Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Mất Trí Nhớ Thái Tử Bị Tôi Chiếm Đoạt

Chương 1

Chương Tiếp »
Ở phía Tây Bắc Tuy Châu, gió mạnh thét gào, tuyết lớn rơi đầy trời.

Hai bà tử xách nước, cầm một bộ quần áo nửa mới nửa cũ đi trong tuyết.

“Nghe nói cô nương kia là người Kinh Thành, nhìn chất liệu quần áo nàng ấy mặc có vẻ cũng thuộc gia đình có chút tiền tài. Sao nàng ấy lại lưu lạc vào doanh trại phục vụ nam nhân chứ? Thật là đáng thương.” Bà tử mặc áo lam nhỏ giọng nói.

“Ngươi từng nhìn thấy rồi à?” Một bà tử khác hỏi.

“Ta không thấy, là Lục Tử ở nhà bếp gặp rồi kể. Nghe nói bộ dạng nàng ấy trắng trẻo, sạch sẽ và rất xinh đẹp nữa.”

“Không cần biết vì sao nàng ấy bị đưa tới, dù sao số phận của những cô nương tới đây đều như nhau. Đàn ông trong quân thích tra tấn những kỹ nữ thấp hèn này nhất, các nàng chỉ chịu đựng được vài năm là chết rồi…” Bà ta hơi xích lại gần, thấp giọng nói: "Nhất là Lý tướng quân kia, vừa hung hãn vừa thích chơi đủ kiểu, chẳng có mấy cô nương đi vào lều của hắn ta mà cơ thể nguyên vẹn đi ra. Không biết là vị này…”

“Ôi chao, ngươi đoán đúng thật đấy. Ta vừa mới nghe Vương ma ma nói đêm nay sẽ đưa lần đầu tiên của vị này đến chỗ Lý tướng quân.”

Bà tử kia tặc lưỡi thở dài mấy lần, trên mặt hơi hiện lên vẻ đồng cảm. Nhưng bọn họ gặp chuyện như vậy quá nhiều lần rồi nên cũng chỉ đồng cảm có mức độ.

“Đêm nay nàng ấy phải phục vụ mấy người?”

“Nhiều lắm, hiếm khi có một người tươi non thế này, rất nhiều tướng quân đều đang chờ đợi. Không biết cô nương này có chịu nổi hay không nữa.”

“Không chịu được cũng phải chịu thôi, thời gian sau này còn dài biết bao, chỉ cần chịu đựng là có thể sống sót rồi. Ôi chao, không nói nữa, chúng ta mau đi thôi.”

Hai người lại bước nhanh hơn, chân giẫm lên lớp tuyết dày đọng lại, phát ra tiếng kêu loạt soạt.

Nửa khắc đồng hồ sau, bọn họ đến trước cửa một căn lều vắng vẻ đổ nát. Binh lính canh phòng nhìn thấy hai người gánh nước tới, bèn kiểm tra qua loa một lần rồi cho qua.

Bên trong lều có rất nhiều đồ linh tinh, các bà tử tìm thấy một bóng người gầy yếu nằm trên đυ.m cỏ khô đằng sau đống củi. Nàng co cuộn người lại, tay chân đều bị trói, trong miệng còn bị nhét vải, tóc tai thì bù xù, quần áo trên người nhăn nhúm. Tay áo còn rách mất một đoạn, để lộ cánh tay mảnh khảnh đã bị đông lạnh đến tím tái trong cái giá rét mùa đông, không thể nhìn ra được làn da trắng nõn ban đầu.

Các bà tử nhíu mày, liếc mắt nhìn nhau. Bình thường bọn họ cũng hầu hạ các cô nương xuất thân gia đình phạm tội bị đày tới đây, ai nấy đều ngoan ngoãn cam chịu số phận, không có ai bị trói như thế này cả. Chẳng lẽ cô nương này bị ép buộc đến đây?

Ngay lúc hai người đang nghi ngờ trong lòng thì nữ nhân dưới đất chậm rãi mở mắt, thì thào cái gì đó không nghe rõ lắm.

Bà tử mặc áo lam ngồi xổm xuống nghe cho kỹ mới biết nàng đang nói đến “Nước”.

Thế là bà ta vội vàng lấy một gáo nước đằng sau đến đút cho nàng. Sau khi cho cô nương uống nước xong, hai người không nói gì, bắt đầu bận rộn tháo dây trói, cởϊ qυầи áo trên người nàng ra. Bây giờ giờ đã là chạng vạng tối, không lâu nữa bọn họ sẽ phải đưa nàng đến chỗ các tướng quân nên không thể chậm trễ được.

Cô nương này cũng rất hợp tác, ngồi bất động để mặc bọn họ lau người chải tóc. Sau khi vệ sinh xong, hai bà tử nhìn kỹ mới hơi sững sờ, nhận ra nàng quả là một mỹ nhân tuyệt sắc. Bọn họ sống hơn nửa đời người mà bây giờ mới thấy một cô nương xinh đẹp như thế này.

Chẳng trách mấy tướng quân kia đều mong mỏi chờ đợi, chỉ sợ đêm nay cô nương này lành ít dữ nhiều rồi.

Bà tử áo lam thấy nàng tội nghiệp, muốn nhắc nhở vài câu. Nhưng bà ta vừa mới mở lời đã bị bà tử áo xám huých tay, ra hiệu mình không nên lắm miệng. Ở nơi này, những người nhiều lời thường chết rất nhanh nên bà ta đành nhịn xuống.

Hai người nhặt gáo nước và thùng gỗ trên mặt đất lên chuẩn bị rời đi thì lại bị cô nương kia nắm lấy vạt áo. Nàng ngẩng mặt lên, vẻ mặt không nhìn rõ vui buồn nhưng có vẻ cực kỳ mệt mỏi. Nàng nói: “Hai vị có thể giúp ta chuẩn bị chút đồ ăn tới không? Cầu xin các người, ta đã đói bụng nhiều ngày rồi.”

“Cái này…” Hai bà tử chần chừ. Bọn họ chỉ được yêu cầu lau người cho cô nương này chứ không nói được mang cơm cho nàng.

“Để chúng ta đi hỏi trước đã?”

“Được, cảm tạ.” Cô nương yếu ớt gật đầu.

Sau khi hai bà tử ra khỏi lều, người ngồi dưới đất hơi xê dịch mông, tìm một tư thế thoải mái dựa vào đống củi.

Tô Ly nhìn tấm rèm thỉnh thoảng bị gió thổi tung, trong lòng cảnh giác cao độ. Mặc dù cơ thể này đã vô cùng mệt mỏi nhưng nàng muốn giữ mạng nên buộc phải tự véo mình thật mạnh để đầu óc tỉnh táo hơn, đề phòng ngộ nhỡ có nam nhân xông vào.

Nàng bị người khác hãm hại đưa đến nơi này, trên đường đi nàng bị đánh thuốc, cứ mơ màng suốt ngày từ Kinh Thành đến đất Bắc. Mãi đến mấy ngày gần đây, thuốc đã hết tác dụng nên thỉnh thoảng Tô Ly mới tỉnh táo được. Nhưng sau khi tỉnh lại, nàng mới phát hiện mình đã gặp phải thảm kịch nhân gian này.

Bằng cách nào đó, Tô Ly đã trở thành một nhân vật trong sách, lại còn là một nữ phụ thế mạng có kết cục thê thảm.

Lúc đầu nàng không chịu tin, nhìn người lạ ở nơi xa lạ và cỗ xe ngựa cũ kỹ chật hẹp, chỉ cảm thấy mình đang nằm mơ. Nhưng sau khi tỉnh lại nhiều lần, nàng phát hiện mình vẫn nhìn thấy những thứ này, mỗi ngày đều có người mang chút nước và mấy cái bánh bao khô cứng cho mình đúng giờ. Dần dần, sau khi Tô Ly quan sát cách nói chuyện và ăn mặc của những người này, cũng như lợi dụng sắc đẹp tìm hiểu qua, cuối cùng nàng cũng hiểu ra. Không phải mình bị bắt cóc, cũng không phải bị lừa lên núi sâu làm vợ, mà là mình đang sống trong một cuốn sách đã đọc cách đây không lâu.

Nàng trở thành nữ phụ tốt thí hãm hại nữ chính thất bại lại còn bị đưa vào quân doanh. Trùng hợp ở chỗ, nữ phụ này cũng tên là Tô Ly.

Đêm nay chính là khởi đầu cho số phận bi thảm của nàng.
Chương Tiếp »