Chương 5.1

"Anh thích thì cứ xé." Thương Cảnh nhíu mắt khıêυ khí©h quyền uy của Hạ Giáng, một tay níu lấy lưng quần lùi về sau một bước, "Dù sao cũng là anh bỏ tiền ra mua, em không đau lòng." Hạ Giáng thấy cậu một chút cũng không sợ, gân xanh hai bên thái dương mãnh liệt co rút. Cậu ỷ mình bị thương nên không sợ anh đúng không? Trước kia cái miệng ngọt ngào này toàn nói lời dễ nghe, nay thì tốt rồi, toàn những lời đáng ghét. Ánh mắt Hạ Giáng liếc nhìn cậu từ từ, chậm rãi từ cổ chân trắng nõn lên đến đỉnh đầu có chút ngu ngốc.

Thương Cảnh cảm thấy dường như có lưỡi dao lành lạnh từ cổ chân lướt qua, ánh mắt anh đi đến đâu, da gà da vịt cậu nổi lên đến đó.

Chẳng lẽ Hạ Giáng biếи ŧɦái thật sao? Sẽ thật sự xé rách quần của cậu?

Hay là cậu lùi trước một bước? Giữ được quần mới là quan trọng.

Hạ Giáng nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Thôi.

Cậu đang bị thương như vậy, anh biết phải làm sao bây giờ?

Hạ Giáng buông tay ra: "Tinh lực dư thừa?"

Thương Cảnh chớp mắt, trực giác không tốt, nói: "Không, không dư thừa, em rất mệt a."

Hạ Giáng nắm lấy tay cậu, đem cậu kéo trở lại, cười lạnh nói: "Nếu tinh lực tràn trề, vậy hoạt động chút gân cốt, có lợi cho việc hồi phục sức khoẻ."

"Cậu cũng không thể ăn không, ở không ở đây đúng không? Từ ngày mai, việc dọn dẹp vệ sinh trong nhà, cơm ngày ba bữa, chăm sóc hoa cỏ trong vườn... là việc của cậu."

Thương Cảnh cứng đờ người, quả nhiên, sớm muộn gì cũng đến. Nghe ngữ khí của anh ta, tất cả đều giống như trong nhật kí đã viết. Cậu lại phải giặt quần áo, nấu cơm, lau nhà... cho Hạ Giáng?

Thương Cảnh án binh bất động: “Em thử xem.”

Cậu không thể biểu hiện quá khác biệt so với trước đây, hôm nay Hạ Giáng đã nghi ngờ một lần rồi.

Cậu cần phải từ từ làm anh ta mất cảnh giác.

Đáng giận, đáng lẽ lúc nãy cậu phải mở điện thoại lên, lưu lại vẻ mặt nhà tư bản của Hạ Giáng, gửi cho cư dân mạng xem.

Hạ Giáng nhíu mi, không nghĩ tới Thương Cảnh sẽ đáp ứng.

Anh nhìn theo hướng Thương Cảnh rời đi, ánh mắt dừng lại ở bờ mông vểnh vểnh kia, từ trong túi lấy ra di động, báo Lâm tỷ size qυầи ɭóŧ của Thương Cảnh.

Cách lần tắm rửa trước không đến nửa giờ, Hạ Giáng lại bước vào phòng tắm một lần nữa, nước lạnh xối ồ ạt lên đầu, trôi đi nhiệt lượng nóng bỏng dư thừa trên cơ thể.

Hơn nửa đêm, chuẩn bị đi vào giấc ngủ, còn bị Thương Cảnh kêu lên nhìn qυầи ɭóŧ một hồi.

Hạ Giáng vừa lau tóc vừa tự hỏi, rốt cuộc là anh điên rồi hay là Thương Cảnh điên rồi?!

Lâm Lâm nhận được tin nhắn khi chuẩn bị đi ngủ, nhìn nội dung, lại nhìn thời gian…… Thật là không thể làm người khác không liên tưởng a.

A, là phu phu tình thú sao, mua lớn mua nhỏ, nàng là người ngoài, chỉ cần phối hợp thì tốt rồi.

7 giờ sáng hôm sau, Lâm Lâm mang theo bảy tám bộ quần áo cho Thương Cảnh, ấn vang chuông cửa nhà Hạ Giáng.

Ấn ba lần, vẫn như cũ không có ai mở cửa.

Lâm Lâm sờ chìa khoá nhà Hạ Giáng trong túi quần, nghĩ nghĩ vẫn nên gọi điện thoại trước.

Hiện tại không thể so với khi Hạ Giáng sống một mình.

Hạ Giáng nhận được điện thoại, tính tình thối nát khi ngủ dậy thiếu chút nữa lại phát tác: "Sao không tự mở cửa vào?"

Lâm Lâm: “…… Là tôi suy nghĩ nhiều.”

Hạ Thao bị nghẹn một chút, dường như không có việc gì mà tiếp nhận quần áo trong tay Lâm Lâm, nhìn sơ qua còn thấy có vài bộ đồ thể thao ngắn, đều đã đến tháng chín còn mặt đồ lộ tay lộ chân, chắc là cố ý đi.

Lâm Lâm: “Còn có yêu cầu gì khác không?"

Hạ Giáng chưa từng chăm sóc người khác, tay xoa xoa trán, thanh âm có chút khàn khàn: "Không biết, cậu ta còn chưa có tỉnh dậy, có thiếu gì sẽ nói sau."

Lâm Lâm có chút cạn lời, nàng ấn chuông cửa mười phút, vẫn không đánh thức được hai vị tổ tông dậy: "Rồi, tôi đi đây, cảnh diễn nơi bờ biển đã xong rồi, đoàn phim cần chuyển đổi cảnh trong một ngày, cậu chú ý nghỉ ngơi, đừng lăn lộn lung tung."

Hạ Giáng tai nọ xọ tai kia, anh có thể lăn lộn cái gì.

Cửa bị Lâm Lâm đóng lại, rầm một tiếng, Hạ Giáng tựa như có tiếng nhắc nhở, bước nhanh tới phòng khách gõ cửa: "Thương Cảnh?"

Anh không nghe thấy chuông cửa là bởi ngày hôm qua đóng phim quá mệt mỏi, cả ngày ngâm trong nước biển, tay chân muốn phao cả lên. Huống hồ thời gian này gõ cửa nhà anh chỉ có thể là Lâm Lâm, Lâm Lâm lại có chìa khoá nhà, nên Hạ Giáng đều không để ý lắm.

Thương Cảnh ở phòng dành cho khách lại càng gần cửa hơn, lúc này còn chưa tỉnh, không lẽ là hôn mê?

Ngày hôm qua vừa xảy ra tai nạn giao thông, lại đi liền ra biển hứng gió, tối về còn đi siêu thị, nghe nói như vậy dễ dàng phát sốt.

Hạ Giáng mặt mày căng thẳng, đưa tay mở cửa phòng ra, kẽo kẹt một tiếng, cửa phòng khách mở ra.

Anh trong lòng buồn bực, tên không có lương tâm kia có phải quá tin tưởng anh không?

Bởi có rèm che, trong phòng một mảnh tối tăm, Hạ Giáng mở đèn lên, liền thấy Thương Cảnh nằm nghiêng trên giường lớn.

Qυầи ɭóŧ rộng rãi quá mức, biên cuộn lên trên, áo ngủ cũng cuộn lên, làn da màu trắng sữa không chút keo kiệt mà triển lãm ra.

Đập vào mắt đầu tiên là vết thương trên cẳng chân, do một thứ gì đó sắc bén gây nên, miệng vết thương đã hơi hơi kết vảy, nhìn màu sắc có vẻ xảy ra chưa lâu.

Nhưng tuyệt nhiên không phải do tai nạn giao thông lúc sáng gây nên, ít nhất phải năm sáu tháng trước, chắc là lúc ở Mỹ không cẩn thận bị thương.

Trải qua một đêm, vết thương do tai nạn giao thông gây nên đã bắt đầu hiện rõ lên, khớp xương, đầu gối, eo... từng vết xanh xanh tím tím nổi lên, giống như một chén đậu hũ trắng nõn bị người hút thuốc quăng tàn thuốc vào.

Hạ Giáng nhắm mắt, tưởng tượng lại cảnh Thương Cảnh bị đυ.ng trúng, quay cuồng mấy vòng trên mặt đất, trái tim bỗng dưng đau nhói.

Anh mềm lòng.

Hạ Giáng thừa nhận. Cái suy nghĩ đem Thương Cảnh trói lại bên mình để dằn vặt, chính là quá đề cao bản thân mình.

Hạ Giáng đi tới đầu giường, duỗi tay đặt lên trán cùng cổ Thương Cảnh, nhiệt độ bình thường, băng gạc trên đầu cũng không có chảy máu thêm.

Thương Cảnh nhắm mắt, hô hấp hơi nặng nề, lông mi đen nhánh điềm tĩnh mà giãn ra, có chút dáng vẻ ngoan ngoãn.

Hạ Giáng có chút không tự chủ được mà vươn ngón trỏ, chọc chọc eo cậu, lộ ra một mảnh xanh tím.

Làn da lõm xuống một dấu nhỏ, thế nhưng chủ nhân của nó lông mày cũng không động một chút.

Xem ra là bị thương ngoài da, không thể nào không đau được.

Hạ Giáng như tìm được cái gì đó mới lạ, nhất nhất đem các vết xanh tím trên người Thương Cảnh chọc chọc một lần, lúc nặng lúc nhẹ.

"Đều đã đau đến như vậy còn đến phim trường lăn lộn." Ánh mặt Hạ Giáng nặng nề nhìn Thương Cảnh, "May mà bị thương còn biết đến tìm mình ăn vạ, cũng không đến nỗi ngốc lắm."

"Buông tha —— anh.”