Chương 39: Ngủ đi

Chương 39

Nguyên Tống đi ra ngoài một mạch, ngồi trong xe đầu óc vẫn còn hỗn loạn. Ý nghĩ đầu tiên là, chết tiệt, miệng của Bùi Dật vừa mềm vừa ngọt.

Còn thơm, ưm, còn muốn hôn nữa...

Ý nghĩ thứ hai là, trời ạ, thiếu gia có phải quá khinh thường người ta hay không, cứ như vậy chạy đi!

Không đúng, thiếu gia thế này sao gọi là chạy được?

Đây là biểu hiện của sự tôn trọng đối tượng theo đuổi, mối quan hệ giữa hai người nên từ từ chứ không thể quá nóng vội...

Cậu vui vẻ nhướng mày, cũng không tức giận khi vào quán bar lại bị mấy tên lưu manh ác ý chặn đường.

"Tiểu mỹ nhân, tới để tiếp ca ca uống một ngụm?"

"Như thế nào? Cậu tới đây không phải là có ý kia sao? Nhất là mỹ nhân ngoan ngoãn xinh đẹp như vậy, nếu không tới tìm người bảo vệ cậu, sớm muộn..."

Nguyên Tống tâm tình thật tốt hút một điếu thuốc, lười biếng nhướng mày liếc những người này một cái "Nói tiếp đi."

Một nhóm côn đồ cổ điển với mái tóc màu vàng vây quanh cậu, nhìn Nguyên Tống với đôi mắt sáng ngời.

Nguyên Tống lớn lên xinh đẹp quá đi.

Dáng người cao gầy, mặc áo rộng, vẫn có thể lộ ra eo thon, như đao, hai chân dài như là câu hồn loan đao tùy ý bắt chéo, khi dựa vào tường có một loại mỹ nhân phù phiếm lười biếng.

Và trên hết thảy, môi hồng răng trắng, mái tóc đen được nhuộm lại và có làn da trắng như tuyết. Tất cả kết hợp lẫn nhau đã tạo nên vẻ đẹp phóng đãng thanh thuần cùng câu nhân trí mạng.

Lúc này, người đẹp khẽ cười, thanh âm linh hoạt kỳ ảo như sai sử trong ảo tưởng Titanic làm người ta tình nguyện đâm vào đá ngầm "Ngươi làm sao không nói?"

Tiểu lưu manh lắp ba lắp bắp, tiếp tục công việc thường ngày của mình: "Thông minh một chút, để các ca ca hôn hôn..."

Nguyên Tống khẽ khịt mũi, âm điệu kéo rất dài, có chút lười biếng trêu chọc "À, nhưng mà anh—**"

Tiểu lưu manh "???"

Cậu ngâm nga một bài hát, không trêu chọc những đứa trẻ đáng thương này nữa, quay người lại hôn gió một cái "Cút đi."

Đám côn đồ còn lại lần lượt quay lưng bỏ đi, hắn ngông quá, ta thật thích.

Nguyên Tống đi vào và tìm thấy Thời Gia trên quầy bar.

Thời Gia dường như đã uống rất nhiều rượu, khuôn mặt anh ấy rất đỏ, và đôi mắt anh ấy mê mẩn khi nhìn Nguyên Tống.

Anh sững sờ nhìn Nguyên Tống, đôi mắt cong thành hình trăng non buồn bã khó hiểu, "Tống Nhi."

Nguyên Tống trong lòng mừng rỡ, cười ngồi xuống bên cạnh người đàn ông, khoác vai anh ta nói: "Sao vậy? Tôi nghe Bùi Dật nói rằng anh và Tần Văn đã chia tay rồi?"

Cậu chậc lưỡi "Tên bác sĩ lang băm họ Tần kia nói chuyện rất thiếu đánh, đừng buồn, sau này sẽ có rất nhiều nam nhân tốt, hắn là cái gì củ hành gì chứ?"

Thời Gia ậm ừ "Tống Nhi, nếu ... Ý tôi là, nếu chúng ta xa nhau, liệu em có còn nhớ tôi không?"

Nguyên Tống nói "ah?", "Anh làm sao vậy? Không phải là muốn rời khỏi nơi buồn bã này sau khi chia tay tình yêu chứ?"

Thời Gia cụp mắt, cầm ly rượu lên nhấp một ngụm.

“Chết tiệt—đừng dọa tôi!” Nguyên Tống giật lấy cốc của anh “Được rồi, tôi sẽ khiến Tần Văn không thể sống ở thủ đô, khiến anh ta bỏ đi, anh không cần phải đi?”

Thời Gia cười khúc khích, hơi say đến gần Nguyên Tống "Tống Nhi, em thật dễ thương."

Anh nhéo má Nguyên Tống một cái, xoa xoa khuôn mặt đỏ bừng như mèo của Nguyên Tống.

Nguyên Tống vô cùng tức giận và đẩy Thời Gia ra để bảo vệ tiết tháo quý giá của cậu ấy "Gia Gia! Anh, anh không được phép hôn tôi! Tôi bây giờ đã có vợ!"

Thời Gia "Ồ" và nói một cách đau khổ, "Vừa có vợ, liền quên mẹ mình."

Nguyên Tống "..."

"Anh có thể bình thường được không?"

Thời Gia híp mắt cười nói: "Tống Nhi, chúng ta uống rượu lần cuối đi, tôi nghĩ kỹ cũng không có gì để nói, chỉ mong em bình an khỏe mạnh, mỗi ngày đều vui vẻ."

Ngoài ra, đừng để Bùi Dật bắt nạt em, Tống Tống là đồ ngốc."

Anh nâng ly lên, Nguyên Tống còn chưa kịp nói gì đã ngẩng đầu uống một hơi cạn ly rượu whisky, chất lỏng trượt xuống cằm, giống như đang khóc.

Tâm trạng của Nguyên Tống cũng chán nản không thể giải thích được, cũng cả ly rượu đầy.

Sau khi uống xong ly rượu, cậu muốn nói gì đó, nhưng lại choáng váng đến mức nhìn không rõ, quán bar rực rỡ ánh đèn cũng mơ hồ thành một đoàn.

Cậu mơ hồ không biết vươn tay muốn nắm lấy Thời Gia, lại bị người trước mặt tránh ra, chỉ chạm vào đuôi mắt cậu "Ngủ đi."



Một người đàn ông mặc vest mở cửa và bước vào dãy phòng khách sạn như tản bộ.

Căn phòng trang trí đẹp đẽ, chỗ nào cũng sang trọng, thiết kế màu trắng xám toát ra một chút lạnh lùng sang trọng.

Mà căn phòng này bắt mắt nhất chính là phòng khách, chỗ trống chỉ có một cái giường lớn, ga trải giường sa tanh đen mượt như nước trong vực sâu.

Lúc này trên giường có một người đang nằm, vùi đầu vào trong gối mềm, khuôn mặt nghiêng nghiêng, lộ ra chiếc cằm nhọn tái nhợt và đôi môi đỏ mọng.

Tóc đen tuyền, ngọn tóc xõa xuống sau gáy, bả vai phập phồng như sắp bay, đường cong mềm mại của lưng hạ xuống, nhưng độ cong của eo lại đột nhiên siết chặt, lộ ra một vòng eo khiến người ta mê mẩn đến điên rồ .

Còn chiếc chăn bông mềm mại chỉ vừa đủ che phần dưới thắt lưng, giống như phong thái bá đạo của tỳ bà chỉ che nửa mặt.

Chắc là khi cửa mở ra, người đàn ông bước vào mang chút khí lạnh ở bên ngoài, nên người trên giường cau mày khó chịu cử động.

Trong không gian truyền đến một tiếng động thanh thúy.

Theo sau thanh âm, chính là nam nhân trên giường, cổ tay bị xiềng xích trói chặt vào thành giường, trên bàn tay gầy gò trắng nõn lạnh lẽo của cậu áp lên một vật gì đó màu bạc phát quang, tỏa ra một vẻ đẹp quỷ dị.

Người đàn ông đứng ở cửa hồi lâu thưởng thức cuối cùng cũng từng bước đi tới.

Hắn ta đẩy kính, cúi đầu đưa tay vào gáy người đàn ông, từng bước chậm rãi, giống như đang dò xét lãnh thổ của chính mình.

Thật lâu sau, động tác tỉ mỉ của hắn rốt cuộc dừng lại ở phần eo hóp lại, người đàn ông ngái ngủ phát ra tiếng thút thít đáng thương, giống như một chú mèo con.

Hắn không hề dừng lại, cúi đầu hôn lên mi mắt người kia, giọng nói ấm áp tràn ngập niềm vui khó tả, “Thật đáng thương, bảo bối——

đã bị bắt. "

————

Lời của tác giả: Toàn văn nhiều chỗ đã bị xóa, bản gốc tôi sẽ đăng lên Weibo sau khi hoàn thành.

Weibo: 林惊啾 (Lâm kinh pi; Lâm Kinh Cửu)