"A Văn! Chạy mau, đừng tới đây..." Nam nhân còn chưa kịp nói xong thì "Phụt" một tiếng, một thanh lợi kiếm đã xuyên qua yết hầu hắn.
"Nhị thúc!"
Thứ tử nhà tả tướng Dương Văn trơ mắt nhìn thân thúc thúc hắn ngã vào vũng máu. Dương Văn cắn chặt răng, nhìn chằm chằm môn chủ Ngự Kính Môn – Hoắc Khuyết. Đối diện với đôi mắt cười như không cười của gã ta, Dương Văn sợ sệt không dám tiến lên một bước.
Nhìn Dương Văn như một con nai con, khóe miệng Hoắc Khuyết câu lên nụ cười khıêυ khí©h, càn rỡ, đôi mắt hồ ly của gã tràn ngập đắc ý cùng điên cuồng, gã chậm rãi ngồi xổm xuống cạnh xác của người đàn ông, bàn tay thon dài tái nhợt hướng tới ngực của cái xác tìm kiếm.
"Phốc xuy – răng rắc" Tiếng da thịt bị xé rách cùng với tiếng xương sườn gãy vang lên cùng lúc.
Giây lát, Hoắc Khuyết một thân hồng y đứng lên. Bàn tay tái nhợt của hắn nắm một giọt máu đầu tim. Đêm đầu xuân, ánh trăng sáng rực soi xuống mặt đất, làm nổi bật giọt máu vẫn còn đỏ tươi, dần dần bốc lên nhiệt khí màu trắng.
Kim Đào vừa mới từ dưới vực bò lên, trải qua trăm cay ngàn đắng chưa kịp vui mừng thì đã nhìn thấy một màn này. Khϊếp sợ còn chưa kịp hoàn hồn, bên tai nàng đã nghe thấy tiếng chém gϊếŧ ồn ào.
Chất lỏng nóng bỏng văng tứ tung, dính lên mặt nàng. Nàng còn chưa kịp nhìn thấy rõ cảnh tượng trước mắt, máu tươi đã ập đến che phủ tầm nhìn. Trước mắt toàn là màu đỏ tươi, mùi máu gay mũi cùng với gió lạnh xộc thẳng vào khoang mũi của Kim Đào.
"Thình thịch", xác của một tên thị vệ áo lam ngã ngay trước mặt nàng, con ngươi trợn trừng của hắn vừa lúc đối diện với mắt nàng.
Kim Đào mới vừa lau đi máu trên mặt, nhìn thấy cảnh như vây, không kìm được hoảng sợ phát ra một trận thét chói tai.
"A a a - -"
Vì quá hoảng sợ, nàng quên mất dưới chân nàng là vách núi. Nàng nhảy dựng lên quên mất phải chống tay, chỉ nghĩ sau này nhất định phải rời xa chém gϊếŧ, nhưng thân mình không có lùi về sau mà là bay lên không trung rớt xuống.
Trên quan đạo, những tên ám sát đang trong hỗn chiến cũng giật mình một cái, quay đầu nhìn về phía vách núi. Nhưng rất nhanh những tên sát thủ mặc hồng y lại một lần nữa giơ đao chém tới, ngựa và hộ vệ toàn thân đầy máu chống cự, giãy dụa đến giây cuối cùng.
Người khác có khả năng sẽ không thấy rõ người ngã xuống vách núi, nhưng đứng ở giữa đám người đang hỗn chiến, Hoắc Khuyết lại thấy rõ dung mạo của nữ tử.
Máu đầu tim còn mới đã thu thập tốt, gã lấy khăn lau sạch máu tươi trên tay, nhẹ nhàng rời khỏi hỗn chiến như đang tản bộ tới bên vách núi rồi thả người nhảy xuống theo nữ tử lúc nãy.
Kim Đào ngay từ lúc rơi xuống đã không cảm giác được tim đập cùng hô hấp. Trong lòng chỉ cảm thấy bi thương, tuyệt vọng.
Ông trời đều đang giúp đỡ tên phụ lòng Đổng Dật kia thật sao? Nàng mới vừa từ đáy vực tỉnh lại, mất đi kí ức, chỉ có mấy phong thư bên người kể sơ sơ về quá khứ.
Nàng cùng hài tử trong bụng, có phải hay không thật sự đáng chết sao?
Một giọt nước mắt xoẹt qua, trước mắt lóe lên một thân ảnh màu hồng, trong nháy mắt đó nàng không phân biệt nổi trên mặt là vết máu đang chảy xuống hay là cái gì khác. Cho đến khi bên hông được một cánh tay ôm lấy, cả người bị ấn vào trong l*иg ngực lạnh băng, nàng mới vội vàng quay đầu lại xem.
Trên người nam nhân tản ra hơi thở lạnh buốt, nếu không phải đang ở trong ngực hắn, Kim Đào sẽ hoài nghi người này là người chết.
Giữa khung cảnh đen nhánh, chỉ có độc một mình hắn, phía sau là ánh trăng sáng nhuận. Làn da của hắn tái nhợt nhìn như bệnh trạng, trắng đến nỗi nhìn không ra một chút sức sống nào. Thậm chí nhìn kĩ dưới lớp da trắng bệch đó còn ẩn ẩn chút xanh.
Nửa khuôn mặt của hắn được che bởi chiếc mặt nạ màu vàng điêu khắc tinh xảo, lộ ra ngoài cái cằm nhòn nhọt cùng đôi môi đỏ thắm. Sắc môi của hắn không giống người bình thường, quỷ mị, giống như vừa mới uống máu tinh.
Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Kim Đào, nam nhân rũ mắt nhìn nàng một cái.
"Ngươi không nên tới"
Lông mi phía sau mặt nạ hơi rũ xuống, mắt hắn tựa như được điểm một nét bút như tranh vẽ, đuôi mắt hơi vểnh lên. Kim Đào vẫn chưa thoát khỏi hoảng hốt cũng cảm giác được người này đang hướng về phía nàng cười nhạt.
Vào khoảnh khắc này, cảnh máu me lúc nãy đã bị Kim Đào quên đi. Nàng như bị yêu tinh mê hoặc, chậm rãi nâng tay lên muốn đυ.ng vào đôi mắt đang cười kia, trong đầu bay qua vô số hình ảnh hỗn loạn, nhưng tất cả chỉ lóe lên, lướt nhanh qua làm nàng không kịp nắm bắt.
Đây là lần đầu tiên nàng gặp người này, nhưng Kim Đào lại cảm thấy tim đau như cắt, không rõ là hận hay là đau lòng, không rõ là quen thuộc hay xa lạ. Một giọt nước mắt vô thức chảy dọc xuống gò má.
Ngón tay mảnh khảnh dừng lại trên mặt nạ, xoa nhẹ. Xúc cảm lạnh băng của mặt nạ kéo suy nghĩ của nàng về, ngón tay như ngọc dừng lại giữa không trung.
Bất quá chỉ qua mấy lần hô hấp, nam nhân thả người nhảy lên, ôm nàng vững vàng đứng ở trên quan đạo. Một tên hộ vệ áo lam từ phía sau muốn đánh lén hắn, Kim Đào vừa lúc nhìn thấy
"Cẩn..."
Định nhắc nhở nam nhân chú ý phía sau thì không biết từ lúc nào hắn đã cầm thanh kiếm trên tay, thủ đoạn linh hoạt vẽ một đường kiếm, nhanh đến mức Kim Đào chỉ kịp thấy ngân quang lóe lên một cái thì tên hộ vệ đã chậm rãi ngã xuống. Làn da trắng bệch hé ra dưới quần áo từ từ hạ xuống.
Trên mũi kiếm nhỏ xuống một giọt máu. Phẫn nộ cùng bực bội hiện lên giữa chân mày của nam nhân, thanh âm lạnh lẽo tựa như gió lạnh trong khe núi vang lên lần nữa
"Ha, lâu rồi chưa đυ.ng kiếm"
Kế tiếp hắn bắt đầu lao vào giữa trận chém gϊếŧ, xung quanh hắn như có một lớp bảo vệ, không có kẻ nào dám tiến gần hắn nửa bước, hắn tựa hồ cũng mất đi hứng thú với trận chém gϊếŧ này, quanh thân tản ra sự phẫn nộ, lạnh băng.
Kim Đào bị hắn ném xuống đất, trân trân nhìn mấy cái bọc da người xung quanh, dường như hồn đã lìa khỏi xác.
Nàng hoàn toàn không để ý tới, nam nhân giống như quỷ ảnh, chợt lóe một cái người đã đứng ở đỉnh tảng đá lớn cách đó không xa. Hắn bễ nghễ nhìn xuống trận chém gϊếŧ dưới chân, trông như một con ưng cô độc đã mất đi hứng thú với con mồi.
Một tiếng huýt gió vang lên, Kim Đào theo bản năng nhìn theo âm thanh phát ra. Khung cảnh đen thui, nhưng kì lạ nàng lại thấy được người đứng ở trên, không chỉ vậy nàng còn thấy được hắn không tiếng động nói
- -- Chờ ta đi tìm ngươi
Nàng cũng không biết vì sao có thể hiểu được hắn nói, nhưng chỉ cần nhìn một cái nàng lập tức biết hắn đang nói gì.
Hồng y nam tử trong chớp mắt nhảy lên biến mất sau màn đêm, đội người ngựa lúc nãy hơn trăm người giờ phút này chỉ còn lại không đến mười người, đội ngũ mà Dương Văn mang theo nhìn hồng y biến mất, thở phào nhẹ nhõm.
Dương Văn quay đầu nhìn Kim Đào ngồi dưới đất, lúc này đã sợ tới mức sắc mặt trắng bệch. Hắn nhấc chân đi qua.
"Người cùng Hoắc Khuyết có quan hệ gì?"
Hắn không nghĩ là tên môn chủ Ngự Kính Môn là cái loại thấy việc nghĩa hăng hái giúp đỡ.
Kim Đào chậm rãi ngầng đầu, nhìn bộ dáng thanh nhã tuấn tú của đối phương, nước mắt không khống chế được chảy xuống, tất cả hoảng sợ đều phát tiết thành tiếng nức nở.
"Ta, ta không biết, ta cái gì cũng không biết..."
Đồng thời, Dương Văn cũng nương theo ánh trăng thấy rõ ràng bộ dáng của nàng. Trong mắt không che nổi vẻ kinh diễm.
- -----
Trăng đã lên cao, Kim Đào ngồi trên lưng ngựa, một tên thị vệ đi phía trước dắt ngựa dẫn nàng theo sau Dương Văn. Trong lúc Kim Đào không chú ý, mây đen đã che khuất ánh trăng, tuyết đầu mùa theo gió mạnh cứ như vậy rơi xuống.
Gió lớn thổi theo tuyết làm tầm nhìn bị chắn, nhìn không rõ đường đi. Sau thời gian hai ly trà, trên mặt đất đã trải một lớp tuyết dày, người đạp trên tuyết phát ra tiếng kẽo kẹt, cả đội ai cũng không dám phóng ngựa, chỉ có thể theo đầu gió hết khả năng bước nhanh hơn một chút.
Trong đêm tối, ánh đèn của khách điếm trên quan đạo đặc biệt rõ ràng. Đèn l*иg treo ở cửa lung lay sắp đổ, nhưng cũng không bị gió tuyết làm rơi xuống.
Dương Văn quyết định ở chỗ này một đêm, chờ tuyết ngừng lại lên đường
Vén lên rèm cửa dày nặng, một trận gió lạnh nhân cơ hội chui vào. Vốn dĩ chỉ là một đêm an tĩnh bình thường, nhưng lại vì một trận tuyết khiến cho sảnh lớn của khánh điếm náo nhiệt hơn hẳn, không ít thương đội đều dừng lại nghỉ chân.
"Nha, khách quan muốn ở trọ hay cũng dừng lại nghỉ chân?"
Nữ chưởng quầy thấy Dương Văn lớn lên phong lưu phóng khoáng, dáng người đĩnh bạt, mặt mày tuấn lãng bất phàm, nụ cười trên mặt chân thành hơn không ít, một bên tiếp đón, một bên đưa tay đỡ trâm bạc cài trên búi tóc, mị nhãn như tơ nhìn Dương Văn.
Lần này dẫn tới những tên bốc vác thô to đang nghỉ chân ở sảnh lớn cười vang trêu ghẹo, thậm chí còn vang lên vài tiếng huýt sáo.
Kim Đào đi theo phía sau Dương Văn, vừa vào cửa đã bị tình cảnh này hù cho không dám bước tiếp, theo bản năng trốn ở phía sau hắn.
"Ha ha ha ha, chưởng quầy nhìn thấy không, người ta phía sau đã có nữ nhân rồi nha, ngươi đừng có tâm tư không an phận nào"
Nữ chưởng quầy bị hắn nói gương mặt đỏ lên, hờn dỗi trừng mắt liếc người nọ một cái "Rượu ấm cũng không chặn được miệng của ngươi"
"Vừa rồi vị huynh đệ kia nói cũng đúng, chưởng quầy nên từ bỏ tâm tư này đi, có thể làm cho môn chủ Ngự Kính Môn tự mình ra tay, dùng đầu ngón chân cũng biết không phải loại tốt lành gì"
Lời nói mang theo ý tứ khıêυ khí©h cùng khinh thường. Dương Văn hơi nâng khuôn mặt vẫn còn mang chút sương, lạnh lùng nhìn lướt qua tên vừa nói.
Ban đầu nữ chưởng quầy cũng không để ý, đợi đến lúc trong phòng ấm áp hơn, hong qua than ấm một lúc, mùi máu nhàn nhạt thoang thoảng thoát ra từ những người vừa vào cửa.
Ý cười trên mặt nữ chưởng quầy cũng thu liễm vài phần, lúc nhìn về phía Dương Văn, sâu trong con ngươi là cuồn cuộn chán ghét khinh thường. Nhưng rất nhanh đã che giấu tốt, ngược lại nhìn những người khác đang ngồi trong sảnh, cười nhạo.
"Nhìn lão nương sẽ sợ sao? Thấy chúng ta treo hai cái đèn l*иg ngoài cửa không, đó là do da người làm đấy. Đừng nói là tuyết rơi, dù trời mưa đèn cũng vẫn sáng bình thường"
"Chưởng quầy sẽ không nói hai cái đèn l*иg đó là Hoắc Khuyết giúp ngươi làm đi? Ha ha ha ha..."
Nữ chưởng quầy như chờ hắn hỏi, giơ tay vén một sợi tóc rơi lộn xộn ra sau tai, cười phong tình vạn chủng.
"Ba năm trước, có hai kẻ ăn cắp xuất hiện trong tiểu điếm. Trùng hợp môn chủ Ngự Kính Môn đang trú ở đây, vừa xuất kiếm liền lột da hai kẻ cướp đó, chậc... Một giọt máu cũng chưa kịp rớt xuống thì hai bộ da mỏng như cánh ve đã rớt xuống trước. Ta tiếc hai tấm da này, liền cho người làm thành đèn l*иg treo trước cửa"
Bầu không khí ồn ào trong khách điếm bỗng chắc lắng xuống, tất cả mọi người không phát ra một âm thanh nào, biểu tình nhìn về phía chưởng quầy đã có chút thay đổi. Kim Đào vừa lấy lại chút huyết sắc trên mặt, không biết nghĩ gì lại trở nên trắng bệch như lúc đầu.
"Phi! Khoác lác vừa thôi. Ba năm trước đây Thái Tử âm mưu phản nghịch, định độc chết bệ hạ nhưng bị Hoắc Khuyết chặn lại. Thế nhưng thân thể Hoắc Khuyết cũng bị trúng kịch độc ngủ say hai năm. Vừa mới tỉnh lại không lâu, Ngự Kính Môn quy ẩn trong núi. Hắn làm sao có thể tới đây trú tạm."
Không biết tại sao khi nghe câu nói đó, trong lòng Kim Đào run lên, một cổ cảm giác đau buồn thấu tim không thể nói rõ dâng lên, khóe mắt không biết khi nào đã ươn ướt. Nàng không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nàng biết chắc chắn có quan hệ với nàng.