Chương 42: Tại sao anh lại ở đây!

Chương 42 Bầu không khí trở nên kỳ lạ và đáng sợ vì lời nói của hắn.

Nguyên Tống cau mày, chậc chậc, giễu cợt nói: "Hả? Anh suy tưởng cũng hay thật. Người ta đã không muốn ở bên cạnh anh, tức là người ta không quan tâm đến anh, mà là thích người khác."

Nói xong, cậu cảm thấy bàn tay người đàn ông đang nắm cổ tay mình đột nhiên siết chặt.

A.

Nguyên Tống nhướng mày, trong lòng cảm thấy vui sướиɠ vì phản công thành công, tiếp tục thản nhiên nói: “Anh không quan tâm đến cảm xúc của "hắn" mà còn dây dưa thì chỉ càng chọc tức người ta, nhìn anh như vậy "hắn" sẽ càng chán ghét. Có khi còn phát điên dùng mọi cách để phản kháng. Ha, chỉ nghĩ đến đó thôi tôi đã thấy buồn cười rồi."

Cậu nghiêng đầu để đảm bảo rằng người đàn ông có thể nghe rõ mình "Tôi nói anh—— Sao có thể ti tiện đến vậy? "



Chiếc giường lớn màu đen, người nằm phía trên lại trắng sáng, máu đỏ tươi bị cọ xát do đầu ngón tay siết chặt.

Đen, trắng và đỏ, tương phản rõ rệt càng làm tăng sự sinh động. Nó tạo ra một bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp của thời Trung cổ phương Tây.

Kinh hoàng nhưng cũng rất mỹ miều.

Người xem duy nhất của bức tranh sơn dầu này đang cắn mạnh vào đầu thuốc lá mạnh hơn một chút, thưởng thức bữa tiệc thị giác trong im lặng trước khi gõ lên mặt bàn đá cẩm thạch.

Một âm thanh thanh thúy rõ ràng.

Tiếng cửa mở vang lên, có người bước vào, cúi đầu cung kính đứng bên cạnh hắn: “Thưa ngài, có việc gì phân phó.”

Bùi Dật thấp giọng nói: “Hãy để bác sĩ của câu lạc bộ bất cứ lúc nào cũng phải kiểm tra các chỉ số cơ thể của em ấy, đảm bảo thuốc phát huy tác dụng nhưng không thể gây ra tổn thương vĩnh viễn.

Không ai được phép chạm vào em ấy ngoại trừ tôi, nhân viên dọn dẹp chỉ được vào dọn dẹp sau khi em ấy ngủ. "

"Vâng."

Người quản lý sửng sốt một lúc mới lấy lại bình tĩnh và trả lời.

Vốn ông còn tưởng rằng Bùi tiên sinh cũng vì lợi ích cá nhân mới đầu tư nơi này, nhưng hắn không ngờ rằng Bùi Dật lại đưa người tới đây...

*

"Còn có việc gì nữa sao?"

Giọng điệu của Bùi Dật rất bình tĩnh, trong lòng người quản lý run lên, ông cúi đầu cung kính.

"Còn một điều nữa, ông chủ của chúng tôi đang đợi ngài."

Bùi Dật gật đầu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang say ngủ của Nguyên Tống một lúc trước khi thong thả mở cửa rời đi.

Dù là người quản lý cấp cao nhưng lại đi phục vụ trà và nước cho hai ông chủ lớn, và chỉ hiểu đại khái một điều rằng hai ông chủ dường như đã đạt được thỏa thuận nào đó.

Khi ông bước ra khỏi văn phòng, nhận được tin tức từ cấp dưới, đi thay chăn ga gối đệm cho người trong lòng của ngài Bùi , ông nhìn thấy khuôn mặt của Nguyên Tống, trong lòng hít một hơi.

Chẳng trách ngài Bùi lại ôn hòa, bao dung với thủ đoạn của người này, mỗi ngày đều để ý, nhớ tới trong lòng.

Với một vẻ đẹp lộng lẫy đến phi thường thì việc làm người khác nhung nhớ cũng đã điều hiển nhiên. Khi ngủ, cậu giống như một viên ngọc trai nằm trong vỏ sò. Một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo, một báu vật được vô số người thèm muốn và tranh giành.

Khi nhìn thấy vết máu trên chiếc gối mềm màu trắng sữa, lời nói Bùi Dật khi ông bưng trà vào văn phòng vang lên bên tai.

"...Tôi chưa bao giờ có khuynh hướng sử dụng các thủ đoạn để có thể hoàn toàn kiểm soát một người. Vì như thế sự sợ hãi sẽ lớn hơn cả sự yêu thương và ngưỡng mộ.

Tôi muốn có một người, tôi sẽ xây dựng một chiếc l*иg vàng hoàn hảo cho em ấy, để em ấy phát triển tự do trong l*иg, với sự nuông chiều và ít kiểm soát hơn. Sẽ chỉ bảo vệ và dạy dỗ những lúc cần thiết. Vì em mà che mưa chắn gió. Trở thành bến đỗ an toàn nhất cho em.

Sau đó, để chiếc l*иg vàng biến mất, em sẽ phải trải qua đau đớn và sóng gió, biến thành một con vật nhỏ sợ hãi nhận ra mối nguy hiểm bên ngoài l*иg và hiểu được bản thân bất lực đến nhường nào. Khi em đang trên bờ vực suy sụp tinh thần tôi sẽ lại lần nữa xuất hiện và an ủi em. Cuối cùng là---- có được em.

Biến em trở thành một kẻ thua cuộc thấp bé, người chỉ có thể tìm nơi ẩn náu từ tôi. "

"Đùa thôi, đó chỉ là một sở thích nhỏ thôi."

Người quản lý vừa thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi thì nghe thấy tiếng thút thít tỉnh lại, kinh ngạc nhìn người trên giường.

Căn cứ vào tác dụng của thuốc ngủ trong đồ ăn, ít nhất phải mất mười giờ mới có thể tỉnh được. Tại sao bây giờ lại...

Sau đó, mọi thứ dường như đã được chuẩn bị trước.

Cánh cửa bị đẩy ra, một người quen bước vào.

Thì ra là... Bùi Dật.



Nguyên Tống bị một lực kéo mạnh đánh thức khỏi ác mộng đen tối, bên tai vang lên tiếng va chạm, kèm theo những mảnh vỡ nổ và tiếng súng mơ hồ.

Mùi thuốc súng, máu trộn lẫn vào nhau thật đáng sợ.

Khi cánh cửa bị đẩy ra, những âm thanh ồn ào xen lẫn tiếng la hét, khóc lóc và cầu xin sự thương xót từ bên ngoài. Từng cơn gió lạnh thổi vào từng đợt mang theo mùi hương quen thuộc.

Nguyên Tống bị bao quanh bởi bóng tối tột cùng, cảm giác bất an khiến cậu nhướng mày nhìn ra phía ngoài "Ai?!"

Tiếng bước chân quen thuộc từng bước một đến gần, Nguyên Tống vô thức nhớ lại tiếng bước chân mình nghe thấy khi ngồi xổm trong phòng tắm và lần đầu tiên Bùi Dật bế mình lên.

Rõ ràng cậu là người mạnh mẽ và kiêu ngạo, nhưng bây giờ lại nảy sinh một sự phụ thuộc và tin tưởng kỳ lạ.

"...Bùi Dật?"

Lúc Nguyên Tống tỉnh lại, cậu nhanh chóng nhặt chăn lên đắp lên mình, nhưng trong tiềm thức cậu vẫn thốt lên vì ngạc nhiên và mong đợi không tả xiết.

Vừa kịp phản ứng bản thân vừa làm gì cậu thầm chửi rủa trong lòng.

Chết tiệt, tại sao một người đàn ông trưởng thành như mình lại nghĩ đến việc để một tên khốn như Bùi Dật đến cứu?

Quá là yếu đuối rồi, tsk.

Có người nói "Hmm", theo sau là những bước chân đều đặn và một giọng nói dịu dàng như đang đối xử với một đứa trẻ "Tôi ở đây."

"..."

Thật sự là Bùi Dật? ? ? ?

Nguyên Tống hoàn toàn bối rối.

"Bang -" một tiếng súng có ống giảm thanh vang lên, cổ tay vốn đã bị trói chặt từ lâu của Nguyên Tống được phá giải.

Một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cậu như lông vũ, giọng nói của Bùi Dật nhẹ nhàng cất lên: “Xin lỗi, tôi đến muộn.”

Khi Nguyên Tống được ôm vào lòng, lúc này cậu mới nhận ra người đàn ông này không hề bình tĩnh như mình tưởng tượng.

Cơ thể Bùi Dật được bao bọc trong mùi khói, gió lạnh và máu. Hai người ở gần nhau đến mức Nguyên Tống có thể cảm nhận được sự run rẩy bị kìm nén của người đàn ông và nhịp tim gần như rõ ràng.

Cậu nghe thấy Bùi Dật nói: "May mắn cuối cùng anh cũng... tìm thấy em."

Nguyên Tống im lặng một lúc, rồi đưa tay về phía người đàn ông chạm vào yết hầu của hắn ta, từ từ hướng lên trên đến đường cong rõ ràng của cổ, cằm... và cuối cùng là gọng kính lạnh băng.

Cậu mở miệng, đôi mắt hoa đào lơ đãng có chút choáng váng, đôi mắt và chóp mũi đỏ ửng trông vừa tội nghiệp vừa đáng thương như sắp khóc, nhưng khoảnh khắc tiếp theo——

Cậu gần như nhảy bật lên ôm lấy cổ Bùi Dật, giống như một con mèo con đi lạc ngửi thấy mùi của chủ nhân, hung ác cắn vào cằm hắn, hung hãn ra lệnh: "Sao anh lại ở đây!"