Sau khi trở lại phòng bệnh, Hoành Tinh bẻ một ống dịch dinh dưỡng, cắm ống hút nhét vào khe hở phần miệng của mũ bảo hộ.
“Nguyên soái, tôi đã mua được thuốc mọc tóc ngài cần rồi. Tôi đọc bình luận thấy mọi người đều bảo thứ thuốc này có hiệu quả vô cùng rõ rệt, chỉ cần đắp một lớp dày trong hai tiếng đồng hồ mái tóc sẽ dài ra đến hai mươi ba mươi centimet.” Hồ Thanh đưa cho cô một cái hộp nhỏ màu xanh.
Chờ tới buổi chiều sau khi Hồ Thanh đã đi làm thủ tục bàn giao công việc, Hoành Tinh bước vào trong nhà vệ sinh soi gương bôi thuốc lên trên đầu.
Trong hộp thuốc có gắn một thanh gỗ nhỏ dùng để bôi kem na ná que kem, cách sử dụng của nó là dùng để xoa đều kem lên trên đầu.
Nhưng Hoành Tinh không có nhiều thời gian bôi kem như vậy, cô lựa chọn bóp thẳng kem lên tay, sau khi bôi xong thì lập tức đội chiếc mũ đính kèm hộp kem lên đầu, cuối cùng lại đội thêm cả mũ bảo hộ.
Không tuân thủ hướng dẫn sử dụng đã được nêu rõ thì chắc chắn sẽ phải gánh chịu hậu quả.
Buổi chiều ngày hôm đó, Hoành Tinh trơ mắt nhìn những phần da đã từng chạm vào thuốc mọc tóc dần mọc lên một lớp lông, tốc độ sinh trưởng và chiều dài điên cuồng làm mới bờ vực nhận thức của cô, có thể xem thành một kỳ tích sinh học.
Trong phòng bệnh không có những vật sắc nhọn như dao kéo.
Mà cô cũng không thể tìm Hồ Thanh hỏi mượn đồ bởi vì chắc chắn cậu ta vẫn luôn nghĩ rằng phải chờ tới khi cô phẫu thuật thẩm mỹ xong xuôi tháo mũ bảo hiểm ra rồi mới sử dụng thuốc mọc tóc.
Chờ tới khi lông trên tay ngừng sinh trưởng, Hoành Tinh rưng rưng nước mắt dùng vũ lực giật từng sợi từng sợi lông xuống.
Một số người nói rằng các Alpha không bao giờ rơi nước mắt, đó là bởi vì họ chưa từng phải nhổ lông của chính mình.
Đau quá.
Đau quá đi thôi.
Sự tồn tại của chiếc gậy gỗ nhỏ kia quả nhiên có đạo lý của nó.
Nhìn hiệu quả rõ rệt trên bàn tay này thì chẳng cần nói cũng rõ hiệu quả trên đầu sẽ ra sao.
Chắc chắn tốt hơn.
Mới là lạ!
Sau khi sấy khô mái tóc xoăn đã phủ xuống trước trán, nhìn những lọn tóc mỏng manh che đi tầm mắt, cô còn tưởng rằng ít nhất nó sẽ mọc xuống quá mũi cơ.
Nhưng dù sao có vẫn hơn không có.
Cô đội mũ bảo hộ lên.
Buổi tối, thời gian thay ca của Hồ Thanh đã đến.
Hoành Tinh khoác vai cậu ấy: “Đi nào, tôi tiễn cậu một đoạn đường.”
Hồ Thanh rất xúc động, mở miệng nói: “Bây giờ ngài nên lên giường nghỉ ngơi.”
“Được rồi, không lừa cậu nữa, tôi muốn xuống dưới cho cá ăn.” Hoành Tinh lạnh lùng đẩy lưng cậu ấy một cái.
Thế này mới đúng là ngài chứ.
“Cậu đã có sắp xếp gì cho công việc tiếp theo chưa?”