Chương 37: Thiếu gia thích anh!

A.

Nguyên Tống tặc lưỡi, nắm lấy cánh tay của Thời Gia đang định rời đi, ra hiệu cho anh dừng lại một chút.

Thời Gia mở miệng do dự liếc nhìn cậu.

Nguyên Tống nhướng mày đi thẳng sang phía bên kia cánh cửa.

Ngoài cánh cửa hình vòng cung có một cây liễu thật lớn, cành liễu mảnh khảnh mềm mại rung rinh, tường đỏ ngói xanh vô cùng hài hòa bắt mắt.

Bùi Dật đứng quay lưng về phía cậu nên không nhìn rõ biểu cảm hiện giờ của hắn, đối diện hắn ta là một người đàn ông trông có vẻ ngốc nghếch, trông còn khá trẻ.

Nguyên Tống khẽ hừ một tiếng, thật đáng tiếc, nếu còn nhỏ như vậy mà học không giỏi, thiếu gia không được răn dạy một chút sao?

Đây gọi là thay trời hành đạo.

Cậu lắc lư đi tới đứng cạnh Bùi Dật, sau khi đã quyết định sẽ chủ động lôi kéo tên cẩu nam nhân họ Bùi này.

Cậu hiếm thấy có chút không được tự nhiên ho khan mấy tiếng, chọc chọc cánh tay Bùi Dật, có chút hứng thú nhìn tên nhóc đáng khinh "Đây là ai?"

Tên nhóc đáng khinh rất khó chịu khi ai đó ngắt lời anh ta, sắp nổi giận.

Không ngờ vừa nhìn thấy Nguyên Tống, ánh mắt liền trở nên đăm đăm.

Nguyên Tống tỏa sáng rực rỡ, mặc một chiếc áo hoodie trắng sạch sẽ, ánh mắt nhìn qua lại đảo xuống, càng làm cho mặt mày của cậu trở nên đẹp như tranh vẽ, dáng người mảnh khảnh và cao ráo, mang vẻ đẹp lẳиɠ ɭơ và quyến rũ.

Tên nhóc đáng khinh sắp chảy nước miếng "Anh trai, chúng ta làm quen nhau được không?"

"..."

Nguyên Tống chán ghét liếc cậu ta một cái "Câm miệng, đừng gọi tôi như thể tôi già rồi."

Tên nhóc đáng khinh lập tức biến thành chó nhỏ la liếʍ "Được, em trai đáng yêu."

Nguyên Tống "..." Người này đầu óc có vấn đề sao?

Cậu không nói nên lời, ngay cả sự căng thẳng khi đối mặt với Bùi Dật vừa rồi cũng đã biến mất đến tận chân trời.

Một bàn tay vòng qua eo cậu, và rồi cậu bị kéo vào một vòng tay ấm áp.

Bùi Dật thanh âm vẫn là ôn nhu, nhưng lại có chút thâm trầm "Đừng nghĩ tới, đây là của tôi."

Nguyên Tống bị điều này làm cho bối rối, trước đây cậu chỉ cho rằng Bùi Dật đang khıêυ khí©h tôn nghiêm của một cường giả!

Nhưng bây giờ thì khác!

Nguyên thiếu gia tỉnh ngộ!

Điều này không phù hợp là vì Bùi Dật đang ghen sao???

Trái tim của Nguyên Tống rung động và đập loạn xạ, ngụ ý rằng đây là cơ hội tốt để tỏ thái độ và lôi kéo Bùi Dật!

Cậu phải hành động thật nghiêm túc!

Khi cậu ngẩn người, lông mày và ánh mắt sắc bén lãnh đạm, rất hung dữ, giống như đang chán ghét sự đυ.ng chạm của Bùi Dật.

Bùi Dật đang ôm cậu, nhìn thấy cậy vẫn đang thất thần trong lòng mình, khóe miệng cong lên từng chút một.

Nguyên Tống ở cùng hắn lâu như vậy, cậu đối với hắn không có một chút thích sao?

Trong mắt hắn hiện lên bóng tối cùng hoang tưởng du͙© vọиɠ, vừa nghĩ tới khả năng này, trong lòng không tự chủ được trầm xuống.

Hắn không thể sống nổi nếu không có Nguyên Tống.

Cho dù đó là cường thủ hào đoạt cũng được, đầy bụng thù hận cũng chẳng sao, hắn phải thuần hóa Nguyên Tống ở cạnh mình càng sớm càng tốt.

Hắn cười híp mắt, trầm giọng uy hϊếp: “Còn không đi sao?”

Chó nhỏ la liếʍ giống như chuông đồng đang vang "ngươi, ngươi, ngươi, ngươi, ngươi" cuối cùng cũng biết quan hệ giữa hai người.

Cậu ta bị gia đình từ mặt vì là gay, sau đó cậu ta được ông chủ Bùi tuyển dụng đến đây để diễn một màn khıêυ khí©h , công việc chính là nói ra những lời đáng xấu hổ khi nãy.

Cậu ta vừa nói, ngón chân đều co xuống mặt đất, không nghĩ tới gặp được người thật! Mệnh! Thiên! Tử!

Nhưng mỹ nhân này lại thuộc về tên họ Bùi!

Cậu ta hận!

Nhưng cậu ta cũng không dám nói cái gì, ông chủ Bùi có thể làm cậu nhà tan cửa nát, cho nên cậu chỉ có thể cắn răng tức giận bỏ đi.

Đôi mắt của Bùi Dật sâu thẳm và lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào người dám thèm muốn Nguyên Tống.

Hắn ta siết chặt vòng tay quanh Nguyên Tống với sự chiếm hữu mạnh mẽ, Nguyên Tống trong vòng tay hắn ho khan khi bị hắn ta siết chặt như thế, kiên quyết đẩy Bùi Dật ra, thể hiện là người theo đuổi rụt rè "Đừng chạm vào tôi."

Bàn tay đang đưa ra của Bùi Dật khựng lại một chút, anh thu lại: "Cực cưng của chúng ta sao vậy?"

Nguyên Tống ho nhẹ một tiếng, bởi vì tim đập có chút nhanh, cho nên cậu không dám nhìn Bùi Dật, chỉ nhìn chó nhỏ la liếʍ đang định lẻn đi "Tên kia không được đi!"

Cậu vẫn chưa trừng trị đâu!

Chó nhỏ lập tức hưng phấn "Hả?"

Nguyên Tống cau mày "Cậu đừng nghĩ tới—"

Cậu xoay chuyển lời nói trong lòng, phát hiện ra rằng nói ra có thể khiến Bùi Dật cảm thấy mình không có tố chất.

Thế là cậu ghé vào tai chó nhỏ nhẹ nói: "Này, đừng nghĩ nữa, sau này tôi chỉ lấy vợ, cậu đối với tôi không có chút thú vị, tôi không lên được với đàn ông."

"..."

Chó nhỏ ấp úng một hồi "Em có thể ở phía trên... Đợi đã, cái kia, cái kia, anh cùng Bùi Dật, hai người! ——"

Cậu ta hít một hơi " Hắn hắn hắn là phụ nữ!!!"

Nguyên Tống "..."

"Biến đi!"

Hai người ‘lôi lôi kéo kéo’ ‘ve vãn đánh yêu’ một phen, cuối cùng Nguyên Tống ‘lễ phép" đá người đi.

Bùi Dật sắc mặt trầm xuống một chút.

Giữa lông mày và đôi mắt của hắn ta hiện lên một sự thù địch, bàn tay mà Nguyên Tống phớt lờ vừa rồi run lên và co giật một cách lo lắng, hắn quay người nhanh chóng và sải bước ra ngoài.

Nguyên Tống thầm mắng một tiếng, đưa tay vẫy vẫy Thời Gia ở phía sau, rồi vội vàng đuổi theo Bùi Dật.

Thời Gia ở phía sau im lặng một lúc lâu mới thở dài, ba người vừa rồi thực sự có 800 mánh khóe thủ đoạn, trong đó một mình Bùi Dật đã chiếm 799,5.

Nhưng…

Anh nghĩ, đôi khi hành động không từ thủ đoạn có thể kết thúc bằng một kết cục thảm hại hơn.

Thật đáng thương, Bùi Dật.



"Tên khốn, dừng lại!"

Nguyên Tống tiến lên và nắm lấy cổ tay áo của Bùi Dật "Tại sao anh lại trốn tôi?"

Bùi Dật dừng bước, hai mắt cụp xuống, không phát ra tiếng động, hắn lấy một điếu thuốc ra châm lửa, còn chưa hút đã bị Nguyên Tống ngậm đi.

Nguyên Tống trừng to đôi mắt như hoa đào, nhướng mày làm bộ rất khoa trương "Tâm trạng không tốt sao?"

Bùi Dật vuốt ve ngón tay, yết hầu của hắn lăn lộn "Không."

Nguyên Tống "Ồ."

Hai người đứng đó một lúc trong gió lạnh.

Nguyên Tống vắt óc suy nghĩ chuyện gì đã xảy ra với người đàn ông này? Cuối cùng, cậu nảy ra một ý tưởng kỳ lạ "Anh, anh không ghen đó chứ?"

Nói xong liền cảm thấy không có khả năng.

Bùi Dật dịu dàng ôn hòa, hắn không thèm cãi nhau với người khác, bình thường một ánh mắt có thể khiến người ta sợ hãi.

Thật bất ngờ.

Bùi Dật ừ một tiếng, nụ cười dịu dàng lại trở về trên mặt, đưa tay vuốt tóc cậu "Xin lỗi cục cưng, anh thật sự không nhịn được, anh rất lo lắng."

"Ah?"

Hắn ôm cậu vào lòng, giọng trầm thấp đầy sức thuyết phục “Em trước đây rất thích người đơn giản ngốc nghếch, bảo bối, rất nhiều người đều giả bộ như vậy để thu hút sự chú ý của em.

Có thể thấy người này rất có thể có loại suy nghĩ này, nếu không tại sao lại trùng hợp như vậy? Nó chỉ tình cờ xuất hiện khi em đến, và lại tình cờ nói những điều như vậy.

Em nghĩ, có phải hay không tên đó là người ngớ ngẩn và hài hước? "

Nguyên Tống ban đầu không nghĩ đến mức độ này, nhưng cậu đã nghĩ về nó theo lời của Bùi Dật.

Hừm.

Đúng rồi.

Con chó nhỏ la liếʍ đầy mưu mô.

Nguyên Tống tặc lưỡi, khó chịu nói: "Điên thật! Có người như vậy sao? Thảo nào——"

Điện thoại của cậu kêu bíp bíp.

Trên cùng là ảnh chụp màn hình do ai đó ở gần đó gửi qua, trên phần note là đầu một con chó ngậm bông hồng trong miệng, bên dưới là một chuỗi số WeChat.

"..."

Nguyên Tống "Chó nhỏ mưu mô."

Bùi Dật cười nhẹ, cưng chiều nói: "Bảo bối đừng nóng giận, chúng ta báo với cha mẹ hắn tiếp tục phạt hắn, được không?"

"Người này đáng đời!"

Hai người sánh vai nhau đi ra ngoài, Nguyên Tống thản nhiên hỏi: "Lang băm và Gia Gia có chuyện gì vậy?"

Bùi Dật liếc nhìn tin nhắn từ Tần Văn trên điện thoại - [Chết tiệt, Bùi Dật! Anh yêu cầu tôi cãi nhau với Gia Gia để cho anh có một vở kịch? ? ? Bây giờ anh cùng Nguyên Tống ân ân ái ái? Gia Gia của tôi không để ý đến tôi nữa rồi! ]

Bùi Dật cười thầm "Yêu nhau lắm cắn nhau đau."

“A?” Nguyên Tống cau mày “Kìa, hai người bọn họ còn khá hợp nhau đấy.”

“Mà này” cậu dùng đôi mắt hoa đào lấp lánh nhìn trái nhìn phải, nhưng không nhìn Bùi Dật “Cái--tôi... cái đó... tôi thích…”

Bùi Dật nhẹ nhàng nói "Cái gì?"

Nguyên Tống hít sâu một hơi, thầm nghĩ thiếu gia không thể nhát gan như vậy, mẹ kiếp, nam nhân chân chính nhất định phải nói ra!

Tỏ tình cũng phải tranh vị trí đầu tiên!

Cậu nhướng mày ngang, nắm lấy cà vạt của Bùi Dật, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, mũi chạm vào nhau.

Bùi Dật bĩu môi, cảm thấy vui vẻ vì Nguyên Tống chủ động tiếp xúc "Bảo bối, sao vậy?"

Nguyên Tống hắng giọng, lớn tiếng nói: "Thiếu gia thích anh!"