Chương 1.2: Tôi là bạn trai của em

Mưa to như trên thảo nguyên rộng lớn, trong nước mưa như có sự hoà trộn của hơi thở báo đốm.

Lại giống như câu chuyện diễm quỷ mê hoặc chàng thư sinh trong đêm mưa.

“Uy ——”

"Diễm quỷ đại nhân" thật không vui vẻ, vừa đe dọa vừa dụ dỗ một phen, trong xe hai người đều nhìn chằm chằm mình, nhưng không hé răng nữa lời, này chính là ý gì a.

Cậu không kiên nhẫn nhíu mày, “Rốt cuộc được chưa, nói một tiếng đi chứ anh trai?”

“……”

Cậu tính tình vốn không tốt , trên người lại bị thương miệng vết thương ẩn đau càng làm cậu nôn nóng, tính toán chạy lại bắt lấy người.

Cậu vừa mới chạy lại được 1 bước, cửa xe rốt cuộc cũng mở, một người đàn ông mặc tây trang bước xuống xe, một tay bung dù, từ từ bước đến gần Nguyên Tống .

Nguyên Tống đè ép suy nghĩ táo bạo đưa mắt nhìn hắn.

Người này môi mỏng mũi cao, mắt phượng mày ngài, đeo mắt kính gọng mạ vàng, đôi mắt sâu thẳm, nhìn như 1 người thanh lãnh cấm dục lại lười biếng.

Nhưng lúc này khóe miệng hắn cong lên như có như không mà cười, ngũ quan ôn hòa, khí chất tự phụ lại văn nhã, một bộ thế gia công tử ôn nhu dịu dàng.

Giống người tốt.

A, Nguyên Tống trong lòng nói thầm, còn có điểm quen mắt a.

Không thể nhận ra…… haa?

Cậu nghĩ như vậy, liền thấy người kia ôn nhu văn nhã bước đến bên người mình, đứng trước mặt làm che khuất tầm mắt làm cậu không thể thấy cơn mưa phùn.

Người nọ duỗi tay dịu dàng giúp cậu sửa lại mái tóc đã ướt sũng, cúi đầu nhìn cậu bằng ánh mắt ôn nhu đến say lòng người, ngữ khí thân mật lại triền miên, mắt phượng híp lại, mang theo mê hoặc nhân tâm.

“Sao lại ở chỗ này?”

Mẹ nó, sao lại phải cúi đầu?

Nguyên Tống hoài nghi nhìn về phía người đàn ông, cậu như thế nào cũng phải hơn 1m8, người này ăn cái gì lớn lên thế?

Người nọ cười nhẹ một tiếng không chút để ý nói, “Dỗi rồi?”

Mí mắt cậu nhảy dựng, đầu óc một mảnh mơ hồ thầm nghĩ đây chắc không phải đối thủ 1 mất 1 còn khi mình chưa mất trí nhỉ. Nhìn liền thấy phiền, nói chuyện còn kỳ kỳ quái quái.

Hơn nữa, nói chuyện thì nói chuyện, động thủ làm gì?

Người đàn ông tuấn tú thấy Nguyên Tống không hé răng, cong cong đôi mắt, “Như thế nào, ai chọc kiều kiều nhà ta sinh khí?”

Kiều…… Kiều kiều?

Tốt.

Người này nhất định là cố ý làm nhục cậu đi? Nhất định là!

Nguyên Tống sắc mặt bỗng chốc trầm lặng, dùng sức hất tay hắn ra, nghiến răng nghiến lợi phun từng chữ:"Anh cmn vừa gọi tôi là gì?"

Người nọ bị cậu hất tay ra, khuôn mặt đang mỉm cười ôn hòa bỗng chốc tái nhợt xuống, khóe môi hơi câu lên liền trở thành một đường thẳng, ánh mắt hắn nhìn về phía trước, trên mặt lại như có điều băn khoăn, như là xác nhận cái gì đó.

Thật lâu sau hoặc cũng có thể là trong nháy mắt, hắn bỗng chốc cười.

Nam nhân cầm ô cúi đầu đối diện với Nguyên Tống, một tay nắm cằm cậu, chóp mũi cả hai chạm vào nhau, trong mắt tất cả đều là sủng nịch cùng sự ôn nhu vô tận.

“Kiều kiều, lại làm bộ không quen biết tôi?”

Thân hình của nam nhân hơi mảnh khảnh, nhưng bả vai cùng eo lại rất đẹp, thân cao chân dài, cả người thanh mảnh lại cao như khóm trúc đầu đình, khí chất so với khuôn mặt càng hấp dẫn hơn.

Nhưng giờ phút này, cái gọi là văn nhã tuấn tú, vẻ mặt thanh quý ôn hòa của nam nhân đều tan biết, môi mỏng cong lên mang theo sự xâm lược nói, “Là hôm qua tôi chơi em đến khóc, hôm nay mới thẹn thùng cáu kỉnh?”

“……”

Nguyên Tống cắn răng không thể nhịn được nữa, táo bạo lại thô lỗ tránh khỏi bàn tay như xiềng xích của nam nhân , nghiến răng nghiến lợi hướng lên mặt của người đàn ông biếи ŧɦái nói, “Khóc cái rắm, bố đây đem anh chơi đến khóc cũng không tồi.”

Đúng là nam nhân, không tranh màn thầu tranh khẩu khí.

Đối diện người đàn ông bị cậu chọc cười, lười nhác cười một tiếng.

Nam nhân đẩy đẩy mắt kính mạ vàng , chớp mắt lại khôi phục bộ dạng ôn nhu văn nhã, giống như một đứa trẻ sờ đuôi mắt mình, “Hừm, em muốn diễn chúng ta liền diễn —— Kiều kiều em đã quên sao? Tôi là bạn trai Bùi Dật của em đây a.”

“Không náo loạn nữa, chúng ta về nhà được không?”

“……”

Tuy rằng ngụy trang không mất trí nhớ để dụ lấy thông tin, nhưng lại không thể lấy được thông tin , mà còn——

Nam… Bạn trai?

Hảaaa——Tôi thời điểm nào là cong?

Bùi Dật giống như nhìn không thấy sự hoảng sợ cùng biểu tình nghi ngờ của cậu, giống như lơ đãng mà duỗi tay ôm eo cậu, vừa vặn đè trúng chỗ bị thương.

Nguyên Tống sợ nhất đau đó.

Cậu nhẹ a một tiếng đau đỏ hốc mắt, đôi mắt đào hoa bình thường đã mê người giờ lại thêm 1 tầng ánh nước bao phủ nhìn càng thêm câu hồn đoạt phách, vừa mới nổi trận lôi đình nhưng giờ khí thế đều yếu đi ba phần, “Aa, buông ra! Đừng động thủ, tôi đi theo anh là được chứ gì!”

Đôi mắt hẹp dài của Bùi Dật khẽ cong lên, cúi đầu nắm lấy tay cậu, thần sắc ôn hòa mang theo ý vị quỷ dị không rõ.

Hắn nhéo lên đầu ngón tay lạnh lẽo của Nguyên Tống , ở nơi Nguyên Tống nhìn không thấy đôi mắt đối phương gợi lên một chút ý vị thâm trường không rõ, cười “Ngoan, chúng ta về nhà.”