- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Sau Khi Mất Trí Nhớ Lão Công Biến Thành Nam Sinh Ngây Thơ
- Chương 4
Sau Khi Mất Trí Nhớ Lão Công Biến Thành Nam Sinh Ngây Thơ
Chương 4
Khúc Dung dọn dẹp phòng ở của khách cho Kiều Xuyên Bách, Kiều Xuyên Bách đang nghiên cứu trò chơi cũng chạy tới hỗ trợ dọn giường. Nhưng mỗi lần vào phòng ngủ Kiều Xuyên Bách không thể không đối mặt trực diện với bức ảnh lớn trên tường, còn có một cái hộp xấu xa đặt ở trong góc.
Khúc Dung không có biểu tình gì, lấy một cái chăn khác từ trong tủ ra cho Kiều Xuyên Bách.
Kiều Xuyên Bách nhìn Khúc Dung.
Khúc Dung thật xinh đẹp, rất giống bông hoa cao lãnh chỉ có thể nhìn từ xa, trêu chọc không được. Tính tình lúc tốt lúc xấu. Nhưng tổng thể cũng không tồi.
Cho nên,
Anh của 26 tuổi mua mấy thứ này, Khúc Dung thật sự sẽ phối hợp với anh sao?
Ý thức được suy nghĩ của chính mình Kiều Xuyên Bách trực tiếp tự tát một cái cho thanh tỉnh, một cái tát này làm chấn kinh Khúc Dung đang trải ga giường ở bên cạnh.
Khúc Dung kinh ngạc: “Anh làm gì vậy?”
Kiều Xuyên Bách quay đầu, rầu rĩ nói: “Không có gì.”
Không thể không nói, một cái tát kia của Kiều Xuyên Bách rất mạnh, sườn mặt Kiều Xuyên Bách mơ hồ đã có dấu năm ngón tay.
Trong lúc Khúc Dung đang ngây người, Kiều Xuyên Bách đã im lặng dọn xong một nửa giường, bình thường đến đáng sợ.
“Tôi không có việc gì!” Kiều Xuyên Bách nhìn thấy tầm mắt của Khúc Dung thì nhả ra một câu.
Khúc Dung nuốt lời muốn hỏi trở lại.
Vẫn là đừng nên kí©h thí©ɧ Kiều Xuyên Bách. Bác sĩ thật sự nói đúng, phải đưa đi khám bác sĩ tâm lý. Thân thể Kiều Xuyên Bách không có vấn đề gì nhưng tinh thần không ổn định.
Giường vừa mới dọn dẹp xong thì di động Khúc Dung vang lên, người gọi tới là anh trai của Kiều Xuyên Bách, Kiều Xuyên Tùng. Kiều Xuyên Bách liếc nhìn thấy nhưng làm bộ không thèm để ý chút nào, Khúc Dung lại mở loa to để Kiều Xuyên Bách cũng có thể nghe được.
“Hiện tại tình huống của tiểu Bách thế nào rồi?” Người bên kia phỏng chừng vừa vội vàng làm xong công việc, giọng nói còn mang theo mỏi mệt rõ ràng.
Khúc Dung nói: “Khá tốt. Trừ bỏ ký ức dừng lại ở 16 tuổi thì các phương diện khác đều rất bình thường. Anh muốn nói chuyện với anh ấy không? Anh ấy đang ở bên cạnh.”
Kiều Xuyên Tùng ừ một tiếng.
Kiều Xuyên Bách trực tiếp quay mặt đi, đưa lưng về phía Khúc Dung, anh căn bản không muốn nói chuyện phiếm với anh trai.
Khúc Dung kinh ngạc: “Anh, lúc Xuyên Bách 16 tuổi có phải anh đã làm gì anh ấy rồi không?”
Kiều Xuyên Bách bỗng nhiên xoay đầu, trừng mắt vào di động lớn tiếng nói: “Không cho nói!”
Kiều Xuyên Tùng trầm mặc trong chốc lát, làm lơ Kiều Xuyên Bách chậm rãi mở miệng: “Lúc nó 16 tuổi đi đánh nhau bị mời phụ huynh, anh trực tiếp nói cho ba mẹ nên nó bị đánh một trận. Tiểu bách, là chuyện này sao?”
Kiều Xuyên Bách: “.....”
Khúc Dung: “.....”
Kiều Xuyên Bách 16 tuổi thật phản nghịch!
Kiều Xuyên Bách nhìn Khúc Dung, duỗi tay tắt loa ngoài đưa lên tai mình tính tình không tốt nói với Kiều Xuyên Tùng: “Anh, không có chuyện gì em tắt máy trước.”
Khúc Dung không nghe rõ Kiều Xuyên Tùng nói gì ở trong, nhưng chỉ thấy Kiều Xuyên Bách lén nhìn cậu một cái sau đó đi đến cửa sổ, dùng tay che miệng nói chuyện.
Khúc Dung không nghe được.
Kiều Xuyên Bách đang nói: “Em không nhớ rõ cậu ta, nhưng giấy kết hôn có thể làm giả được sao? Đây cũng là nhà em, tại sao em không thể ở?”
Kiều Xuyên Tùng thỏa hiệp: “Anh chỉ sợ vợ mà em vất vả mới cưới về được bị em chọc tức bỏ chạy. Không cần quá lo lắng công việc, ngày mai anh đưa người qua giúp em.”
Kiều Xuyên Bách cũng không cự tuyệt ý rốt của anh trai. Nhưng mà Kiều Xuyên Bách lén lút liếc nhìn Khúc Dung.
Không phải Khúc Dung đã đồng ý không ly hôn với anh hay sao? Hiện tại sao anh có thể chọc Khúc Dung bỏ chạy?
Kiều Xuyên Tùng lại nói: “Đưa di động cho Khúc Dung, anh có một số việc muốn nói với em ấy.”
Kiều Xuyên Bách chột dạ đi lại đưa điện thoại di động cho Khúc Dung.
Bởi vì không mở loa Kiều Xuyên Bách chỉ có thể dựa vào thính lực siêu cường nghe lén. Không nghe rõ nhưng lại bị anh nghe được một câu: "Tiểu bách 16 tuổi đánh nhau trốn học chuyện gì cũng làm, thật sự phản nghịch. Nếu nó làm gì quá đáng em đưa nó đến chổ của anh. Đừng để ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng.”
Kiều Xuyên Bách tức điên.
Khúc Dung nhìn Kiều Xuyên Bách rũ mắt âm thầm giận dỗi trước mặt, cười nói: “Anh ấy rất nghe lời, trước mắt chúng em ở chung rất vui.”
Tai Kiều Xuyên Bách đỏ lên.
Kiều Xuyên Tùng bên kia không quá tin tưởng: “Tiểu Bách có cái đức hạnh gì anh biết, dù sao cũng đừng ủy khuất chính mình. Sáng mai anh đưa bác sĩ tư nhân đến đây tư vấn tâm lý cho nó.”
Khúc Dung: “Cảm ơn anh.”
“Không cần cảm ơn, nó cũng là em trai anh.”
Sau khi tắt điện thoại, Kiều Xuyên Bách đã khôi phục bình thường, hơn nữa nói: “Tôi muốn nghỉ ngơi.”
Khúc Dung ngồi ở một bên không đi: “Em nhìn anh ngủ mới yên tâm.”
Kiều Xuyên Bách cảm thấy chính mình bị đối xử như đứa nhỏ!
Kiều Xuyên Bách đành phải chui vào ổ chăn, Khúc Dung lại vuốt góc chăn cho Kiều Xuyên Bách.
Kiều Xuyên Bách thật không tự nhiên muốn cự tuyệt loại hành vi săn sóc chiếu cố này, nhưng nghĩ một chút lại nuốt câu nói cự tuyệt vào trong, anh xoay người lại, để cái ót đối mặt với Khúc Dung nói: “Ngày mai tôi muốn đi làm?”
Khúc Dung vuốt chăn cho Kiều Xuyên Bách xong nói: “Đi làm à. Ngày mai có lớp, em còn phải dậy sớm. Tủ lạnh có bánh mì nhớ hâm nóng rồi ăn. Giữa trưa em không có lớp sẽ trở về.”
Khúc Dung vẫn không nói thẳng nghề nghiệp của chính mình, nhưng lần này Kiều Xuyên Bách đã rõ, hóa ra là “Có lớp”, nhưng Kiều Xuyên Bách không quá tin tưởng: “Cậu không phải là giảng viên chứ?”
Bởi vì giọng nói Kiều Xuyên Bách quá mức kinh ngạc, Khúc Dung tò mò: “Làm sao? Em không thể là giảng viên à?”
Kiều Xuyên Bách không trả lời, lại hỏi: “Đại học nào?”
Khúc Dung nói: "Đại học A.”
Kiều Xuyên Bách mở bừng mắt, từ trên giường ngồi dậy, không thể tin tưởng: “Đại học A? Là đại học A danh giá? Hay là đại học nào cùng tên?”
Khúc Dung bất đắc dĩ: "Có thể có mấy đại học A? Em không giống người dạy ở đại học A à?”
Đương nhiên không phải! Anh chỉ là khϊếp sợ không ngờ mình lại kết hôn với người có tri thức như vậy. Bởi vì quá mức kích động Kiều Xuyên Bách lập tức thu hồi cảm xúc bên ngoài:“Giống, tôi không thi đậu đại học đúng không?”
Kiều Xuyên Bách cúi đầu, ở một phút này thiếu niên giả dối Kiều Xuyên Bách cũng bởi vì bằng cấp mà tự ti.
Khúc Dung chớp chớp mắt, tò mò: “Chúng ta ở bên nhau thời đại học, anh đương nhiên cũng học ở đại học A. Chẳng lẽ thành tích ở cao trung năm nhất của anh không tốt? Không tốt cũng có thể vào đại học à?”
Trong lòng Kiều Xuyên Bách cực kỳ khϊếp sợ, anh cũng ở đại học A?
Anh chính là học tra chính tông, cho dù sau khi lên cao trung anh cố gắng học tập cũng không có khả năng thi đậu đại học A ! Chẳng lẽ ba mẹ anh có bản lĩnh lớn dùng tiền nhét anh vào đại học?
Kiều Xuyên Bách nhận ra, thời gian mười năm, thế giới này biến hóa rất lớn. Anh phải hỏi anh trai trước đã.
Hơn nữa,
Kiều Xuyên Bách nhìn Khúc Dung trước mặt cái gì cũng không biết. Tuy rằng anh không có ký ức gì với người thanh niên này, nhưng anh cũng biết, không thể để vợ mình biết quá khứ không tốt của mình, cũng chính là thành tích học tra.
Nếu Khúc Dung không biết anh cũng không nói!
Kiều Xuyên Bách nằm xuống giường lại, nói sang chuyện khác: “Tôi muốn nghỉ ngơi.”
Khúc Dung cũng không trông cậy vào Kiều Xuyên Bách mất trí nhớ có thể nói cho cậu cái gì, ừ một tiếng: “Ngủ ngon, em trai tiểu Bách?”
Em trai tiểu Bách.
Vợ này của anh cũng chiếm tiện nghi của anh quá đi!
Khóe miệng Kiều Xuyên Bách mím chặt, nhắm mắt lại không rên một tiếng. Nhưng lỗ tai có chút hồng.
Lúc Khúc Dung đi tới cửa, Kiều Xuyên Bách trùm chăm lên đầu, giọng nói rầu rĩ truyền đến: “Ngủ ngon!”
Khúc Dung mỉm cười.
Anh chồng“Vị thành niên” thật sự ngạo kiều.
**
Ban đêm Kiều Xuyên Bách mất ngủ, mãi đến năm sáu giờ sáng mới mơ mơ màng màng ngủ mất, nhưng ngủ được mấy giờ anh thật sự không ngủ được nữa, Kiều Xuyên Bách bò từ trên giường dậy.
Sau khi anh tỉnh Khúc Dung đã không ở nhà, trên bàn phòng khách còn để lại một tờ giấy.
【Tủ lạnh có sữa bò với bánh mì, có thể hâm nóng ăn. Nếu không muốn ăn, dưới lầu có bán mì thịt bò anh thích ăn nhất. Mật mã tài khoản giống mật mã máy tính. 】
Kiều Xuyên Bách ấm áp, vợ của anh cũng rất săn sóc! Anh cong không phải vấn đề của một người như anh.
Chỉ là anh cùng vợ của anh thật sự không có bí mật à. Kiều Xuyên Bách không sốt ruột rửa mặt, anh nhìn xem anh có bao nhiêu tiền. Hiện tại anh chính là tổng tài.
Kiều Xuyên Bách vội vàng mở tài khoản trên WeChat.
Sau đó,
Khuôn mặt đầy mây đen.
Trong lòng Kiều Xuyên Bách còn ôm một chút niệm tưởng, còn ngân hàng alipay nữa. Kiều Xuyên Bách lại xem lần nữa, tiền trong thẻ ngân hàng là 100.
Kiều Xuyên Bách trừng lớn mắt.
So sánh thì Alipay có nhiều nhất, 100 tệ, WeChat 20 tệ.
Kiều Xuyên Bách lại xoa xoa đôi mắt, thật khó hiểu. Cho nên trong tay anh chỉ có tổng cộng 120 tệ. Anh không phải tổng tài sao?? Tiền đâu!!!
Không có tiền Kiều Xuyên Bách không muốn ăn mì thịt bò nữa, huống chi hiện tại trên đầu anh còn quấn băng gạc.
Kiều Xuyên Bách lựa chọn ăn bánh mì với sữa bò.
Lúc ăn sáng, Kiều Xuyên Bách lướt xem WeChat của anh một chút, đặc biệt là anh cùng Khúc Dung. Kiều Xuyên Bách thở dài, phía trên giao diện nói chuyện phiếm có một cái ghi chú 【 vợ 】. Kiều Xuyên Bách không cần suy nghĩ, là Khúc Dung không thể nghi ngờ.
Click mở tin nhắn của Khúc Dung, Kiều Xuyên Bách hoàn toàn chết lặng.
Nội dung WeChat đều là:
【 vợ anh rất nhớ em 】
【 vợ, em đang ở đâu? 】
【 vợ nhớ anh không? 】
Kiều Xuyên Bách không nỡ nhìn thẳng.
Tại sao! Gần mười năm, anh lại biến thành cái đức hạnh này? Trái lại Khúc Dung trả lời:
【 biết rồi! 】
【 trên đường, muốn ăn cái gì? 】
【 một chút. 】
Lãnh đạm muốn chết!
Anh thật sự thành liếʍ chó, Từ Phu không lừa gạt anh! Tại sao lại như vậy chứ!
Tay Kiều Xuyên Bách run rẩy tiếp tục lướt xem lịch sử trò chuyện, càng xem tâm càng lạnh. Vớ trên danh nghĩa của anh thật sự lãnh đạm. Anh thật sự liếʍ chó!
Hơn nữa, anh còn kêu Khúc Dung chuyển tiền cho mình? Anhkhông phải tổng tài sao?tiền đâu? Anh đánh bạc sau đó thua hết rồi à? Hay là anh bị kẻ lừa đảo lấy hết tiền? Anh mua phi cơ trực thăng hay là xe tăng??
Nhưng mặc kệ là loại tình huống nào, hiện tại hình như anh đang ăn cơm mềm !!
*ăn cơm mềm ý chỉ đàn ông bám váy.
Cho nên, tiền lẻ WeChat cùng Alipay vẫn là Khúc Dung chuyển cho anh.
Kiều Xuyên Bách cảm thấy không thể như vậy được!
Cuộc họp chiều nay quan trọng nhất. Hơn nữa, anh còn muốn xác nhận một chút!
Kiều Xuyên Bách gửi tin nhắn cho Khúc Dung:【 tôi có thiếu nợ hay không? 】
Mới vừa đánh chứ xong, Kiều Xuyên Bách cân nhắc một chút, lại bỏ thêm mấy chữ: 【 Khúc tiên sinh, xin hỏi hiện tại tôi có thiếu nợ hay không? 】
Soạn xong gửi cho Khúc Dung. Kiều Xuyên Bách thực vừa lòng với tin nhắn anh viết, lễ phép lại khách khí.
Kiều Xuyên Bách ăn xong cơm sáng thì đến thư phòng.
Thư phòng thật sáng, bức màn cửa sổ sát đất đã mở ra. Ở giữa là bàn phục cổ, trên bàn đặt hai máy tính, giấy bút các loại. Bên trái tường là kệ sách, bên trái đặt rất nhiều cây xanh.
Toàn bộ đều rất thoải mái.
Nhưng hai máy tính, trong đó một máy tính còn có microphone linh tinh,trung niên Kiều Xuyên Bách nghiện mạng liếc mắt một cái đã nhận ra là đô phát sóng trực tiếp. Đây là của anh à?
Nhưng anh là tổng tài trăm công ngàn việc, lấy thời gian ở đâu phát sóng trực tiếp?
Cho nên Kiều Xuyên Bách không chắc chắn cái nào là của mình. Anh gửi tin nhắn cho Khúc Dung. Khúc Dung cũng không trả lời.
Vì thế Kiều Xuyên Bách đểu thử mật mã vào hai máy tính, máy tính màu đen mở ra.
Kiều Xuyên Bách nhướng mày, anh thật thông minh! quả nhiên anh là tổng tài trăm công ngàn việc!
Nhưng mà Khúc Dung còn phát sóng trực tiếp? Kiều Xuyên Bách suy nghĩ một giây thì không suy nghĩ nữa. Trang chủ máy tính có rất nhiều văn kiện, Kiều Xuyên Bách xem từng cái từng cái, tìm được văn kiện tên 《 hoạt động hẹn hò》.
Học tra Kiều Xuyên Bách nghiêm túc nhìn nội dung trò chơi trong văn kiện, suy nghĩ bỗng nhiên bị chuông cửa đánh gãy.
Kiều Xuyên Bách đi ra ngoài mở cửa lại nhìn thoáng qua di động, một giờ, Khúc Dung còn chưa trả lời anh!
Đáng giận, giảng viên đi dạy thì không thể chơi di động sao??
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Sau Khi Mất Trí Nhớ Lão Công Biến Thành Nam Sinh Ngây Thơ
- Chương 4