Chương 17

Khu vườn của Tần gia được người làm vườn chăm sóc cẩn thận. Trước cánh cửa vàng bạc lộng lẫy của sảnh tiệc có thảm thực vật quý giá, hoa hồng nở rộ trong bóng đêm, cành lá tươi tốt được điểm xuyến những ngọn đèn rải rác, nhìn chuyển động trong gió giống như đom đóm.

Sau khi xuống xe, đầu tiên sẽ đi qua một con đường quanh co yên tĩnh lịch sự tao nhã, ánh trăng hòa với màu sắc của ngọn núi tạo cảm giác như đang đến bái phỏng một vị khách phú quý phong nhã trong núi.

Hoàng Di Nguyệt không giấu được sự căng thẳng và bất an, bà sợ Diệp Sanh nói ra cái gì ở trong bữa tiệc làm bà mất mặt, bà thì thầm trong bóng tối với Diệp Sanh, nói: "Sau đó đi theo em trai Tạ Văn Từ của con có biết không? Nó làm cái gì con làm cái đó, không cần hành động thiếu suy nghĩ, cũng không cần nói lung tung."

Diệp Sanh liếc bà một cái, lấy ra nút bịt tai màu trắng đã sớm chuẩn bị tốt, trực tiếp mang lên.

Hoàng Di Nguyệt tức giận đến cắn răng, miễn cưỡng tươi cười nói: "Sanh Sanh, mẹ như thế không phải do sợ con không quen à."

Tạ Văn Từ hôm nay ăn diện lộng lẫy, tâm tình phi thường không tồi, thấy vẻ mặt lạnh lùng như băng kia của Diệp Sanh, cười nhạo một tiếng: "Cố làm ra vẻ."

Việc đến đây đêm nay của Diệp Sanh, ngoại trừ chuyện chìa khóa của chiếc hộp còn có một nguyên nhân là muốn nhìn một chút Hoàng Di Nguyệt phí tâm phí lực diễn lâu như vậy, rốt cuộc tính toán đem cậu đẩy vào cái hố lửa nào.

Đương nhiên đối với loại chuyện "Xung hỉ" này.

Diệp Sanh một thẳng nam đời này trong đầu sẽ không bao giờ nghĩ đến được.

Bữa tiệc còn chưa có bắt đầu, tất cả các thanh niên ở Hoài Thành đều đang tụ tập trong vườn.

Ánh đèn chiếu sáng nơi này sáng như ban ngày, hai chiếc bàn dài màu trắng dài hàng chục mét được bày dưới giàn hoa tử đằng.

Trên chiếc bàn dài bày đầy trái cây ăn nhẹ và rượu champagne, nhân viên phục vụ mặc áo bành tô bưng rượu tới tới lui lui. Bên cạnh giàn trồng hoa là một chiếc hồ nước nhân tạo rộng lớn, trên hồ cũng không có cây cầu hay bất kì ngọn đèn nào, trong đêm trông giống như một tấm gương tĩnh lặng.

Bên kia hồ là một tòa nhà nhỏ kiểu nước ngoài đã bị bỏ hoang từ lâu —— nơi Tần lão gia tử chuyển đến ở trước kia giờ đã bị bao phủ bởi cỏ khô đã chết.

Diệp Sanh không quen ai ở đây và cũng không có ý định làm quen với ai. Cậu tìm một chỗ yên tĩnh và ngồi ở rìa hành lang hoa tử đằng, hôm qua cậu ngủ trên bàn trong phòng của bà ngoại, hiện tại trạng thái tinh thần không tốt, cậu đeo nút bịt tai để cách ly mọi âm thanh rồi nhắm mắt lại nghĩ biện pháp giải quyết chiếc hộp.

Ở nơi mà cậu không biết, cơ hồ người trẻ tuổi trong vườn đều đang âm thầm đánh giá cậu.

Lưu Đào, mập mạp, Vương Cao Dương ba người ánh mắt đặc biệt âm trầm.

Một phú nhị đại mặc chiếc áo sơ mi màu đỏe rượu huýt sáo nói: "Trời ơi, đây có phải là đứa con của tiểu tam nhà Tạ gia không. Lớn lên con mẹ nó ngầu quá, thật tiện nghi ông lão kia."

Ý tưởng của Vương Cao Dương ba ngày trước cùng hắn đều cùng một dạng, nhưng sau khi bị ngôi nhà ma ám hù sợ hết nước mắt cùng nướ© ŧıểυ, tâm trạng của hắn cũng biến mất. Hắn một ngụm uống cạn ly rượu, quay đầu nói khẽ với mập mạp nói: "Đồ vật chuẩn bị sẵn sàng chưa."

Mập mạp hung tợn nói: "Đã chuẩn bị tốt! Đêm nay tao nhất định phải làm hắn xấu mặt trước mọi người!"

Vương Cao Dương gật đầu: "Văn Từ đâu?"

Mập mạp nói: "Cũng chuẩn bị tốt. Hoàng Di Nguyệt tìm mọi cách lấy lòng hắn, không cần mấy phút là có thể lấy được một chiếc điện thoại di động."

"Được, bảo hắn gửi tin nhắn trên điện thoại Hoàng Di Nguyệt ngay bây giờ, dẫn Diệp Sanh tới bên kia hồ đi."

Khi nhận được tin tức từ tên mập mạp, Tạ Văn Từ đang ở trong phòng khách nói chuyện vui vẻ với vài vị tiểu thư thiếu gia Tần gia. Hắn cực lực áp chế tò mò cùng kích động trong lòng, không trực tiếp đuổi theo hỏi vị khách thần bí kia của Tần gia, chỉ là nói bóng nói gió khen nhan sắc của Tần phu nhân lại dẫn tới chị gái của Tần phu nhân.

Nhưng mà vài vị thiếu gia Tần gia rõ ràng là bị trong nhà gõ qua, vô luận Tạ Văn Từ nỗ lực như thế nào, đều là cạy không ra một chút đầu gió từ bọn họ. Thậm chí Tạ Văn Từ biểu diễn quá mức non nớt, người Tần gia phát hiện mục đích của hắn, sau lạnh giọng nói xin lỗi không tiếp được liền đi rồi.

Để lại Tạ Văn Từ một mình, hắn đứng tại chỗ, tức muốn hộc máu mà dậm chân.

Khi hắn nhận được tin tức từ mập mạp, tâm tình không tốt, vì thế lấy điện thoại di động của Hoàng Di Nguyệt ra nhắn một tin nhắn lạnh lùng cho Diệp Sanh.

【 Diệp Sanh, đến tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây bên kia hồ, mẹ tìm con có việc 】

"Brrr"

Điện thoại di động rung lên khi nhận được tin nhắn.

Diệp Sanh có chút không kiên nhẫn mà mở mắt ra, lúc mở điện thoại di động ra liền nhìn thấy một tin nhắn hiện nhiên không thuộc về giọng điệu của Hoàng Di Nguyệt.

"......"

Người này đang coi cậu là một kẻ ngốc sao?

Cậu chỉ ngón tay lên màn hình, gần như không cần suy nghĩ, trực tiếp nhìn thẳng về cuối giàn hoa tử đằng. Không ngoài dự kiến nhìn thấy ánh mắt lén lút của ba người Vương Cao Dương.

Ba người phát hiện cậu nhìn chăm chú, đột nhiên sửng sốt, không được tự nhiên mà dời đi tầm mắt, làm bộ không có việc gì xảy ra.

Diệp Sanh rũ mắt, ngón tay ở trên màn hình không chút để ý kéo kéo hai lần, tức giận mím môi dưới.

Hiện tại cậu rất khó chịu vì chuyện chiếc vòng vảy cá, nếu có người vội vàng lao lại đây chịu chết cậu cũng không cần rút lui hết lần này đến lần khác.

Diệp Sanh tắt di động và đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi thẳng về phía tòa nhà kiểu phương Tây chìm trong bóng tối ở bên kia hồ.

Vương Cao Dương kích động không thể giữ vững cái ly: "Chết tiệt! Mắc câu rồi, hắn mắc câu rồi!"

Lưu Đào được coi như là quân sư của tổ ba người, thấp giọng nói: "Tiểu tử này sức lực rất lớn, hành sự cẩn thận một chút."

"Yên tâm đi, tao đã phái vệ sĩ canh giữ ở nơi đó, đến lúc đó đem tiểu tử này đánh xỉu trực tiếp ném vào, rồi kêu người Tần gia lại đây, xông vào cấm địa hắn không chết cũng phải lột da!"

Hồ nước này của Tần gia giống như là một rào cản, ngăn cách hai thế giới.

Một bên là cái bóng của tầng lớp thượng lưu.

Một bên là căn gác cũ hoang vu cỏ dại hoang tàn.

Ở bên này thậm chí còn không có đèn đường, Diệp Sanh đi vòng quanh hồ đi vào bên này, còn cần dùng đèn pin của điện thoại di động để chiếu sáng đường. Khả năng nhìn ban đêm của cậu có thể nhìn rõ ràng mà không cần ánh sáng, nhưng cậu cần phải làm bộ cho ba người Vương Cao Dương xem.

Trái tim lạnh lẽo và cáu kỉnh của cậu từ từ chìm xuống một lần nữa khi cậu đến gần gác mái.

Cậu giương mắt, lặng lẽ nhìn tòa nhà kiểu nước ngoài phủ đầy bụi bặm,

Dưới ánh trăng vàng đầy mây, xung quanh tòa nhà màu đỏ này dường như phát ra ánh sáng mờ nhạt.

Những con quạ đêm sợ hãi bay đi phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm.

*

Phía sau lưng phòng tiệc là tầng cao nhất của nhà chính Tần gia, cấm người ngoài đi vào, Ninh Vi Trần cũng đang ở trên sân thượng nhìn tòa nhà kiểu phương tây bên kia hồ. Hắn mới gặp mẹ ruột có mấy lần, cũng không có tình cảm gì với người cô xa lạ sống ở Hoài Thành xa xôi này, tiệc và thăm viếng cũng chỉ là hình thức.

Quản gia Lý đi ra phía sau hắn: "Thiếu gia, Lạc Hưng Ngôn hình như đã tới Hoài Thành. Với tư cách là thành viên Cục Phi tự nhiên, hắn cũng nhận được lời mời đến dự bữa tiệc này."

Ninh Vi Trần vô cùng hứng thú nói: "Tần gia cư nhiên còn dám để người của Cục Phi tự nhiên tới nơi này?"

Lý quản gia nói: "Bọn họ không dám. Chỉ là cấp trên đưa ra yêu cầu, bọn họ không thể không tiếp thu."

Ninh Vi Trần khẽ cười một tiếng, không chút để ý thu hồi tầm mắt, xoay người liền đi về phía trong phòng.

Lý quản gia nhìn tòa nhà theo kiểu phương tây kia liếc mắt một cái, lựa chọn đuổi theo.

Cục Phi tự nhiên thần bí khó lường, mọi nhiệm vụ được phái đi đều dựa trên việc phát hiện các giá trị siêu nhiên của "Thiên Xu". Khi dị đoan cấp cao xuất hiện, các giá trị siêu nhiên sẽ đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn, chuông báo động sẽ vang lên và các quan chấp hành địa phương sẽ được cử đi xử lý dị đoan. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là có những kẻ dị giáo và những tình huống trái tự nhiên mà Cục Phi tự nhiên đều sẽ ra tay.

Lấy dị đoan cấp D làm đường ranh giới.

Dưới dị đoan cấp D, nói chung là những cô hồn dã quỷ mà người thường không nhìn thấy được, hoặc là tà ám cấp thấp không có bất kì sức mạnh gϊếŧ chóc nào.

Hào môn thế gia có nhiều chuyện phiền toái, tòa nhà kiểu phương tây đối diện nhà họ Tần đang tỏa ra sát khí hừng hực, rõ ràng là mang theo hơi thở yêu tà. Chỉ là loại chuyện này một khi điều tra kỹ lưỡng sẽ liên quan đến những sự kiện giấu kín không thể thấy trong quá khứ của những người giàu có.

Cục Phi tự nhiên lệ thuộc tổ chức thế giới, nhưng nó không có bất kì mối liên hệ nào với các tổ chức quốc gia. Một số sự kiện trong quá khứ một khi lộ ra có thể gây tổn hại cho toàn bộ gia tộc.

Chưa kể với năng lực hiện tại của nhà họ Tần, họ không thể nhờ Cục Phi tự nhiên xử lý việc nhỏ nhặt như vậy được.

Cho dù có thể mời thì chắc chắn họ cũng không dám mời.

Ninh Vi Trần bước vào nhà và gặp đại thiếu gia Tần gia Tần Sinh Yên cùng tam thiếu gia Tần Hòa Ngọc.

Tần Sinh Yên nói: "Ninh thiếu gia, dì nhỏ đã ở trong phòng chờ ngài đã lâu, tôi lại đây mang ngài đi qua."

Ninh Vi Trần cùng Tần gia không có quan hệ huyết thống, mười mấy năm qua cũng chưa từng có quan hệ cá nhân nào. Tần Sinh Yên không dám mạo muội mà nhận thân, cho nên vẫn là tất cung tất kính mà kêu Ninh thiếu gia.

Ninh Vi Trần nói: "Cảm ơn, đã làm phiền."

Tần Hòa Ngọc đi theo anh trai, âm thầm đánh giá vị Thái Tử gia này. Kỳ thật từ vẻ bề ngoài của Tần Lưu Sương là có thể biết diện mạo Ninh Vi Trần không tầm thường, nhưng sau sự kinh diễm sau lần gặp mặt đầu tiên đi qua, điều khiến hắn ấn tượng sâu sắc hơn chính là cảm giác xa cách chết người trong cơ thể Ninh Vi Trần.

Khi chưa thấy được Ninh Vi Trần, hắn cho rằng loại thiên chi kiêu tử này lạnh lùng ngạo mạn thật là để mắt cao hơn đầu.

Nhưng sau khi gặp được Ninh Vi Trần, hắn phát hiện đằng sau nụ cười của Ninh Vi Trần ẩn chứa một loại từ chối cách xa người ngàn dặm.

Mặc dù nụ cười của Ninh Vi Trần chỉ xuất hiện khi hắn lần đầu gặp Tần Lưu Sương nhưng sau đó đối phó với người của Tần gia thì vẻ mặt của hắn vẫn thường đều là lười nhác không chút để ý.

Tần Hòa Ngọc có vài cô em gái ngo ngoe rục rịch muốn thông đồng với vị Ninh gia Thái Tử gia này, bị hắn nghiêm khắc quát ngăn cản lại.

Bởi vì hắn biết, vị Thái Tử gia này nhất cử nhất động đều ưu nhã trang nghiêm không thể chê trách bất cứ điều gì, đối với Tần gia, thậm chí đối Tần Lưu Sương, kỳ thật không có chút tình cảm nào.

Trong phòng.

Tần Lưu Sương sớm thay váy và trang điểm, ở trong phòng chờ hắn thật lâu. Nhìn thấy Ninh Vi Trần bà lập tức đứng dậy từ kế bên gương trang điểm, kích động đến hai mắt phiếm hồng, hô: "Vi Trần."

Ninh Vi Trần chớp mắt, trong khoảnh khắc lộ ra một nụ cười lấy lòng người lớn tuổi: "Dì nhỏ."

Tần Lưu Sương ánh mắt trìu mến, dỗi nói: "Sao không đến Tần gia tìm dì." Đôi mắt bà ngậm nước mắt, nhìn thiếu niên ưu tú trước mắt, theo sau mắt đỏ nghẹn ngào nói: "Mười bảy năm thật nhanh. Dì chỉ gặp qua con hồi con một tuổi, không nghĩ chỉ chớp mắt con đã lớn như vậy rồi."

Ninh Vi Trần nghi hoặc: "Con thay đổi rất nhiều?"

Tần Lưu Sương nói: "Ừm, thay đổi rất lớn, Vi Trần càng ngày càng ưu tú."

Ninh Vi Trần gợi lên khóe môi: "Dì nhỏ nhưng thật ra mười bảy năm một chút không thay đổi, trong trí nhớ của con vẫn trẻ trung xinh đẹp như ngày nào."

Tần Lưu Sương lập tức nín khóc mỉm cười.

Ninh Vi Trần từ lâu đã quen thuộc với các loại giao tiếp, tuy rẳng trong lòng một mảnh tẻ nhạt vô vị lạnh nhạt, khóe môi lại có thể dễ như trở bàn tay gợi lên mỉm cười chân thành. Hắn nói: "Lát nữa con sẽ để Lý quản gia gửi quà cho dì, happy birthday, chúc dì mãi mãi thanh xuân."

Tần Lưu Sương tuy rằng biết hắn sẽ không ở chỗ này quá lâu, nhưng vẫn là khó nén tiếc nuối, thở dài nói: "Con muốn đi à."

Ninh Vi Trần cười nói: "Vâng, buổi tối con còn có chút việc."

Tần Lưu Sương nói: "Được rồi, con có muốn người tiễn con không?"

Ninh Vi Trần chớp mắt cười nói: "Không cần, chủ nhân bữa sinh nhật đêm nay chỉ cần hưởng thụ hoa tươi cùng bánh kem, những việc này liền không cần lo lắng."

"Được."

Tần Lưu Sương nhìn thiếu niên phong độ nhẹ nhàng trước mắt, trong lòng không nén được vui mừng cùng kiêu ngạo. Bà cùng Ninh Vi Trần mười bảy năm không gặp mặt, trong lúc chờ đợi bà cảm thấy trong lòng là các loại khẩn trương thấp thỏm, nhìn mình trong gương nửa ngày, sợ trạng thái của mình không tốt. Không ai có thể rằng người phụ nữ xinh đẹp bệnh tật và lạnh lùng nhất Tần gia này cư nhiên cũng có thời điểm để ý đến ngoại hình của mình.

Nhưng thật ngạc nhiên, Vi Trần cũng không có làm bà cảm thấy sự xa lạ hay xa cách chút nào.

Dù bà vẫn không dám tiến lên làm chuyện gì quá thân mật với cháu trai nhưng chỉ cần nhìn từ xa thôi cũng thấy ấm áp mãn nhãn rồi.

Ninh Vi Trần nâng cổ tay nhìn thời gian, mắt đào hoa rũ xuống nhanh chóng xẹt qua một tia lạnh lẽo, lại khi hắn ngẩng đầu khóe môi gợi lên, cười ngâm ngâm nói: "Vậy con sẽ đi trước, lại lần nữa chúc dì......"

Nụ cười của Ninh Vi Trần chợt dừng lại.

Phòng của Tần phu nhân ở cạnh sân thượng. Một cửa sổ lồi mở hướng ra hồ, phản chiếu phía bên kia của tòa nhà kiểu phương tây bị bỏ hoang. Vừa rồi hắn nhìn thấy phía sau của nhà gỗ, bây giờ hắn thấy được chính diện của ngôi nhà.

Trong khu rừng với những cành cây mọc um tùm, một chàng trai trẻ đang đi về phía cuối cóng tối với đèn pin điện thoại di động đang bật. Bước chân thong thả bình tĩnh như người vốn dĩ thuộc về bóng tối.

Ninh Vi Trần không nói nữa.

Lời từ biệt chạm đến môi cuối cùng cũng nở thành một nụ cười không rõ ý nghĩa.

Tần Lưu Sương phát hiện hắn có gì đó không thích hợp, đôi mắt đẹp ngạc nhiên: "Vi Trần?"

Ninh Vi Trần thu hồi tầm mắt, đối với vẻ mặt nghi hoặc của Tần Lưu Sương, đầu lưỡi âm thầm cọ vào hàm răng, hồi lâu mới cười nói: "Xin lỗi, dì nhỏ. Vừa mới là con lỗ mãng. Hôm nay là sinh nhật dì, chúng ta mười bảy năm không gặp." Đôi mắt đào hoa cong cong, khóe môi gợi lên, nhẹ nhàng nói: "Con đương nhiên...... Muốn đồng hành cùng dì đi đến cuối bữa tiệc tối này."

*

Diệp Sanh cảm thấy tòa nhà phương tây này chỗ nào cũng đều lộ ra điều tà môn, nhưng cậu cũng không phải là người có lòng hiếu kì nặng. cậu cũng không muốn điều tra chân tướng rõ ràng.

Cậu chỉ là chán ghét những tầm mắt âm thầm đánh giá thường thường phát ra trong vườn và những lời nhỏ giọng nghị luận nhằm vào cậu, hơn nữa có ba người đưa tới cửa để cậu phát tiết lệ khí trong lòng, nên tương kế tựu kế rời khỏi bàn ăn thôi.

Đèn pin chiếu sáng đám cỏ dại đã lâu không được chăm sóc trên mặt đất, Diệp Sanh đem ánh sáng chiếu về phía tòa nhà kiểu phương tây và phát hiện cửa sổ ở đây đã bị khóa và sơn đen. Thoạt nhìn nó trông hoàn toàn màu đen giống như một tòa nhà ma nơi chứa tro tàn.

Diệp Sanh nhướng mày, cậu còn chưa kịp phản ứng. bỗng nhiên có hai người từ trong bụi cỏ bước ra, từ bóng dáng có thể nhìn ra dáng người cường tráng cao lớn —— từ phía sau vươn tay ra bắt lấy cậu.

Diệp Sanh nhếch khóe miệng, bắt lấy tay một người cũng không quay đầu lại mà ném hắn xuống đất.

"A a!" Thanh âm cánh tay gãy xương trong bóng đêm rõ ràng lại đáng sợ.

Một người khác thấy tình huống không đúng, nhanh chóng mà muốn bắt lấy cổ Diệp Sanh. Diệp Sanh chuyển động di động, ánh sáng chói lóa chiếu thẳng vào mắt người đàn ông, bức cho người nọ la lên một tiếng, đột nhiên đánh vào trên một thân cây rồi quỳ xuống.

Diệp Sanh khom người nhặt một khúc gỗ từ trên mặt đất, bất động thanh sắc nhìn vào mắt người đàn ông, lạnh lùng mở miệng nói: "Hôm nay đem những việc mấy người tính toán đã làm nói cho tôi, nói một lần, nói rõ ràng."

Nửa ngày sau.

Diệp Sanh thưởng thức một viên thuốc màu xanh trông giống như một hạt thủy tinh trong tay, đứng ở đó chờ đợi người.

Đôi khi cậu thật sự bội phục những phú nhị đại này. Không biết từ nơi nào lấy được mấy loại đồ vật kì kì quái quái này.

Cho dù là ống tiêm khiến người ta tê dại hay viên thuốc kích dụng này, đều cùng một loại trình độ người mua lẫn người bán phải đến cục cảnh sát uống trà. Phỏng chừng giá cả ở chợ đen cũng không thấp. Ngu ngốc lắm tiền tâm còn hư hỏng.

Diệp Sanh vốn muốn chờ Vương Cao Dương lại đây gieo gió gặt bão, nhưng là chờ nửa ngày cũng chưa chờ đến, lại nhận được điện thoại của Hoàng Di Nguyệt, ngữ khí dồn dập.

"Diệp Sanh, con ở chỗ nào, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi!"

Xem ra ba người Vương Cao Dương đã bị cái gì đó trì hoãn.

Diệp Sanh đem viên thuốc kia cất đi, không để ý đến hai người đang rêи ɾỉ đau đớn trên mặt đất, nhấc chân đi về bữa tiệc chính tráng lệ huy hoàng bên kia hồ.

Thân phận của Diệp Sanh không đáng nhắc đến trong bữa tiệc danh nhân này, nếu cậu đến muộn cũng không ai quan tâm. Sau khi tiến vào Hoàng Di Nguyệt nôn nóng lo lắng mà bảo cậu đến ngồi cùng Tạ gia. Diệp Sanh nhìn xung quanh cũng không có chỗ trống nên cậu bước tới và ngồi xuống.

Tạ Văn Từ không phản ứng cậu, một mặt khẩn trương cùng chờ đợi, trong khi Tạ Nghiêm và Tạ Quý ở bên cạnh cũng có vẻ nghiêm túc dị thường.

Sau khi Hoàng Di Nguyệt kéo cậu tới, ngữ khí trịnh trọng, cụ thể nói: "Sau đó không cần nói chuyện, cũng không cần gây ồn ào! Một vị khách quan trọng đã đến Tần gia có biết không!"

Đây không phải việc của cậu.

Diệp Sanh đã đeo lại nút bịt tai.

Ánh đèn tối sầm lại, lúc thanh MC tiệc sinh nhật vang lên, toàn trường rơi vào im lặng.

"Chào buổi tối các vị khách quý, cảm ơn các vị đã tham dự bữa tiệc sinh nhật 40 tuổi của tam tiểu thư Tần gia Tần Lưu Sương."

"Tôi thay mặt người nhà Tần gia, tôi xin gửi lời chào mừng và lòng biết ơn chân thành đến tất cả các vị khách, đồng thời thay mặt khách quý gửi lời chúc sinh nhật đến cô Tần Lưu Sương, chúc ngài bình an, sức khỏe và mãi mãi thanh xuân."

......

Sau khi người dẫn chương trình ăn mặc chỉnh tề phát biểu xong, anh ta mỉm cười nói: "Ban đầu bước tiếp theo phải là chủ nhân bữa tiệc sinh nhật lên sân khấu phát biểu bày tỏ lòng biết ơn, nhưng Tần phu nhân có nhiều bất tiện, vì vậy cháu trai Tần Hòa Ngọc thiếu gia sẽ lên sân khấu thay thế."

Sau khi Tần Hòa Ngọc lên sân khấu, Tần gia gia chủ Tần Tư Viễn duỗi tay ngăn hắn lại, lắc đầu. Bên cạnh hắn là cụ Tần đang ngồi trên xe lăn, tất cả người nhà họ Tần đều đứng tại chỗ bất động.

Tần Hòa Ngọc sửng sốt: "Cha?"

Tần Tư Viễn lên đài, tiếp nhận microphone, trầm giọng nói: "Các vị đều là thế giao bạn tốt của Tần gia, nói khách sáo này đó đều miễn đi. Tôi tin tưởng Lưu Sương cũng không phải người cực hạn với lễ nghĩa."

Mọi người vô luận trong lòng nghĩ như thế nào, trên mặt đều lộ ra thiện ý mỉm cười thấu hiểu.

Tần Tư Viễn cười nói: "Lần này bữa tiệc là đối với Lưu Sương mà nói là trân quý nhất, bởi vì chúng ta nghênh đón một vị khách đặc biệt. Tuy rằng khách nhân thời gian bận rộn, cũng không có ở lại tham gia bữa tiệc. Nhưng lễ vật đã được đưa đến, tình nghĩa rất trân trọng, hắn cùng chúng ta cùng nhau chúc phúc sinh nhật Lưu Sương."

Mọi người sửng sốt.

Nghe được "Vị khách nhân kia thời gian bận rộn, không có ở lại bữa tiệc", những người nhiều hoặc ít nghe được tiếng gió đều quay sang một bên, trao đổi ánh mắt với nhau, dã tâm trong lòng cùng chờ mong nháy mắt bị một chậu nước lạnh dập tắt.

Bất quá đây cũng là điều giống như trong dự kiến.

Thân là người thừa kế Ninh gia, làm sao có thời giờ lãng phí ở chỗ này.

Tần Tư Viễn nói: "Lại chờ một lát, chủ nhân bữa tiệc sinh nhật của chúng ta hẳn là xuống sớm thôi"

Vừa dứt lời, một vị tiểu thư Tần gia ngẩng đầu bỗng nhiên thở nhẹ.

"Dì xuống rồi."

Nhưng giọng nói của cô rất nhanh đã nghẹn lại trong cổ họng, cô không thể tin được nhìn chằm chằm vào người bên cạnh Tần phu nhân.

Người chủ trì cũng sửng sốt: "Tần phu nhân đến rồi."

Ánh đèn trong phòng tiệc vốn đang mờ nhạt lập tức được bật lên chiếu sáng cả căn phòng một cách rực rỡ. Những chiếc đèn chùm lộng lẫy và sáng sủa treo trên trần nhà, những mảng kính phức tạp giúp phân tán ánh sáng và bóng tối. Hàng nghìn bề mặt cắt kim cương phản chiếu ánh sáng lộng lẫy, sương giá như mặt trăng lan tỏa khắp mọi ngóc ngách của sảnh tiệc,

Người phụ nữ bước xuống cầu thang xoắn ốc bằng pha lê lạnh lẽo, đệ nhất mỹ nhân Hoài Thành năm đó làm vô số người thương nhớ đêm ngày, tuy rằng khóe mắt đã có nếp nhăn lại duyên dáng như lúc ban đầu.

Người phụ nữ dáng người mảnh khảnh tinh tế, thần sắc ốm yếu lạnh lùng, ánh sáng chiếu lên mái tóc đen dài của bà một vầng sáng bạc, chiếc váy đuôi cá màu trắng khiến khí chất của cô không thể chạm tới.

Mà người thanh niên bên cạnh bà nhếch môi, dìu cô xuống lầu cũng làm cho người khác không dời mắt ra được.

Thanh niên mặt mày như họa, ưu nhã tự phụ, đôi mắt đào hoa cùng với nụ cười làm nhạt đi sự lạnh lùng không thể đùa giỡn.

Một tay hắn đỡ cầu thang, một tay nắm tay Tần phu nhân, tư thế lười biếng tùy ý, bộ tây trang được cắt may chỉnh tề vai rộng eo hẹp, hai chân thẳng tắp.

Như thể từ lâu hắn đã quen với việc trở thành trung tâm của sự chú ý, hắn thậm chí còn có tâm tư đi cúi đầu mỉm cười cùng Tần phu nhân nói cái gì đó.

Mà Tần Lưu Sương trước nay lãnh đạm cũng bởi vì lời nói của hắn cũng lộ ra một nụ cười.

"Tuy nhiên lần đầu tiên con đến Hoài Thành, dì nhỏ lo lắng con không quen tham gia loại tiệc tối này."

"Không. Nếu có những người con biết, con sẽ không phải là không quen."

Nhìn đến người kia.

Không riêng gì các vị khách ở đây, ngay cả người Tần gia cũng ngây ngẩn cả người.

Ngoại hình và khí chất của chàng trai kia đều quá mức xuất chúng, thân phận không có khả năng đơn giản.

Tần gia gia chủ là người phản ứng nhanh nhất, hắn kinh hỉ tiến lên một bước: "Lưu Sương, Vi Trần?!"

Tần Lưu Sương không giỏi ăn nói, đối với người Tần gia ngoại trừ Tần Hòa Ngọc thái độ đều là không lạnh không nhạt. Bà lặng lẽ đứng như chiếc bình hoa quý báu, lạnh lùng gật đầu với Tần Tư Viễn.

Ninh Vi Trần giơ tay lên, trong luồng ánh sáng, nhoẻn miệng cười nói: "Đã lâu không gặp, chú."

Chú. Tần Tư Niên ngây ngẩn cả người, trước nay hắn không nghĩ tới sẽ từ trong miệng Ninh Vi Trần nghe thấy xưng hô này.

Chú.

Xưng hô này của Ninh Vi Trần rơi xuống đất, toàn trường lặng ngắt như tờ.

Thân phận của hắn không cần nói cũng biết.

Theo sau là sóng ngầm xao động, điên cuồng, mãnh liệt.

Diệp Sanh xuyên suốt quá trình đều đeo nút bịt tai, đáng tiếc hiệu quả cách âm không tốt, cậu không thể hoàn toàn phớt lờ giọng nói của người dẫn chương trình hay bài phát biểu của Tần Tư Viễn.

Huống chi thanh âm cuối cùng kia thật sự là quá quen thuộc, thính lực cậu tốt như vậy, không có khả năng bỏ qua.

Diệp Sanh đang chơi với viên thuốc màu xanh trong tay, vì giọng nói của Ninh Vi Trần.

"Đông", tay không cầm chắc, viên thuốc từ trong tay rớt xuống.

Sắc mặt cậu không biểu tình, đôi mắt rũ xuống.

Căn phòng bây giờ yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng một chiếc kim rơi xuống đất, chưa kể viên thuốc màu xanh lam trông giống như một hạt thủy tinh vậy.

Đông.

Tiếng viên thuốc rơi xuống đất phá vỡ sự im lặng, trong phút chốc hấp dẫn tầm mắt mọi người, tất cả mọi người đều nhìn sang. Hoàng Di Nguyệt nhận được những ánh mắt này, sắc mặt rút đi toàn bộ huyết sắc. Bên cạnh Tạ gia cũng vì tình huống bất ngờ này sắc mặt tái xanh.

Chỉ có Diệp Sanh vẫn luôn cúi đầu không nói chuyện.

Sàn phòng tiệc được lát bằng đá cẩm thạch bóng loáng, hạt châu lăn mãi lăn mãi cho đến khi chạm tới mép cầu thang và rơi cạnh chân Ninh Vi Trần.

"Này......"

Ngay cả Tần gia gia chủ vẻ mặt lúc này đều cứng lại, trong lòng vừa chấn động vừa tức giận —— không biết lúc này còn có gia tộc nào vô lễ như vậy lại phạm sai lầm vào thời điểm này.

Tần Lưu Sương cau mày.

Tuy nhiên Ninh Vi Trần đã làm ra một cái hành động mà tất cả mọi người ở đây không dự đoán được. Đôi môi đỏ mọng cong lên, hắn cúi nửa người xuống, dùng đôi tay mảnh khảnh trắng trẻo lạnh lùng nhặt viên thuốc màu xanh lên rồi thong thả đứng dậy.

Sau đó xuyên qua tầm mắt của người khác, hắn từng bước đi về phía Tạ gia đang ngồi.

Trời sinh Ninh Vi Trần đã có năng lực thu hút sự chú ý của người khác, huống chi vào loại thời điểm như thế này.

Hắn đi đến bên cạnh Diệp Sanh, cầm viên thuốc màu xanh lam, nở nụ cười trong trẻo dịu dàng: "Đây là đồ anh đánh rơi à?"

Giống như cảm giác hắn đem lại khi bước xuống cầu thang xoắn ốc trong suốt như pha lê, tao nhã mà quý phái, ý cười xán lạn. Một vị thiên chi kiêu tử có giáo dưỡng cực tốt.

Diệp Sanh giơ tay muốn tháo nút bịt tai khỏi lỗ tai. Nhưng trước khi cậu cử động, Ninh Vi Trần đã vươn tay giúp cậu vén sợi tóc ra khỏi tai cậu, dễ như trở bàn tay lấy đi thứ trong tai cậu. Nhiệt độ trên ngón tay hắn lạnh lẽo như băng.

Diệp Sanh ngước mắt, lạnh nhạt nhìn về phía hắn.

Ninh Vi Trần như cũ duy trì nụ cười không tì vết.

Hắn dùng một tay đặt viên thuốc màu xanh vào lòng bàn tay Diệp Sanh, một bên cúi người làm ra một tư thế ân cần áp sát vào tai cậu.

Khoảng khắc nút bịt tai bị lấy ra, thính giác hỗn loạn mơ hồ đột nhiên trở nên rõ ràng, lúc này cậu nghe được tiếng Ninh Vi Trần cười khẽ.

Không giống như cách cư xử sạch sẽ mà ai đó có thể dễ dàng ngụy trang, giọng điệu hắn hài hước mà nguy hiểm.

"Anh còn nhớ lần trước chúng ta chia tay đã nói gì không?"

Đầu ngón tay Ninh Vi nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay cậu, mái tóc đen nhẹ nhàng lướt qua mặt Diệp Sanh, hơi thở lạnh lẽo khi cúi người xuống như tuyết đầu mùa.

Bằng một giọng nói mà chỉ họ mới có thể nghe thấy, hắn mỉm cười nhẹ nhàng mà không hề có cảm xúc.

"Lâu rồi không gặp, bạn trai cũ của em."

- -Editor muốn nói--

Hăng quá ngồi gõ đến 5h30 sáng chỉ để cho hai đứa gặp nhau huhu