Chương 1

Nam sinh 16 tuổi ngạo kiều.

Lúc Khúc Dung chạy tới bệnh viện, trên đầu chồng nhà mình dán băng gạc, áo sơ mi màu trắng dơ đi không ít, bác sĩ với hộ sĩ còn vây quanh.

Khúc Dung đến gần thì nghe hộ sĩ nói: “Nghe nói là trượt vỏ chuối ngã trúng đầu. Thời buổi này ai lại không có đạo đức ném vỏ chuối ở nơi công cộng như vậy?”

Khúc Dung đang trên đường đến thì nghe bác sĩ nói trượt vỏ chuối té ngã trúng đầu. Cậu không tin cũng phải tin, là bệnh viện gọi điện thoại tới. Khúc Dung vừa tức vừa lo lắng.

Tên chồng này của cậu đã lớn như vậy rồi mà đi đường còn giẫm phải vỏ chuối là sao? Giẫm không thì thôi đi, còn ảnh hưởng tới đầu óc??

Bác sĩ thấy Khúc Dung tới, hỏi: “Người nhà của bệnh nhân phải không?”

Hộ sĩ nhỏ giọng thảo luận vội vàng ngặm chặt miệng. Khúc Dung ừ một tiếng: “Hiện tại anh ấy thế nào rồi?”

Nhưng ở nơi Khúc Dung không nhìn thấy, người trên giường bệnh hơi ngước mắt, vẻ mặt cổ quái.

Bác sĩ nói: “Đầu bị đập một chút, không có gì nghiêm trọng, chú ý miệng vết thương không để động vào nước, tĩnh dưỡng mấy ngày thì tốt rồi.”

Khúc Dung thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Chỉ là bác sĩ lại cảm thán nói: "Môi trường thành thị cần phải cải thiện. Một vỏ chuối lớn như vậy, nếu không phải người dân nhiệt tình gọi điện thoại cho chúng tôi kịp thời, người bệnh mà đến chậm một chút thì tình hình không chừng sẽ nghiêm trọng.”

Khúc Dung trầm mặc, lúc người ta xui xẻo đúng thật là rất xui xẻo.

Khúc Dung quay đầu nhìn thoáng qua người nào đó giẫm vỏ chuối nhập viện. Người nào đó quay đầu đi, thậm chí cự tuyệt giao lưu ánh mắt với cậu. Cái này là sợ mất mặt à?

Nhưng không có việc gì là được.

Khúc Dung trò chuyện với bác sĩ vài câu, chờ người đi rồi Khúc Dung mới đến giường bệnh, ngồi ở bên cạnh nhìn về anh chồng giẫm vỏ chuối của cậu, một chút lo lắng cũng không còn: “Đi đường kiểu gì mà giẫm lên cả vỏ chuối? Có chỗ nào không thoải mái không?”

Thanh niên trên giường bệnh nâng mí mắt lên nhìn cậu một cái, sau đó nhanh chóng quay đầu dời tầm mắt đi, khàn giọng nói: “Không phải tôi.”

?

“Cái gì không phải anh?”

Kiều Xuyên Bách lại rầu rĩ mở miệng lần nữa: “Tôi không giẫm vỏ chuối. Tôi sẽ không làm ra chuyện mất mặt như vậy.”

Khúc Dung cạn lời: “Hiện tại còn biết để ý tới mặt mũi của mình? Không phải anh thì là ai? Đừng ngắt lời, còn có chỗ nào không thoải mái không? Không có thì làm thủ tục xuất viện, về nhà nghỉ ngơi mấy ngày.”

Nói đến xuất viện, lúc này Kiều Xuyên Bách mới đặt tầm mắt lên người Khúc Dung, vẻ mặt ủ rũ, kiêu căng nói: “Ba mẹ với anh trai tôi đâu? Không phải xuất viện phải có người giám hộ ký tên à?”

Khúc Dung hơi ngốc.

Người giám hộ......

Đã có rồi mà.

Khúc Dung tức giận nói: “Kiều Xuyên Bách, có phải anh bị đập trúng đầu hay không? Ba mẹ anh đang nghỉ phép ở nước ngoài. Anh trai anh còn đi công tác. Em ký tên không được à? Em không phải người nhà của anh sao? Còn người giám hộ? Anh đã bao nhiêu tuổi rồi còn giả ngốc?”

Kiều Xuyên Bách cứng đờ, nhìn chằm chằm thanh niên trước mặt chần chờ nói: “Người nhà? Là người nhà kiểu quan hệ gì?”

Khúc Dung sửng sốt một giây.

Cậu nhìn người đàn ông bọc băng gạc trên đầu nhưng vẫn rất soái khí, sáng nay cậu đi học ở trường, Kiều Xuyên Bách gửi tin nhắn cho cậu nói chiều nay về nhà.

Kết quả buổi chiều cậu nghe được chồng mình giẫm vỏ chuối nhập viện.

Sau đó hiện tại.

Lúc này Khúc Dung cũng phát hiện không bình thường: “Xuyên bách, không phải anh...... Thật sự bị thương tới đầu óc chứ? Em là vợ của anh, còn không phải là người nhà của anh à?”

Khúc Dung vừa dứt lời vậu liền nghe được một giọng nói thô bạo của anh chồng mình, là gân cổ lên hô: “Bác sĩ! Nơi này có người quấy rầy tôi!”

Khúc Dung lại ngốc lần nữa.

????

Tạm thời không cần xuất viện.

Bác sĩ lại đây kiểm tra Kiều Xuyên Bách một lần nữa, cơ năng thân thể vẫn không có vấn đề gì như cũ, nhưng hình như là mất trí nhớ, ký ức quay về mười năm trước.

Bác sĩ dò hỏi: “Hiện tại là năm nào?”

Kiều Xuyên Bách thành thật nói: “Năm 20**.”

Bác sĩ lại dò hỏi mấy vấn đề mới nói với Khúc Dung: “Đúng thật là mất trí nhớ, quên ký ức của mười năm. Mười năm trước Kiều tiên sinh vẫn là học sinh cao trung đúng không?”

Khúc Dung khẩn trương, ừ một tiếng: “Hẳn là cao trung năm nhất.”

Kiều Xuyên Bách nhìn hai người một hỏi một đáp, sốt ruột nói với bác sĩ: “Bác sĩ, anh đừng nói với cậu ta. Tôi biết tôi bị mất trí nhớ, mất ký ức của mười năm. Nhưng mà cậu ta nói cậu ta là vợ tôi. Xu hướng giới tính của con người sẽ không thay đổi. Tôi vẫn luôn là một thẳng nam, làm sao có một người vợ là nam chứ?”

Khúc Dung: “......”

Hiện tại bên cạnh bác sĩ có mấy thực tập sinh đi theo.

Khúc Dung có thể nghe được thực tập sinh khe khẽ nói nhỏ.

“Giẫm vỏ chuối đập phải đầu óc không ngờ lại mất trí nhớ, hiện tại ngay cả vợ cũng không cần. Khúc tiên sinh vẫn luôn bận trước bận sau, hẳn là rất khó chịu.”

“Đau lòng Khúc tiên sinh. Khúc tiên sinh lớn lên đẹp như vậy, bẻ cong thẳng nam không phải rất bình thường sao?”

Khúc Dung: “......”

Khúc Dung lại nhìn về phía bác sĩ đang thảo luận chuyện Kiều Xuyên Bách là thẳng nam sao lại có vợ.

Thật sự mất mặt.

Bác sĩ đẩy mắt kính, nghiêm túc nói: “Kiều tiên sinh, xu hướng giới tính của con người cũng có thể thay đối. Cậu không thể bởi vì mình bị mất trí nhớ mà không cần vợ. Năm đó lúc kết hôn tôi cũng đi.”

Thực tập sinh bên cạnh cũng xen mồm nói: “Đúng vậy, còn lên TV. Anh bị mất trí nhớ liền không cần Khúc tiên sinh, cũng tra quá đi.” Trước mắt mất đi ký ức của mười năm, Kiểu Xuyên Bách mới 16 tuổi ngặm miệng lại, nhìn Khúc Dung tự xưng là vợ mình.

Trong trí nhớ của anh, không có một chút dấu vết nào của thanh niên trước mặt.

Là sau 16 tuổi anh mới biết thanh niên này sao.

Khúc Dung không nhìn Kiều Xuyên Bách mà dò hỏi bác sĩ: “Thân thể anh ấy thật sự không có vấn đề gì sao? Đã mất trí nhớ, có thể ảnh hưởng đến đầu óc hay không?”

Bác sĩ nghiêm mặt nói: “Tất cả các kiểm tra có thể làm đều đã làm, không có bất kì vấn đề gì. Chỉ là nguyên nhân mất trí nhớ trước mắt vẫn không rõ lắm, như vậy đi, cậu dẫn cậu ta đến làm kiểm tra định kì. Hoặc là nếu cậu ta có cái gì không thích hợp thì dẫn tới. Chỉ là tốt nhất vẫn nên đến bác sĩ tâm lý khám một chút, phòng ngừa tâm lý xuất hiện vấn đề.”

Khúc Dung ừ một tiếng: “Được. Nhưng mà bác sĩ, bây giờ anh ấy có hơi phản nghịch. Tôi làm sao yêu cầu anh ấy phối hợp tiến hành trị liệu?”

Kiều Xuyên Bách ngồi ở trên giường trừng lớn mắt, phản nghịch?? Anh??

Bác sĩ cười nói: “Không cần không cần. Khúc tiên sinh không cần thật sự chăm sóc Kiều tiên sinh 16 tuổi, kỳ thật các phương diện thân thể của cậu ta đều không có vấn đề gì, đầu óc cũng tốt, chỉ là bị đập một chút. Theo lý thuyết cậu ta dán cái băng gạc như vậy là được, nhưng mất trí nhớ rất kì quái. Cho nên chờ sau này có nhớ tới chuyện gì thì dẫn cậu ta tới bệnh viện là được.”

Khúc Dung cảm tạ: “Cảm ơn bác sĩ.”

Mắt Kiều Xuyên Bách thấy bác sĩ đã đi, vội vàng gọi lại, chỉ vào chính mình cùng Khúc Dung nói: “Bác sĩ, tôi là thẳng nam.”

Khúc Dung: “……”

Ông chồng 16 tuổi tự xưng là thẳng nam, còn xin bác sĩ giúp đỡ, mất mặt đến cực điểm!

Bác sĩ nhìn Khúc Dung khó xử cười, lại nói với Kiều Xuyên Bách: “Kiều tiên sinh, bệnh viện không phụ trách việc nhà các cậu. Nhưng mà Kiều tiên sinh, cậu không thể ỷ vào việc mình mất bị trí nhớ mà lạnh lùng làm tổn thương người quan tâm cậu.”

Bác sĩ nói tới đây.

Kiều Xuyên Bách sống không còn gì luyến tiếc.

Bác sĩ đi rồi, Khúc Dung mới đi xử lý thủ tục xuất viện. Đến lúc cậu về lại lần nữa, anh chồng mất trí nhớ của cậu dường như không chấp nhận số phận, còn có chút chán ghét, đứng ở cửa sổ cắm túi quần, thần sắc lãnh khốc.

Khúc Dung: “......”

“Về nhà đi.”

Kiều Xuyên Bách lạnh lùng nhìn Khúc Dung, anh vẫn dựa vào cửa sổ như cũ, vẫn duy trì khoảng cách với người vừa tới đã tự nhận là vợ mình. Đôi tay Kiều Xuyên Bách cắm vào túi quần, nhắc nhở nói: "Tôi biết rõ hiện thực. Thèm muốn với trẻ vị thanh niên chính là phạm pháp đấy.”

Khúc Dung: “......”

Khúc Dung nhìn chằm chằm Kiều Xuyên Bách đang tỏ vẻ thành thục nói, nở một nụ cười vô hồn: “Đi lấy gương soi lại cái mặt anh đi. Đã thành niên chưa? Tôi là vị thành niên nhưng anh không thể là vị thành niên.”

Kiều Xuyên Bách trầm mặc.

Hiện tại anh rất già à?

Kiều Xuyên Bách đi vào phòng vệ sinh soi gương một chút.

Người đàn ông trong gương thành thục không ít, hình dáng rõ ràng, cho dù trên đầu băng bó băng gạc nhưng vẫn không ngăn được vẻ đẹp trai của anh. Chỉ là đúng thật không giống vị thành niên.

Kiều Xuyên Bách thông qua gương nhìn Khúc Dung đang dựa ở cạnh cửa. Thanh niên thật xinh đẹp, anh thừa nhận anh thích hết thảy những thứ đẹp đẽ. Nhưng cũng không đại biểu anh sẽ cong vì một thanh niên.

Đúng là trẻ tuổi hơn anh.

Nhưng mà vẫn muốn xem lại vài lần nữa.

Kiều Xuyên Bách bị Khúc Dung phát hiện đang nhìn lén. Kiều Xuyên Bách ra vẻ ho khan một tiếng: “Trước mắt tôi chưa thể tiếp thu chuyện cậu là vợ của tôi. Tôi là thẳng nam, làm sao có thể kết hôn với cậu?”

Khúc Dung: “......”

Lại là thẳng nam.

Khúc Dung thong thả ung dung nói: "Này phải hỏi bản thân anh, tại sao anh lại cong?”

Kiều Xuyên Bách hừ lạnh một tiếng, xoay người, môi mỏng khẽ mở: "Chắc chắn là cậu đã dùng mưu kế gì rồi.”

“Kiều Xuyên Bách, anh thiếu dạy dỗ đúng không.”

Mày Kiều Xuyên Bách nhăn lại, vội vàng thấp giọng hỏi: “Về nhà? Tôi không biết nhà ở đâu?”

Trong lòng Khúc Dung kinh ngạc.

Đây là mất trí nhớ nhưng vẫn còn biết nhân nhượng à?

Trái tim Khúc Dung mềm mại, mang Kiều Xuyên Bách trở về nhà. Ở trên đường, Kiều Xuyên Bách tò mò lui tới lui đi xem xung quanh chiếc xe, còn thường sờ xe cậu.

Khúc Dung thông qua kính chiếu hậu liếc Kiều Xuyên Bách một cái, đối mặt với anh chồng “vị thành niên” của mình, trêu chọc nói: “Có phải chưa từng thấy xe nào xịn như vậy không?”

Kiều Xuyên Bách nhắm mắt lại một giây: “Cũng chỉ có như thế.”

Khúc Dung cứng họng. Kiều Xuyên Bách còn rất mạnh miệng.

Nhưng Kiều Xuyên Bách đang nhắm mắt lại bỗng nhiên mở to: “Cậu nói tôi đã 26 tuổi, tôi không cần làm bài tập đúng không? Bài tập quốc khánh tôi còn chưa làm một chữ.”

Khúc Dung: “......”

Lúc này Khúc Dung mới cảm nhận được rõ ràng, anh chồng này của mình thật sự đã trở thành học sinh cao trung.

Bài tập về nhà đã qua lâu rồi.

Hơn nữa, hình như ký ức dừng lại vào lúc nghỉ lễ quốc khách..

“Không cần.”

Khúc Dung vừa dứt lời thì phát hiện khóe miệng anh chồng "vị thành niên" hơi nhếch lên thông qua kính chiếu hậu, dường như đang rất vui vẻ vì không cần làm bài tập.

Thật mất mặt đến cực điểm.

Sau khi tới nhà, Kiều Xuyên Bách vừa tò mò vừa cảnh giác với mọi thứ xa lạ, mang giày đứng ở cửa đánh giá khắp nơi trong nhà.

Trên mặt đất phủ đầy thảm. Gối ôm chất đống trên sô pha, trên bàn trong phòng khách còn để một cái máy tính, bên cạnh có một ly nước uống được một nửa.

Toàn bộ căn phòng tràn ngập hơi thở gia đình.

Tuy rằng Kiều Xuyên Bách không nhớ rõ cái gì, nhưng hơi thở nơi này làm anh có cảm giác thật bình yên.

Khúc Dung trực tiếp đưa Kiều Xuyên Bách vẫn còn dè dặt đi vào phòng ngủ. Mới vừa vào phòng, Kiều Xuyên Bách cứng đờ. Bởi vì anh thấy được trên tường trong phòng treo một bức ảnh rất lớn, dường như lấp kín cả bức tường.

Ảnh chụp hai người, không phải người khác, là anh cùng thanh niên tự xưng vợ anh ở trước mặt.

“Mẹ kiếp.....”

“Đừng nói thô tục.”

Kiều Xuyên Bách phản xạ có điều kiện lập tức ngậm miệng lại.

Khúc Dung nhìn ảnh cưới sau đó nhìn Kiều Xuyên Bách, giải thích: " Này là anh yêu cầu, nói là muốn thiết kế một tấm ảnh cưới lấp đầy cả bức tường. Em còn khuyên anh như vậy quá dọa người. Nhưng anh kiên trì, nói lúc em không ở nhà anh cũng có thể ở bên cạnh em.”

Kiều Xuyên Bách gần như nổi da gà, anh run run: “Cậu đừng ỷ vào việc tôi không nhớ rõ mà gạt tôi. Tôi không phải người như vậy!”

Khúc Dung hừ nhẹ một tiếng, nhướng mày: “Không phải anh chẳng lẽ là em?”

Kiều Xuyên Bách cảm thấy thanh niên trước mặt đúng là không phải. Nhưng mà rất chán ghét.

Khúc Dung đi vào phòng ngủ, ném cho Kiều Xuyên Bách một câu: “Đừng có chửi em trong lòng”

Kiều Xuyên Bách: “.....”

Thanh niên trước mặt thật đáng sợ!!

Khúc Dung tìm áo ngủ của Kiều Xuyên Bách trong tủ quần áo, đưa cho thần giữ cửa Kiều Xuyên Bách đang đứng ở cửa.

“Đi tắm rửa đi, quần áo đã dơ hết. Không khó chịu sao?”

Kiều Xuyên Bách có hơi khó chịu, nhưng mà so với ảnh cưới trước mặt, còn có Khúc Dung đáng sợ, quần áo dơ cũng không tính là gì.

“Tôi còn có một vấn đề. Chúng ta biết nhau khi nào? Lại kết hôn khi nào?” Kiều Xuyên Bách vô cùng khẩn trương.

Khúc Dung nhìn chằm chằm gương mặt căng chặt của anh chồng, cười một tiếng, giọng nói còn mang theo vài phần trêu chọc: “Tiểu bách, nhìn rõ hiện thực đi. Chúng ta quen nhau thời đại học, cũng nói chuyện yêu đương vào thời đại học. Sau khi tốt nghiệp thì kết hôn. Đã kết hôn ba năm rồi.”

Kiều Xuyên Bách lại hóa đá lần nữa.

Ba năm!! Kết hôn ba năm!!!

Hơn nữa anh còn cong vào lúc học đại học! Đại học thật là hại người rất nặng!

“Cậu không gạt tôi chứ?” Kiều Xuyên Bách nghi ngờ.

Khúc Dung ôm cánh tay: “Anh cảm thấy sao? Nếu muốn chọc em tức giận thì cứ cảm thấy em lừa anh đi.”

Kiều Xuyên Bách: “……”

Kiều Xuyên Bách ôm áo ngủ trong lòng ngực, vụng về chuyển đề tài: “Tắm rửa ở đâu? Tôi không biết đồ dùng cá nhân chổ nào.”

Khúc Dung buồn cười, đây là đang tìm bậc thang đi xuống?

Khúc Dung cũng không làm Kiều Xuyên Bách khó xử, đi vào phòng tắm với anh chàng nghe lời bất thường.