Thịnh Bách Niên cúi đầu, nhìn báo cáo trên tay và không nói gì, nhưng một phụ huynh khác trong văn phòng đã lên tiếng:" Điều kiện ở trong trường mẫu giáo Eton rất tốt. Tôi nghe nói rằng cha của Trình Gia Ngôn là một phóng viên, tôi không hề biết đến anh ta. Chẳng biết anh ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy ".
Sau khi nói xong, anh ta còn đưa ra một lời dạy dỗ đầy ẩn ý, ý tứ tự có thể thấy rõ.
Khi Trình Úc đến bên ngoài văn phòng hiệu trưởng, anh tình cờ nghe thấy một phụ huynh trong văn phòng nói:".. Thực ra, ngay cả khi Trình Gia Ngôn này không chuyển trường, tôi cũng phải nộp đơn lên trường để cho cậu bé đó nghỉ học, đừng làm tổn hại đến các học sinh khác. "
Trình Úc không có thói quen nghe lén, giơ tay gõ cửa, ngay sau đó có tin nhắn của hiệu trưởng nói mời vào, anh mở cửa bước vào.
Trong văn phòng đối diện với hiệu trưởng, một người đàn ông quay lưng đối mặt với Trình Úc, và một người khác ngồi trên ghế sô pha dựa vào tường, có vẻ như đây là người vừa mới nói khi nãy.
Hiệu trưởng ngước nhìn Trình Úc và hỏi:" Anh có phải là phụ huynh của Trình Gia Ngôn không? "
" Đúng vậy, có hồ sơ cần nhờ hiệu trưởng ký tên. "Trình Úc gật đầu, lấy tài liệu ra, đặt trên bàn hiệu trưởng, người đàn ông bên cạnh cúi đầu không nói lời nào.
Thịnh Bách Niên định nhìn lên, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Trình Úc trên bàn kính, từ khi đến Bình Hải đến nay, hẳn đã nhìn thấy anh ba lần, lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy là vào lúc nửa đêm. Khi đó hẳn bước ra từ hộp đêm. Cái lần cậu út nhà họ Tống ngồi trong xe nói về việc bị cậu ta bị lừa mất tiền tiêu vặt trong hai tháng, đó là lần thứ ba.
Thịnh Bách Niên cũng tự hỏi làm thế nào mà hắn lại nhớ đến anh khi hắn đã gặp rất nhiều người mỗi ngày, hắn từng là giáo sư của trường đại học trong một khoảng thời gian, bây giờ nhìn vào tấm ảnh trên bàn, tự nhiên lại nhớ tới những đứa trẻ ngỗ nghịch trong lớp khi đó.
" Anh Trình. "Hắn đứng dậy và nói.
Ngay khi hai chữ anh Trình vừa thốt ra, Trình Úc đã choáng váng, sau đêm mưa đó, linh hồn không yên trong cơ thể bị va đập dữ dội và run rẩy theo chiếc búa nặng nề vung lên trên đồng hồ.
Đây là giọng nói chỉ xuất hiện trong mơ, đã nhiều năm như vậy, nhưng phần lớn thời gian trong mơ đều là ở phòng học đại học, anh đứng trên bục giảng, ánh mắt sắc bén tự xưng mình là" Trình Úc. "
Trình Úc cứng ngắc quay đầu lại, thậm chí có thể nghe thấy tiếng xương chuyển động, anh đứng trước mặt hắn, ánh nắng từ cửa sổ hắt vào, lá xanh trên bệ cửa sổ vươn ra những cành xanh và bụi nhỏ. Chậm rãi trôi trong tia mộng mị, vạn vật đông cứng, hệt như trong mộng.
Thịnh Bách Niên liếc nhìn Trình Úc và nói:" Nếu anh Trình đây không thể giáo dục đứa trẻ, anh nên trả đứa trẻ về cho mẹ nó."
Nụ cười của Trình Úc đông cứng lại.
Người tình đã biến mất năm năm của anh.
Bây giờ, hắn đã trở lại.
Sau đó hắn nói với anh rằng nếu anh không thể giáo dục đứa trẻ, anh nên trả nó về cho mẹ của nó.
Đây là điều đầu tiên hắn nói với anh khi họ tái hợp lại sau nhiều năm.