Chương 14

Sau khi cúp máy, bên kia gửi cho Giang Ngọc Chiêu một bức ảnh, cô gái nhỏ của anh mặc đồ giống một con thỏ quỳ trên mặt đất, vẻ mặt tê dại, đôi mắt trũng sâu nhìn vào máy ảnh. Giang Ngọc Chiêu nhìn thấy cảnh này làm anh nghĩ đến thời thơ ấu của cô. Thường xuyên đeo băng đô con thỏ, hay nhìn chằm chằm vào máy ảnh.

Sau đó, Giang Ngọc Chiêu gặp lại cô con gái nhỏ dưới sự giám sát của Bao Vĩ Lâm và con trai gã, anh không dám nói cho cô biết thân phận của mình, vì vậy anh chỉ có thể nhìn cô ấy trong làn nước mắt.

Giang Ngọc Chiêu hận sự bất tài của mình, muốn chết nhưng cuối cùng lại chỉ có thể lấy mạng mình.

Anh đã chết như thế, dù tâm hồn không còn được thanh thản.

Một lúc lâu sau, Trình Úc mở mắt ra, mưa bên ngoài đã tạnh, dường như bị tâm tình của Giang Ngọc Chiêu làm ảnh hưởng, khóe mắt có chút đỏ, một tầng nước mỏng ánh lên.

Anh bấm vào tin vụ việc của Giang Ngọc Chiêu, nó đang được đẩy lên một cao trào mới, một đứa trẻ mồ côi đã được Giang Ngọc Chiêu tài trợ bước ra và khai rằng cô ấy cũng bị Giang Ngọc Chiêu quấy rối, cô ấy cố gắng chống cự nhưng đã bị Giang Ngọc Chiêu đe dọa gϊếŧ nhiều lần, và sau đó với sự giúp đỡ của ông Bao Vĩ Lâm, cô cuối cùng đã thoát khỏi con quỷ đó.

Bao Vĩ Lâm đã thành lập quỹ để giúp đỡ trẻ vị thành niên ngay sau vụ việc của Giang Ngọc Chiêu. Vợ của Giang Ngọc Chiêu đã tuyên bố công khai trong một cuộc phỏng vấn với các phóng viên rằng cô ấy sẽ từ thiện tất cả tài sản của mình thừa kế từ Giang Ngọc Chiêu, xem như một sự đền bù.

Cư dân mạng khen ngợi lòng tốt của cô nhưng họ cảm thấy đau lòng khi nghĩ đến sự ngược đãi mà những cô đã phải chịu.

Trình Úc ném chiếc máy tính bảng trong tay sang một bên, bình tĩnh lại tâm trạng đang hung hãn của mình, liếc nhìn đồng hồ treo tường, mặc áo khoác, đến nhà trẻ đón Trình Gia Ngôn về nhà.

Trình Gia Ngôn sẽ ngồi trên ghế sofa với máy tính bảng và chơi game ngay khi về đến nhà, thỉnh thoảng lắc đầu than thở về sự cô đơn không hiểu vì sao.

Bé và Trình Úc ăn xong rồi làm bài tập, sau đó bé ngáp dài, kéo Trình Úc lên giường, mái tóc mềm mại đang cọ vào cằm Trình Úc, Trình Úc cảm thấy hơi ngứa, nhưng không đẩy bé ra. Đứa nhỏ ôm thắt lưng anh, Trình Gia Ngôn ngủ say liền lẩm bẩm mấy chữ ba liền.

Trình Úc vỗ vỗ lưng bé, nhìn khung cửa sổ bị rèm che chỉ có chút ánh sáng chiếu vào, không cảm thấy buồn ngủ, suy nghĩ như mạng nhện lan tràn trong đầu anh từng chút một, Thịnh Bách Niên mà anh nhìn thấy hôm nay. Lúc đầu, anh cứ lùi dọc theo mạng nhện, lùi hoài, lùi cho đến khi ba bảo anh đừng bao giờ quay lại Vân Kinh nữa, lại lùi lại tới giảng đường, nơi anh đã yêu Thịnh Bách Niên ngay từ cái nhìn đầu tiên, và sau đó.. quay lại trường cấp hai, anh đứng trên nóc tòa nhà dạy học, lúc đó anh nghĩ mình sẽ là nhân vật chính của thế giới này, trên đời này không có việc gì mà anh không làm được.

Nhưng trên thực tế, anh chỉ là kẻ không có gì nổi bật trong số những sinh vật tầm thường.

Vào một khoảnh khắc nào đó, Trình Úc nhìn Trình Gia Ngôn trong vòng tay của mình, đột nhiên trở nên chán nản, khi anh ấy không còn nữa, Trình Gia Ngôn nên làm gì?

Cha anh, hoặc Thịnh Bách Niên, liệu họ có thể đối xử tốt với bé như với chính họ không.

Anh nghĩ rằng Thịnh Bách Niên sẽ không quay lại, vì vậy anh chỉ có thể gửi Trình Gia Ngôn trở lại nhà họ Trình ở Vân Kinh.

Bây giờ Thịnh Bách Niên đã trở lại, nhưng hắn đã quên mất bản thân mình, có lẽ hắn còn đã có những đứa con của riêng mình.

Anh nên làm gì?

Đêm đen, thành phố giống như dã thú buồn ngủ, xe tốc độ thở gấp ánh đèn neon giống như sông, trên bầu trời xanh thẫm có mấy ngôi sao, không ai có thể trả lời câu hỏi này của anh.

Trình Úc nhắm mắt lại, bóng dáng Thịnh Bách Niên đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, anh mấp máy môi hỏi hắn đã ở đâu suốt những năm qua, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị của hắn, anh không nghĩ rằng những điều này cần phải được hỏi lại lần nữa.