- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Sủng
- Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Được Lão Đại Bệnh Kiều Nuôi Dưỡng
- Chương 25: Vật sở hữu
Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Được Lão Đại Bệnh Kiều Nuôi Dưỡng
Chương 25: Vật sở hữu
Khi bác sĩ điều trị chạy đến phòng bệnh, chỉ có Bùi Dật đứng bên trong.
“Bùi tiên sinh?” Bác sĩ Trần nói: “Thuốc mà ngài nói chúng tôi đã dùng qua, nếu vẫn tuân theo liều lượng đã kê từ đầu, thì hẳn là dùng được hai năm.
Nếu liều lượng tăng gấp đôi, đại khái người đó sẽ vô tình yếu đi và chết sau một năm."
Bùi Dật mặt không biểu cảm nhìn người nằm trên giường bệnh, bình tĩnh nói: "Tăng liều lượng lên."
"Vâng."
“Có những người không nên giữ lại.” Bùi Dật bình tĩnh nói “Vị bác sĩ kia đã chọc giận người của tôi, đừng để tôi gặp lại anh ta lần nào nữa.”
"Được!"
Bác sĩ Trần căng thẳng lắng nghe sự sắp xếp của BùiDật, chỉ dám lau mồ hôi lạnh trên trán khi rời khỏi phòng bệnh.
Có người từng hỏi ông tại sao lại sợ một chàng trai ở độ tuổi đôi mươi đến thế.
Nhưng người này không phải là người bình thường.
Từ một đứa con ban đầu không được yêu thương còn bị bỏ rơi, chỉ mất vài năm để lật đổ nhóm anh em tài giỏi thông minh của mình, thậm chí là những người lớn trong nhà từng phản đối hắn ta lần lượt chết.
Cuối cùng khi đã nắm quyền trong tay, ai cũng phải run rẩy cúi đầu đầu hàng.
Mà nhà họ Bùi cũng từ một gia đình hạng ba sa sút nhảy vọt lên một gia đình mới nổi, thậm chí những gia đình giàu có lâu đời đó cũng phải tán thưởng mà dâng cành ôliu¹.
Nhưng vị này không có ý định kết bạn chút nào.
Trong khi mọi người đang chờ đợi Bùi Dật bị gϊếŧ bởi người tài giỏi hơn hắn, thì bất ngờ có tin rằng người đứng đầu và những người thừa kế của gia đình giàu có nào đó đột ngột qua đời, và toàn bộ tài sản của gia đình đã bị mua bởi một người bí ẩn.
Trong giới đều là những kẻ âm hiểm, ai có thể tin rằng loại tai nạn này chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, vì vậy tự nhiên trong lòng sẽ cảm thấy hơi sợ Bùi Dật.
Hơn nữa, nhìn như vậy, nhà họ Nguyên có lẽ cũng đã...
Đây là một kẻ vô cùng tàn nhẫn, vô tình máu lạnh.
Ai dám khıêυ khí©h hắn?
Cửa đóng lại, Bùi Dật nghịch con dao gọt hoa quả trên bàn, nhặt một quả táo khác lên, chậm rãi gọt vỏ.
Một dải vỏ táo hoàn hảo rơi xuống đất.
Thanh âm của hắn rất nhẹ " Cô Phương, tôi từng rất ghen tị với cô, tôi có thể khiến cả trái tim và thân thể của Nguyên Tống đều yêu cô, nhưng cô cho rằng mình xứng sao?"
Hắn đặt những quả táo đã gọt vỏ lên bàn "Bây giờ tôi sẽ chăm sóc Nguyên Tống, cô yên tâm."
"Mà này, hôm nay em ấy bị tôi hôn lại phản ứng đáng yêu như vậy, chắc cô tức giận lắm?"
Hắn chậm rãi nở nụ cười, ánh mắt âm trầm "Dù sao cô cũng đã từng rất hận tôi, thậm chí ép toi rời khỏi Nguyên Tống."
Hắn cười lên một tiếng, âm thanh sảng khoái "Hiện tại em ấy là của tôi, em ấy mềm lòng, tôi nói gì cũng nghe —— "
"Lần sau chơi em ấy ở trước mặt cô, được chứ? "
“Cô sẽ không nhảy cẫng lên vì tức giận chứ?”
"Tôi đang rất háo hức mong đợi điều đó."
Khi Bùi Dật ra ngoài, hắn nhận được một cuộc gọi từ Tần Văn.
Tần Văn kinh ngạc, "Các người làm chuyện bất hợp pháp như vậy, có thể cẩn thận một chút không? Người ta đã thảm lắm rồi, có biết các bác sĩ đáng thương chúng tôi cứu họ khó khăn thế nào không? "
Bùi Dật tùy ý nói: "Cậu không phải thích săn đồ mới lạ sao?"
"Mẹ kiếp! Anh có thể độc miệng hơn một chút nữa không? Người này sắp chết, anh cho rằng tôi còn có loại suy nghĩ súc sinh đó sao?" Tần Văn than một tiếng lại hỏi "Anh và Nguyên Tống xảy ra chuyện gì sao? Động tĩnh lớn như vậy, không sợ những người kia..."
Bùi Dật cụp mắt xuống, ý vị không rõ nói: "Không sao, dù sao những người đó hiện tại cũng không dám làm. . . "
Hắn khịt mũi "Không có tôi, họ không thể tìm được ứng cử viên thích hợp hơn đâu."
Tần Văn trầm mặc một hồi "Nguyên Tống làm sao vậy? Không sao chứ?"
"Không, chỉ làm nũng rồi bỏ nhà ra đi thôi."
Tần Văn sợ tới mức ho khan một tiếng "Thôi đi, hai người các người thật biết chơi đùa, đảo lộn cả thành phố, làm nũng sao? Để Nguyên Tống tự kiềm chế đi!"
Bùi Dật nói "Có tôi chống lưng, em ấy cứ việc dỗi."
"Mẹ kiếp, cút đi!"
Trong xe.
Nguyên Tống ngã ngửa ra ghế như con cá mặn.
Nghe thấy Bùi Dật đi vào, cậu không có phản ứng lại, chỉ là nhướng mi im lặng liếc hắn một cái, sau đó lại nhắm lại, sắc mặt có chút khó coi.
Bùi Dật nói "Bác sĩ nói rằng tình trạng của cô Phương đã được cải thiện và cô ấy sẽ sớm tỉnh lại."
“Thật sao?” Nguyên Tống đột nhiên ngồi dậy, chớp đôi mắt đào hoa “Sớm là bao lâu?”
Bùi Dật cụp mắt xuống, giọng nói vẫn như cũ "Còn chưa xác định."
Có lẽ là ngày Nguyên Tống yêu hắn, ngày mà hắn có thể hoàn toàn khống chế Nguyên Tống, ngày mà không ai có thể thu hút sự chú ý của Nguyên Tống.
Vào thời điểm đó, hắn có thể cho phép người phụ nữ đó tỉnh lại trong giây lát.
Nguyên Tống có chút mất mát "Ồ."
Bùi Dật nói "Vậy Kiều Kiều nhà ta , em có muốn làm việc chăm chỉ để làm cho cô ấy hạnh phúc khi tỉnh dậy không?"
"Ah?"
"Chăm chỉ học tập, khi cô ấy tỉnh lại nhất định sẽ bị Kiều Kiều làm cho kinh ngạc."
Nguyên Tống sửng sốt một chút "Thật, thật sao?"
Cậu giả vờ bất đắc dĩ suy nghĩ một chút, lạnh lùng nói: "Vậy là tốt rồi."
Bùi Dật cụp mắt, đưa tay xoa đỉnh tóc cậu "Em thật dễ thương."
Hắn ở nơi Nguyên Tống không thấy lộ ra bộ mặt nham hiểm nhưng trước mặt cậu hắn vẫn phải cười thật tươi.
Nguyên Tống rất ngoan và dễ thương.
Nhưng hắn muốn một tay kiểm soát cậu, hắn thích quá trình từng nhát dao từ từ chạm khắc ra Nguyên Tống, và hắn còn muốn Nguyên Tống có hương vị và dấu vết của riêng mình.
Hãy hoàn toàn là của riêng tôi.
Sau khi hai người về đến nhà, Bùi Dật đưa Nguyên Tống vào phòng làm việc, nơi có một chiếc bàn gỗ lớn để làm việc.
Nguyên Tống nhướng mày, trước tiên ngồi lên chiếc ghế lớn mềm mại phía sau bàn, bắt chéo chân xoay một vòng "Anh như thế là không được, có đồ tốt thế này sao không giấu tôi?"
Hắn khinh thường liếc nhìn chiếc ghế gỗ nhỏ được chuẩn bị cho mình, trông giống như một học sinh trung học bình thường, cậu trợn mắt lên trời.
"Chủ nhân muốn ngồi ở chỗ này! Tới chỗ kia ngồi đi!"
Bùi Dật tính tình rất tốt, cho phép cậu bắt nạt mình, hắn ra ngoài trước sai người hầu bưng cho thiếu gia một ly sữa nóng, sau đó đi tắm rửa thay quần áo ở nhà sạch sẽ, mới mở cửa phòng bước vào.
Nguyên Tống đã kiệt sức sau một ngày lăn lộn, thậm chí còn ngủ gật ngay khi vừa uống xong ly sữa.
Lúc ngủ cậu rất ngoan, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn mỹ áp lên cánh tay khi ngủ, hàng mi dày mảnh khảnh dưới ánh đèn chiếu xuống thành bóng đen.
Bùi Dật nhìn cánh cửa một lúc rồi đến bên cạnh, ngón tay chậm rãi di chuyển xuống gáy cậu.
Chiếc áo len và quần đen bị đôi bàn tay xương xẩu đó ném xuống đất.
Đôi chân trắng mịn màng.
...
Bị nắm chặt bởi bàn tay xương xẩu của một người đàn ông,...
Bùi Dật nuốt 1 ngụm nước bọt, quỳ một chân xuống và hôn mắt cá chân của cậu một cách thành kính.
Từng dấu vết đỏ tươi lần lượt di chuyển lên trên dọc theo đường cong của đôi chân.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve nốt ruồi nhỏ màu đỏ trên chân người đàn ông, một lúc sau, hắn nhanh chóng dùng lực, khu vực xung quanh nốt ruồi nhỏ màu đỏ bị véo đỏ.
Chóp mũi hắn cọ sát vào xương hông của Nguyên Tống, đôi mắt hẹp dài tràn đầy hoang tưởng và kiên định.
Quá lâu.
Hắn đã đợi quá lâu, lâu đến mức con thú dữ trong lòng hắn không thể kìm nén được du͙© vọиɠ muốn ăn tươi nuốt sống cậu.
Hắn phải có được Nguyên Tống càng sớm càng tốt.
Hoàn toàn, triệt để.
Cho dù là không từ thủ đoạn hay cả khi nó làm tổn thương cả hai.
…
Thật lâu sau.
"Nguyên Tống."
"Ca ca thật muốn bị em gϊếŧ chết."
Dâng cành oliu: Các nhánh ô liu thường là một biểu tượng của sự phong phú, vinh quang và hòa bình. Vì vậy dâng cành ôliu cũng giống như việc mong muốn có 1 mối quan hệ hòa hợp cùng nhau hợp tác bình đẳng. ( nguồn gg:>)
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Sủng
- Sau Khi Mất Trí Nhớ Tôi Được Lão Đại Bệnh Kiều Nuôi Dưỡng
- Chương 25: Vật sở hữu