Chương 30: Chuyện cũ

Edit: Phong Nguyệt

Trình Hoài muốn lên tiếng giải thích, song câu “Bọn con chỉ tạm thời ở cùng chỗ” bị Đàm Trì nhét về cổ họng, câu “Bọn con vốn dĩ ở cùng chỗ mà” làm anh nổi lên nghi ngờ.

Sao Đàm Trì muốn lừa dì Đàm?

Anh ngước mắt thoáng nhìn thần sắc phức tạp của Ôn Nhược Lan qua kính chiếu hậu, nghiêm túc giải thích: “Gần đây chúng con ở cùng chỗ.”

Ôn Nhược Lan hơi nguôi ngoai.

Đàm Trì trừng bóng lưng dày rộng của ai đó, chưa bao giờ ghét bỏ Trình Hoài mở miệng như lúc này, quay đầu cười tươi như hoa, sửa đúng: “Đúng vậy đúng vậy, trước kia bọn con bận quá, ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, gần đây rảnh nên mới có thời gian gặp nhau, tình cảm vẫn tốt đẹp.”

Cái gì mà gần đây? Chẳng lẽ anh muốn nói cho mẹ em rằng hai chúng ta ở riêng, tình cảm có vấn đề sao?

Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo!

Có lẽ kinh ngạc quá nhiều, bà không thấy kinh ngạc nữa, vỗ tay cậu cười: “Vậy là tốt rồi, lúc trước thấy trên mạng nói hai đứa bất hòa, mẹ còn lo lắng hai đứa xảy ra chuyện gì chứ.”

Bất hòa? Xảy ra chuyện?

Đàm Trì yên lặng nắm tay, cần phải thay đổi nhận thức của Ôn Nhược Lan về Trình Hoài mới được.

Nào ngờ Trình Hoài bỗng đáp: “Hiện giờ không sao ạ.”

Ôn Nhược Lan bừng tỉnh, gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi.”

Trẻ nhỏ cãi nhau, giải quyết được là tốt rồi.

Đàm Trì nghe vậy hận không thể đá Trình Hoài mấy cái, cái gì là “Hiện giờ không sao”, bộ trước kia có sao hả? Cây này không phải gián tiếp chứng minh bọn họ bất hòa, thậm chí có khả năng ly hôn sao?

Cho dù cậu có vương giả thì cũng không kéo nổi đồng đâu biết chưa!*

*Đồng là bậc 0, vương giả là bậc cao nhất trong game Vương giả vinh diệu.

Trình Đồng, ấn tượng của anh ở chỗ mẹ đã bị trừ đến mức âm! Rốt cuộc có muốn kiếm điểm không hả!

Đàm Trì không tin tà, muốn tự mình xoay chuyển càn khôn, cầm tay Ôn Nhược Lan nịnh nọt: “Mẹ, mẹ đừng nghe lời đồn vớ vẩn trên mạng, con với Trình Hoài rất tốt. Trình Hoài chưa từng bắt nạt con, chỉ có con bắt nạt anh ấy, anh ấy không dám cãi nhau với con.”

“Anh ấy rất yêu con, một mực chung tình, dù bên ngoài có bao nhiêu hoa thơm cỏ lạ đi nữa, anh ấy cũng không thèm để vào mắt,... Vả lại anh ấy thật sự rất tốt, sáng nào cũng làm bữa sáng cho con, tối nào con không ôm anh ấy con ngủ không được...”

“Mẹ đừng lo chúng con bất hòa, chúng con rất hạnh phúc...”

Cuối cùng, dưới ánh mắt thấu triệt xen lẫn phức tạp của Ôn Nhược Lan, Đàm Trì lắc tay bà, làm nũng: “Mẹ, mẹ đừng không thích Trình Hoài.”

Trình Hoài mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng anh không nỡ đánh gãy lời tâng bốc của cậu. Khi nghe thấy câu “không ôm anh ấy con ngủ không được”, khóe môi khẽ nhếch, nhìn Đàm Trì mè nheo lặp đi lặp lại “Trình Hoài thật sự rất tốt” qua lớp kính chiếu hậu, ý cười càng đậm hơn.

Sao còn căng thẳng hơn cả anh vậy?

Hôm nay Trì Trì đáng yêu quá, thật muốn xoa hai má phồng phồng của cậu.

“Được rồi được rồi, mẹ biết rồi.” Ôn Nhược Lan coi như đã hiểu vì sao con trai mình căng thẳng đến vậy, xoa đầu cậu rồi nhìn Trình Hoài đang nghiêm túc lái xe, cười nói: “Từ khi Trì Trì chuyển tới Lâm Hoài, nó thường xuyên nhắc đến con, cực kỳ để ý con, lúc ấy mẹ cho rằng hai đứa yêu sớm, còn đặc biệt khuyên Trì Trì lấy việc học làm trọng, Trì Trì còn cãi bướng, nói hai đứa chỉ là anh em.”

Trình Hoài giật mình, môi mỏng hơi mím: “... Thật ư?”

Anh em? Sao lại là anh em... Rõ ràng khi đó...

Đàm Trì ho khan, kéo kéo áo Ôn Nhược Lan, đỏ mặt khẽ nói: “Mẹ nói như vậy không sợ con mất mặt hả?”

Chuyện lì lợm la liếʍ theo đuổi Trình Hoài đã qua lâu rồi mà.

Hiện giờ nhắc đến cứ như cậu tặng không cho người ta.

“Con đó,” Ôn Nhược Lan cười xoa mặt cậu, không biết nghĩ đến cái gì, trong mắt toát lên vài phần yêu thương và chua xót, nhìn bóng lưng Trình Hoài, mở miệng tâm sự: “Năm hai đứa học lớp 11, Trì Trì không nghe được, mới học một chút ngôn ngữ môi đã đòi về trường, khi đó Trì Trì như thay đổi thành người khác. Có điều sau khi Tiểu Hoài trở về từ nước ngoài, Trì Trì đã trở nên rộng rãi hơn, sau này không biết hai đứa làm gì mà xích mích lớn như vậy.”

Không nghe được? Ngôn ngữ môi?

Xích mích?

Hô hấp Trình Hoài nháy mắt đình trệ, sóng to gió lớn xô đẩy dưới đáy lòng, do dự hỏi: “...Không nghe được?” Chuyện khi nào?

Đàm Trì mở to mắt, cứng người nhìn Ôn Nhược Lan: “...??”

Rốt cuộc cậu còn bao nhiêu ký ức bị thiếu hụt nữa vậy? Hình... hình như không nhớ rõ lắm.

Để Ôn Nhược Lan không phải lo lắng vì chuyện cậu mất trí nhớ, cậu nhanh chóng trấn định, hùa theo gật đầu: “Đúng vậy, hồi cấp ba không nghe được.”

“Lúc ăn tết lớp 11.” Ôn Nhược Lan nhớ lại chuyện cũ, thở dài: “Lúc ấy không biết ba Trì Trì làm sao tìm thấy hai mẹ con, muốn đem Trì Trì về nhận tổ quy tông, Trì Trì không chịu. Suốt ngày ở trong phòng không chịu ra, không ngừng làm bài, không khóc cũng không ầm ĩ, sau đó con tìm nó chơi, nó ra ngoài bị người ta đánh.

“Khi tỉnh lại thính giác bị hao tổn, chẳng qua sau nghỉ đông đã trị hết... Lúc ấy hai đứa cãi nhau, Trì Trì về nhà buồn bã không vui, nói hai đứa đã tuyệt giao...”

Đầu óc Trình Hoài loạn xà ngầu, đau lòng tự trách, hệt như có một con gió lạnh lùa qua trái tim, quá khứ rõ mồn một trở nên vô cùng xa lạ.

—— Đúng vậy, hồi cấp ba không nghe được.

Khó trách khi anh từ nước ngoài khi trở về, Đàm Trì trở nên trầm mặc ít lời, thường xuyên “à” “ừm” có lệ, khi nói chuyện với anh không e dè nhìn chằm chằm môi anh, kêu từ phía sau không nghe, luôn dùng “Tập trung quá” ứng phó...

Quá nhiều dấu vết để lại, nhưng anh vẫn luôn cho rằng Đàm Trì bị PTSD*, căn bản không nghĩ đến hướng này.

*PTSD: Sang chấn tâm lý sau khi tiếp xúc với một sự kiện đau buồn nào đó

Vậy khi anh tỏ tình với cậu, cậu có đọc rõ không?

Mấy năm nay, anh cứ suy đi nghĩ lại xem mình sai chỗ nào, sao Đàm Trì phải rời khỏi anh, sao tự dưng cố chấp thích Văn Yến Bác, thậm chí xới tung ký ức lên vẫn không thể tìm thấy chữ “Thích” của Đàm Trì...

Khoảnh khắc này, tất cả nghi hoặc đều có đáp án: Đàm Trì không đọc được lời tỏ tình của anh.

Nếu không sao Đàm Trì lại thản nhiên cười nói mình thích Văn Yến Bác chứ, hệt như đang thông báo cho bạn thân biết vậy. Tất cả đã thông suốt, sự thật trắng trợn lại tàn nhẫn bày trước mắt anh.

Còn anh thì sao, anh đã làm gì?

Giống như Đàm Trì nói, là tên khốn không từ thủ đoạn? Kẻ điên chen chân vào giữa cậu và Văn Yến Bác?

Thiếu niên 17 tuổi chưa từng thích anh, cũng chưa từng phản bội anh,... vẫn rực rỡ như hồi mới gặp. Kích động và sợ hãi xưa nay chưa từng có không ngừng cuộn trào trong lòng Trình Hoài, vậy mà anh không biết nguồn cơn do đâu.

“Trình Hoài?” Đàm Trì thấy Trình Hoài sắc mặt trắng bệch qua kính chiếu hậu, môi mím chặt, dường như khó chịu, lo lắng hỏi: “Anh sao vậy?”

Sao lại phản ứng lớn như vậy? Người mất trí nhớ rốt cuộc là ai?

Lẽ ra anh phải biết rõ ràng những chuyện này chứ?

Trình Hoài bình ổn tâm thần, mím môi, nở nụ cười đáp: “Không sao.”

Chỉ là hy vọng em nhanh chóng thích anh.

Vậy thì anh sẽ không phải thấp thỏm bất an, suy đoán xem mỗi lời nói mỗi hành động của em là diễn hay có chút thật lòng.

*

6 năm trước.

Tỏ tình dễ dàng hơn tưởng tượng của Trình Hoài.

Điều kỳ quái duy nhất là tự dưng Đàm Trì lập nhóm tám người tham gia lễ hội văn hóa, lấy Trình Hoài làm chiêu bài mời chào, tiết mục diễn là《Người đẹp ngủ trong rừng》, nhiều người đề nghị Đàm Trì giả nữ đóng vai công chúa, Đàm Trì uyển chuyển từ chối, sau đó lặng lẽ giao vai này cho Trình Hoài.

Trình Hoài từ chối: “Tớ diễn cây.”

Vì Đàm Trì cũng diễn cây. Hơn nữa anh không có đam mê mặc đồ nữ, anh hoài nghi Đàm Trì thích nhìn anh mặc đồ nữ.

“Vậy cậu diễn vương tử đi.” Đàm Trì cười đề nghị, chống cằm nhìn chằm chằm Trình Hoài, nghiêm túc nói: “Cái này hẳn là rất thích hợp.”

Trình Hoài bị nụ cười kia khıêυ khí©h đến bật cười, gằn từng chữ: “Nếu tớ diễn vương tử, cậu phải mặt đồ nữ diễn vai công chúa, nếu không tớ sẽ diễn cây giống cậu.”

Chả lẽ cậu không biết hai cái cây đứng chung một chỗ là một đôi sao?

Trước khi kết giao rất sáng suốt mà, sao sau khi kết giao lại đầu gỗ vậy.

Ban đầu Đàm Trì từ chối diễn công chúa, chẳng qua các thành viên khác khuyên nhủ dữ quá, câu nào câu nấy ngọt như mía lùi, Đàm Trì dùng “không muốn đọc thoại” qua loa từ chối, dẫn đến biên kịch suốt đêm sửa kịch bản, tỏ vẻ chỉ cần ngủ từ đầu đến cuối là được.

Đàm Trì chần chừ một lúc lâu, xác nhận đi xác nhận lại không có lời kịch mới do dự đáp ứng.

Trình Hoài vui vẻ nhìn Đàm Trì trộm gà không thành còn mất nắm thóc, xoa đầu trấn an bạn trai nhỏ: “Đừng lo, tớ thấy cậu rất thích hợp.”

Vương tử và công chúa là một đôi.

Say này hồi tưởng lại cũng rất lãng mạn.

Đàm Trì ngước mắt nhìn anh, đáy mắt hiện lên nghi hoặc và ảo não, gạt tay anh ra, bĩu môi không vui: “Đừng tùy tiện xoa đầu tớ.”

Vở diễn《Người đẹp ngủ trong rừng》vô cùng thuận lợi, vương tử Trình Hoài vượt mọi chông gai cứu công chúa thoát khỏi lâu đài, diễn xuất có thể nói hoàn mỹ, Đàm Trì nằm suốt toàn bộ hành trình. Đến cảnh người đẹp tỉnh lại, xung quanh tối om, trong vòng hai giây ngắn ngủi, anh nâng Đàm Trì dậy, ôm chầm lấy cậu, khi ánh đèn sáng lên, câu chuyện hạ màn.

Diễn xong, Trình Hoài thay đồ rồi ra khỏi phòng, thấy Đàm Trì và Văn Yến Bác đang trò chuyện từ xa, không biết Văn Yến Bác nói gì đó, Đàm Trì trông rất vui.

Không biết sao, Trình Hoài cảm thấy nụ cười kia có chút chói mắt.

Sau khi từ nước ngoài trở về, lâu rồi Đàm Trì chưa từng cười như thế với anh; vậy mà lại liên tiếp nở nụ cười với Văn Yến Bác, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, hai người trở nên cực kỳ quen thuộc, tựa như trước khi anh về nước thường hay đi về có đôi...

Lần này là hẹn cuối tuần làm bài tập.

Dù ở nhà có người lớn đi nữa, nhưng cô nam quả nam ở chung một chỗ cũng không thích hợp. Anh muốn nhắc nhở chuyện cậu đã có bạn trai, cần phải tị hiềm. Lời tới bên miệng lại biến thành: “Nếu cậu ta đến nhà cậu làm bài tập thì tớ cũng đi.”

Không thể để Đàm Trì cho rằng anh vì những chuyện vặt vãnh này mà ghen! Nếu không chẳng phải quá mất mặt sao?

Vì thế, ba người thường xuyên đến nhà Đàm Trì làm bài tập vào cuối tuần.

Văn Yến Bác vả Đàm Trì nghiêm túc trao đổi với nhau, Đàm Trì giảng giải rõ ràng, mỗi lần giảng xong đều quay đầu lại hỏi Văn Yến Bác có nghe hiểu không, hai người dựa sát nhau, hoàn toàn bỏ lơ Trình Hoài, làm anh cảm thấy mình dư thừa.

Trình Hoài lạnh mặt, đứng dậy lôi Đàm Trì vào phòng, khó chịu liếc Văn Yến Bác: “Ồn muốn chết, tự làm đi.”

“...” Văn Yến Bác dừng lại, xấu hổ nói: “Được rồi.”

Đàm Trì giãy giụa hai cái, bị Trình Hoài lôi vào phòng, cực kỳ không vui, đẩy Trình Hoài định ra phòng khách: “Cậu làm gì vậy! Tớ phải làm bài tập mà?”

Trình Hoài vô cảm túm cổ cậu lôi trở lại, ghen tỵ nói: “Cậu làm bài thật thật ư, làm bài tập mà dựa gần như vậy, làm bài tập mà nhìn chằm chằm mặt Văn Yến Bác...”

Vừa nói vừa thuận tay đóng cửa phòng, không vui nói: “Ở trong phòng! Tự viết!”

Đàm Trì nhìn môi anh một lúc lâu, không biết suy nghĩ cái gì, ánh mắt dần dần phức tạp.

“Trình Hoài, có phải cậu... Ghen không?”

Trình Hoài bị bạn trai nhỏ nhìn chằm chằm đến khó chịu, cộng thêm bị chọc trúng tâm sự, bên tai đỏ lên, anh kề tai cậu, khô khốc hỏi: “Cậu mới biết?”

Thiếu tâm nhãn!

Sau khi thối lui, thấy vẻ mặt mờ mịt, ngốc ngốc đáng yêu của Đàm Trì, Trình Hoài cười khẽ xoa đầu cậu nói: “Làm bài tập đi.”

Hết chương 30

Chương sau dài quá nên để mai nha.