Chương 3

Nếu không phải đã xem qua thư, Kim Đào chắc chắn sẽ hoài nghi có lẽ mình đã tìm lầm người, những câu từ trong thư đều là nàng tưởng tượng ra. Chính là như bây giờ, một bộ dáng quân tử ôn nhuận, mỗi một kiện trên người hắn đều không có khả năng làm ra việc như vậy.

Thấy sắc mặt nàng chậm rãi trở nên phẫn nộ, khí sắc càng ngày càng hồng, khóe mắt đuôi mày của Đồng Dật đều cảm thấy vừa lòng.

Hắn ngồi trên lưng ngựa, hơi cúi người vụng về ôm lấy cổ ngựa, nhìn về phía nữ tử trước mặt. Ở góc độ mọi người không thấy được, khóe miệng vẫn luôn nho nhã đoan chính lại nở một nụ cười như mặt trời sau tuyết, không để ý một chút tuyết liền hòa tan hầu như không còn.

Rất nhanh qua một cái hô hấp, Kim Đào liền cảm thấy hắn như thay đổi thành một con người hoàn toàn khác, biến thành bộ dáng càng thêm yêu mị... Yêu tinh. Quanh thân hắn tản ra hơi thở nguy hiểm, dung nhan mị hoặc càng làm cho người ta muốn tới gần hơn.

Đôi mắt của hắn... rất quen thuộc, giống như đã từng gặp qua ở nơi nào.

"Bang –" Một thanh âm vang lên kéo lại suy nghĩ hỗn loạn của Kim Đào

Khuôn mặt tuấn mỹ yêu dị cười cười tỏ vẻ bất cần đời

"Nga? Ta đây là được làm cha?"

"Ngươi giả bộ cái gì? Ngươi đừng nói ngươi không biết. Ta đã có thai hơn một tháng" Kim Đào ngoài mặt trong yếu rống giận.

Thấy được nét phẫn nộ cùng kinh hoảng trong ánh mắt của nàng, tươi cười của Đổng Dật cũng chưa hề giảm. Nhưng trong mắt hắn hiện lên chút hồ nghi, ánh mắt hắn đảo qua bụng nàng mang theo tia phức tạp.

Tia tâm trạng kia trong chớp mắt biến mất, như là chưa từng xuất hiện qua.

Nhưng Kim Đào không biết vì sao lại xác định chắc chắn... Hắn tức giận, hơn nữa là rất tức giận.

Rõ ràng chính mình đang chiếm lý, nhưng bị hắn nhìn chằm chằm, Kim Đào lại có chút hoảng hốt khϊếp đảm. Giống như bị hắn bắt được nàng yêu đương vụиɠ ŧяộʍ.

Nếu không phải ban ngày, xung quanh đều là người. Nếu không phải cách đó không xa là quan phủ, Kim Đào sẽ không đợi được liếc mắt trừng hắn một cái, sau đó nhanh chân chạy.

Đáng tiếc Đổng Dật không nghĩ sẽ cho nàng cơ hội chạy trốn. Hắn thong dong xuống ngựa, lưng thẳng tắp vững vàng rơi xuống đất, dẫn tới một tràng thấp giọng từ các tiểu cô nương.

Thời điểm hắn quay đầu đối mặt với mọi người, một bộ dáng nho nhã đã quay trở lại, ánh mắt cười nhạt, ngay cả khi giơ tay nhấc chân cũng toát ra vẻ học thức.

Giống như yêu tinh vừa rồi cúi người nhìn nàng chưa bao giờ xuất hiện, hết thảy đều là ảo giác của nàng.

Nhìn chân dài của hắn bước tới chỗ mình, Kim Đào theo bản năng lùi ra sau một bước.

Đang muốn bước thêm bước thứ hai, cổ tay nàng đã bị hắn chế trụ, ngón tay gắt gao siết chặt cổ tay nhỏ bé của nàng, không chấp nhận kháng cự của nàng, dùng sức kéo nàng về vị trí ban đầu.

"Như thế nào? Ngươi muốn gϊếŧ người diệt khẩu ngay giữa đường sao?!"

Nàng dùng sức chuyển động cổ tay, đôi mắt không nhịn được hướng tới Kinh Triệu Phủ đứng cách đó không xa, ra vẻ ám chỉ Đổng Dật coi rẻ vương pháp. Cũng là tự cổ vũ chính mình.

Trên cổ tay nàng, đầu ngón tay hắn ấn ở mạch đập, cảm thụ được sự kinh hoàng của Kim Đào. Trong mắt hắn dần dần mất đi giận dữ, dư lại phần nhiều thú vị.

Đổng Dật nhìn thấy động tác nhỏ của nàng, mắt hồ ly cong lên sung sướиɠ, quanh người là khí chất nho nhã ôn nhuận. Bàn tay khớp xương rõ ràng buông cổ tay của nàng ra, ưu nhã duỗi đến trước mặt nàng.

"Sao có thể như vậy. Ta phải phụ trách nàng cũng hài tử nha. Nương tử, theo ta đi đi"

Chương 3

Nhân trò khôi hài của Kim Đào, trên đường chặn ngựa, Đổng Dật cũng không theo quy củ tiếp tục đi tiếp. Nắm lấy bàn tay non mềm của đối phương, dùng sức đem người kéo đến bên cạnh, bế nàng lên ngựa.

Ở trước mắt bao người, Đổng Dật được hai tên thị vệ đỡ, vụng về bò lại lên lưng ngựa. Hai người cùng cưỡi một con ngựa, quay đầu ngựa lại đi về phía ngõ nhỏ.

Đồng thời chuyện nương tử của Trạng Nguyên lang mang theo cái bụng lớn cản người ở trên đường, rồi lại cùng cưỡi một con ngựa với Trạng Nguyên lang truyền khắp đường lớn ngõ nhỏ.

Kim Đào đầu óc trống rỗng ngồi trên lưng ngựa, người phía sau ngồi rất gần nàng, mùi bách hương nhàn nhạt trên người hắn bao vây lấy nàng. Ngay cả hô hấp của đối phương tựa hồ cũng đang phả lêи đỉиɦ đầu nàng.

Qua mấy lần hô hấp Kim Đào mới kịp hoàng hồn, trong lòng cười nhạo một tiếng. Trước khi mất trí nhớ, chính mình chắc chắn là bị bề ngoài của hắn mê hoặc nên mới cam tâm tình nguyện giặt quần áo, may vá kiếm tiền cho hắn đọc sách.

Nếu hôm nay nàng không ở trước mặt bao người ép buộc hắn, có phải hay không đánh chết hắn cũng không chịu nhận nàng cùng hài tử trong bụng?

Lần này nàng sẽ không hòa nhã với hắn, ngoại trừ đi theo hắn để hưởng phúc, còn lâu nàng mới lại đào tim đào phổi vì hắn. Kim Đào ngồi trên lưng ngựa âm thầm hạ quyết tâm.

Dọc theo đường đi, Đổng Dật rủ mắt nhìn cô nương trong ngực. Thấy sắc mặt nàng biến ảo không ngừng, khóe miệng hắn cũng cong lên, trong lòng lại mang chút hoảng hốt.

"Nương tử như thế nào lại tìm được ta ở trên đường?"

Nam nhân dẫn đầu đánh vỡ bầu không khí an tĩnh, thanh âm ôn nhuận như ngọc làm kích động trái tim không biết cố gắng của Kim Đào.

Kim Đào cười lạnh một tiếng, "Trong thư ngươi không nói cho ta ngươi ở đâu. Nếu không phải hôm nay gặp được ở trên phố, chỉ sợ hai mẹ con ta đã đói chết. Ngươi còn không biết đang ôm mỹ nhân nào đâu"

Đổng Dật hơi hơi nhíu mày, thanh âm ôn nhuận vang lên bên tai nàng

"Tất cả là do vi phu sơ sẩy, lần này may mắn gặp được. Về sau vi phu tuyệt đối không bao giờ để nương tử ở lại một mình"

Kim Đào vuốt thư ở trong l*иg ngực, do dự có nên vạch trần bộ mặt dối trá của Đổng Dật. Hắn cho rằng chỉ cần không thừa nhận thì coi như không có chuyện gì xảy ra?

Trong lúc Kim Đào còn đang do dự, Đổng Dật đã ghìm cương ngựa dừng lại trước cửa của một tòa nhà. Kim Đào không thèm để ý người phía sau, ngẩng đầu nhìn lên tấm biển trên tòa nhà.

Trạng Nguyên phủ ---

Đổng Dật xuống ngựa đi tới bên cạnh nàng. Đôi mắt hồ ly mỉm cười đầy thâm ý nhìn nàng, duỗi tay nắm lấy eo nhỏ, đem người nhấc lên trên một chút nhẹ nhàng ôm xuống dưới.

"Về đến nhà."

Kim Đào đột nhiên bị nhấc lên sắc mặt nháy mắt trắng bệch. Theo bản năng duỗi tay vòng lấy cổ Đổng Dật, cả người đều cuộn tròn trong l*иg ngực hắn.

Đúng lúc này, "Kẽo kẹt –" một tiếng, cửa lớn phủ Trạng nguyên đột nhiên bị người từ bên trong mở ra.

Bên trong cánh cửa xuất hiện một nữ nhân khoác áo thêu hoa hồng lả lơi, phía dưới mặc váy màu xanh đen thêu chữ màu vàng. Nữ nhân hướng tới Đổng Dật dịu dàng cười, khóe mắt đuôi lông mày hàm chứa phong tình vạn chủng, dung mạo lung linh đỡ trâm cài trên búi tóc, vành tai đeo một đôi khuyên tai được làm bằng đá đế vương hơi lay động.

Nử tử vừa muốn mở miệng nói gì đó, ánh mắt xoay chuyển liền thấy được người trong lòng ngực Đổng Dật. Trên mặt thu liễm ý cười, mỹ nữ khiêu khiêu đôi mắt hơi trừng lên, quyến rũ liếc nhìn Đổng Dật.

"Thất gia, vị này là...?"

Kim Đào đã được Đổng Dật vững vàng thả xuống đất. Không đợi cho Đổng Dật mở miệng, trong viện truyền đến từng tiếng khóc bén nhọn của tiểu hài tử.

Kim Đào lúc này đã đứng vững cũng quay đầu nhìn Đổng Dật, tươi cười châm chọc trên mặt không chút che giấu.

Đổng Dật thái dương chảy mồ hôi lạnh, cứng đờ quay đầu nhìn về phía Kim Đào "Nương tử, nàng nghe ta giải thích"

- ----

Tiền viện.

Đổng Dật ngồi ở chỗ cao nhất, phía bên phải là Kim Đào. Giữa viện là Vân Nương ôm một hài tử khoảng chừng một tuổi đang khóc lớn.

"Thất gia, ngài mau dỗ dành tiểu thiếu gia đi. Nửa canh giờ trước tiểu thiếu gia tỉnh lại liền bắt đầu tìm ngài, không tìm được liền khóc lớn"

Đổng Dật có chút đau đầu duỗi tay tiếp nhận hài tử "Ngày sau ta phải đi làm việc, sao có thể lúc nào cũng canh giữ bên người hắn được."

Kim Đào ngồi ở trên vẫn luôn không nói chuyện. Sau khi vào cửa, Đổng Dật cũng giới thiệu cho nàng. Vân Nương là do hắn mời về để quản gia, ngày thường sẽ chiếu cố việc trong nhà, chăm sóc hài tử. Mà tiểu oa nhi trong l*иg ngực Đổng Dật là con trai huynh trưởng đã mất của hắn, tên là Đổng Kiêu.

Nói là cháu trai thì Kim Đào tin, đứa bé kia không có điểm nào giống Đổng Dật. Nhưng Vân Nương là quản gia thì nàng không tin nổi.

Nhà ai để cho hạ nhân ăn mặc như vậy? Lại còn bày ra điệu bộ phong tình vạn chủng để nói chuyện với chủ tử, thậm chí còn dám chất vấn hắn.

Đang nghĩ ngợi, âm thành "Nha nha –" của hài tử đánh gãy suy nghĩ của Kim Đào. Nàng ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy hài tử đang được Đổng Dật ôm trong ngực, xuyên qua vai nam nhân nhìn về phía nàng.

Đôi mắt đen bóng mang theo cảnh giác câu nệ, lại mang theo tò mò cùng chờ mong nhìn về phía nàng. Thấy vậy tim Kim Đào lập tức mềm nhũn, ngay lập tức vứt Vân Nương ra sau đầu. Trên mặt không khỏi nở một nụ cười ôn nhu.

"A Kiêu, đây là Thất thẩm" Đổng Dật ôn nhu nhìn tiểu nam hài, mang theo ý cười giới thiệu Kim Đào.

Tựa hồ là bởi vì thấy Kim Đào cười ôn nhu, A Kiêu cũng không còn khẩn trương nữa, hắn ngượng ngùng nhếch miệng cười với Kim Đào. Tay nhỏ đỡ đầu vai Đổng Dật khuơ khuơ. Kim Đào tâm đều hóa nước, đứng dậy đến phía sau Đổng Dật vươn tay.

"Muốn Thất thẩm ôm A Kiêu không nha?"

"Nha, ôm!"

Tiểu oa nhi nhìn về phía Kim Đào mang theo mới lạ cùng chờ mong, tay nhỏ duỗi về phía nàng, nhưng tựa hồ còn có chút do dự muốn lùi về.

Kim Đào đã thèm nhỏ dãi, làm sao có thể cho A Kiêu cơ hội đổi ý, nhanh tay cầm lấy tay nhỏ của hắn. Thấy không có biểu tình sợ hãi, nàng cười tủm tỉm đem A Kiêu ôm vào trong l*иg ngực.

A Kiêu vừa mới được ôm nên còn có chút khẩn trương, thân mình cứng rắn thẳng tắp không dám lộn xộn. Nhưng chờ đến lúc Kim Đào ôm hắn ngồi lại vào ghế, cảm nhận được so với thúc thúc hắn Kim Đào càng mềm mạo, lại không có sặc mùi nước hoa như Vân Nương. Tiểu gia hỏa vui vẻ nha nha cười.

Đứng ở giữa nhà, Vân Nương nhìn đến chua xót. Nàng chăm sóc tiểu hài tử này từ lúc hắn còn bốn năm tháng tuổi. Đáng tiếc đứa nhỏ này tất cả đều không chịu thân thiết với nàng, trừ ăn uống đi về sinh, tỉnh ngủ liền nhất định phải tìm Đổng Dật.

Kim Đào lại không biết suy nghĩ trong lòng của Vân Nương. Ôm tiểu đoàn tử mềm mềm trong lòng, nàng bắt đầu chở mong hài tử trong bụng. Hài tử của nàng cùng Đổng Dật sẽ đáng yêu như thế này không?

Đổng Dật âm thầm nhìn động tác của hai người. Ánh mắt quét một vòng trên mặt Kim Đào, có chút áy náy cùng tự trách mím môi.

"Vân Nương, ngươi chuẩn bị nước ấm hầu hạ phu nhân tắm gội thay quần áo. Bảo phòng bếp làm món gì dễ tiêu hóa một chút"

Bây giờ cách giờ ăn trưa vẫn còn sớm. Nhưng Kim Đào một đường tới kinh thành, trên mắt thấy rõ quầng thâm, nhìn là biết không được nghỉ ngơi tốt. Hắn lại không có phát hiện ra.

Vốn dĩ không cảm thấy mệt, nhưng bị Đổng Dật nhắc nhở cũng cảm thấy rã rời chân tay. Một ngày một đêm không được ăn cái gì, bụng cũng đói đến mức tóp lại.

Nước ấm trong phủ lúc nào cũng có, không tốn nhiều thời gian. Vân Nương đã chuẩn bị tốt phòng tắm, rũ mi cúi đầu đi vào tiền viện. Đứng một bên chở Kim Đào dẫn nàng đi hậu viện, hầu hạ nàng tắm gội thay quần áo.

Đổng Dật đứng dậy đi đến cạnh Kim Đào, duỗi tay muốn ôm cháu trai dính người của mình.

"A Kiêu lại đây. Thất thẩm đi đường mệt mỏi, ngày mai lại chơi cùng A Kiêu"

Tiểu gia hỏa cũng không hiểu Đổng Dật nói gì. Nhưng thấy Thất thúc muốn ôm mình đi, A Kiêu xoay người ôm lấy cổ Kim Đào, âm thanh giòn tan cho Đổng Dật một chữ

"Không"

Nói xong cũng mặc kệ người chung quanh, đầu nhỏ chôn trong l*иg ngực Kim Đào, chỉ chừa cho Đổng Dật cái ót.

Đối với Kim Đào rất yêu thích trẻ con mà nói, được một đứa trẻ mềm mềm đáng yêu tín nhiệm cùng ỷ lại, tâm nàng đã sớm hóa thành một hồ nước ấm.

Từ khi hắn chăm sóc tiểu oa nhi tới giờ, đây là lần đầu tiên Đổng Dật bị ghét bỏ như vậy. Bị cháu trai lạnh lùng cự tuyệt, hắn sững sờ ngay tại chỗ.

Mà Vân Nương đứng ở một bên thấy vậy liền cảm thấy vui sướиɠ khi người khác gặp họa. Rốt cuộc cũng cho chủ tử nếm được mùi vị này. Trước đây chỉ có nàng bị hài tử ghét bỏ, hiện tại thật tốt, nàng rốt cuộc không còn bơ vơ một mình.

Thấy cháu trai nhất quyết không nghe lời, sắc mặt Đổng Dật trầm xuống, chỉ có đôi mắt trước sau sau vẫn luôn mỉm cười, trấn áp bớt lệ khí của hắn.

"Đổng Kiêu, đi với Thất thúc nào. Nghe lời!"

Hai chữ cuối cùng không thèm che giấu tức giận. Kim Đào cảm giác tiểu gia hỏa trong lòng run lên một cái, như là rất sợ hãi, tay nhỏ gắt gao nắm lấy vạt áo nàng.

Đổng Dật thấy hắn vẫn bất động như cũ, duỗi tay muốn cưỡng ép ôm người đi. "Bang –", Kim Đào nghiêm mắt giơ tay đánh bay móng vuốt của Đổng Dật.

"Không cần ngươi ôm, ngươi xách tay nải của ta. Ta ôm A Kiêu"

Nói xong đứng lên liếc mắt nhìn Vân Nương, ý bảo nàng dẫn đường. Ra khỏi viện, hài tử trong l*иg ngực ngẩng đầu lên, nhếch miệng cười nhìn Kim Đào. Nàng nhịn không được cúi xuống thơm một cái lên mặt A Kiêu.

Nhìn hai ngươi đã đi tới cửa, Đổng Dật thở dài một hơi, nhận mệnh xách theo tay nải của Kim Đào đi theo cuối cùng.

Có thể A Kiểu khóc một buổi sáng đã mệt mỏi. Lúc Kim Đào ôm hắn đến hậu viện, A Kiêu đã mơ màng sắp ngủ.

Nhẹ nhàng lung lay hai cái, tiểu oa nhi trắng nõn liền nhắm hai mắt lại. Nhưng tay nhỏ vẫn gắt gao nắm chặt vạt áo trước ngực của Kim Đào.

Kim Đào là chủ mẫu, chính phòng ở hậu viện tự nhiên là của nàng. Trước đây tuy rằng chính phòng không có chủ tử, Vân Nương vẫn an bài người đem nơi này dọn dẹp sạch sẽ. Giờ Kim Đào có thể tùy lúc vào ở.