Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Được Lão Đại Bệnh Kiều Nuôi Dưỡng

Chương 29: Cực cưng ngoan nhé

« Chương TrướcChương Tiếp »
Với một âm thanh "Rầm" lưng của Thời Gia đập vào tấm cửa kiên cố.

Anh không khỏi khịt mũi, nhưng vẫn cười nói: “Sao vậy?—Tần thiếu gia.”

Sau khi hai người ra khỏi phòng khách, họ đều im lặng, Thời Gia đang giấu giếm điều gì đó trong lòng, chỉ khi Tần đột nhiên làm khó, anh ta mới hoàn hồn lại xử lý.

Cằm của anh bị nhéo nâng lên, buộc phải nhìn về phía Tần Văn.

Tần Văn thuộc kiểu đàn anh vui vẻ tỏa nắng lại có gia đình khá giả ở trường đại học, khi anh mặc đồng phục bóng rổ và ném rổ, vô số cô bé và anh chàng đẹp trai hét lên từ bên dưới.

Anh ấy luôn tươi cười, nhìn bình thường và dễ nói chuyện, không giống như những phú nhị đại có cảm giác xa cách.

Nhưng lúc này, sắc mặt của anh lạnh lùng, nhướng mày nhìn chằm chằm Thời Gia đầy ý tứ "Thời Gia."

Thời Gia hừ một tiếng, thanh âm rất mềm "Nói đi."

Tần Văn nhìn anh chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng buông chiếc cằm đỏ ửng của anh ra, nhẹ nhàng vuốt ve: “Trong giới đều nói rằng tôi tính tình tốt, tôi là đối tiểu tình nhi bàng gia không tồi, bất luận thế nào, mục đích là gì-"

Anh đưa tay ra, vỗ nhẹ vào mặt Thời Gia một cách ngả ngớn như chơi với thú cưng "Cho tôi thấy nó có chừng mực, đừng chơi quá trớn."

Thời Gia cụp mắt chớp chớp, lông mi run rẩy như lông quạ.

Anh đột nhiên đưa tay nắm lấy tay Tần Văn, ngẩng đầu lên cọ cọ vào tay anh, cười tủm tỉm nói: “Tần thiếu gia, tôi còn có mục đích gì, bất quá là tôi đã thích anh lâu rồi, thật sự nhịn không được thôi."

Hắn không cao, nhưng thân hình cân đối, làn da trắng nõn, đôi mắt hạnh nhân rũ xuống mang theo vẻ ngây thơ vô tội, lúc này đang chân thành nhìn người ta cười, ôn nhu ngọt ngào.

Thật lâu sau.

Tần Văn lại khôi phục cười toe toét, cúi đầu tùy ý nói: "Là cho Nguyên Tống."

Một câu nói không đầu không đuôi khiến Thời Gia sững người.

Tần Văn tựa hồ cũng không có phát hiện hắn kỳ quái, tán gẫu nói: "Tên Bùi Dật là một kẻ điên, nhìn có vẻ hiền lành sạch sẽ, lòng dạ so với bất luận kẻ nào cũng chỉ có ác hơn chứ không hiền hơn, hôm nay cậu biết hắn muốn gì ở tôi sao?"

Thời Gia lắc đầu.

Tần Văn nói "Một loại thuốc, cậu có thể đoán nó là gì."

Đôi mắt của Thời Gia đột nhiên mở to.

Tần Văn tiếp tục nói: "Đúng rồi, vừa rồi phần lớn thuốc đều là cho Nguyên Tống uống, chậc chậc."

Thời Gia nghiến răng nhắm mắt lại, không thể kiểm soát suy nghĩ và đoán theo hướng bẩn thỉu, nếu Nguyên Tống ...

Anh ta đang rối bời, sau khi mở mắt ra, anh ta định quay lại ngăn Tống Tống uống thuốc, ít nhất ... ít nhất ...

Đầu óc anh hỗn loạn, chưa kịp nghĩ ra cách giải quyết thì đã bị ai đó nắm lấy cổ tay.

Tần Văn cười rực rỡ vui vẻ, anh nắm cổ tay cậu quay người đi về phía bãi đậu xe, nhưng giọng điệu lại vô cùng gay gắt "Cậu quay lại thì có thể làm gì?"

Thời Gia sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn cố hết sức trấn định, tiến lên phía trước ôm lấy eo Tần Văn, nhỏ giọng cầu xin: "Tần thiếu gia, tôi biết qnh nhất định có biện pháp, xin giúp tôi với."

Tần Văn dừng bước, liếc hắn một cái, cười nói: "Tại sao?"

Thời Gia được Tần Văn dẫn đến ngồi ở ghế sau xe, anh khéo léo quỳ xuống bên đùi Tần Văn, cằm đặt trên đầu gối anh, tư thế tỏ ra yếu đuối.

Anh chớp đôi mắt hạnh nhân ngọt ngào như lễ vật của mình ra, nhẹ nhàng nói: "Tùy ý anh."

Tần Văn nhướng mày, nhìn chằm chằm hắn một hồi, sau đó ấn hắn cúi đầu, cười nói: "Nghe nói cậu làm rất tốt —— xem biểu hiện của cậu. "



nửa giờ sau.

Tần Văn ôm người vào trong ngực, một tay nhẹ nhàng bóp cằm Thời Gia "Có chua không?"

Thời Gia chớp đôi mắt to ươn ướt, sau đó kéo ống tay áo của Tần Văn lắc lắc.

Tần Văn nhún vai "Thuốc gì?"

"Ồ, chỉ Sinuosi."

Thời Gia sửng sờ một lúc, Sinuosi ... thực sự được dùng để giúp cải thiện giấc ngủ, nhưng nếu thuốc phát huy tác dụng mà không ngủ được, người uống sẽ rất hưng phấn và thích bám lấy người khác.

Nhưng…

Thời Gia lo lắng rằng Nguyên Tống sẽ không thể chịu đựng được.

Tần Văn rất ân cần, trực tiếp gọi điện thoại, bật loa ngoài và ném nó sang một bên.

Hừ——

Điện thoại trên bàn reo.

Mất khoảng vài bước để Bùi Dật đi đến lấy điện thoại.

Ngay khi hắn định với lấy nó, ai đó đã nắm lấy tay áo hắn.

Bùi Dật dừng lại, cười nhẹ nói một cách say mê "Nguyên Tống."

"..."

Bùi Dật nói, "Tôi đi nghe điện thoại."

"..."

Hắn quay đầu nhìn Nguyên Tống đang ngồi bên cạnh.

Nguyên Tống dán sát vào bên cạnh hắn, khuôn mặt vẫn lạnh lùng và u ám, miệng chê nhưng bàn tay lại thành thật tay áo hắn.

Nguyên Tống có lẽ đã bị Bùi Dật nhìn chằm chằm trong một thời gian dài, cậu cau mày tỏ ý không hài lòng, "Anh không được phép đi, còn có—"

Bùi Dật xắn tay áo lên, đem hạt ngọc trắng trên cổ tay về phía sau để tránh cho Nguyên Tống bị cộm, rồi ngước mắt đối diện nhìn cậu "Còn gì nữa?"

Hắn môi mỏng mũi thẳng, tuấn tú thanh tú, một số hành động khiến hắn lộ ra vẻ uy nghiêm tao nhã, rõ ràng phong thái của hắn đã ăn sâu vào xương tủy, nhưng chung quanh vẫn có một tia nguy hiểm khó hiểu.

Nguyên Tống chỉ nhìn thẳng vào mắt hắn, im lặng một lúc rồi tức giận nói: "Sao anh không gọi tôi là cục cưng?"

Bùi Dật thấp giọng cười một tiếng, giọng nói dịu dàng: "Tôi sai rồi, tôi dẫn cục cưng đi nghe điện thoại, được không?"

Hắn quay lại và đưa tay về phía Nguyên Tống, còn trực tiếp ôm lấy Nguyên Tống, ôm một con gấu koala lớn.

"Cục cưng thật dễ thương."

Hắn đứng lên, đi mấy bước, vươn tay vỗ vỗ mông Nguyên Tống "Đừng nhúc nhích."

Nguyên Tống khịt mũi không hài lòng, thiếu gia sao lại bị đánh đòn?

Thật là khó chịu, nếu không phải tên già này thơm tho, ôm vào còn mềm mại, thiếu gia sẽ không để yên như vậy đâu!

Nguyên công tử rất khó chịu hung dữ, tuy vẫn lạnh lùng "ừ" một tiếng, nhưng vẫn ngoan ngoãn vòng tay ôm lấy cổ Bùi Dật, dán chặt vào người hắn không nhúc nhích.

Bùi Dật nhấc điện thoại và kết nối cuộc gọi "Có chuyện gì vậy?"

Tần Văn thanh âm truyền đến "Ha ha, hai người các người chơi nhiều điên rồi hả? Khàn giọng như vậy sao?"

"Tôi có thể mong ông Bùi chơi nhẹ nhàng được không? Nếu không, cuối cùng những bác sĩ tội nghiệp như chúng tôi lại phải cực khổ."

Bùi Dật vừa định trực tiếp cúp điện thoại, Tần Văn vội vàng như đang xem lén nói: "Đừng cúp máy, Gia Gia chúng tôi còn đang lo lắng cho Nguyên Tống Tống."

Nghe thấy từ "Gia Gia", Nguyên Tống, người đang nằm trên vai Bùi Dật như một con mèo con, đột nhiên ngẩng đầu và liếc về hướng điện thoại.

Ánh mắt này khiến nụ cười còn sót lại trong mắt Bùi Dật biến mất.

Hắn ngăn bàn tay đang định cúp điện thoại lại, ghé sát vào Nguyên Tống trìu mến hôn lên khóe môi cậu, dỗ dành: "Cục cưng, vừa rồi em gọi tôi là gì?"

Nguyên Tống cau mày, miễn cưỡng quay đầu lại nhìn thẳng vào điện thoại, rõ ràng là muốn trò chuyện với Thời Gia.

Bùi Dật vuốt tóc cậu, giống như đang dỗ một con mèo con, giọng mũi cười "Hửm?"

Nguyên Tống nắm chặt cổ tay áo, đầu ngón tay ửng hồng, có chút thẹn thùng cùng thoải mái, bất đắc dĩ lạnh giọng nói: "Anh ơi, anh. . . "
« Chương TrướcChương Tiếp »