Chương 17

Tòa nhà Lộc Chanh ở công viên Văn hóa và Sáng tạo.

Ban đầu chỉ thuê một nửa tầng, công viên mới tòa nhà mới, ngoài ra không có gì khác, sau khi sửa sang lại đơn giản, mua một ít đồ dùng văn phòng. Khi đó tính cả Lục Thận Phi và Phí Bằng Trình thì mới được sáu, bảy nhân viên, công ty bận bịu kiếm sống, việc gì cũng tự tay làm.

Trong ấn tượng của Tòng Húc, khi mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp, trước khi nghỉ hè đại học năm 4, cậu đã tới đó mấy lần, giúp dọn đồ, quét dọn vệ sinh.

Về sau, mãi cho đến khi cậu còn ấn tượng vào đại học năm 4, sau khi khai giảng, cậu mới không qua đó nữa —— cách làng đại học hơi xa, phải ngồi xe bus công cộng sau đó lại chuyển sang tàu điện ngầm, một lần đi như vậy tốn 2 tiếng.

Ai nghĩ đến...

Tòng Húc đứng trước tòa cao ốc đã thay đổi sau 6 năm, thầm nghĩ: Hiện tại đã trở thành của cậu.

Chẳng những là của cậu, dáng vẻ vẫn giống như trong trí nhớ: Diện tích rất lớn, độc nhất một tòa nhà 4 tầng, cửa sổ màu xanh sát đất, bãi đậu xe bên ngoài tòa nhà được một vòng bồn hoa bao quanh.

Sau lưng, xe taxi chạy đi, Tòng Húc đứng trên lối đi bộ bên ngoài bồn hoa, ngẩng đầu nhìn không xa không gần, nhìn một lát, cầm điện thoại gọi một cuộc.

Giọng nói của Lục Thận Phi vẫn trầm như mọi khi, có vài phần ngạc nhiên mà Tòng Húc có thể nghe ra: "Em quay lại rồi à?"

"Đúng vậy." Giọng điệu của Tòng Húc nhẹ nhàng, lại hỏi: "Anh đang ở công ty à?"

Trong văn phòng, Lục Thận Phi phản ứng rất nhanh, gần như ngay lập tức đứng dậy, đi vòng qua chiếc bàn dài, đến trước cửa sổ sát đất.

Thật trùng hợp, Tòng Húc đang đứng ở bên này phía bên ngoài toàn nhà.

Kính thủy tinh có tính phân cực, người bên trong có thể nhìn được bên ngoài, còn người bên ngoài không thể thấy được bên trong.

Lục Thận Phi nắm chặt điện thoại bên tai, nhìn thấy cậu, ngạc nhiên đến bất động, sau đó lập tức quay người đi ra ngoài: "Anh sẽ xuống dưới ngay."

Tòng Húc: "Anh đang ở công ty à?"

Nét mặt Lục Thận Phi bình tĩnh, một tay nắm chặt điện thoại, một tay kéo cửa ra, nhanh chóng đi ra ngoài.

Anh nghiêm mặt tập trung đi ra ngoài như vậy, đến khu công cộng của công ty, đi qua một mạch không khỏi làm người khác chú ý tới.

Tất cả nhân viên làm việc cùng tầng đều bắt đầu nhiều chuyện ——

"Có chuyện gì vậy? Sếp bị sao vậy?"

"Tôi không biết."

"Vì bản quyền, hay là vì hot search nhỉ?"

"Có vẻ như anh ấy đi xuống dưới đón một người nào đó."

"Ai nhỉ? Tai to mặt lớn vậy sao."

Một lát sau ——

"!!!!Bùng nổ!!!"

"Người bên ngoài hình như là chồng cũ trước đây đã ly hôn với ông chủ Lục!!!"

"Chồng cũ đến đây làm gì?"

"Ai biết được."

"Không thể nào, trước đây chồng cũ còn không đến công ty, hiện tại đã ly hôn rồi, đến đây làm gì nhỉ."

"Ai nói trước đây chồng cũ không đến công ty?"

"Cái này cần gì ai nói, nhân viên lâu năm đều biết mà."

Nhưng Tòng Húc không biết.

Không biết cậu gần như không hề lộ mặt ở công ty này trước khi ly hôn, cũng không biết không đến và không lộ mặt chính là thái độ của cậu đối với Lục Thận Phi trước khi ly thân.

Vì thế trong thời gian làm việc bình thường mà đột nhiên Tòng Húc đến, còn chủ động gọi điện thoại khiến cho Lục Thận Phi rất ngạc nhiên.

Tòng Húc không biết, cũng không cảm thấy bản thân mình là chồng cũ đến đây thì có vấn đề gì.

Đến xem tòa nhà, đã xem xong bên ngoài thì tất nhiên cũng phải xem cả bên trong.

Nếu đã muốn xem thì phải dùng thái độ của chủ nhân mà đến xem. Đã vậy đương nhiên không có người dẫn đường nào tốt hơn ông chủ Lục Thận Phi.

Dù sao thì những người khác không biết tòa nhà này là của cậu, cậu cũng không có gì chứng minh. Thay vì đến nhìn nhìn khiến bảo vệ nghi ngờ, thà rằng quang minh chính đại đi vào.

Cúp điện thoại, Tòng Húc đi dọc theo lối đi bộ tới buồng bảo vệ.

Đi tới cửa, Lục Thận Phi cũng bước ra khỏi tòa nhà.

Chú bảo vệ trong buồng bảo vệ đi ra thăm dò, đánh giá Tòng Húc, bằng kinh nghiệm hỏi: "Cậu đến để phỏng vấn?"

Tòng Húc hất cằm ra hiệu: "Tôi đến tìm anh ấy."

Chú bảo vệ quay đầu lại, vừa thấy Lục Thận Phi đến, nhanh chóng ấn mở khóa cửa, để Tòng Húc đi vào, cũng đi ra ngoài cổng bảo vệ, mau chóng đến gần Lục Thận Phi: "Lục tổng."

Lục Thận Phi gật đầu, không nhìn bảo vệ ở cửa, nói với Tòng Húc: "Em vừa quay lại hôm nay à?"

"Em vừa đáp máy bay." Tòng Húc bước vào, ngước mắt lên nhìn tòa nhà, vừa đi vừa nói: "Rảnh rỗi nhàm chán nên đi dạo một vòng."

Nói xong thu hồi ánh mắt, nhìn Lục Thận Phi, hỏi: "Không làm ảnh hưởng đến công việc của anh chứ."

Lục Thận Phi nhìn Tòng Húc, giống như từng phút từng giây ở bệnh viện, vẻ lơ đễnh lúc trước đã được che giấu, kjooi phục thành dáng vẻ bình tĩnh bình thường: "Không ảnh hưởng gì cả."

Tòng Húc vừa đi vừa nói: "Bận rộn không?"

Lục Thận Phi: "Không bận."

Tòng Húc: "Trước đó anh nói định đi công tác, em tưởng là anh chưa chắc đã ở công ty."

Lục Thận Phi: "Công tác xong rồi, anh vừa về sáng nay."

Tòng Húc cười cười: "Vậy thì thật đúng lúc." Cậu ra hiệu về phía tòa nhà: "Em có chút tò mò về Lộc Chanh bây giờ, anh dẫn em đi dạo đi."

Từ biểu cảm đến giọng điệu đều giống như bạn bè, thân thiện nhưng không thân mật, hài hòa nhưng không mập mờ. Giống như chàng chàng thϊếp thϊếp trong khi nằm việc chỉ là cát giữa những đầu ngón tay, sau khi giấy xác nhận ly hôn xuất hiện thì xói mòn, tự nhiên biến mất, mọi thứ đều dừng lại vào ngày xuất viện.

Nhưng Tòng Húc cũng không sao cả, cũng không phải cả đời không qua lại với nhau nữa, ly hôn rồi, trở thành chồng cũ, mất trí nhớ, giờ phút này bọn họ giống như quay lại thời học sinh rất lâu trước đây, cùng nhau đi học, cùng nhau đi đường, cùng nhau trò chuyện...

Trước đây Tòng Húc thường nói: "Lục Thận Phi, anh giải đề giúp em đi."

Hiện tại cậu nói: "Thật đúng lúc, anh dẫn em đi dạo đi."

Đáy mắt Lục Thận Phi che giấu chăm chú, đặt bản thân trong giờ phút này và hồi tưởng về ký ức, im lặng. Tòng Húc không nghe được câu trả lời nên "Hửm?" một tiếng, xoay lại nhìn anh. Lục Thận Phi hoàn hồn: "Đi nào."

Đã mấy ngày kể từ khi Tòng Húc xuất viện, hiện giờ trạng thái của cậu tốt hơn khi vừa mới xuất viện, vẻ mặt trong trẻo phát ra ánh sáng, vừa đi vừa nói chuyện, còn chế nhạo: "Chắc bình thường Lục tổng trăm công ngàn việc, rất bận nhỉ."

Đuôi mắt Lục Thận Phi dần có ý cười: "Cũng tạm, ít nhất thì hôm nay không bận."

Hai người sắp đi đến trước toàn nhà, Tòng Húc liếc nhìn bề phía cửa kính, hào phóng thoải mái nói: "Không sao, em chỉ đi dạo một chút, rất nhanh, một lát là đi thôi. Nếu anh bận cũng có thể đi bận đi."

Tâm tình Lục Thận Phi rất tốt, cảm thấy ngày hôm nay hoàn toàn không cần bận rộn. Nếu Tòng Húc muốn, sau này mỗi ngày anh đều có thể không bận.

Cửa kính rộng mở, hai người đi vào tòa nhà.

Bên trong tòa nhà hoàn toàn khác so với trí nhớ của Tòng Húc 6 năm trước ——

Lúc ấy công viên Văn hóa và Giải trí mới vừa xây xong, các công ty lần lượt dọn vào ở tầng một của tòa nhà. Đừng nói đến cửa tự động, ngay cả cửa đẩy kéo còn không có. Mỗi ngày đội trang trí và vận chuyển của các công ty đi tới đi lui. Quản lý của bất động sản đặt một lớp bìa cứng trên mặt đất để bảo vệ gạch ở cửa của tòa nhà.

Bìa cứng bị dẫm tới dẫm lui, dầm mưa dãi nắng, dính bụi và sơn tĩnh điện trên tường. Mỗi người đi vào sẽ dẫm lên đó, sau đó lại mang theo bụi vào thang máy đi lên lầu.

Khắp nơi trong tòa nhà đều có rác, các loại quảng cáo, vào mùa hè, mùi sơn và đồ dùng ngột ngạt dính vào trong không khí máy lạnh của tòa nhà, không thể nào tiêu tan được.

Hôm nay cửa kính sạch sẽ mở ra hai bên, quầy lễ tân của Lộc Chanh ở ngay phía trước, bên cạnh quầy lễ tân có hai phòng nhỏ dùng để tiếp đãi người ngoài không tiện ra vào tòa nhà.

Đi qua quầy lễ tân là một sảnh lớn trống trải, thang máy nằm ở bên trái sảnh, hành lang ở bên phải, sau hành lang chính là canteen của Lộc Chanh.

Canteen không nhỏ, hình thức tự phục vụ, bao gồm bữa sáng, bữa trưa và bữa tối, và trà chiều sau bữa ăn.

Tòng Húc khen: "Được quá nha, Lục tổng." Ra hình ra dáng.

Hai người đi dạo qua nhà ăn, rồi đến trước thang máy, Lục Thận Phi bấm nút: "Trước tiên lên lầu ba."

Lầu ba là tầng văn phòng đầu tiên của Lộc Chanh, cũng là nơi Lục Thận Phi làm việc.

Lục Thận Phi: "Đên văn phòng anh ngồi một lát, hôm nay hơi nóng, uống miếng nước trước đã."

Tòng Húc không từ chối: "Cũng được."

Đến lầu ba, vừa ra khỏi thang máy, trên bức tường đối diện thang máy treo nhãn hiệu là hai chữ "Lộc Chanh" màu vàng cam.

Bởi vì nó rất lớn và rất dễ thấy nên Tòng Húc vừa bước ra khỏi thang máy đã thấy, nhìn thoáng qua, nhìn hai lần, nhìn ba lần, dừng lại.

Cậu không nhìn nhầm, đây là chữ do cậu viết.

Thấy cậu dừng lại, nhìn nhãn hiệu, Lục Thận Phi cũng nhìn nó, im lặng một lát nói: "Trước đây em viết."

Trước đây...

Tòng Húc gật gật đầu, thu hồi ánh mắt, tiếp tục cất bước, đưa ra kiến nghị: "Nhìn hơi cũ rồi." Cũng được mấy năm rồi, "Đến lúc đổi cái mới rồi."

Lục Thận Phi không trả lời, cũng không nói gì, có thể nghe ra ý của Tòng Húc là việc nào ra việc đó, nhãn hiệu kia thực sự đã cũ, không ám chỉ điều gì khác.

Hai người đi ra khỏi sảnh thang máy.

Vừa đi ra ngoài bước vào một cánh cửa, đó là khu văn phòng công cộng ở phía đông của tầng ba.

Tòng Húc đi theo Lục Thận Phi, lộ mặt, nửa tầng làm việc đều im lặng, có người vùi đầu giả bộ đang làm việc, có người quang minh chính đại ngồi nhìn trộm ở sau lưng.

Tòng Húc cảm nhận được ánh mắt của mọi người ở trên người mình, cũng không quan tâm, thoải mái hào phóng nhìn qua.

Lục Thận Phi giới thiệu: "Đây là tổ dự án."

Tòng Húc gật gật đầu.

Vừa gật đầu xong, nâng đầu lên thì thấy ở cửa một phòng cách bảy tám mét ở phía trước có một hình bóng quen thuộc đang lặng lẽ đứng sừng sững, khuôn mặt ngạc nhiên.

Tòng Húc nhìn người nọ, vừa đi vừa hơi mỉm cười.

Vẻ mặt Bùi Uyển là không thể tin nổi.

Tòng Húc bình tĩnh thoải mái, đi vài bước, nhỏ giọng hỏi Lục Thận Phi bên cạnh: "Bùi Uyển đến công ty của anh làm à?"

Lục Thận Phi: "Ừm."

Tòng Húc nghĩ điều gì đó liền thẳng thắn hỏi: "Cậu ta vào làm ở Lộc Chanh từ khi nào?"

Ngày thường Lục Thận Phi bận rộn muốn chết, cơ bản sẽ không nhớ được những việc lặt vặt. Nhưng Bùi Uyển thì khác, bởi vì năm đó cậu ta được Tòng Húc đề cử đến đây, đến từ sớm và làm việc đã lâu nên Lục Thận Phi có chút ấn tượng: "Lúc cậu ta vừa mới tốt nghiệp."

Tòng Húc: "Do em đề cử à?"

Lục Thận Phi: "Ừm."

Nói xong cũng đến văn phòng rồi, Lục Thận Phi cầm nắm cửa đẩy cửa ra, nghiên người đứng trước cửa. Tòng Húc ngước mắt nhìn, yên lặng nhìn Bùi Uyển cách đó không xa, khóe môi cong lên, bước vào văn phòng trước mặt Lục Thận Phi.

Trong nháy mắt đó, Bùi Uyển hoang mang không ngừng, bởi vì Tòng Húc hoàn toàn khác với những gì cậu ta nghe nói mấy năm nay.

Không phải nói cậu sẽ không báo giờ đến Lộc Chanh, đối xử với người khác xa cách lạnh nhạt, luôn rất tối tăm phiền muộn lạnh lùng hả?

Đây là Tòng Húc người ly hôn với Lục Thận Phi sao?

Thần thái này, vẻ mặt này, không phải là Tòng Húc lúc còn học đại học sao!

Bùi Uyển nâng bước, tiến pveef phía văn phòng Lục Thận Phi theo bản năng, chợt dừng lại, xoay người đi về phía Phí Bằng Trình.

Phí Bằng Trình đang dang chân, cầm gậy chơi golf trong nhà trên một tấm đệm mô phỏng màu xanh. Vốn đang cầm chắc thì cửa phía sau đột ngột mở ra, anh ta giật mình một cái đẩy lệch quả bóng.

Phí Bằng Trình dựng thẳng lông, Bùi Uyển bước vài bước đến gần: "Tòng Húc đến đây."

Phí Bằng Trình ngẩng đầy: "Hả?!"

Bùi Uyển thật chắc chắn: "Lúc các anh đến thành phố C chắc chắn đã có việc gì xảy ra đúng không? Hiện tại Tòng Húc hoàn toàn khác với những gì em nghe người ta nói trước đây."

Phí Bằng Trình giơ tay che miệng, một tay khác chống gậy, cúi đầu suy nghĩ, lại ngẩng đầu: Rồi liên quan gì đến anh.

Phí Bằng Trình cúi người nhặt bóng lên, thầm nghĩ anh cũng không nên lo vì dù sao Lục Thận Phi đã quay trở lại làm việc rồi.

Hơn nữa, hiện tại Tòng Húc rõ ràng khó khăn hơn rất nhiều, mà tâm Lục Thận Phi lại ở chỗ cậu ấy. Mối quan hệ của hai người đang từ khó nói vì mất trí nhớ mà lại tiến triển, cũng thể lẫn lộn bậy bạ.

Bùi Uyển vẫn đang hỏi: "Chắc chắn có chuyện gì đó đúng không? Bọn họ thật sự sắp phục hôn sao?"

Phí Bằng Trình thấy phiền phức: "Cậu lo nhiều vậy làm gì? Tôi đã nói rồi, một là đi làm việc, hai là đi làm việc."

Bùi Uyển: "Trình ca."

Phí Bằng Trình: "Cậu có gọi tôi là ba ba thì cũng chả có tác dụng." Nói thầm: "Cậu kiêng kị Tòng Húc như vậy làm gì? Cậu dù sao cũng là học đệ, không phải quan hệ tốt hơn so với tôi à."

Bùi Uyển: "Không phải em kiêng kị anh ta, em chỉ..." Ngừng một chút, "Nhiều năm không gặp lại, hiện tại em không biết làm thế nào để hòa hợp."

Phí Bằng Trình thuận miệng nói: "Phải vậy không?"

Cầm gậy, đẩy bóng, không qua tâm trò chuyện: "Trước kia cậu đi thành phố S chính là do Tòng Húc kiến nghị với Lục Thận Phi."

Bùi Uyển ngạc nhiên: "Cái gì?"

"Cậu không biết à?" Phí Bằng Trình nhấc mắt, tiếp tục thuận miệng nói: "Sau khi mẹ Lục tổng qua đời, đoạn thời gian đó không phải yêu cầu cậu đi thành phố S sao. Lúc đầu tôi vốn định để người khác đi, nhưng Tòng Húc nói với Lục Thận Phi để cho cậu đi."

Một lần đi này chính là hơn 5 năm, mãi đến ba tháng trước, bởi vì điều chỉnh nghiệp vụ, chi nhánh của công ty ở thành phố S bị thu hồi, mới trở về tổng công ty.

Những nhân viên kỳ cựu khác cũng vào công ty cùng lúc ở lại tổng công ty đều được phân chia cổ tức, hoặc trở thành người phụ trách có thực quyền, chỉ có Bùi Uyển vì nhiều năm đóng quân ở thành phố S và không ở trong bộ phận quan trọng nên dù lâu năm, thành một quản lý, được người ta khách sáo gọi "Bùi tổng", nhưng ở Lộc Chanh cũng không có gì ghê gớm.

Không có dự án, cũng không có mối liên hệ với mọi người và kinh nghiệm tích lũy dù công tác nhiều năm.

Nói một cách thông tục là bị gạt ra ngoài lề.

Bùi Uyển: "......"

Ở văn phòng Lục Thận Phi bên cạnh.

Tòng Húc ngồi trên sô pha, uống trà, rảnh rỗi không có việc gì, lấy di động ra lướt lướt.

Chính là lướt《 Thường Hoan Hỉ 》trên Kiếm Hồng.

Tại khu vực bình luận của một chương nào đó, có một bình luận:

【 Tôi luôn cảm thấy tác giả sắp xếp tình tiết xa vời, đối với loại người như Từ Mộ Mộ, thật là tiện nghi cho cô ta! Quá tiện nghi cho cô ta!

Loại người như cô ta, nếu bảo cô ta xấu xa thì cô ta cũng không quyến rũ ai, cũng không làm kẻ thứ ba đào góc tường nhà người khác. Nhưng có dã tâm quá lớn, thích mơ ước, cũng dễ dàng ghen tị, còn thích xen vào việc của người khác.

Cho nên không có cách nào đánh trả cô ta như nhân vật phản diện trong truyện, mà cũng không thể mặc kệ khiến cho bản thân cảm thấy ghê tởm.

Giống như một đấm vào bông, làm cách nào cũng thấy không thoải mái.

Có phải tác giả không biến nên "xử lý" nhân vật này như thế nào nên mới sắp xếp cho từ chức rời khỏi cốt truyện hay không.】

Tòng Húc nhìn bình luận trả lời của mình nhiều năm trước, chỉ có hai chữ: Lưu đày.

Câu trả lời bình luận này lúc vừa xuống máy bay Tòng Húc đã đọc được.

Đọc được, nên cũng nhanh chóng nghĩ đến: Cũng đúng, cậu có thể viết nhân vật Từ Mộ Mộ này trong《 Thường Hoan Hỉ 》 có nghĩa là năm đó cậu đã hiểu rõ Bùi Uyển, hiểu rõ dã tâm của cậu ta, giãy giụa, không cam lòng, cũng hiểu rõ những ghen tị, thèm muốn trong bí mật của cậu ta.

Hơn nữa năm đó trong tiểu thuyết còn viết về Từ Mộ Mộ bằng một đoạn miêu tả:

Cô ta thật sự có thể hiểu cấp trên của cấp trên, cảm thấy cấp trên khó có thể cân bằng giữa tình thân và công việc?

Không phải.

Chỉ là bản thân cô ta tự khốn khổ, khốn khổ vì nghèo túng cắm rễ ở một thành phố lớn, và cố gắng hết sức để chiến đấu mong sẽ có sự thay đổi tươi đẹp thông qua nỗ lực và công việc của chính mình.

Vì có lập trường như vậy, khi cô ta thấy cấp trên vì công việc nên không kịp trở về tham gia tang lễ, tự động dùng lập trường của mình, cảm thấy công việc quan trọng hơn, cảm thấy lý trí nỗ lực càng đáng trân trọng hơn.

Cho dùng là huyết thống tình thân cũng không quan trọng bằng.

Cô ta đang nói chuyện thay cho cấp trên sao?

Không, thật ra cô ta chỉ đang biện minh cho bản thân.

Giống như việc cô ta nói với Hoan Hỉ, cô không đi làm, không kiếm tiền, cô nên cố gắng hiểu người chồng liều mạng công tác của mình.

Từ đầu tới cuối, cô ta cố chấp, ngang ngược, nhìn thì như đang bênh vực ai đó, thật ra đều đang thể hiện chính mình.

Từ Mộ Mộ, cô ta thật sự rất muốn thành công.

Giống như Bùi Uyển muốn làm gì đó.

Lưu đày......

Tòng Húc cất điện thoại, thầm nghĩ: Người như Bùi Uyển, nếu lúc trước cậu đã hiểu rõ thì sẽ không giữ lại bên người. Năm đó chắc cậu đã làm gì đó.

Nhưng hiện tại Bùi Uyển thật sự còn ở công ty......

Tòng Húc ngẩng đầu, nhìn Lục Thận Phi: "Bùi Uyển đã làm việc ở công ty nhiều năm như vậy, không đi ăn máng khác hả?"

Lục Thận Phi ngồi đối diện cậu, vừa tắt một cuộc gọi, nghe vậy ngẩng đầu lên: "Trước đó cậu ta ở thành phố S, mới vừa được chuyển về."

Như vậy.

Đúng lúc này, có người gõ cửa, cửa bị đẩy ra, người đứng ở cửa chính là Bùi Uyển.

Bùi Uyển bước vào, nhìn trong phòng, đóng cửa lại sau đó nhìn Lục Thận Phi: "Lục tổng." Sau đó nhìn Tòng Húc, sóng gió dưới đáy mắt gần như không thể kìm chế được: "Học trưởng."

Lục Thận Phi không có phản ứng gì, nghĩ cậu ta đến nói chuyện công việc. Tòng Húc bưng trà lên, nhướng mi, A một tiếng. cười cười nói: "Thầy giảng đạo lý cuộc sống đến."

Bùi Uyển: "......"

Lục Thận Phi: "?"

Tòng Húc dùng thái độ điềm tĩnh tao nhã càng khéo léo hơn lúc trước tố cáo Phí Bằng Trình, đâm một dao ngay trước mặt ——

Cậu nhìn Lục Thận Phi: "Trước đây không niết vì chuyện gì, Bùi tổng ở trước mặt em thay anh nói rất nhiều lời."

Tòng Húc nhấp một ngụm trà, sâu kín nói: "Những lời nói đó thật sự làm cho em choáng váng, ngộ ra rất nhiều."

Ánh mắt Lục Thận Phi bình tĩnh nhìn về phía cửa, nhìn kỹ, lạnh nhạt nói: "Nói gì vậy?"

Bùi Uyển: "......"

Hết chương 17.

Hình như số chữ trong 1 chương càng lúc càng nhiều. ☹ mà được cái xử lý trà xanh nhẹ tựa lông hồng

TruyenHD