao?
"Được, một trăm điều kiện cũng được." Trình Hoài nhẹ giọng cười nói.
"Việc nhà cậu làm, cơm cậu nấu, tôi ngủ phòng chính cậu ngủ phòng khách, chịu không nổi tôi thì có thể đi, tôi không cản." Đàm Trì bĩu môi, "Chừng nào nghĩ ra bổ sung tiếp."
Tối đến, Đàm Trì tắm rửa xong, đút Đàm Dập ăn một ít để cậu ta đói bụng không la hét nổi, sau đó về phòng chuẩn bị ngủ.
Nào ngờ Trình Hoài tự đổ nước lên giường, nhàn nhạt ôm ngực hỏi Đàm Trì: "Làm sao bây giờ?"
Đàm Trì hầm hừ, "Cậu nói đi?"
"Chỉ có thể ngủ trong phòng chính cùng em." Trình Hoài đề nghị.
Đàm Trì tức giận muốn đập đầu anh, liên tục nói được, kéo người vào phòng chính, tự tay xốc chăn hầu hạ, dịch chăn cho anh.
Xong việc, cậu đứng lên ra ngài.
Trình Hoài thấy cậu rời đi, cuối cùng cũng nóng nảy duỗi tay giữ chặt cậu, lặng lẽ nhìn người không nhúc nhích: "Đừng đi."
Đàm Trì gạt tay anh ra, mang dép con thỏ ra ngoài, "Tôi ngủ không được, đi viết bài hát."
Cậu ra phòng chính thuận tay đóng cửa lại, thoáng thấy Đàm Dập cười trào phúng: "Sao, phát hiện bạn trai anh dùng thủ đoạn mơ ước anh nên phiền?"
Đàm Trì mặc kệ cậu ta, lấy vải trên bàn nhét vào miệng cậu ta.
Lúc trang trí nhà cửa, cậu có tạo cho mình một phòng nhạc, có thiết bị cách âm, nhạc cụ đầy đủ, có điều đêm nay cậu nằm bò trên bàn mãi mà không viết ra được một bài nào, lại nghĩ tới hồi trước có livestream ca hát, dứt khoát mang thiết bị ra, để tránh bại lộ thân phận, cậu cải trang thành Gamma, livestream trên nền tảng livestream ONE, đăng ký clone là Lỗ Tai Quái Vật.
"Cốc cốc cốc ——"
Có người gõ cửa.
Đàm Trì không để ý, cậu biết là Trình Hoài, một bên giận anh làm ướt giường, một bên là cố tình giận dỗi, cầm mic hát bừa mấy bài, số người xem từ từ tăng cao, lát sau đã tới hai ba ngàn.
【Tiểu Tiểu Tiểu: Đại thần! Giọng ca thần thánh! Support cực mạnh! Hay quá à!】
【Thứ phải thừa nhận quá nhiều: Đang làm bài tập cũng sửng sốt bật dậy, aaaaaaaa hay quá!】
【Mèo méo meo: Hoả tiễn x10】
【Người trong gió: Đây không phải là ca sĩ trong cửa hàng âm nhạc trên mạng sao?】
【Thứ phải thừa nhận quá nhiều: Thật nè!】
Có người spam bình luận, tâm trạng Đàm Trì đỡ hơn, chọn đại một người nói chuyện phiếm, giọng ca cũng không còn gò bó, Đàm Trì hơi cúi người cười nói: "Phải phải phải, người trong cửa hàng âm nhạc lần trước là tôi, nhất thời hứng khởi, mọi người vui là được."
Livestream tới chừng 11 giờ, Đàm Trì bắt đầu khuyên mọi người ngủ, có người bình luận đòi chúc ngủ ngon.
Đàm Trì lên mạng tìm kiếm, cầm mic trầm thấp dỗ dành: "Mau ngủ đi, ngày mai... còn phải dậy sớm."
Không biết Trình Hoài đứng ngoài cửa bao lâu, nghe thấy giọng ca không lớn không nhỏ bên trong, l*иg ngực ẩm ướt, cứng đầu không muốn về. Anh gõ gõ cửa, bên trong không đáp lại, năm ngón tay dần dần nắm chặt, nhìn chằm chằm cánh cửa không chớp mắt, đôi mắt từ từ đỏ sậm.
Thật sự giận anh rồi.
"Cốc cốc cốc."
Tiếp tục gõ.
Thế nào cũng nghe được.
Đàm Dập khó khăn nhả miếng vải trong miệng ra, trào phúng liếc anh, cười càn rỡ: "Anh không nhìn ra anh ta không thích anh sao? Anh cho rằng anh ta thật sự yêu anh? Anh ta chỉ muốn tranh giành Đàm gia, trở về báo thù, anh ta muốn anh trở thành công cụ, muốn dựa vào anh trở về đỉnh cao lần nữa thôi!"
"Đàm Trì chỉ muốn thắng!" Giọng điệu của cậu ta dần dần u oán kích động, không ngừng kí©h thí©ɧ người đàn ông đứng ngoài cửa: "Anh có thích anh ta cũng vô dụng!"
Người khác không vui thì cậu ta sẽ rất vui!
Trình Hoài không quay đầu nhìn cậu ta, gằn từng chữ: "Câm miệng."
"Tôi câm miệng?" Đàm Dập mỉa mai, thả lỏng thân thể, cười nói: "Anh càng không thích tôi càng phải nói! Đàm Trì không thích anh, Đàm Trì chỉ đùa giỡn anh. Anh ta không muốn anh chạm vào thì anh có thể đi tìm người khác! Tôi cũng được nè, tôi không thua gì anh ta, anh giúp tôi đưa mẹ tôi ra khỏi tù, hủy hoại Đàm Trì, cái gì tôi cũng có thể cho anh!"
Trình Hoài cuối cùng cũng chú ý đến con chim sẻ đang líu rít, không do dự bước tới nhét vải vào miệng cậu ta, lạnh lẽo nhìn Đàm Dập, đôi mắt đen láy cuồn cuộn sóng ngầm, "Tôi cảnh cáo cậu không được vũ nhục Đàm Trì nữa."
Đàm Dập bị ánh mắt kia dọa giật mình, nhất thời không dám động đậy.
11 giờ rưỡi, Đàm Trì kết thúc livestream, gỡ hóa trang, xoa cổ mở cửa, thấy Trình Hoài còn đứng ngoài, bực bội hỏi "Sao còn chưa ngủ?"
"Không ngủ được." Trình Hoài thấy cậu lạnh lùng, miễn cưỡng nở nụ cười.
Thế nào cũng sẽ khôi phục về dáng vẻ vốn có.
Đàm Trì đẩy anh về phòng chính, thúc giục: "Mau ngủ đi, ngày mai còn phải chạy show."
Trình Hoài đã đẩy không ít thông cáo, chỉ nhận mỗi chương trình yêu đương, Tô Yến không có chuyện quan trọng không dám tới tìm anh. Bị đẩy vào phòng ngủ, khẽ thở phào, muốn nói gì đó cũng không nói nữa.
Trình Hoài nằm xuống, Đàm Trì lại không lên giường ngủ mà ôm chăn bông trong tủ ra ngoài, phát hiện sau lưng có động tĩnh, dừng bước: "Trình Hoài, đừng như vậy."
Máu toàn thân Trình Hoài đông lại.
"Tôi ngủ sofa, cậu ngủ phòng chính, chúng ta tách ra ngủ." Đàm Trì ôm chăn hít một hơi nói: "Như vậy mới bình thường."
Trình Hoài chống cằm, huyệt thái dương giần giật, sau một lúc lâu tìm về giọng mình: "Được."
Đàm Trì ra ngoài đóng cửa lại, chọn một cái ghế rồi đắp chăn nằm xuống, tắc đèn trong phòng khách, liếc Đàm Dập đáng thương một cái rồi thôi.
Không phải cậu nhất định phải đối xử với Đàm Dập như vậy, ông già trong nhà có thể xảy ra chuyện bất cứ lúc nào, Đàm Dập bị Thẩm Giai Tuệ chiều đến kiêu căng, gây thị phi khắp nơi, không ai quản nổi. Hôm nay ông ta ám chỉ rất rõ ràng, bảo cậu dạy dỗ Đàm Dập cho tốt, một bên Đàm Trì là anh cậu ta, một bên Đàm Trì là người thừa kế Đàm gia.
Ông ta không hi vọng Đàm thị bị kẻ điên hủy diệt.
Không bao lâu cậu cũng ngủ mất.
Một tiếng sau, Trình Hoài từ phòng chính ra, lặng lẽ đi đến bên cạnh Đàm Trì, nương ánh trăng mờ ảo bên ngoài nhìn cậu, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua trán, chóp mũi, cánh môi, cằm, của người nọ, khẽ cọ lên đầu cậu mới thoáng an tâm.
Đàm Dập bị trói không ngủ được, mơ hồ nhìn hai người, nửa thấy mỉa mai nửa thấy buồn cười, sau lại cảm thấy chói mắt cực kỳ.
Khi Đàm Trì được đón về nhà, địa vị của Thẩm Giai Tuệ ở Đàm gia trở nên lúng túng, Đàm Dập cũng thế, tin đồn nhanh chóng lan truyền trong trường, ai nấy đều nhìn cậu ta bằng ánh mắt tò mò và quái lạ, ngày nào Thẩm Giai Tuệ cũng lấy lý do hai người kết hôn vì tình yêu có lệ.
Cậu ta chưa từng cảm thấy Đàm Diêm Hồng thích Thẩm Giai Tuệ, cả ánh mắt nhìn cậu ta cũng lãnh đạm xa cách. Vậy mà Thẩm Giai Tuệ vẫn dùng tình yêu che lấp, nghe thấy là phiền.
Tình yêu, thật cao thượng.
Cậu ta chướng mắt tình yêu của Thẩm Giai Tuệ, chướng mắt tình yêu trong miệng thiên hạ, đều là âm mưu, đều là lợi ích.
Không biết Đàm Trì đạp vận cứt chó gì, đường đường là ảnh đế, đường đường là tiếu thiếu gia Trình gia vậy mà cũng hèn mọn thích anh ta, còn mãnh liệt đến mức không thể làm lơ.
Hôm sau.
Trời trong gió mát.
Ấm áp dễ chịu.
Đàm Trì ăn một bữa sáng đơn giản xong, vào phòng nhạc sáng tác, trong lúc đó Tạ Diễm nhắn tin hỏi cậu có nhận mấy cái chế tác âm nhạc của webdrama không, sau khi thoải mái xin cách liên hệ, hai bên thêm WeChat đối phương, làm quen sơ, hắn chuyển yêu cầu liên quan cho cậu, Đàm Trì nhận lấy, lập thời khóa biểu xong xuôi.
Số tiền phải bồi thường giải ước với Tà Dương đã bị Cố Kiều đòi về, vài đại ngôn và quảng cáo không thể đòi lại. Cậu không muốn miệng ăn núi lở, không thể không làm nghề cũ.
Dùng clone Gamma thì không tính là Đàm Trì ca hát.
Không ai biết là Đàm Trì.
Ngày mai, kỳ 3《Ca Vương hôm nay》sẽ tiến hành chọn 45 người top 60, cậu gọi điện bảo đạo diễn bỏ quyền thi đấu.
"Đàm Trì, làm việc phải làm cho trót, lúc trước tôi miễn cưỡng cho cậu tới, giờ sao thế này?" Đạo diễn chỉ nghe mấy bài của cậu, nhưng cậu nhiều lần xuất sắc biểu diễn trên sân khấu, thậm chí gần như có thể ổn định top 10.
Từ bỏ thật sự quá đáng tiếc.
Trước khi Đàm Trì ngắt điện thoại, đạo diễn bảo lưu danh ngạch, hi vọng cậu có thể tiếp tục hát.
Hồi niên thiếu, Ôn Nhược Lan và cậu thường xuyên chuyển nhà, cậu thường xuyên đổi trường học, có lẽ do gương mặt đẹp, không ít người tỏ tình và đưa thư cho cậu. Cậu không hi vọng người khác thích mình vì gương mặt. Mới đầu cậu còn kết bạn với một người, người bạn kia lại nói thích cậu, thậm chí còn theo tới trường mới.
Chuyện này làm cậu không dám tùy tiện kết bạn, nhưng Trình Hoài không giống vậy.
Lần đầu tiên thấy anh, Đàm Trì bị chó đuổi, Trình Hoài trốn học nhảy xuống đuổi chó giúp cậu, còn tiếp được cậu, vì người bạn kia mà cậu không thích tiếp xúc tay chân quá nhiều với người khác, thế nên cậu hoảng hốt co giò chạy. .
TruyenHDSau này gặp lại, cậu cảm thấy đối thủ ngang tài ngang sức bị ngốc, chỉ tiện miệng đùa thức tới ba giờ thì nghe đồn Trình Hoài thức tới bốn giờ, bị thâm mắt một tháng.
Ngoài ra, Trình Hoài thật sự rất thích hợp làm bạn bè, làm anh em.
Quan trọng là ánh mắt Trình Hoài nhìn cậu rất sạch sẽ, kiêu căng cao quý, không có khả năng thích cậu. Lần nọ, cậu tránh né người bạn cũ mà chạy vào WC, cùng Trình Hoài tay chân tiếp xúc, Trình Hoài lịch sự lại bình tĩnh, là cái loại... tôn trọng khó nói.
Đó là lần đầu tiên cậu rất rất muốn cùng một người trở thành bạn tốt.
Sau khi mất thính lực, ở tháng ngày không có Trình Hoài, tình trạng của cậu vô cùng tệ, u uất, trầm mặc, hoảng loạn, sợ hãi, tim đập nhanh... Thường xuyên không thể khống chế cảm xúc của mình, lại sợ người khác phát hiện rồi nhìn cậu bằng ánh mắt khác thường.
Sau khi Trình Hoài trở về, cậu cảm thấy an tâm hơn, giống như ánh mặt trời chói lọi ngày xuân, không còn dè dặt sợ hãi trò chuyện hay chơi đùa, cậu thường xuyên thích nhìn môi Trình Hoài đọc môi ngữ, cũng học được nhanh hơn ngày thường.
Dần dần cậu xem Trình Hoài trở thành anh em thủ túc.
Lẽ ra Trình Hoài cũng nên như thế, chỉ là anh không hoàn mỹ như Đàm Trì nghĩ, vì Văn Yến Bác mà ầm ĩ với cậu, còn tìm Tô Yến và Viên Kỳ trói cậu lại, cậu không có thị giác không có thính giác phải dựa khứu giác và xúc giác cảm nhận.
Lần đầu tiên bị trói, tưởng là kẻ thù Đàm gia, gây rối, cậu sợ hãi mắng rất nhiều lời khó nghe.
Ai biết sẽ là Trình Hoài?
Từ đó trở đi, cậu không phân Trình Hoài thành anh em nữa.
Sau đó cậu bị đưa về Đàm gia trị liệu lỗ tai như nguyện Ôn Nhược Lan, vào Berkeley, nhóm FOX bạo... Đàm Diêm Hồng lại không vui, muốn cậu về nhà kế thừa Đàm gia, bắt đầu từng bước từng bước bức ép.
Đàm Trì chỉ xem mình là con trai của Ôn Nhược Lan, không hứng thú với Đàm gia. Trong một lần bùng nổ, cậu và Đàm Diêm Hồng cãi nhau ầm ĩ, Đàm Diêm Hồng nói: "Lỗ tai mày là do tao trị khỏi! Có bản lĩnh thì đừng dùng tới!"
Từ đó về sau, Đàm Trì giận dỗi không dùng nữa.
Đàm Trì im lặng nắm di động, đương nhiên cậu muốn hát, chẳng qua hai lỗ tai này không phải của cậu.
Trình Hoài nghe được âm thanh trong phòng khách, ngồi xổm trước mặt cậu, kéo tay cậu: "Đi hát đi."
"... Không hát." Đàm Trì rút tay ra, tâm tình không tốt, uể oải dựa sofa: "Không hát nữa."
Trình Hoài bịt lỗ tai cậu lại, "Không phải dùng miệng ca hát sao? Liên quan gì tới lỗ tai?"
Đang kể chuyện cười?
Đàm Trì gạt tay anh, tạm thời không sức lực đuổi người đi, vùi đầu vào sofa nói: "Không hát."
"Em cứ nghe lời ông ta như vậy?" Trình Hoài xoa tóc sau gáy cậu.
Hết chương 41