Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Mất Trí Nhớ Được Quyền Thần Nuông Chiều

Chương 4: Ngọn nguồn ân oán

« Chương Trước
Trong sảnh đường vui vẻ hòa thuận. Bàn bạc xong Triệu ma ma đưa Trình phu nhân ra phủ. Trên đường, theo thường lệ bà ta đưa cho Trình phu nhân một túi bạc nặng trịch trông rất nhiều.

Trình phu nhân do dự, Triệu ma ma đã nhét túi bạc vào trong ngực bà ta cười nói: "Sớm muộn gì cũng là người một nhà, phu nhân khách khí cái gì. Chúng ta đồng lòng hợp lực ngày lành còn ở phía sau đó."

Trình phu nhân cầm bạc, lần đầu tiên tâm ý hoảng loạn. Bà ta biết Tất lão phu nhân đây là đang cảnh cáo mình. Hôn sự đã đóng thuyền, chớ có tâm tư không nên.

Xa xa trông thấy Khương Oanh đi theo Mạnh phu nhân rời đi, trong lòng Trình phu nhân nổi lên đắng chát. Để Trình Ý tới cửa ở rể đã là mất mặt lắm rồi, huống chi đối phương còn là một kẻ đầu óc không linh hoạt. Bảo bà ta làm sao ăn nói với liệt tổ liệt tông Trình gia đây?

Hôm sau nữ quyến trong phủ kết bạn đi du ngoạn. Lúc ra cửa sắc trời còn sớm, chân trời sáng sủa rải rác vài ngôi sao. Phủ Nguyên Dương Vương sát vách yên lặng nhiều năm bỗng nhiên bận rộn.

Khương Oanh giẫm ghế con bước lên xe ngựa. Bàn tay thon thả vén màn xe lên.

Chỉ thấy đám tôi tớ bên ngoài phủ Nguyên Dương Vương ra ra vào vào. Từng rương đồ chất đầy xe ngựa. Trông có vẻ như muốn chuyển sạch tài sản.

Một người đàn ông to cao vạm vỡ, hai hàng lông mày đen nhánh đứng ở trước cửa hông vương phủ, đang chỉ huy người hầu bận trước bận sau. Người này tên Điền Thất Hùng là quản sự vương phủ. Đa số người của Khương phủ đều nhớ rõ hắn.

Người đánh xe ngựa nói: "Phủ Nguyên Dương Vương muốn chuyển cả nhà đi không trở về Lâm An nữa à?"

"Vậy không phải đúng lúc sao. May là những năm này phủ Nguyên Dương Vương không có người. Nếu không ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, thật không biết người hai nhà làm hàng xóm thế nào."

"Nghe nói Nguyên Dương Vương đang được Thánh Thượng ân sủng. Bây giờ quyền lực lớn đến mức hù chết người."

Khương Oanh mím môi không nói, suy nghĩ bay tán loạn trong tiếng nói chuyện của tôi tớ. Sau nửa ngày, nàng nhớ lại cái gì, hào hứng nói với Phục Linh: "Ta nhớ rõ Nguyên Dương Vương, là phụ thân của tên ca ca xấu xa kia..."

"Nhị cô nương, những cái này không thể nói." Khương phủ và phủ Nguyên Dương Vương tồn tại ân oán đã lâu. Phục Linh không biết Nhị cô nương còn nhớ rõ bao nhiêu. Vương Thư Hành từng là Thế tử Vương phủ bây giờ đã trở thành Nguyên Dương Vương. Bởi vì hắn hay ức hϊếp Khương Oanh nên Khương Oanh vẫn gọi người ta là tên xấu xa. Lời này tuyệt đối không thể nói trước mặt Vương phủ.

Phục Linh kiên nhẫn giải thích, Khương Oanh đã hiểu. Nàng biết mình làm chuyện sai, vội vàng che miệng ngoan ngoãn gật gật đầu. Được rồi, hiện giờ người xấu đắc thế, nàng không thể gọi tên xấu xa ở trước mặt, chỉ có thể lén lút sau lưng.

Nhưng mà chuyện của phủ Nguyên Dương Vương Khương Oanh lại nhớ rất rõ ràng. Năm đó tên ca ca xấu xa thiếu chút nữa đã trở thành tỷ phu của nàng.

Nói đến ân oán giữa Khương phủ và phủ Nguyên Dương Vương, vẫn là Khương phủ đuối lý.

Năm đó, lão Nguyên Dương Vương đi theo Hoàng đế đánh hạ giang sơn Đại Lương được phong vương, con cháu được thừa kế tước vị đời đời. Vào thời điểm phong quang nhất, lão Nguyên Dương Vương có thể dẫn binh vào đô thành. Những người đi theo Đế vương không ai dám mở miệng trách cứ.

Mấy chục năm sau, khi Vương Tử Kính kế thừa tước vị Vương gia được Hiền Minh Đế che chở càng thêm phồn thịnh. Thế tử Vương Thư Hành mười sáu tuổi đã lấy thân phận Thám Hoa lang danh chấn Biện Kinh, dẫn tới vô số mỹ nhân khom lưng. Hiền Minh Đế cho vào viện Hàn Lâm, hắn lại uyển chuyển từ chối, theo phụ thân tòng quân trở thành Trung Hầu.

Bởi vì cái gọi là cây cao đón gió. Phủ Nguyên Dương Vương phồn thịnh mấy chục năm lại suy bại trong một trận kinh biến. Năm Thiên Khải thứ bốn mươi mốt, Nguyên Dương Vương theo thái tử đi dẹp chiến loạn Tây Nhung. Hai tháng sau Tây Nhung liên tiếp phá năm thành, cũng truyền ra tin tức Thái tử và Nguyên Dương Vương đi theo địch. Long nhan tiên đế giận dữ, phái Đổng lão tướng quân đích thân dẫn binh đánh nhau kịch liệt năm tháng trời mới dẹp yên chiến loạn. Sau đó Đông Cung không còn một người sống. Toàn tộc Nguyên Dương Vương phải dựa vào Kim Thư Thiết Quyển* của Thánh Tổ để giữ được mạng, nhưng lại vĩnh viễn không được vào kinh.

(*Kim Thư Thiết Quyển/金书铁卷: một loại giấy chứng nhận đặc quyền được các Hoàng đế cổ đại ban cho công thần, trọng thần. Nó còn được gọi là "Giấy miễn tử" hay là "Kim bài miễn tử".)

Phủ Nguyên Dương Vương xảy ra chuyện, Khương phủ cũng gà chó không yên. Chỉ vì mẹ đẻ của Khương Chỉ là Tần thị lúc trẻ có ân với Vương phi Nguyên Dương Vương. Khương Chỉ và Thế tử Vương Thư Hành đã định ra hôn sự từ thuở nhỏ. Nếu Vương gia không xảy ra chuyện thì Khương Chỉ và Vương Thư Hành đã thành thân từ lâu.

Nếu Vương gia giống như ngày xưa, thì tất nhiên là mối hôn sự cực tốt. Chỉ là lúc ấy xem ra quả thật là hố lửa.

Ngoài mặt Khương Chỉ không nói gì, nhưng người sáng suốt lại biết nàng ta không muốn gả. Vương phi cũng hiểu rõ cảnh ngộ nhà mình, nên lê thân thể bệnh tật tự mình tới cửa nói hôn sự này chi bằng quên đi.

Trong ba năm giữ hiếu kỳ Vương Thư Hành không thể thành hôn. Nhưng khi đó thân thể Vương phi cực kém nghe nói thời gian không nhiều. Có người nói Vương phủ xảy ra tang sự thường xuyên nên có hỉ sự để xua đi xui xẻo. Nếu tân nương tử qua cửa nghênh đón không khí vui mừng nói không chừng sẽ tốt hơn.

Khương Hoài Viễn cũng khó xử. Lui hôn thì không có chữ tín nhưng ông ta lại không nỡ để nữ nhi chịu khổ. Trong lúc do dự Khương Chỉ làm ra quyết định kinh người: Nàng ta đồng ý gả.

Khương Hoài Viễn liên tục xác nhận, thái độ kiên quyết của Khương Chỉ không giống nói giỡn chút nào. Đã như vậy Khương phủ và Vương phủ nhanh chóng nghênh đón hỉ sự. Có điều khiến mọi người không ngờ tới chính là, ngày thành hôn Khương Chỉ chạy.

Thiếu niên lang mười tám tuổi ở Khương phủ đợi rồi lại chờ, chung quy vẫn không nhìn thấy Khương Chỉ. Ngay cả mọi người ở Khương phủ đều không biết Khương Chỉ đi đâu. Một người sống sờ sờ dường như đột nhiên biến mất. Ngày hôm sau mới biết được, Khương Chỉ bỏ trốn cùng con trai nhà viên ngoại.

Tin tức này không khác gì họa vô đơn chí. Vương phi bệnh không dậy nổi, không bao lâu sau đã qua đời. Đoạn thời gian đó hai nhà Khương Vương không biết bị bao nhiêu người lạnh nhạt chế giễu. Nửa năm sau khi Vương Thư Hành rời khỏi Lâm An, lời đồn đại mới dần dần lắng xuống. Từ đó về sau Khương Oanh chưa từng gặp lại vị Thám Hoa lang trẻ tuổi nhất Đại Lương này.
« Chương Trước