Edit + Beta: VịtCố Vịnh Hoài sau khi hạ cánh, trực tiếp lên xe đã sớm sắp xếp xong, chạy tới bệnh viện mà Mẫn Trừng ở.
Đó là bệnh viện tư nhân danh tiếng rất tốt của thành phố Gia Yến, mở ở ngoại ô, cách sân bay cũng không xa lắm, bình thường vô cùng thanh tịnh, lúc này cửa bệnh viện lại nhộn nhịp vây quanh rất nhiều phóng viên, Cố Vịnh Hoài vừa lộ mặt, đoản pháo của các nhà truyền thông lập tức nhắm vào anh.
"Cố Vịnh Hoài tiên sinh xin hỏi anh vì sao hiện tại mới đến thăm Mẫn Trừng?"
"Cố Vịnh Hoài tiên sinh tin đồn anh và Mẫn Trừng tình cảm bất hòa là thật sao?"
"Cố Vịnh Hoài tiên sinh xin hỏi anh hồi đó kết hôn với Mẫn Trừng là 2 người tự do yêu đương hay là vì nguyên nhân nào khác?"
"Nếu như lần tai nạn này ảnh hưởng đến phát triển sau này của Mẫn Trừng, xin hỏi các anh sẽ ly hôn sao?"
Cố Vịnh Hoài vừa xuống xe đã vội vàng sải bước vào trong bệnh viện, khí tràng quanh thân lạnh lẽo, các phóng viên sau khi vây tới 7 mồm 8 lưỡi hỏi, nhưng không ai dám chạy lên cản đường anh. Lúc nghe thấy vấn đề cuối cùng, Cố Vịnh Hoài dừng một chút, nhìn về phía phóng viên hỏi. Rõ ràng trên mặt Cố Vịnh Hoài gợn sóng không động, nhưng phóng viên đối mặt với anh lại cảm thấy, trong đôi mắt kia đã vén lên kinh phong hãi lãng, khí tràng cường đại ép mặt mà đến, phóng viên nhỏ kia không nhịn được, lui về sau hai bước.
Tầm mắt Cố Vịnh Hoài quét qua tấm biển "Bigbang Entertainment" trên micro trong tay phóng viên, sau đó lạnh nhạt mở miệng: "Hiện tại nằm trong bệnh viện sống chết chưa biết, là chồng của tôi, xin các vị không nên vì nhận được một chút tài liệu có thể dùng để viết lấp chỗ trống, quên mất đạo đức nghề nghiệp cơ bản nhất và tôn trọng đối với người khác."
Quăng lại câu này, Cố Vịnh Hoài đầu cũng không quay lại vào cửa lớn bệnh viện.
May mà đã làm xong chuẩn bị tâm lý, lúc Cố Vịnh Hoài nhìn thấy Mẫn Trừng trên giường bệnh, vẫn có loại cảm giác hít thở không thông, dường như trái tim co rút quá lợi hại, kéo theo ngũ tạng lục phủ cũng bắt đầu cùng co rút lại, không khí trong thân thể tất cả đều bị khuấy ra khỏi thân thể, bản thân lập tức giống như bị ném ra không trung.
Cố Vịnh Hoài đứng ngốc ở cửa phòng bệnh, tốn một lúc lâu mới bình tĩnh được, anh hít sâu mấy lần, sau đó đi tới bên giường Mẫn Trừng.
Cố Vịnh Hoài đã có chút không nhớ ra lần trước gặp Mẫn Trừng là lúc nào, có lẽ là cái lần tháng trước bọn họ ăn cơm cùng nhau. Lúc ấy Mẫn Trừng vẫn ngồi đối diện anh cười đến ấm áp, Cố Vịnh Hoài vẫn nhớ rõ khí ấm trong nhà hàng đó mở rất đủ, thổi mặt Mẫn Trừng tới đỏ bừng, nhìn qua cực kỳ mềm, khiến người ta đặc biệt muốn thò tay sờ một cái.
Mẫn Trừng hiện tại nằm trên giường bệnh, hai mắt nhắm nghiền, trên mặt chụp mặt nạ oxi, dựa vào ống mềm và máy móc phức tạp duy trì sinh mạng.
Cố Vịnh Hoài chưa từng nghĩ anh khả năng có một ngày sẽ mất đi Mẫn Trừng. Kể từ khi ở cùng với Mẫn Trừng, anh đều coi sự tồn tại của Mẫn Trừng là lẽ đương nhiên. Lúc nghe thấy bác sĩ nói với anh "Tình hình bệnh nhân còn đang quan sát, chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm tính mạng", Cố Vịnh Hoài hơi hoảng hốt, bản thân còn chưa kịp phản ứng, trên mặt đã ướt một mảnh.
Hướng Thiên lần đầu tiên nhìn thấy Cố Vịnh Hoài rơi lệ. Hắn thở dài, đuổi bác sĩ ra, sau khi đưa cho Cố Vịnh Hoài một bọc khăn giấy cũng rời đi, để lại Cố Vịnh Hoài một mình ở phòng bệnh.
Cố Vịnh Hoài không khóc ra, nhưng nước mắt một mực không tiếng động mà tuôn, trong lòng chua xót vô cùng. Không dễ dàng chờ nước mắt chảy hết, Cố Vịnh Hoài cưỡng ép bình phục chút tâm tình, mới có thể cẩn thận đánh giá dáng vẻ Mẫn Trừng hiện tại.
Mẫn Trừng vẫn luôn rất gầy, hiện tại bị đồ bệnh rộng thùng thình bao bọc, càng lộ ra vóc người mảnh dẻ; sắc mặt cậu tái nhợt, đôi môi một chút huyết sắc cũng không có, cả người nhìn giống như một chiếc lá khô.
Cố Vịnh Hoài nhẹ nhàng mà đặt tay lên gò má Mẫn Trừng, giống như đang vuốt ve một món trân bảo dễ vỡ.
Anh nhớ ấn tượng đầu tiên của mình đối với Mẫn Trừng chính là, đứa nhỏ này sao trắng vậy chứ. Khi đó khí sắc Mẫn Trừng rất tốt, màu da như sữa tươi, màu môi giống như anh đào, Cố Vịnh Hoài lúc ấy cảm thấy cậu vừa thanh thuần vừa đáng yêu, giống như thiếu nhiên tháp ngà voi kinh nghiệm sống chưa nhiều.
Anh lần đầu tiên gặp Mẫn Trừng, là ở một tiệc tối từ thiện. Lúc đó Mẫn Trừng diễn nam số 1 một bộ phim mạng vườn trường vừa phát sóng, bộ phim đó khiến Mẫn Trừng một lần nổi tiếng, trở thành diễn viên đại tân sinh được mọi người coi trọng.
Lúc Mẫn Trừng được giới thiệu cho anh quen biết, anh phát hiện thiếu niên thanh tú này lúc nói chuyện với mình không dám nhìn mình, ánh mắt né tránh, trên mặt màu sữa tươi còn nổi lên đỏ ửng.
Sau đó cơ duyên xảo hợp, hai người hợp tác một bộ phim, đối diễn không nhiều lắm; khi đó Mẫn Trừng thường thường sẽ chạy tới đưa đồ ăn vặt đưa trái cây hoặc Noãn Bảo Bảo cho mình, còn luôn lúc rảnh tới thỉnh giáo một vài vấn đề về kỹ thuật diễn.
Thủ đoạn theo đuổi rất ngốc, Cố Vịnh Hoài lúc ấy lại bị làm cảm động. Anh vốn tính tình lạnh, bởi vì trong quá trình trưởng thành chịu ảnh hưởng từ gia đình, càng thêm không làm sao cảm giác yêu đương; lúc Mẫn Trừng dè dặt đến gần, anh cảm thấy rất thoải mái, giống như một sợi lông chim nhỏ ở đáy lòng anh gãi nhẹ nhàng.
Khi đó, em ấy nói với mình, chính là người này.
==========
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu thụ vẫn chưa ra sân...... Chương sau tiểu thụ tỉnh lại!