- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Sau Khi Mất Trí Nhớ Nhận Sai Lão Công
- Chương 4
Sau Khi Mất Trí Nhớ Nhận Sai Lão Công
Chương 4
Thương Cảnh nhanh chóng chui lại vào trong xe.
Quá mạo hiểm rồi, nếu như Hạ Giáng không chịu thỏa hiệp thì cậu phải nhịn thôi, rốt cuộc mạng nhỏ là quan trọng nhất. Xe chạy thêm tầm mười mét rồi dừng lại ở một siêu thị. Nơi Hạ Giáng dừng xe là một địa điểm kinh doanh hỗn hợp, tầng một là siêu thị, tầng hai kinh doanh đồ ăn các loại, tầng ba là trung tâm mua sắm.
Bởi vì trời mưa, người tiến đến không nhiều lắm, thang máy chỉ có hai người bọn họ.
Hạ Giáng đưa mắt nhìn Thương Cảnh ấn nút tầng hai, bên cạnh còn có hình ảnh các món ăn ngon, ánh mắt hạ xuống, giơ tay đem vành nón ép xuống càng thấp hơn.
Thương Cảnh cho rằng Hạ Giáng sẽ nổi trận lôi đình, nhưng đối phương không có, thực nhanh, cửa thang máy mở ra, lập tức hương vị của các loại đồ ăn nhanh chóng tiến vào trong mũi, Thương Cảnh lập tức liền đem nghi vấn này nọ vứt đến sau đầu.
Hai cái tiểu cô nương đi ngang qua, trong tay còn cầm một bát lớn lẩu Oden đi qua, trong bát có mười mấy xiên que, nóng hổi, nhìn rất phong phú, hấp dẫn.
Thương Cảnh nhìn theo hướng các nàng đi, chạy tới tiệm đó, theo bản năng thoáng nhìn qua Hạ Giáng.
Hạ Giáng nhận mệnh mà đi theo, bắt đầu quét thẻ trả tiền.
Thương Cảnh băng đầu khiến cho mọi người chung quanh chú ý đến, theo băng gạc lại nhìn đến dung mạo tuấn tú của cậu, ánh mắt dừng lại hồi lâu cũng chú ý đến người đang điệu thấp Hạ Giáng bên cạnh cậu.
Nhưng hiển nhiên, Thương Cảnh càng hấp dẫn người hơn, đại đa số ánh mắt chỉ dừng lại trên người Hạ Giáng một chốc liền thu hồi.
Thương Cảnh ánh mắt chuyên chú mà nhìn chằm chằm thức ăn trong tay lão bản, đến phiên của cậu, lộ ra nụ cười xán lạn đầu tiên của ngày hôm nay, vươn đôi tay nhận lấy, “Cảm ơn lão bản.”
Nhìn bộ dáng hắn vừa ngoan, vừa đáng thương, tình mẫu tử của lão bản lại tràn lan, múc thêm cho cậu hai cái trứng cút bổ não.
Thương Cảnh: “Lão bản thật tốt.”
Hạ Giáng trong lòng hừ một tiếng, đối với mình thì lên mặt, đối với người khác thì mang ơn đội nghĩa.
Hai người đi thang cuốn xuống tầng một, khu vực hóa mỹ phẩm luôn luôn vắng người, nhưng không loại trừ khả năng sẽ có fan hâm mộ tới đây.
Thương Cảnh miệng cắn một cái trứng cút, một bên má phồng lên, có ăn vô tâm tình liền hảo, nhìn Hạ Giáng cũng thuận mắt hơn: “Anh muốn nếm thử hay không?”
Hạ Giáng: “Không ăn, mua đồ nhanh lên.”
Thương Cảnh nghĩ nghĩ, lao lực nhớ lại tên nhãn hiệu được nêu danh trong nhật ký: “Hương vị Hoa oải hương, giúp em tìm xem.”
Hạ Giáng nhíu mày: “Hương khác không được?”
Thương Cảnh kiên trì: “Nhất định phải là hương này.”
Hạ Giáng ánh mắt thật sâu mà nhìn cậu một cái, chỉ chỉ đằng trước thấy cái kệ để đơn độc một loại hàng hóa, phía mặt trên ghi sữa tắm, nhưng do hàng bán quá chạy, chỉ còn hai chai.
Thương Cảnh đi đến kệ để hàng phía trước, ánh mắt đảo qua, nhìn rõ bao bì, cả người đều ngốc giống con chim nhỏ.
Như thế nào là đại ngôn của Hạ Giáng!
Trên thân chai còn lưu hình ảnh tuyên truyền của Hạ Giáng!
Thương Cảnh ánh mắt dời xuống đến giá cả, tức khắc vô cùng đau đớn.
Một chai hơn một trăm, thật là một tên liếʍ cẩu ngu ngốc mà.
Trước cậu còn kì quái nhật ký như thế nào lại ghi muốn mua hai chai sữa tắm, cơm còn không có để ăn mà còn lo duy trì lão công đại ngôn!
Nhãn hàng đưa đến một thùng lại một thùng, hiển nhiên là Hạ Giáng đều không cần, còn cậu cư nhiên phải bỏ tiền ra mua.
Trên thực tế, đại ngôn này của Hạ Giáng chính là nhãn hiệu quốc dân, sữa tắm chỉ là một nhánh nhỏ trong đó thôi.
Hạ Giáng luôn luôn cảm thấy đem hình người dán trên sản phẩm thương mại thực quá ngu ngốc cho nên không quá tiếp thu phương thức tuyên truyền này. Tuy nhiên fan lại quá nhiệt tình, mãnh liệt yêu cầu sản phẩm sữa tắm hương hoa oải hương mới ra mắt phải in hình ảnh đế của bọn họ. Nhãn hàng cùng với phòng làm việc Hạ Giáng thương lượng một chút, đưa ra số lượng hạn chế đóng gói, vừa mới đưa ra thị trường không đến hai ngày, doanh số liền bay vυ"t lên cao.
Đối với Thương Cảnh khăng khăng muốn mua này loại sữa tắm này, Hạ Giáng chỉ nghĩ rằng cậu đang tìm cách lấy lòng mình.
Làm ra vẻ quá rõ ràng, anh thậm chí có điểm muốn cười.
Anh đem hai chai sữa tắm đều bắt lấy tới, “Có thể về nhà?”
Thương Cảnh khϊếp sợ với dĩ vãng liếʍ cẩu trước đây của mình, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Bên trái cậu là bản thân Hạ ảnh đế, bên phải là hình ảnh siêu thị cố ý dựng cấp cho fans xem, dựa theo tỉ lệ người thật lập nên, tả hữu giáp công, có một chút choáng váng đầu.
Ánh mắt lược quá các loại vật dụng hàng ngày, đột nhiên nhớ tới một sự kiện —— cậu cùng Hạ Giáng về nhà, nhưng là không có quần áo thay đổi a.
Đồ vật của cậu nguyên lai đều ở trong nhà, nhưng hiện tại vẫn chưa nhớ ra mình đang ở đâu.
Muốn hay không nói bóng nói gió một chút với Hạ Giáng?
Hạ Giáng cũng nghĩ đến, nói: “Cậu hiện nay ở đâu?”
Thương Cảnh: “……”
Hảo gia hỏa, cậu chính là thuê phòng trọ a.
Không chỉ có tự thuê phòng để ở, nghe ngữ khí Hạ Giáng, tám phần là do mình không có tiền nên liên tục thay đổi chỗ ở, Hạ Giáng còn thờ ơ với cậu!
Thương Cảnh: “Em không nói cho anh biết.”
Gân xanh trên trán Hạ Giáng nổi lên, không nói cho mình?
Thực tốt.
Đây là tính toán sau khi ổn định vết thương liền vỗ mông chạy lấy người, một phách hai tán, sợ lưu lại địa chỉ thì mình tiếp tục dây dưa với cậu ấy sao?
Đều đã tính đến như thế, mình sao có thể để cho Thương Cảnh trải qua những ngày tiếp theo thoải mái được?
Một tia vui sướиɠ vì Thương Cảnh mua sản phẩm do mình đại diện khi nãy nháy mắt bị dội cho một gáo nước lạnh.
Hạ Giáng trào phúng nói: “Được, vậy chút nữa cậu tắm rửa xong thì liền trần trụi không mặc đồ đi.”
Thương Cảnh cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo của mình, sau khi bị tai nạn giao thông, đầu gối quần còn bị rách một chút, áo thì dơ hề hề.
Theo ý tứ của Hạ Giáng, tại nơi ở của hắn một kiện quần áo của Thương Cảnh cũng không có, bày ra dáng vẻ hoàn toàn của một nam nhân độc thân.
Nam nữ bằng hữu bình thường còn có thể lưu lại một kiện quần áo dự phòng của đối phương.
Bọn họ đều đã kết hôn, lại còn là đồng tính, lưu lại một vài món quần áo của cậu cũng sẽ không bị người phát hiện.
Tra nam đúng là không làm người thất vọng.
Thương Cảnh: “Em đi mua hai bộ áo ngủ.”
Siêu thị rất lớn, cần cái gì đều có.
Hạ Giáng nhìn nhìn chung quanh, thấy mình đứng chung chỗ với hình ảnh của bản thân, thật sự quá chói mắt, đã có mấy người dừng lại nhìn bọn họ bên này.
Anh bắt lấy cánh tay Thương Cảnh, hướng cửa đi ra: “Không mua.”
Thương Cảnh: “Rồi em mặc cái gì?”
Hạ Giáng: “Trần trụi đi.”
Thương Cảnh nheo mắt lại, không thể tưởng tượng mà nhìn Hạ Giáng, đây là trong truyền thuyết không chịu bồi lão bà đi dạo phố, chỉ hẹn ước công viên quỷ hẹp hòi sao?
Cậu chỉ còn 500 đồng, không đủ mua một bộ quần áo ở đây, muốn mua được nhiều quần áo chỉ có thể dùng hàng giá rẻ.
Đúng rồi, chính mình mặc hàng vỉa hè, không ảnh hưởng đến Hạ ảnh đế toàn thân trên dưới đều là cao cấp trang phục.
Thương Cảnh bị động mà ra khỏi siêu thị, nhíu hai hàng chân mày lại, kế hoạch ly hôn này nhất định phải nghĩ cách thực hiện.
Nhật ký một chút đều không khoa trương, Hạ Giáng đối với tiền tài khống chế so với cậu tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn, muốn dựa vào hắn để lấy chút phí sinh hoạt có vẻ khó khăn.
Hạ Giáng không biết Thương Cảnh cau mày mà suy nghĩ cái gì, cũng không có hứng thú biết.
Không cần cân nhắc hoạt động tâm lý của bạn trai cũ, sẽ trở nên bất hạnh.
Anh đem Thương Cảnh ấn vào ghế phụ, nhanh chóng khởi động xe, chờ xe vững vàng trên đường mới gọi điện thoại cho Lâm Lâm.
“Đem mấy bộ quần áo Thương Cảnh có thể mặc lại đây, còn có vật dụng hàng ngày.”
Ân?
Thương Cảnh đột nhiên quay đầu chằm chằm nhìn Hạ Giáng, trong mắt giống hạ xuống rồi một ngôi sao, lộng lẫy rực rỡ.
Oa, cậu có quần áo!
Hạ Giáng mắt nhìn phía trước, một bên trả lời Lâm Lâm “Giày cũng cần.”
“1 mét 79.”
“Là 1 mét 8.” Thương Cảnh tiến đến trò chuyện, miệng cường điệu, điều này rất quan trọng đối với cậu.
“Rồi, 1 mét 8.” Hạ Giáng quay đầu nhìn cậu một cái, đồ không có lương tâm, phòng mình như phòng trộm vậy, không chịu nói cho mình biết địa chỉ nhà, còn bắt mình đặt mua cho trang phục, đang chuẩn bị bạo phát thì Lâm Lâm hỏi kích cỡ qυầи ɭóŧ, anh cười lạnh trả lời, “Mua cho cậu ta size nhỏ nhất.”
Thương Cảnh thính tai, vội vàng kề sát vào Bluetooth của Hạ Giáng, lớn tiếng phản bác: “Em là size lớn, size lớn nhất!”
Thương Cảnh cả người đều mau đè sát đến bên người Hạ Giáng, một đôi mắt hắc bạch phân minh, toát ra một chút vội vàng.
Hạ Giáng không tỏ ý kiến: “Nga.”
Thương Cảnh cảm thấy chính mình bị coi khinh: “Không sai, liền phải mua size lớn nhất.”
Hạ Giáng: “Nghe thấy không? Lâm tỷ, cậu ta muốn size lớn nhất.”
Thương Cảnh rơi vào thế cưỡi lên lưng cọp khó xuống, cứng cổ nói: “Đúng!”
Lâm Lâm: “……” Chơi trò đóng vai gia đình à?
Nhà Hạ Giáng là biệt thự đơn lập, có bãi đậu xe của chính mình.
Thương Cảnh từ trong xe bước xuống, liền bất động thanh sắc mà quan sát nhà Hạ Giáng.
Thiết kế đơn giản hào phóng, đường cong hoàn mỹ, chi tiết tinh xảo, dung hợp một ít kiến trúc cổ điển.
Nơi chốn đều cho thấy chủ nhân nhất định là một người đàn ông độc thân, nhìn không ra bất kỳ chứng cứ sinh hoạt của một người khác nơi đây.
Thương Cảnh mím môi, cậu đối nơi này mười phần xa lạ, nói vậy trước kia chưa bao giờ tới.
Hạ Giáng dẫn cậu lên lầu hai, mở ra một gian phòng cho khách, từ trong ngăn tủ lấy ra một bộ chăn đệm ném tới trên giường: “Cậu ở nơi này, vết thương ổn định lại thì cút xéo cho tôi."
Thương Cảnh không tiếp lời, nói: “Có khăn tắm sao?”
“Có.” Hạ Giáng cố ý nói, “Tôi đã dùng qua.”
Toilet phòng khách không có đồ dùng tắm rửa, Thương Cảnh hỏi: “Vậy em có thể tắm trong phòng anh không?”
Thương Cảnh thản nhiên như thế, Hạ Giáng có chút ngoài ý muốn: “Không thể.”
Thương Cảnh: “Nhưng em thật sự rất muốn tắm rửa.”
Hạ Giáng: “Chờ Lâm tỷ tới lại nói.”
Lâm tỷ động tác thực mau, nhanh chóng liền mua hết thảy đồ dùng sinh hoạt theo yêu cầu của Thương Cảnh: “Quần áo và giày đều đã đặt rồi, sáng mai đưa tới.”
Thương Cảnh nhận lấy áo ngủ, khăn tắm cùng qυầи ɭóŧ, cùng một bộ quần áo hưu nhàn, cậu đem toàn bộ đồ vật nhét vào máy giặt, chậm rì rì mà tắm rửa, một lúc sau lấy quần áo đã hong khô mặc vào.
Áo ngủ thực vừa người, nhưng chính là qυầи ɭóŧ này ……
Thương Cảnh kéo kéo qυầи ɭóŧ tứ giác rộng đến mức gió có thể thổi qua, trứng trứng có chút cảm giác không an toàn. Bị lừa, Hạ Giáng tuyệt đối là cố ý.
Lâm Lâm cư nhiên thật sự chọn size lớn nhất, hai trăm cân đều có thể mặc vừa, Thương Cảnh mặc vào giống như đang mặc quần đùi vậy.
Thương Cảnh bỗng nhiên nhớ tới nhật ký viết, cậu cùng Hạ Giáng cãi nhau, bởi vì Hạ Giáng chủ nghĩa đại nam tử, không cho phép cậu mặc quần đùi.
Cậu nhìn chằm chằm chính mình qυầи ɭóŧ, trong mắt chậm rãi ngưng tụ một tia ánh sáng giảo hoạt.
Cậu liền càng muốn mặc, còn phải thường xuyên mặc, tức chết Hạ Giáng.
Thương Cảnh vì thế phơi hai đùi trắng nõn, thẳng tắp chân dài, đi tìm Hạ Giáng muốn phương thức liên hệ của Lâm Lâm.
Hạ Giáng mở một cửa, thấy hai chân trần trụi Thương Cảnh, ánh mắt chợt thâm lại, khắc chế đè nặng giọng nói nói: “Có việc?”
Thương Cảnh: “Lâm tỷ số điện thoại bao nhiêu a? Em vừa rồi quên cùng nàng nói chút chuyện quần áo.”
Hạ Giáng nói một chuỗi con số, Thương Cảnh nhanh chóng gọi ngay.
“Uy, Lâm tỷ buổi tối tốt lành, em là Thương Cảnh. Cái kia…… quần áo của em có thể hay không chỉ định kiểu dáng?”
“…… Em sợ nóng, thích mặc quần đùi, càng rộng thùng thình càng ngắn càng tốt, chị giúp em mua thêm mấy cái, phiền toái chị, cảm ơn.”
Thương Cảnh cắt đứt điện thoại, khıêυ khí©h mà nhìn Hạ Giáng, khoa tay múa chân chính mình phần hông: “Em mặc ngắn như thế, được không?”
Có vài người không hiểu được chính mình, bộ dáng cậu khıêυ khí©h Hạ Giáng cùng vứt mị nhãn không khác gì nhau.
Hạ Giáng hít sâu một hơi, bàn tay nắm khung cửa chợt dùng sức, cả người bạo trướng tính xâm lược. Đôi mắt lạnh lẽo hiện lên, chỉ cần động một đầu ngón tay là có thể kéo đầu Thương Cảnh vào vũng nước.
“Không biết sống chết.” Hạ Giáng thầm mắng một tiếng, giơ tay bóp cằm cậu, ngón cái dùng lực mạnh, tới gần chóp mũi cậu, trong mắt cuồn cuộn sắc tàn nhẫn.
“Tin hay không tôi xé ra luôn?”
Thương Cảnh he hé mắt, miệng hơi hơi nâng lên, giống như vừa thực hiện được một cái tiểu âm mưu mà không muốn ai biết được.
Anh ta sinh khí! Chủ nghĩa đại nam tử của anh ta phát tác!
Nhưng cậu sẽ không thỏa hiệp đâu.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Sau Khi Mất Trí Nhớ Nhận Sai Lão Công
- Chương 4