Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Được Lão Đại Bệnh Kiều Nuôi Dưỡng

Chương 41: Bị chó điên bắt 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thứ 41 Mọi thứ vẫn còn tối tăm.

Cậu chỉ có thể nhìn rõ đường nét của người trước mặt, được ánh sáng hắt vào gương mặt nhìn vừa điên cuồng lại quá đỗi xinh đekp

Bên tai cậu vang lên một tiếng cười khúc khích, con chó điên trông rất vui vẻ, "Cục cưng của anh thật lợi hại, có thể làm được như này tới anh cũng không nghĩ tới-"

Bé có thích sự bất ngờ này không? "

Nguyên Tống nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Cậu hạ thấp âm giọng, trong lòng vừa bực bội cùng phẫn nộ

“Đừng lạnh lùng thế” người đàn ông ngồi bên giường đưa tay chạm vào má cậu “Em đừng sợ, chỉ là mù tạm thời thôi.”

Hắn càng nhẹ nhàng càng làm Nguyên Tống thêm bực bội, một cảm xúc kích động cùng ức chế của cậu bị đè nén “Hôm qua buổi tối tôi cùng Thời Gia chơi ở quán bar, lúc sau uống lên một ly rượu liền mất ý thức, tỉnh lại thì đã ở nơi này.”

Bùi Dật nhẹ nhàng “A” một tiếng, ôn ôn nhu nhu khen “Cục cưng nhà ta nhớ rõ thật đấy."

Nguyên Tống hừ lạnh một tiếng, "Đừng nói nhảm với tôi, Thời Gia đâu? Đừng chạm vào anh ấy!"

“Thật là một đứa trẻ nghĩa khí nha” Bùi Dật nói một cách lười nhác và mỉa mai “Tôi thậm chí còn không dám nói cho em biết sự thật——”

Nguyên Tống nói “Đừng mẹ nó giả thần giả quỷ, mau nói nhanh đi!”

"Cục cưng mắng cũng đáng yêu quá, tôi sẽ thưởng cho em một chút tin tức. Có người muốn hủy hoại thanh danh của em." Hắn nhẹ giọng nói xong, một tay giữ cổ tay Nguyên Tống hướng xuống.

(…*)

Nguyên Tống cuối cùng đã bật khóc trước những lời lẽ đáng xấu hổ này.

Những giọt nước mắt lặng lẽ chảy ra từ khóe mắt. Đuôi mắt hoa đào tròn trịa hướng lên trên ửng đỏ. Chúng bối rối và đáng thương, nhìn cậu như sắp chết vì bị bắt nạt.

Dễ thương quá, mèo con.

"Tốt quá."



Bùi Dật vẫn mặc một chiếc áo sơ mi và quần tây gọn gàng, tay áo xắn lên, để lộ những đường cong cơ bắp của cẳng tay và đôi bàn tay khéo léo.

Hắn ngồi nghiêng người dựa vào giường, ôm Nguyên Tống trong tay, khuôn mặt tuấn tú nhẹ nhàng cong lên, khóe miệng cong lên nụ cười thản nhiên ôn nhu: “Em mệt à?”

Nguyên Tống nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt khi nghe được lời nói của hắn, đột nhiên cau mày lại, trở về bộ dạng ngang ngược: "Cút khỏi đây!"

Ôi chết tiệt!

Mẹ nó!

Chờ cậu tìm cơ hội thoát được ra ngoài, nhất định đem tên biếи ŧɦái nayg làm tới chết!

Cậu cực kỳ bực bội, nếu như Bùi Dật... nếu như hắn ta cho rằng cậu là 1 người dâʍ đãиɠ và không còn cần cậu nữa thì sao!

"Lại đang nghĩ đến ai?" Bùi Dật lười biếng đưa tay vuốt tóc Nguyên Tống, nhưng ánh cười trong mắt lại dần dần mất đi.

Em vẫn đang nghĩ về người khác trước mặt tôi sao?

Nguyên Tống thực sự không có tình cảm với mình sao?

Cái kia hôn ngày hôm qua có thể tính là cái gì đây?

"Không phải việc của anh." Nguyên Tống tức giận đứng phắt dậy, giọng lạnh lùng.

Bùi Dật cụp mắt xuống, cười nói: "Lại đây."

"Đến đây."



“Đừng bắt tôi phải nói lại lần thứ ba.”

Một bàn tay to lớn lạnh lẽo buông lỏng vuốt ve cổ Nguyên Tống, gõ nhẹ và trượt xuống yết hầu của cậu.

Nguyên Tống giống như một con mèo con bị nắm điểm yếu sau gáy, cậu phải duỗi móng vuốt ra khıêυ khí©h: "Cút đi! Tôi cảm thấy anh thật ghê tởm!"

Lời nói thốt ra khi tức giận tưởng chừng vô hại ấy lại khơi dậy sự phẫn nộ kìm nén bấy lâu trong lòng gắn.

Hắn thấp giọng cười, lập lại 2 chữ " Ghê tởm?". " Ghê tởm?"

"Có phải vì người đó mà em nói tôi là ghê tởm không? Cục cưng à, anh từng nghĩ chúng ta lớn lên cùng nhau, là người mà đối phương tin cậy nhất, ỷ lại nhau nhất. Khi còn nhỏ, em thường ôm anh, dỗ dành anh, bảo anh đừng sợ, nói rằng mẹ sẽ đưa chúng ta về, và em nói em sẽ luôn ở bên tôi."

Giọng điệu của hắn rất ôn hòa, nhưng lại có một âm điệu khác: “Chỉ vì câu này thôi, anh đã nhớ hơn mười năm rồi, anh ở bên cạnh em như một con chó, dỗ dành em khi em không vui, cho em những món quà tốt nhất trên đời."

"Tôi trước nay đều không tin thần phật, nhưng là từ có em, tôi như biến thành kẻ cuồng tín, không có lúc nào là không cầu nguyện thần phật cho chúng ra được bên nhau mãi mãi. Vô số lần khi tôi muốn buông xuôi, nhưng tôi chỉ nghĩ bản thân vẫn còn 1 người đang đợi, tôi vẫn còn có em…”

Hắn dường như đang nhớ lại tâm trạng của mình lúc đó. Khoảnh khắc đó giọng điệu của anh với nụ cười và sự dịu dàng kỳ lạ "Tôi nghĩ, tôi không thể chết, tôi phải đạp tất cả mọi người xuống dưới. Và dù cho có chết thì cũng phải chết dưới chân em."

"Sau này, trải qua đủ loại khó khăn nguy hiểm, cuối cùng tôi cũng trở về bên cạnh em."

Nguyên Tống cau mày nhìn vẻ hoang tưởng và điên cuồng sâu sắc trong lời nói cùng tiếng cười khúc khích rùng rợn, đồng thời cảm nhận được bàn tay Bùi Dật đang dần siết chặt.

"Anh cmn đừng nói người đó là tôi, tôi không quen biết anh!"

Bùi Dật đột nhiên nói chậm lại, trên môi nở một nụ cười khéo léo, có vẻ hơi tàn nhẫn.

"Ồ, được rồi, em yêu, em có muốn biết câu chuyện đằng sau nó không?"

Nguyên Tống thận trọng nói: “Cứ nói cho tôi biết.”

Bùi Dật đưa ngón tay vuốt ve lông mi của cậu, nghịch nghịch như trẻ con chơi trò chơi: "Sau này... anh ấy có người khác."

Hắn bất đắc dĩ cười khẩy, khuôn mặt cong lên từng chút một, ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn: "A, thật sự là buồn cười."

“En ấy không cần tôi nữa.”

Những lời nói cô đơn và điên cuồng của Bùi Dật khiến trái tim Nguyên Tống cảm thấy khó chịu, như bị thắt chặt bởi những sợi dây gai sắc nhọn, cắt đứt từng mảnh máu thịt một cách tàn nhẫn, gây ra những cơn đau đớn.

Cậu cau mày khó hiểu, tại sao cậu lại gây ra với một câu chuyện rắc rối cẩu huyết không thể giải thích như vậy.

Thật kỳ lạ.

Bùi Dật tựa cằm lên vai cậu, giọng nói dịu dàng nhưng kiên quyết: “Nhưng không sao, chỉ cần gϊếŧ chết tên phiền phức kia và lấy lại cục cưng, mọi chuyện sẽ trở lại một kết cục viên mãn——Phải không?"
« Chương TrướcChương Tiếp »