Chương 34: Bạn trai nhỏ

Nguyên Tống nhìn mình trong gương vài lần, lông mày nhíu chặt hơn.

Cậu đã ưa nhìn từ khi còn nhỏ, là kiểu con gái mỏng manh và tinh tế, xung quanh mọi người luôn chọc ghẹo cậu.

Môi đỏ răng trắng, mắt sáng.

Sau khi lớn lên, các đường nét trên khuôn mặt của cậu thay đổi nhiều hơn, nhưng cậu ngày càng xinh đẹp và nổi bật, điều này trái ngược với suy nghĩ của Nguyên Tống, đặc biệt là với mái tóc đen, trở thành một mỹ nhân sắc sảo và xinh đẹp đến mức có thể gϊếŧ người bằng khuôn mặt.

Cũng chính vì có một ngoại hình như vậy, vô số người cùng giới luôn muốn phát triển những mối quan hệ không cần thiết với cậu, nên Nguyên Tống kiên quyết nhuộm tóc và để dài, cứ ngỡ khi bắt chước thành những tên côn đồ như thế sẽ không còn ai theo.

Thật không ngờ, kiểu tóc này lại được phát huy hết sự xinh đẹp trên người cậu, cậu trực tiếp trở thành một nghệ sĩ sa đọa và quyến rũ, chuyện này nói tiếp lại mệt mỏi.

Nhưng--

Haiz.

Đổi lại tóc đen, như thể... chậc chậc.

Câu bĩu môi không nói nên lời, giũ sạch nước trên tay, dùng bàn tay ướt vuốt lọn tóc cuộn tròn, quay người bước ra ngoài.

Họ đã ở trong bệnh viện cùng nhau kể từ khi Bùi Dật bị thương trong vài mấy qua.

Cơ sở vật chất và thái độ phục vụ của bệnh viện tư nhân rất xuất sắc, chỉ trong nháy mắt, đồ đạc và cách bài trí của phòng bệnh đã gần giống như ở nhà.

Từng tia ánh nắng chiếu vào trong phòng bệnh màu trắng sữa, Bùi Dật mặc bộ quần áo thường ở nhà màu đen, cài khuy trên cùng, cho dù nằm trên giường bệnh hồi phục sức khỏe, hắn vẫn có dáng người thẳng lưng, dáng vẻ trang nghiêm tao nhã.

Hắn cụp mắt xuống thỉnh thoảng gõ ngón tay lên tấm chăn màu xám.

Xung quanh chiếc giường lớn là một vòng người, dù đứng hay ngồi, tất cả đều cầm trên tay một cuốn sổ, chăm chú lắng nghe báo cáo của đồng nghiệp và ghi chép.

Những lúc như thế, người báo công việc sẽ thận trọng dừng lại, đề phòng cấp trên trực tiếp ra chỉ thị.

Tuy là thái độ nhàn nhã nhưng vẫn kiểm soát được mọi thứ, đây mới thật sự ra dáng ông chủ lớn.

Nguyên Tống đẩy cửa phòng tắm ra, phát ra tiếng động nhỏ, Bùi Dật hướng về phía cậu ngẩng đầu nhìn lên.

Hai người nhìn nhau.

Điều này cũng khiến Nguyên Tống nhìn rõ hơn đôi môi mỏng đỏ mọng của Bùi Dật, những thứ lộn xộn tối qua tràn vào não cậu.

Cùng với cảm giác xấu hổ và khó chịu đó, còn có một cảm giác vị giác kéo dài.

Thực sự thoải mái.

Má cậu ngày càng nóng lên, nhìn cậu như đang làm nũng khi ngước mắt nhìn người khác chằm chằm.

Sự chú ý của Bùi Dật đã hoàn toàn chuyển sang cậu, và đôi mắt hắn đang trực tiếp khám phá cơ thể cậu.

Những cấp dưới căng thẳng xung quanh đang cảm thấy đau khổ trong lòng, tất cả họ bắt đầu tự hỏi liệu báo cáo tài chính của bộ phận mình có gì đó không ổn, tại sao chủ tịch Bùi lại phớt lờ họ?

Hắn có giận không? Sẽ tức giận ngay sau đó sao?

Nếu Nguyên Tống nghe thấy giọng nói chân thành của những nạn nhân tư bản đáng thương này, có lẽ cậu sẽ chế nhạo mắng to, tức giận cái con khỉ, tên này chỉ có điên không có tức giận.

Bất cứ khi nào cậu tức giận hoặc lo lắng cậu thường thổi tóc, khịt mũi nhe răng hung dữ với Bùi Dật.

Giống như một con báo nhỏ bị chạm đuôi, nó sống động và rực rỡ với bộ lông mềm mại và sáng sủa.

Bùi Dật khẽ cười một tiếng, nhìn thẳng vào đôi mắt đào hoa của Nguyên Tống, vươn đầu lưỡi quét qua khóe môi của hắn, đôi môi mỏng dính đầy nước.

Ám chỉ điều đen tối.



Hừ.

Nguyên Tống mặt mày ủ rũ, tức giận đi về phía giường, vứt dép leo lên giường, tự nhiên đến không cần chớp mắt.

Một loạt hành động này trước mặt một nhóm cấp dưới đang báo cáo công việc, đã gây ra một cú sốc lớn cho trái tim của bọn họ.

——"Người yêu của Bùi tổng???"

—— "Chẳng lẽ là người thân hoặc là em trai?"

—— "Đại ca, anh cưng chiều em trai như vậy sao? Bùi tổng ánh mắt, chậc chậc, không có trong sáng a!"

Các tinh anh mặt lạnh ngắt bình tĩnh, nhưng đôi mắt nhỏ của họ gần như xuyên qua nhau.

Bùi Dật nhướng mày, vươn tay xoa mái tóc mềm mại của Nguyên Tống, ở trước các đôi mắt tò mò sắp chết của cấp dưới, hắn bình tĩnh nói: “ Đây là bạn nhỏ nhà tôi, sau này xin chiếu cố em ấy nhé?"

Nguyên Tống nép vào trong chăn, mặt đỏ bừng, vén chăn lên, bất mãn nhíu mày, lạnh lùng nói: "Tôi không phải bạn nhỏ!"

Nhưng khuôn mặt cậu đỏ bừng, mái tóc đen được nhuộm lại khiến cậu trông càng trẻ hơn, đây chắc chắn là một đứa trẻ hay hờn dỗi.

Bùi Dật rất nhẹ nhàng gật đầu "Được rồi, tôi sai rồi, bảo bảo của chúng ta đã lớn rồi, không còn là trẻ con nữa."

Trong ánh mắt của hắn nhìn về Nguyên Tống hiện lên câu " Em là người hiểu chuyện nhất đúng không"

Bùi Dật ung dung mở miệng "Đây là người yêu của tôi."

"..."

Nguyên Tống lạnh mặt nói: "Tôi là bạn trai của anh ấy."

Bùi Dật mỉm cười "Được rồi, bạn trai, có muốn cùng bọn họ chào hỏi một tiếng không?"

"..."

"Ồ."

Khi nhóm tinh anh vừa mới ăn được miếng dưa lớn bình tĩnh rời khỏi cửa phòng bệnh, cùng nhau bình tĩnh bước vào thang máy, không biết như thế nào sắc mặt của bọn họ trong nháy mắt thay đổi, khi tán gẫu lại là một quả dưa lớn kinh người như vậy, khiến người ta không nói nên lời.

Nói tóm lại, tin đồn bát quái rất dũng mãnh, làm cho nhân dân quần chúng một cú sốc vô cùng lớn.

Nhiều năm sau, có tin đồn rằng chủ tịch của tập đoàn Bùi thị đã yêu sâu đậm nhiều năm, đau khổ vì tình yêu, vì tình yêu mà nguyện làm thụ, cùng tên tra công chia tay rồi lại quay về, mang thai mười đứa con, sảy thai ba đứa con và trở về Trung Quốc với bảy đứa con sau khi giả chết. Tra công ác quỷ bất ngờ theo đuổi lại vợ anh ta và ra lệnh phong tỏa toàn bộ sân bay. Một câu chuyện thật ly kỳ.

Khi một nhóm người ưu tú mặc vest và giày da rời khỏi bệnh viện, một người đàn ông cao gầy mặc áo khoác màu xám không mấy nổi bật kéo chiếc mũ lưỡi trai xuống, nhanh chóng rời khỏi bệnh viện từ một hướng khác, trà trộn vào đám đông.

Bầu không khí trong phòng bệnh có chút mờ ám.

Bùi Dật cúi đầu nhìn người làm đề "Còn nhớ rõ ngày hôm qua tôi nói cái gì không? Lại đọc sai lời sẽ bị phạt như thế nào?"

Giọng hắn nhẹ nhàng, trong trẻo như một người thầy thân thiện nhất, tâm sự rất lâu với học trò.

Chỉ có Nguyên Tống mới có thể hiểu được nụ cười xấu xa trong lời nói của hắn ta.

Hôm qua... đọc sai từ...

Những ngón tay cầm bút cảm ứng của Nguyên Tống nắm chặt lại, yết hầu của cậu lăn lộn, đầu lưỡi chạm vào vòm miệng, cậu tặc lưỡi, cảm thấy lời nói của Bùi Dật có cảm giác mờ ám.

Nhưng mà, Bùi Dật lại là cố ý đem hợp đồng trong tay đặt ở một bên, một tay bóp gáy Nguyên Tống, ghé vào lỗ tai cậu cười tủm tỉm nói: "Bạn trai nhỏ của tôi ơi, không phải là không dám đó chứ."

"Nói chuyện không giữ lời."

"Làm sao đáng mặt đàn ông?"

Hừm.

Nguyên Tống bị khıêυ khí©h vô cùng tức giận, lật người ngồi lên đùi Bùi Dật, hung hăng hôn lên khóe miệng hắn, động tác không giống hôn mà giống đánh nhau hơn.

Hai hàm răng chạm vào nhau, khẽ rít lên một tiếng.

Cơn đau sẽ khiến đàn ông hưng phấn hơn.

Nguyên Tống nóng lòng muốn tiếp tục, nụ hôn giữa hai người cũng nồng nặc khói thuốc súng, còn vương lại mùi máu tanh ngọt ngào xung quanh.

"..."

Mùi máu tanh như gặp củi khô, tăng thêm chút thân mật cho nụ hôn vốn đã quyến rũ.

Bùi Dật khịt mũi, hít một hơi, đặt đầu ngón tay lên cổ áo, chậm rãi cởi từng nút một.

Làn da trắng nõn cùng xương quai xanh từ từ lộ ra.

Hắn một tay cầm tay Nguyên Tống đặt lên vai mình, thấp giọng dỗ dành “Đến yêu caca hửm?”

Thiếu niên mười chín tuổi làm sao chịu nổi loại dụ dỗ này, lập tức điên cuồng.

Cảm giác được Nguyên Tống thở dốc, Bùi Dật ngẩng đầu lên dỗ dành: "Đừng lo lắng, bình tĩnh đi."

Nguyên Tống cau mày không hài lòng, một tay nắm lấy cổ tay của Bùi Dật, không cho phép hắn ta cử động.

Tuy nhiên, Bùi Dật đã thoát ra bằng một tay, vuốt ve lưng cậu như vuốt tóc, cuối cùng dừng lại ở hõm eo cậu và ấn nhẹ.

Nguyên Tống rêи ɾỉ không kiểm soát, giống như một con mèo.

Hừ hừ.

Bùi Dật rất biết kỹ thuật thuần hóa mèo, trước hết hãy để con mèo kiêu ngạo thưởng thức vị ngọt và trở nên mềm mại ngoan ngoãn, tự để lộ cái bụng ra ngoài cho người sờ chính là lúc thưởng thức bánh ngọt.

Hắn đặt con mèo con đã bị thu nhỏ thành một quả bóng lông trên chiếc giường lớn mềm mại, duỗi đôi bàn tay to lớn khớp xương rõ ràng của mình, để lộ chiếc bụng mềm mại.



"Rất dễ thương."

Con mèo con rụt đuôi lại để che bụng, nhưng nó bất lực, tiếng chửi rủa và meo meo thường ngày của nó trở nên quyến rũ.

Con mèo nhỏ đã rất bực bội.



Bùi Dật thanh âm khàn khàn, cười dỗ Nguyên Tống nói: "Bạn trai nhỏ, em có thể hứa với tôi một chuyện được không?"

"Sau này đừng lại gần đàn ông khác như vậy, được không?"

“Tôi sẽ rất lo lắng và khó chịu… Tôi sợ bạn nhỏ đột nhiên thích người khác rồi rời xa tôi.

Nếu ngày đó đến, tôi sợ mình sẽ làm những chuyện em không thể chấp nhận được."

"Em yêu, em biết không, tôi không thể sống thiếu em, nên-

Hứa với tôi, được không? "

"hoặc--"

Đôi mắt Bùi Dật ngước lên, có một vẻ đẹp kỳ lạ, hắn trầm giọng nói: "Chúng ta cùng chết đi, để tôi và em vĩnh viễn yêu nhau."

Đôi mắt đào hoa to tròn của Tống Meo Meo thất thần, ngơ ngác nhìn Bùi Dật, lại khơi dậy một du͙© vọиɠ tồi tệ xấu xa nhất trong lòng của Bùi Dật.

Lông mày và đôi mắt xinh đẹp của Bùi Dật giãn ra, hắn véo cằm để ép Nguyên Tống gật đầu.

Hắn cười khúc khích và nói: "Ồ, em thật tốt, đã đồng ý rồi nè."

Thay vì đợi bé thay lòng đổi dạ, vậy thì thà chết trong tình yêu vào lúc nó đang mãnh liệt nhất, để tình yêu vĩnh viễn luôn tươi mới, không bao giờ lụi tàn.

Bùi Dật cười nhẹ.

Ôi, lãng mạn làm sao.