Chương 3

Lục Gia Thụ cố ý cầm điện thoại lên, nghiêng một góc để người bên cạnh không nhìn thấy, sau đó nhanh chóng đổi một tờ giấy mới cho Thịnh Thanh Kiều.

"Chủ tịch"

Nhìn Thịnh Thanh Kiều qua khóe mắt, trong lòng cậu không ngừng tự an ủi mình, kiểu nhận xét này còn hay hơn cái tên đầy đủ lạnh lùng trước đây .

"Em có muốn ăn gì không? Lát nữa tôi sẽ cho người mang lên cho em" Thịnh Thanh Kiều nói.

"Em hiện đang bị thương, yên tâm ở chỗ này sinh hoạt, toàn bộ phí tổn đều do tập đoàn lo liệu."

"Cám ơn chủ tịch" Lục Gia Thụ rất cảm kích.

“Còn một điều tôi muốn nhắc nhở em” Thịnh Thanh Kiều cúi người đến gần Lục Gia Thụ,

“Chuyện em mất trí nhớ tốt nhất không nên để người trong nhóm biết.”

Như một lời nhắc nhở ấm áp, Lục Gia Thụ cũng hiểu dụng ý.

Trước mắt, có lẽ cậu thật sự không thích ứng được với công việc này, chủ tịch thật sự rất tốt bụng, nhưng nếu những nhân viên khác phát hiện ra, cậu sẽ khó tránh khỏi cảm thấy mất cân bằng.

"Được, em sẽ nghe lời anh" Lục Gia Thụ gật đầu liên tục.

Thịnh Thanh Kiều đột ngột sửa lại: "Em mở lòng xem."

Người luôn "vô tâm" sẽ nói "em" với cậu sau khi mất trí nhớ.

“Cái gì?” Lục Gia Thụ khó hiểu.

"Trước mặt tôi nói về em, không nói về bạn."

Có vẻ như một số người thực sự không thích sự tôn trọng quá mức, nhưng Lưu Gia Thụ ngoan ngoãn tiếp thu, rất nghe theo lời hắn: “Được, chủ tịch muốn gọi em thế nào cũng được.”

Thịnh Thanh Kiều không biết trong đầu nghĩ cái gì, đột nhiên nở nụ cười: "Bất kể tôi yêu cầu em gọi cho tôi là gì, em có đồng ý không?"

"Đương nhiên."

Lục Gia Thụ, người hoàn toàn coi mình là nhân viên, không hề do dự.

Lúc này, cửa mở ra.

"Thưa ngài."

Quản gia muộn màng đã hiểu rõ tình huống ngoài cửa, cắn răng xông vào.

Ông ấy đã nghe rõ câu hỏi và câu trả lời cuối cùng.

Xem ra Lục Gia Thụ thật sự mất trí nhớ nên nghe không rõ ẩn ý trong lời nói của Thịnh Thanh Kiều.

"Đây là quản gia của Thịnh gia, gần đây ông ấy đang chiếu cố em, nếu có gì không hiểu, ông ấy sẽ giúp em" Thịnh Thanh Kiều giới thiệu.

Đó thực sự là một ý tưởng khá tệ, với tư cách là chủ tịch điều hành tập đoàn, rõ ràng Thịnh Thanh Kiều không thể ở lại phòng bệnh lâu.

Nhưng anh không muốn người ngoài biết tin Lục Gia Thụ mất trí nhớ nên đành gọi quản gia đến. Thấy trời cũng đã khuya, Thịnh Thanh Kiều không ở lại lâu được, bèn khẽ nói với quản gia vài câu rồi bất đắc dĩ rời đi.

"Lục tổng, đây là thông tin của ngài" Quản gia đứng cách Lục Gia Thụ một mét, dùng hai tay đưa thông tin.

Mặc dù biết Lục Gia Thụ mất trí nhớ, tính cách thay đổi, nhưng quản gia vẫn có chút sợ hãi Lục Gia Thụ.

Nghe nói Thịnh Thanh Kiều tính tình không tốt, nhưng Lục Gia Thụ tính tình còn tệ hơn, hai người ở nhà thường xuyên cãi vã, quản gia đương nhiên biết cậu trong tất cả các vấn đề ở nhà, hắn là người chịu đựng nhiều nhất.

"Xin lỗi, ông có thể đến gần cháu hơn không?" Lục Gia Thụ hỏi.

"Cháu không thể với tới bằng tay."

Đôi mắt ngây thơ của Lục Gia Thụ đầy của sự nghi ngờ, cậu cũng nhẹ nhàng khi nói.

Bản thân quản gia cũng cảm thấy mình đi quá xa, lần này trực tiếp đưa tin tức cho Lục Gia Thụ.

"Thật tốt..." Lục Gia Thụ xem qua nội dung, cảm khái thở dài một hơi.

"Cháu học chuyên ngành tài chính?"

"Vâng, năm ngoái cậu vừa mới tốt nghiệp" quản gia hồi đáp.

Tất cả thông tin đều là thật nên được xử lý rất nhanh.

Nó bao gồm các thông tin như trường đại học, chuyên ngành, v.v. Còn những thứ khác, quản gia ít nhiều đều cố ý hướng dẫn cậu.

"Đây là địa chỉ cậu đã đăng ký khi bắt đầu làm việc. Đây phải là ngôi nhà cậu thuê. Đây là chìa khóa cậu mang theo bên mình."

"Đây là thẻ ngân hàng của cậu, nhưng mật khẩu chỉ có cậu biết thôi. Cậu có thể sử dụng thẻ lương này do nhóm cấp trước, và mật khẩu là cái này."

Lục Gia Thụ lần lượt nhận chứng minh thư và các tài liệu khác của cậu và hỏi: "Vậy thì thông tin về gia đình của cháu thì sao?"

"Từ khi cháu nhập viện, hình như họ cũng chưa liên lạc với cháu."

Người quản gia nãy giờ vẫn huyên thuyên im lặng, do dự vài giây mới nói: “Thông tin cậu điền khi vào nghề là cha mẹ cậu qua đời khi cậu còn nhỏ, cậu không có gia đình.”

Thật ra, không phải khi cậu vào làm, mà chính Lục Gia Thụ đã nói với Thịnh Thanh Kiều.

Lục Gia Thụ khi nghe câu trả lời cũng không quá đau buồn, dù sao cậu cũng là một người trưởng thành ở độ tuổi hai mươi, vừa mới bị tai nạn xe hơi và mất trí nhớ.

"Còn người yêu thì sao? Hay đối tượng của cháu ạ?" Lục Gia Thụ tò mò hỏi lại.

Quản gia mí mắt giật giật, lắc lắc đầu: "Không có, cậu còn độc thân."

"Vậy cháu thật khổ sở" Lục Gia Thụ cảm khái nói.

Không có gì ngạc nhiên khi người duy nhất có thể nhớ được sau khi mất trí nhớ chính là chủ tịch của chính mình, bởi vì hắn không có người thân thiết trong cuộc sống.

Người ta ước tính rằng trước khi mất trí nhớ, tất cả tâm trí của họ đều dành cho công việc.

"Chủ tịch hình như có rất nhiều thư ký, cháu phụ trách bên công việc nào?"

"Cậu không phụ trách công việc cụ thể, chủ yếu là thư ký riêng của chủ tịch chịu trách nhiệm về cuộc sống của cậu ấy."

Quản gia nói những gì Thịnh Thanh Kiều đã chỉ dẫn.

“Vậy cháu phải chịu trách nhiệm như thế nào với cuộc sống của anh ấy?”Lục Gia Thụ thận trọng hỏi ý kiến.

Quản gia lặp lại lời nói ban đầu của Thịnh Thanh Kiều: "Cậu cứ làm theo mệnh lệnh của cậu ấy là được."

"Được..."

Lục Gia Thụ vẫn không có ý kiến

gì nhiều . Công việc tưởng chừng dễ dàng lại thường khó khăn nhất.

Cũng may cậu vẫn đang trong quá trình hồi phục, bác sĩ chỉ bảo cậu ở lại bệnh viện theo dõi thêm một tuần, cậu vẫn còn một khoảng thời gian để chuẩn bị.

***

Hai giờ sau.

Trời đã khuya, quản gia cũng không ở lại nữa, nhìn Lục Gia Thụ ăn tối xong liền trở về khách sạn đối diện bệnh viện.

Khu VIP cũng được trang bị y tá trực đêm và nhân viên chăm sóc.

Lục Gia Thụ không ngủ được, vẫn đang lật xem thông tin cá nhân mà quản gia đưa cho cậu.

Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên rung lên, Lục Gia Thụ từ màn hình khóa nhìn thấy là tin nhắn của Thịnh Thanh Kiều.

Nhưng khi cậu mở khóa và nhấp vào WeChat để xem nội dung, cậu thấy rằng Thịnh Thanh Kiều đã thu hồi tin nhắn đi.

Vì vậy, Lục Gia Thụ đột nhiên rơi vào tình thế khó khăn. Tò mò không biết tin nhắn mà chủ tịch thu hồi là gì nhưng mà không dám hỏi thêm.

Lục Gia Thụ chỉ có thể yên lặng chờ đợi.

Nửa phút sau, Thịnh Thanh Kiều nhắn tin lần thứ hai.

"Em ngủ rồi à?"

Mười giây sau, Thịnh Thanh Kiều lại thêm một địa chỉ: "Thư ký Lục"

Lục Gia Thụ cầm điện thoại Điện thoại đợi thêm hai phút, thấy tin nhắn vẫn chưa được thu hồi, liền trả lời: "Không, chủ tịch, anh có mệnh lệnh gì?"

"Không có việc gì, tôi muốn hỏi một chút tình trạng thân thể của em."

"Cảm ơn chủ tịch đã quan tâm, bác sĩ nói một tuần nữa sẽ xuất viện."

"Đầu em còn đau không?"

"Không còn đau nữa thưa chủ tịch."

"Bữa tối em đã ăn gì?"

"Quản gia của anh gửi cho em sườn cừu nướng với rượu vang đỏ và hạt tiêu, súp hải sản bánh phồng và một số loại trái cây. Báo cáo đã kết thúc, CEO."

Lục Gia Thụ có lẽ không biết rằng Thịnh Thanh Kiều ở phía đối diện của màn hình đã cau mày.

Thịnh Thanh Kiều chỉ cảm thấy rằng người mà hắn đang trò chuyện cùng không giống như Lục Gia Thụ, người sẽ báo cáo mọi thứ một cách ngoan ngoãn, được hỏi bất cứ điều gì.

Vì vậy, Thịnh Thanh Kiều đã gửi một cuộc gọi video, và Lục Gia Thụ nghe thấy nhạc chuông của WeChat thì giật mình, nhưng vẫn miễn cưỡng kết nối.

"Chủ tịch..." Lục Gia Thụ xấu hổ gọi.

Màn hình dường như rung chuyển một lúc , sau đó khuôn mặt của Lục Gia Thụ xuất hiện.

Lục Gia Thụ trước mặt hắn vẫn đang mặc áo bệnh nhân, thời tiết nóng nực, vài cúc áo chưa được cởi ra, cậu còn chưa kịp chỉnh gọn lại, một mảng lớn xương quai xanh đã bị lộ ra ngoài, trên chiếc cổ trắng như tuyết có thể lờ mờ nhìn thấy vài vết đỏ tươi, là kiệt tác của ai đó hai ngày trước.

Có lẽ là bởi vì mệt mỏi, Lục Gia Thụ trên trán tóc gãy cũng rũ xuống.

Nhìn vào đôi mắt trong veo của cậu, Thịnh Thanh Kiều nhất thời có chút chột dạ và áy náy, không biết nên nói gì, bèn viện cớ: “Xin lỗi, là tôi nhầm.”

Là chủ tịch, quả thực không thể yêu cầu thư ký của mình phát video vào ban đêm.

"Ngủ sớm đi, thư ký Lục."

Thịnh Thanh Kiều ho khan một tiếng, quay mặt đi, cố gắng không để ý đến cái cổ của Lục Gia Thụ.

"Vậy chủ tịch, anh cũng đi ngủ sớm đi."

Lục Gia Thụ suy nghĩ một chút, cuối cùng nói thêm: "Ngủ ngon."

Lục Gia Thụ thanh âm rất nhẹ nhàng , nhưng đó là câu nói khiến Thịnh Thanh Kiều cảm thấy ngứa ngáy.

"Chúc ngủ ngon."

Thịnh Thanh Kiều thanh âm trở nên khàn khàn, vội vàng cúp video.

Hắn luôn không thể nghe được vài lời yêu thương đàng hoàng từ miệng Lục Gia Thụ, cho dù chỉ là một câu “chúc ngủ ngon”.

Ngay cả khi họ ngủ chung giường mỗi đêm, họ vẫn là người yêu nhau thân thiết nhất.

***

Theo thuyết tương đối, thời gian của Lục Gia Thụ trôi qua và thời gian của Thịnh Thanh Kiều giống như nhiều năm.

Một tuần trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày Lục Gia Thụ “trở lại” với nhóm.

Thịnh Thanh Kiều đã sắp xếp trước nhiều thứ để mọi thứ có vẻ liền mạch.

Gần đây hắn đã thuê một số thư ký riêng, nhưng họ không hài lòng và nhóm người đó không thể chịu nổi tính khí nóng nảy của hắn.

Khi Lục Gia Thụ đến nhận công việc với đồ đạc trên tay, một số thư ký làm việc khác trong nhóm thư ký đã vây quanh cậu và nhìn cậu một cách tò mò.

Vì là một tập đoàn hàng đầu trong nước nên Thịnh Phát toàn nhân tài, hầu hết đều là những người có học thức cao, không ít nhân viên có ngoại hình ưa nhìn.

Mà Lục Gia Thụ ở trong đó, vẫn như cũ thanh tú xinh đẹp nổi bật, chỉ là một nụ cười liền làm cho người ta không thể không nhìn hai lần.

Khi nhìn thấy đôi mắt trong veo như nai tơ của cậu, họ bất giác cảm mến và muốn bảo vệ cậu.

"Tiểu Lục, chị nghe nói rằng em bị ốm, bây giờ em đã cảm thấy tốt hơn chưa?"

Trong số đó, thư ký Lưu, người vui vẻ nhất, là người đầu tiên vây quanh cậu.

"Đã đỡ nhiều rồi, chủ tịch kêu em lại đây tiếp tục làm việc."

Lục Gia Thụ không nhiều lời, có chút lo lắng bị đồng nghiệp nhìn thấy.

Nhưng cậu quá lo lắng, các thư ký chỉ nhìn cậu mà quên nghĩ đến điều bất thường.

"Tiểu Lục, lại đây."

Thư ký Lưu chào hỏi, hạ giọng nói: "Xin hỏi em, em cảm thấy thế nào về chủ tịch?"

Văn phòng của tổ thư ký mặc dù rất gần với văn phòng của chủ tịch, nhưng lại hoàn toàn ngăn cách.

Khả năng cách âm của văn phòng rất tốt, và Lục Gia Thụ là một người mới vừa tốt nghiệp nên không ai quá gò bó.

"Chủ tịch đầy nhân văn sáng chói." Lục Gia Thụ đã ca ngợi điều đó.

Có thể trực tiếp đến bệnh viện gặp cậu, hoàn trả toàn bộ chi phí y tế và các chi phí khác, trong suy nghĩ của Lục Gia Thụ, hắn thực sự là một ông chủ có lương tâm.

"Không" Thư ký Lưu lắc đầu sửa lại.

"Chủ tịch tràn ngập sự khủng bố của ma quỷ."

Thấy ánh mắt khó hiểu của Lục Gia Thụ, cô tiếp tục nói với giọng điệu của người từng trải: "Tiểu Lục, em phải chú ý, em mới ra trường đi làm, còn không biết những nguy hiểm của xã hội."

Mấy thư ký riêng trước khi Thịnh Thanh Kiều thay đổi quá thường xuyên, họ thực sự muốn Lục Gia Thụ ở lại, và kiên nhẫn thấm nhuần kinh nghiệm cho việc này.

Lục Gia Thụ không hiểu ý họ: "Nguy hiểm ở đâu?"

"Em đã xem "Hồng Lâu Mộng" chưa?" thư ký Lưu nói.

"Trong tập đoàn Thịnh Phát, em cũng cần bùa hộ mệnh chính thức, không, chúng là bùa hộ mệnh "

Khi thư ký Lưu nói, cô cúi đầu và viết một dòng trên tờ giấy dán, sau đó đưa nó cho Lục Gia Thụ một cách thần bí.

Nhìn xuống, Lục Gia Thụ thấy chữ viết trên đó nhỏ như mật khẩu.

"Hắn hung dữ, nóng nảy, mắng mỏ cũng không để bụng."

"Chủ tịch là như vậy sao?"

Lục Gia Thụ giật mình.

Thấy mọi người gật đầu, Lục Gia Thụ sợ hãi, lại hỏi: “Vậy chủ tịch có thích cùng mọi người tán gẫu không?”

“Thích thì…”

Thư ký Lưu nhớ lại cảnh ngày thường khi Thịnh Thanh Kiều gọi họ đến văn phòng và mắng mỏ họ.

Loại câu trả lời này vẫn phù hợp với nhận thức của Lục Gia Thụ mấy ngày nay, dù sao thì Thịnh Thanh Kiều ngày nào cũng tán gẫu với cậu.

Lục Gia Thụ vừa định nói gì đó thì nghe thấy điện thoại trên bàn đổ chuông.

Sau khi Thư ký Lưu nghe điện thoại, cô nghiêm mặt đưa cho cậu.

"Em có ở đó không? Đến văn phòng tìm tôi."

Là giọng nói của Thịnh Thanh Kiều.